Phượng Tù Hoàng

Chương 122: Dư hương

Hắn vốn không phải tên là Mặc Hương.

Lưu Úc vỗ vỗ trán, cố gắng nhớ tên khai sinh của người thanh niên này: “Ngươi vốn tên là Mạc…Mạc…” Mạc gì nhỉ?

Mặc Hương điềm đạm tiếp lời: “Mạc Tương”, vốn là một cái tên bình thường gọn gàng, nhưng giống như cảnh ngộ của chủ nhân, lại biến thành vẻ tình tứ diễm lệ. Tuy người đã thoát khỏi thân phận hèn hạ nhục nhã, nhưng không thể nào trở về những ngày thơ ngây trong sáng, không ưu sầu trước kia.

“Đúng, Mạc Tương!” Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhìn chằm chằm người thanh niên: “Sau này ngươi trở về tên gọi cũ đi, hôm khác ta sẽ tạo cho ngươi thân phận mới, trở lại bên ta. Nhưng trước hết, ta muốn hỏi ngươi!”

Hắn chậm rãi nhấn từng chữ một: “Rốt cuộc, ngươi có mục đích gì?”

Hôm nay đến đây, Lưu Úc bị Mặc Hương chặn lại, đòi gặp mặt. Thấy người thanh niên có dung mạo đẹp đẽ, lại nhìn quen quen, hắn liền đồng ý gặp. Không ngờ sau đó người này xưng tên Mặc Hương và báo cho hắn biết: tiểu hoàng đế triệu hắn về Kiến Khang không phải vì mục đích tế tổ như trên ý chỉ, mà lo hắn cướp ngôi nên muốn bắt nhốt lại.

Mặc Hương mang đến tin tức giật mình, mà hắn thì lo lắng: liệu trong đó có cạm bẫy nào không?

Nhìn Mặc Hương mỉm cười bí hiểm, Lưu Úc bỗng thấy nóng mặt. Hắn là ai chứ, chẳng qua chỉ là một gã trai lơ, sao dám nhìn bề trên với ánh mắt như vậy?

Lưu Úc đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến chỗ Mặc Hương, một tay bóp cằm hắn, dường như muốn bóp nát xương cốt: “Thành thật khai ra!”

Đau đớn thấm từng khớp xương, Mặc Hương nhăn mặt, nhưng trong mắt lại là ý cười: “Tên không quan trọng, dù sao ta đã quen cái tên này rồi, gọi thế nào chẳng được! Tương Đông vương, ngài cho rằng bây giờ ta còn sợ chết ư?” Hắn liếc mắt có thể nhìn thấu, đằng sau vẻ ngoài nóng nảy của Lưu Úc là sự lo lắng bất an.

Mặc Hương vốn là đứa trẻ may mắn sống sót sau trận chiến.

Mấy năm trước, một vương gia ở Quảng Lăng làm phản. Sau khi thành bị phá, ông ta đương nhiên bị giết. Nhưng người cầm quyền lúc đó là phụ thân Lưu Tử Nghiệp ban lệnh, giết hết dân chúng trong thành vì tội theo giặc, mà chủ trì cuộc tàn sát, là Tông Việt.

Chuyện quá khứ, Mặc Hương nhớ được một số rõ ràng, một số mơ hồ. Nhưng hắn vẫn nhớ, năm ấy thành Quảng Lăng còn chưa qua mùa thu, đã phải nghênh đón một trận thảm sát hàng loạt.

Thảm sát hàng loạt.

Phụ thân hắn là mưu sĩ đi theo vương gia tạo phản, thật ra chẳng phải nhân vật quan trọng gì. Ông vốn chỉ mong dựa vào người của hoàng gia giống như tầm gửi dựa vào cây đại thụ, để nuôi gia đình, sống tạm qua ngày. Nhưng lúc cây đại thụ quyết định mưu phản, cực chẳng đã, ông cũng phải lên thuyền giặc.

Thế nào là mưu phản, thế nào là chết, Mặc Hương còn chưa hiểu được.

Mặc Hương đã từng hỏi phụ thân, vì sao lại mưu phản. Phụ thân buồn bã xoa đầu hắn, miễn cưỡng nói những lời như “Đương kim thánh thượng vô đạo”, mà hắn cảm giác đó là những lời ông bị buộc phải học thuộc lòng.

Lúc đó Mặc Hương lờ mờ cảm thấy, đó là lời của vương gia thì đúng hơn, nhưng chưa kịp nghĩ thông thì thành trì bị hạ, rất nhiều quan binh xông tới, không khí chết chóc bao trùm. Mặc Hương và phụ thân nấp vào chỗ kín, qua khe hở lén nhìn ra ngoài. Hắn thấy Tông Việt, bộ dạng bạo ngược hung tàn, cưỡi ngựa xông thẳng trên đường, cứ gặp người dân là vung gươm chém xuống.

Máu tươi bắn tứ tung, ánh lên vẻ hả hê trong mắt Tông Việt.

Đúng lúc một đám lính đi qua, Mặc Hương đang đói, bụng bỗng phát tiếng “ọc ọc”. Vậy là hắn và phụ thân bị bắt trói, giống như bao người khác, chuẩn bị đợi người ta làm thịt.

Lúc đó hắn sợ đến không còn cảm giác, ngây ngốc bị trói chặt, ngây ngốc chen chúc bẩn thỉu giữa dân chúng trong thành ở chốn lao tù, ngây ngốc bị đẩy lên lò sát sinh.

Thần trí hắn tỉnh táo lại, là khi nghe có tiếng kêu thảm thiết bên trái. Phụ thân hắn, là đầu của phụ thân hắn lăn lông lốc, bờ vai nhuộm máu.

Đây chính là…Chết.

Mặc Hương không kìm được cất tiếng hét thất thanh. Nghe thấy tiếng hét, Tông Việt hứng thú bước tới, rút kiếm ra: “Để ta chơi đùa một lát!” Mặc Hương biết hắn muốn giết mình, nhưng bị trói chặt, toàn thân cứng ngắc, ngã lăn xuống đất.

Sau đó hắn không chết, là bởi vì đúng lúc Thẩm Khánh Chi truyền thánh chỉ của tiên đế, trẻ con cao dưới năm thước được miễn tử. Lúc đó hắn rất nhỏ, trông chỉ như hai, ba tuổi nên thoát chết.

Nhưng thoát chết chưa hẳn đã là chuyện may mắn gì. Hắn bẩm sinh dung mạo đẹp đẽ, lại có hương thơm đặc biệt, bị người ta treo giá, mua qua bán lại, hết lần này đến lần khác bị đánh roi, bị dùng hình để dạy phục tùng thế nào, nịnh nọt làm sao.

Lần cuối cùng bị qua tay, là Lưu Úc mua về, tặng cho công chúa đang được sủng ái, quyền uy bậc nhất làm quà sinh nhật.

Giây phút đó, cả thế giới chỉ một màu ảm đạm, không còn chút hi vọng nào. Hắn cho rằng cả đời này mình sẽ phải sống mãi như thế.

Trấn định nhìn Lưu Úc, Mặc Hương lại trở nên mềm mại đáng yêu, nhưng sóng mắt vừa ôn hòa vừa sắc bén: “Tương Đông vương, ta không sợ chết, một chút cũng không sợ! Nếu ngài có đủ dũng khí, thì cứ rút kiếm giết ta!” Cơ thể hắn lúc trước đã chịu những thương tổn quá nghiêm trọng, tuy hai năm qua có điều dưỡng, nhưng vẫn yếu ớt, không thể tập võ, không có sức tự vệ. Chỉ cần người cường tráng một chút ra tay là đủ giết chết hắn.

Lưu Úc dò xét ánh mắt của Mặc Hương rất lâu, trước sau cũng không thể tìm thấy sự sợ hãi. Cuối cùng hắn buông tay, trầm giọng: “Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Nếu không nói rõ, ta không thể tin ngươi. Nếu ta nhớ không lầm, cách đây không lâu, nghe nói trong phủ công chúa, một trai lơ có mùi thơm lạ lùng đã chết, có phải là ngươi không? Tại sao ngươi vẫn còn sống?”

Tuy tin tức chưa hẳn chính xác, nhưng Lưu Úc không phải là hoàn toàn không biết gì.

Nghe đồn Tông Việt và binh lính đã bí mật xử tử một trai lơ, chính là Mặc Hương, nhưng công chúa lại thông báo là hắn chết vì đau ốm.

Mặc Hương cười cười: “Chuyện này rất đơn giản! Một lần vô tình, ta nhìn thấy một kẻ có tướng mạo rất giống ta, liền bí mật nuôi dưỡng cất giấu. Ngày đó thừa dịp Tông Việt hộ tống bệ hạ giá lâm phủ công chúa, ta nói với hắn, ta chính là oan hồn ở thành Quảng Lăng năm xưa. Sau đó, ta cho kẻ thế thân ra mặt, tìm cơ hội để cho Tông Việt giết chết!” Hắn đã hứa chu cấp tiền bạc đầy đủ cho người nhà kẻ kia.

Lúc đó là hoàng hôn, cho dù khuôn mặt có vài điểm khác biệt, cũng sẽ cho là vì đau đớn nên méo mó, hoặc là vì trời chạng vạng tối nên không nhìn rõ.

Mà đối với thi thể Mặc Hương, Sở Ngọc không nỡ nhìn nhiều.

Từ trước khi vào phủ công chúa, Mặc Hương đã rắp tâm chuẩn bị “thay xà đổi cột”.

“Tương Đông vương xin hãy yên tâm! Ngay cả khi ta không đến gặp ngài, chẳng lẽ ngài định không về Kiến Khang sao? Bất luận lời ta nói thật hay là giả, với tình thế lúc này, ngài không thể không đi. Bệ hạ chỉ mới nghi ngờ thôi, ngài đi không sao, nhưng nếu ngài kháng chỉ, há chẳng phải tạo cớ phản nghịch cho bệ hạ diệt trừ? Sao không giả như không biết gì hết, rồi tùy cơ ứng biến?” Khẽ cúi đầu, Mặc Hương che giấu nụ cười: “Lúc này ta đến gặp ngài, chẳng qua là để ngài tin tưởng ở khả năng của ta. Nếu Tương Đông vương tình nguyện coi trọng ta, ta không chỉ có thể bảo toàn tính mạng và địa vị của ngài, mà còn có thể phụ tá ngài trở nên tôn vinh phú quý hơn nữa!”

Hắn chậm rãi nói: “Nay ta chỉ có một thân này, mong ngài chiếu cố!”

Do dự thật lâu, Lưu Úc đưa tay nâng Mặc Hương dậy, dù hắn không nhìn thấu được người thanh niên này: “Nếu ngày sau ta có thể bình an tôn quý…bất kỳ chức quan gì, ngươi có thể tự chọn!”

Mặc Hương vẫn cúi đầu, nhếch khóe miệng giễu cợt: “Đa tạ Tương Đông vương…Không, chủ nhân!”

Lời nói này, có thể coi là thiên vinh đại sủng sao? Vẽ cho hắn một khúc xương không nhìn thấy, liền muốn biến hắn thành chó? Chớ quên, có những lúc, chó cũng biết chọn chủ nhân!