Phượng Tù Hoàng

Chương 184: Thùy đường thiên kim tử

Nửa đêm, Sở Ngọc bỗng giật mình tỉnh giấc, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.

Đó là một giấc mộng bi thương. Trong mơ, nàng liều mạng đuổi theo người thân trong gia đình, nhưng không tài nào đuổi kịp. Xung quanh là hình ảnh nhà cao tầng, không khí ô nhiễm nghiêm trọng. Dù sao đó cũng là môi trường sống quen thuộc của nàng, dù không khí thời cổ đại có tươi mát, trong lành bao nhiêu, nàng vẫn nhớ khôn nguôi bầu không khí vẩn đục ngày xưa.

Bóng dáng người thân mất hút dần, cảnh sắc chung quanh cũng nhạt nhòa đi, dần biến thành đêm tối sâu thăm thẳm, cứ thế nuốt chửng nàng.

Sau đó, nàng bừng tỉnh dậy.

Giấc mộng vừa rồi đã trở nên mơ hồ, Sở Ngọc chỉ còn nhớ được láng máng. Nhưng cảm giác tuyệt vọng đơn độc, vĩnh viễn không thể chạm tới thì vẫn còn rõ ràng trong lồng ngực, không thể nào tan biến được.

Nàng đã từng bắt buộc mình quên đi, nhưng khi phát hiện ra vật sở hữu của Thiên Như Kính, tất cả lại một lần nữa tái hiện, khắc sâu, khiến ngay cả trong mơ cũng khiến nàng không khỏi rơi lệ.

Sở Ngọc ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào bóng tối cho đến khi trấn tĩnh lại, nước mắt cũng khô đi thì mới thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm: “Thật là…không phải đã nói…không được yếu đuối nữa cơ mà?”

Bây giờ là khoảng nửa đêm về sáng, bầu không khí se lạnh yên tĩnh. Sở Ngọc tỉnh giấc, không ngủ lại được, bèn quan sát bốn phía xung quanh. Trừ chuyện của Thiên Như Kính, việc thay đổi giường ngủ có lẽ cũng là nguyên nhân khiến nàng gặp ác mộng.

Phòng ngủ đã bị một đống bùn đất chiếm cứ, nếu muốn ngủ ở đằng kia thì phải ngửi mùi ẩm ướt. Tuy không đến nỗi khó ngửi lắm, nhưng vẫn còn sự lựa chọn khác. Thế là Sở Ngọc quyết định ngủ ở chiếc giường ngoài sảnh – chỗ mà nàng vẫn thường dựa lưng nghỉ tạm.

Hơi lạnh ban đêm len lỏi trong phòng, ngoài sảnh không phải nơi thích hợp để ngủ qua đêm. Sở Ngọc ôm chăn gấm, chậm rãi đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy đống đất cao gần đến xà nhà, thậm chí nàng lại có cảm giác bình tâm yên ổn.

Cảnh xa hoa tao nhã trong phòng không phù hợp với đống bùn đất. Mà mùi đất ẩm ướt lan tỏa khắp nơi, thậm chí át cả mùi hương trầm.

Sở Ngọc yên lặng quan sát, rốt cuộc không khỏi bật cười: sao nàng có thể nghĩ ra cách chạy trốn vụng về, nhọc nhằn như thế nhỉ?

Về phía Thiên Như Kính, tạm thời sẽ không có mưu đồ gì. Mọi kế sách của nàng, ưu tiên số một là để thoát thân.

***

Trong cung, có một người cũng không ngủ được như Sở Ngọc. Đó là người đang bị giam cầm – Lưu Úc.

Lúc này, nếu không có khả năng nhìn thấu tương lai, ai có thể nghĩ sau này hắn sẽ lên ngai vàng, nắm trong tay một nửa giang sơn?

Bởi vì vị hoàng đế tương lai, đang khổ sở, thê thảm đến cực điểm.

Trên người hắn là những vết roi chằng chịt. Sáng nay, tâm tình Lưu Tử Nghiệp không tốt, lại trút giận lên hắn. Đêm thu, hơi lạnh càng lúc càng sâu, một lớp quần áo mỏng không thể cản được cái rét. Hôm nay sau khi bị đánh, hắn ngất đi nên bỏ lỡ giờ cơm. Bây giờ Lưu Úc vừa đói vừa lạnh, bị nhốt trong lồng sắt. Suốt thời gian qua, hắn ăn cơm thừa canh cặn, ngủ trên đống rơm, đốt củi cho đỡ rét, không một ngày nào thoải mái.

Hai vương gia cùng bị cầm tù với hắn đã ngủ say. Dù trong hoàn cảnh khổ sở giống nhau, nhưng bọn họ càng lúc càng quen với cảnh bị đầy đọa, trong lúc này vẫn có thể ngủ say sưa.

Lưu Úc động đậy cơ thể, cố gắng làm nóng chân tay đang lạnh lẽo, cứng đơ vì rét, nhưng lại chạm đến vết thương trên người. Cơn đau khiến hắn hít vào một ngụm khí lạnh, mà khi mở mắt ra, bỗng thấy một người đứng trước cũi.

Người đó mặc áo đen trùm kín đầu, toàn bộ cơ thể từ đầu đến chân như giấu kỹ trong bóng đêm và mũ áo, chỉ để lộ chiếc cằm cong cong gợi cảm.

Vừa thấy người này, Lưu Úc không hiểu lấy được sức lực từ đâu. Bất chấp toàn thân đau đớn, hắn vội bám lấy cạnh lồng sắt, khẽ cất tiếng khàn khàn: “Ngươi tới rồi…Lúc nào thì có thể cứu ta ra?”

Người đó ngồi xổm xuống nhìn Lưu Úc, từ mũ trùm đầu phát ra giọng nói lạnh lùng, khiến Lưu Úc sởn cả da gà: “Đây là hoàng cung, hộ vệ canh phòng cẩn mật. Ta đi một mình đã không dễ dàng gì, sao có thể mang Tương Đông vương ra được?”

Lưu Úc đờ đẫn buông tay, gục xuống sàn: “Đã không thể, ngươi tới gặp ta làm gì?”

Người đó rút ra ba tấm áo lót trong làm bằng lông thú cao cấp, đặt xuống nền đất phía trước cũi sắt: “Ta đến để báo với vương gia, đã tìm được thuộc hạ tâm phúc của người, Nguyễn Điền Phu và Lý Đạo Nhi. Hai người này một lòng trung thành với vương gia, sẽ được bố trí bên cạnh hoàng đế. Bọn họ sẽ tìm cơ hội đối phương sơ hở để hành động, phế đế lập người lên…”

Người kia càng nói, Lưu Úc càng mở to mắt.

Người áo đen nói thật nhanh, rồi khom người cúi xuống gần chỗ Lưu Úc: “Nhưng mà trước đó, mong Tương Đông vương hãy bảo trọng tính mạng. Chỉ khi người giữ được mạng sống, thì mới chờ được đến ngày đó! Áo này mặc lót bên trong, đừng để kẻ khác phát hiện ra! Nếu không, hoàng đế sẽ phát hiện ra là vương gia được trợ giúp, hậu quả khôn lường!”

Nghe những lời người đó nói, trong lòng Lưu Úc lại dấy lên hi vọng. Nhưng nhìn ba tấm áo giống nhau, hắn hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Một mình ta sao mặc nổi ba áo? Còn hai chiếc thì giấu ở đâu?”

Người kia đã định xoay người rời đi, nghe thấy Lưu Úc nói thì dừng lại. Hắn hừ một tiếng hơi giễu cợt, rồi chậm rãi đáp lời: “Bên cạnh ngài không phải còn có hai vương gia tôn quý sao? Ta không thiên vị ai hơn ai đâu!”

Đợi người kia đi xa rồi, Lưu Úc nhanh chóng cởi áo ngoài, chọn lấy tấm áo lông dày nhất mặc vào trong, cảm thấy ấm áp hẳn lên. Nhưng nhìn hai chiếc kia cũng mềm mại ấm áp không kém, hắn thấy tiếc rẻ bèn cố gắng mặc thêm. Thân hình lập tức béo lên bất thường, mà nửa người trên cũng bí bức khó chịu. Hắn chỉ còn cách nhanh chóng cởi ra, nhìn hai vị huynh đệ đang ngủ say, thấp giọng: “Lợi cho các ngươi quá!”

Vừa định đánh thức hai người kia dậy để thay áo, Lưu Úc bỗng giật mình nghĩ ngợi. Ba người bọn họ cùng ăn cùng ở, cùng chịu khổ. Hắn mặc thêm áo, có thể giấu được người khác, nhưng sao giấu được hai người này? Nếu chỉ một mình hắn có áo, không tránh khỏi bị đố kỵ ghen ghét. Người kia đem ba chiếc áo tới một lúc, không phải để bịt miệng bọn họ sao?

***

Lưu Úc cảm thấy lạnh, Vương Ý Chi cũng thấy lạnh.

Nơi hắn dừng chân là ở phía bắc Nam Tống, đã đi vào địa phận Bắc Ngụy. Nơi này không khí mùa thu càng rõ rệt, bắt đầu lạnh thấu xương. Nhưng Vương Ý Chi không để tâm đến gió thu lạnh lẽo thổi xào xạc. Hắn đang nhàn nhã ngồi dưới mái hiên một ngôi nhà, mắt lấp lánh ý cười, dường như đang ngắm cảnh đêm.

Đêm nay không trăng không sao, chẳng có cảnh đẹp nào ngoài bóng tối hun hút sâu vô tận.

Nhìn bóng đêm khiến hắn nhớ đến đôi mắt Dung Chỉ, cũng tối đen thâm trầm, sâu không thấy đáy.

Khẽ bật cười, chợt Vương Ý Chi thấy có một giọt nước lạnh buốt, thuận theo gió đáp xuống gương mặt hắn. Nghiêng đầu, giơ tay ra không trung, hắn liền hứng được hai ba hạt mưa.

Một lúc sau, mưa dần dần nặng hạt. Mưa thu không lớn lắm, chỉ tí tách, rả rích rơi, mang theo không khí đìu hiu, càng làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Lúc Vương Ý Chi đến, thôn trang nhỏ này vừa bị giặc cướp càn quét, không một bóng người. Trong phạm vi hơn mười trượng, trừ hắn ra, chỉ có duy nhất một người trong phòng là còn sống.

Vương Ý Chi mặc áo gai thô ráp, hành trình phiêu bạt cũng khiến khuôn mặt hắn thêm gầy guộc, phong trần. Nhưng so với lúc ở Kiến Khang, hắn càng tự tại, thoải mái hơn. Ngay cả mưa lạnh đêm thu cũng không ngăn cản được nụ cười trên gương mặt hắn.

Mưa cứ tí tách rơi, khoảng hiên rộng chừng một thước giờ ướt sũng. Một giọt nước theo mái hiên run rẩy rơi xuống, nhỏ xuống ngay mũi giày của Vương Ý Chi. Cùng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân ồn ào ở phía xa xa càng lúc càng đến gần, ý cười trong mắt càng đậm.

“Rốt cuộc đã tới!”

Gió, mưa, đêm tối lạnh lẽo. Một vài người không thể ngủ say.