Mặc dù bọn Phù Tang Lăng Nhân đã rất cẩn thận, bên ngoài có người của
Cái Bang trợ giúp bọn mình dò xét tin tức, xác định nửa đêm không người mới tiến vào, hơn nữa lúc tới đây đã cố ý xóa dấu chân, không để lại
dấu vết, theo lý thuyết hẳn là không bị phát hiện mới phải.
Nhưng chuyên đời không có gì là tuyệt đôi, tình cảnh trước mặt đã nói lên vấn đề, rất có thể những hòa thượng này nhận được tin tức đã chạy trốn, còn muốn khóa cửa nhốt bọn mình bên trong tháp.
Y vội vàng đi tới cửa tháp, đưa tay đẩy ra.
Cửa tháp đóng hơi chặt, đẩy một cái vẫn chưa mở.
-Mở!
Lâng Nhân chợt phát lực, cửa tháp đột nhiên mở rộng ra
Trong khoảnh khắc vừa đẩy cửa ra, Lãng Nhân thấy được cảnh tượng khó quên
nhất trong cuộc đời này, cảnh tượng này cho đến hiện tại, trên thế giới
này có lẽ cũng chỉ có một mình mình từng thấy qua.
Phù Tang Lãng Nhân rất khó xác định, thứ đang bay tới rợp trời phủ đất trước mặt mình là cái gì.
Cái này hãn cũng không phải gọi là gạch đá, chuân xác mà nói là một bức z tường đang bay tới.
Không thấy được cảnh tượng bên kia, không phải là cách một bức tường sao?
Trong nháy mắt Phù Tang Lãng Nhân toát mô hôi lạnh toàn thân, xoay người bỏ
chạy. Kết quả tốc độ hơi chậm một chút, bị mấy chục viên gạch đá ném
trúng đùi, không cẩn thận ngã nhào, tiếp theo trong nháy mắt liền bị
chôn trong đống gạch đá.
Một thân bản lãnh, đao pháp cương mãnh giờ
phút này hoàn toàn không có đất dụng võ, chỉ còn lại một cánh tay còn lộ ra bên ngoài, yểu ớt moi đống gạch đá, hy vọng có thể bò ra ngoài.
Thấy người bên trong tháp ra ngoài là Lãng Nhân, Hoắc Nguyên Chân đã xác định được rất nhiều chuyên.
Sau khi bắt tên Lãng Nhân này lại, Hoắc Nguyên Chân thẩm vấn một phen, lại
lấy được rất nhiều tin tức, càng thêm xác nhận suy đoán trong lòng.
Hắn đã không cần ở lại nơi này nữa, mặc dù bên trong tháp còn có mấy tên
Lãng Nhân, nhưng những Lãng Nhân này không thể chạy thoát, sớm muộn cũng sẽ bị bắt.
Hắn đã không thể lấy được vật có giá trị hơn, hơn nữa đại lê khai quang Bạch Mã tự cũng đã kết thúc một cách ngớ ngẩn như
vậy, hắn càng có chuyện quan trọng phải làm.
Chính là đi tìm Ảo Diệu chân nhân, chứng thực một ít chuyên cuối cùng.
Hoắc Nguyên Chân bèn cáo từ mọi người Bạch Mà tự, lại mời những vị Đại sư
này tới Thiểu Lâm làm khách, sau đó rời khỏi Bạch Mà tự.
Ra khỏi cổ tháp này, Hoắc Nguyên Chân lại lấy phong thư của Ảo Diệu chân nhân ra.
Đã xác định được phương vị cụ thể, Hoắc Nguyên Chân lại tới phía ngoài
khách sạn ở Lạc Dương, sau đó cho gọi Kim Nhãn Ưng tới, lệnh cho nó tìm
kiếm ở bầu trời Lạc Dương, tìm kiếm tung tích Ảo Diệu chân nhân.
Thành Lạc Dương rất lớn, tỉm một người không dễ dàng, Hoắc Nguyên Chân ở
trong khách sạn năm ngày, Kim Nhãn Ưng mới có được tin tức báo về, đã
tìm được Ảo Diệu chân nhân.
Sau khi nhận được tin tức, Hoắc Nguyên Chân rời đi khách sạn, tiến vào trong thành Lạc Dương, đi tới một khu dân cư.
Trong số các cửa hàng khu này có một quán trà, chuyên môn bán lá trà địa
phương. Ngoài cửa vắng tanh vắng ngắt, lúc hắn đi tới nơi này, một nam
tử thân mặc y phục tục gia đang ở trong phòng.
- A Di Đà Phật, ở đây có bán trà ngon không?
-Có, xin hỏi Đại sư...
Nam tử trả lời một câu, đột nhiên nhìn trân trối Hoắc Nguyên Chân giống như thấy quỷ.
- Phương trượng Nhất Giới, ngươi làm thế nào tìm được bần đạo?
Ảo Diệu chân nhân đã tha phục tục gia vô cùng kinh hãi, sững sờ nhìn hòa thượng Nhất Giới này, lộ vẻ hết sức không dám tin.
- Vì sao Trần thí chủ lại nói ra những lời này, không phải là lão đà để
lại phong thư cho bần tăng nói rõ hết thảy sao, vì sao còn hỏi như vậy?
- Ngươi đã nhìn ra ư?
Ảo Diệu chân nhân khó có thể tin được, ban đầu lúc lão lưu phong thư này,
viết cực kỳ hàm hồ, nhìn qua chỉ là một phong thư cảm giác tâm tàn ý
lạnh, thối lui khỏi giang hồ, nhưng nội dung hàm nghĩa phong phú, bất
quá cực kỳ khó khăn nhìn ra. Lão viết như vậy chỉ là muốn mình được yên lòng, dù sao ta đã nói, ngươi không thể nhìn ra chính là chuyên của
ngươi.
Không nghĩ tới chẳng những hòa thượng này đã nhìn ra, hơn nữa còn tìm được mình, đây quả thật là khó lòng tin được.
- Không mời bân tăng đi vào nói chuyên sao?
- Được, được...
Ảo Diệu chân nhân mời Hoắc Nguyên Chân vào phòng, suy nghĩ một chút, dứt khoát đóng cửa quán trà lại, không buôn bán nữa.
- Trần thí chủ thật là có hứng thú, đại ẩn ẩn ở chợ, bán trà nơi phố thị
như vậy, không ai có thể ngờ được lão nhân này chính là Ảo Diệu chân
nhân, cao thủ Tiên Thiên Trung Nhạc phái lừng lẫy một thời.
- Đại
sư không cần giễu cợt Trần mỗ , hôm nay trên giang hồ không còn Ảo Diệu
chân nhân nữa, chỉ có Trần lão đầu bán trà trên phố ở Lạc Dương thôi.
Sau khi nói xong, Ảo Diệu chân nhân vẫn còn thấy không thể tin được, bèn hỏi Hoắc Nguyên Chân:
- Đại sư, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngươi đọc được gì trong phong thư này?
Hoắc Nguyên Chân cười cười, lấy phong thư ra đặt lên bàn:
- Vậy bân tăng sẽ giải thích cho Trân thí chủ, nêu như có chô nào sai, kính xin thí chủ cải chính.
Ảo Diệu chân nhân chợt ngắt lời:
- Không biết Đại sư có tới đạo quán trước kia của Trần mỗ, đào thứ ở đó...
- Có rồi, bần tăng cũng đã mang tới.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân sờ tay vào ngực áo lấy ra một chiếc vòng vàng nho nhỏ, nói với Ảo Diệu chân nhân:
- Bất quá bần tăng không hiểu vì sao chân nhân lại đặt chiếc vòng này trong hộp?
Ảo Diệu chân nhân nhìn vòng vàng này, mắt lộ vẻ đau buồn, hồi lâu không nói, cuối cùng mới nói:
- Việc đã đến nước này, cũng không giấu diếm Đại sư, ta sẽ nói tác dụng
của vòng vàng này, nhưng nhất định Đại sư phải giải thích cho ta phong
thư này, nếu không Trần mỗ thà giấu kín trong lòng.
- Cũng được, vậy trước tiên bần tăng sẽ nói cho Trần thí chủ nghe một chút.
Cầm thư trên bàn lên, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Thư này của thí chủ làm khó bân tăng đã nhiêu ngày, sau đó trong lúc vô tình nghe nói, thí chủ trước khi xuất gia họ Trần, lúc này mới có lành
ngộ, trở về từ từ nghiên cứu, rốt cục đã phát hiện một ít manh mối.
truyện copy từ tunghoanh.com
- Câu ‘Nhĩ tại sơn đông’, chữ Nhĩ
(ngươi) này đồng âm với chữ Nhĩ (Tai), nét chữ là một phần của chữ Trần, cộng thêm chữ Đông chính là dòng họ Trần của thí chủ.
- Không sai, Đại sư đã nghe nói ta họ Trần, đoán được dòng họ ta không khó.
- Câu ‘Gia hữu thập huynh’, về mặt ý nghĩa hiểu là trong nhà có rất nhiều thân nhân, phải về nhà. Nhưng theo bần tăng suy đoán, Trần thí chủ còn
có rất nhiều thân nhân không thực tể, dù sao xuất gia nhiều năm, có thân nhân sợ cũng thất lạc rồi. Hơn nữa hai chữ ‘thập huynh’ ghép lại chính
là chữ Khắc, tương liên cùng câu thứ nhất, chính là Trần Khắc phải về
nhà.
- Đại sư nói không sai, Trần Khấc quả thật trở lại quê nhà, bất quá Đại sư nào biết quê quán Trần mỗ ở Lạc Dương?
Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Chuyện này phải xem câu thứ ba,' tảo sinh hoa phát quy tây thành’ xem
qua dường như thí chủ cảm thấy mình đã già, tóc cũng đã bạc hơn, cho nên về nhà.
Tây thành này bần tăng cho là Lạc Dương, chữ Lạc (tên riêng, họ Lạc) này đồng âm với chữ Lạc (rơi xuống, tung tích, nơi ở), mà địa phương vầng
dương hạ xuống đương nhiên là phía Tây rồi, cho nên chính là Lạc Dương.
- Đại sư tài cao.
Trần Khắc buông lời khen ngợi, lộ vẻ bội phục.
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Đây là tin tức căn bản về Trần thí chủ, phần còn lại mới là chuyên mấu chốt mà thí chủ muốn nói.
- Xin Đại sư tiếp tục.
- Mấy câu kể tiếp quả thật hơi khó một chút, bần tăng cũng cân nhắc thật
lâu mới nghĩ ra một ít đầu mối. Ba câu ‘tảo sinh hoa phát quy Tây thành, tĩnh tư kỷ quá, vô tâm phân tranh’, nếu suy đoán cùng nhau tựa hồ là
Trần thí chủ không còn lòng tranh đấu, muốn về nhà dưỡng già, nhưng trải qua bần tăng nghiên cứu, phát hiện trong này bao hàm tên của một người.
Ánh mắt lấp lánh, nhìn Hoắc Nguyên Chân chờ nghe.
- Trong ba câu này, khó khăn nằm ở chỗ Trần thí chủ tách ra trong đó ra
mỗi g. câu một chữ, nếu như không ngộ ra điểm này, vĩnh viên đừng mơ
hiểu được hàm z nghĩa phong thư này. ‘Tảo sinh hoa phát’, trong đó có
một chữ Hoa, ‘vô tâm phân •o tranh’, trong đó có một chữ Vô, lại tách ra chữ Kỷ trong câu ‘tĩnh tư kỷ quá’, gộp lại cùng nhau chính là ba chữ
Hoa Vô Kỵ, chẳng hay bần tăng nói có đúng không?
Lân này, Ảo Diệu chân nhân đứng lên, khom người thi lễ:
- Đại sư có thể đoán ra câu này, như vậy phía sau đã không khó nữa.
- Mời thí chủ ngồi.
Mời Trần Khắc ngồi xuống, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Kể tiếp là câu ‘na phạ duyên nhai khất thực hành, an bang vô vọng, lệ
mân triêm cân’. Mấy câu này ghép lại với nhau, khất thực là khất cái,
‘an bang vô vọng, lệ mãn triêm cân’ cho thấy Trần thí chủ tiếc nuối về
một chuyên nào đó, mà trong đó cũng bao hàm một chữ. Nếu như không phải
nghĩ ra khất cái, vậy chữ này cũng rất khó lòng suy đoán. Chữ Bang trong ‘an bang’ và chữ Cân trong ‘lệ mãn triêm cân’ ghép lại với nhau rõ ràng chính là Cái Bang.
- Chuyên này cũng đoán được sao?
Trần Khắc có vẻ khó lòng tin được, chuyên này quá mức khó khăn, không ngờ ràng Hoắc Nguyên Chân cũng có thể đoán ra.
- Điểm này thật không dễ đoán, nhưng lúc bần tăng ở Tung Sơn phái, thấy
giữa Hoa Vô Kỵ cùng Cái Bang tựa hồ ăn ý vô cùng, cho nên tự nhiên liên
tưởng tới chuyện này, quả nhiên suy đoán ra hàm nghĩa mấy câu này là
muốn chỉ Cái Bang.
- Vậy mây câu sau cùng thì sao hắn là Đại sư cũng đã đoán được...
- Mấy câu cuối cùng chính là mấu chốt, cũng chính là nhờ mấy câu này đã
cứu bần tăng một mạng. Câu ‘sắt sắt tiêu sát đông hàn’ cũng đà làm cho
bần tăng phí công suy đoán rất lâu.
Dừng một chút, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Bần tăng đang suy nghĩ, bên trong câu này có một chữ Sát, hơn nữa phong thư này là Trần thí chủ để lại cho bần tăng, nhất định là muốn nhắc nhở bần tăng chuyên gì. Chữ Sát cũng là sát cơ, hẳn là có người muốn giết
bần tăng, lại liên tưởng tới mấy câu trước đó, suy đoán người muốn hạ
sát thủ lần này hẳn là Hoa Vô Kỵ hoặc là Cái Bang. Mà chữ ‘Đông hàn’ này hẳn là chỉ thời tiết.
Trên mặt Trần Khắc lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng không nói gì. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Ban đầu bần tăng cũng không xác định được lúc nào đối phương sẽ động thủ.
Nhưng đột nhiên nhận được thiếp mời dự đại lễ khai quang của Bạch Mã tự, lúc
ấy mới vỡ lẽ ra. Đông hàn cũng là Đông chí, chỉ có mạng lưới tin tức
rộng rãi như Cái Bang mới có thể biết trước Bạch Mã tự sẽ mời những ai.
Dù sao chuyện này z cũng không phải là chuyên cơ mật gì, bọn chúng biết
được bèn chuẩn bị hạ thủ bần tăng vào Đông chí.
^ - Đại sư quả nhiên phúc trạch thâm hậu, hơn nữa trí khôn hơn người, hiện tại đà
ngồi ở chỗ này hắn là đã bình yên vô sự.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Đây là tự nhiên, bất quá hai câu cuối cùng này mới là một đại bí mật chân chính, bần tăng xin đa tạ Trần thí chủ nhắc nhở.
- Xem ra là phương trượng đà biết hết cả rồi...
- Không sai, lúc bắt đầu bần tăng cũng không dám tin tưởng, nhưng sau khi ở Bạch Mà tự thấy người muốn ám sát bần tăng là Phù Tang Lăng Nhân, đã
hoàn toàn xác định chuyện này.
- 'Giáo bất khả bạn’, câu này nghe qua như là thí chủ thoái thác chuyện gia nhập Thiểu Lâm ta, nhưng trên thực tể, chữ Bạn (phản) cộng thêm chữ Quốc trong câu sau ‘cố quốc nan hành’, chính là hai chữ ‘phản quốc’. Rõ ràng là Trần thí chủ muốn nói cho bần
tăng, Hoa Vô Kỵ cùng Cái Bang không chỉ muốn giết bần tăng, hơn nữa đã
phản quốc, có phải thế không?
- Kỳ tài! Kỳ tài! Quả thật là phúc của chúng sinh!
Trần Khắc vỗ đùi khen ngợi, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng:
- Đại sư có lòng thương dân như vậy, hơn nữa trí khôn hơn người, nếu như làm thành chuyện này, công đức vô lượng!
Hoắc Nguyên Chân không để ý đến Trần Khắc khen ngợi, mà là nghiêm sắc mặt nói:
- Hoa Vô Kỵ, Cái Bang đã liên kết với Phù Tang Lăng Nhân, ý đồ ám sát bần tăng ở Bạch Mã tự, trước mắt bần tăng chỉ biết những chuyện này. Nhưng
những chuyên này cũng không thể coi là tội phản quốc, câu cuối cùng ‘hỏa yểm chân Kim ngõa lịch’ mới là mấu chốt của sự tình. Mà bần tăng cũng
đà tìm được vòng vàng (Kim hoàn) này, Trần thí chủ nên nói ra đi.
Rốt cục Ảo Diệu chân nhân Trần Khắc không đồng ý gia nhập Thiểu Lâm, Hoắc Nguyên Chân cũng không miễn cưỡng lão.
Lúc hắn từ Lạc Dương trở về đã là hạ tuần tháng Mười Một.
Trên đường đi, ngẫm nghĩ những lời sau cùng của Trần Khắc, lại sờ vào vòng
vàng trong ngực áo, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có vẻ nặng nề.
Đi thẳng tới chân núi Thiểu Thất, nhìn lên ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, trong lòng hắn mới trấn tĩnh lại được một chút.
Có một số việc mình không có năng lực can thiệp, nhưng đâu tiên là mình
nhất định phải làm tốt những chuyên mình có khả năng làm, chính là phát
triển Thiếu Lâm lớn mạnh.
Một tràng tiếng vó ngựa từ trên núi truyền tới, trên con đường núi đã được làm đơn giản, một đội kỵ sĩ chạy như bay xuống.
Chính là các võ tăng Thiểu Lâm đang luyện tập thuật cỡi ngựa.
Những võ tăng này giữa mùa Đông nhưng cũng không mặc gì nhiều, trên đầu ai
nấy bốc lên nhiệt khí, đầu trọc bốc khói, hết sức hào hùng.
Xa xa thấy được bạch mã Hoắc Nguyên Chân, đám võ tăng lập tức hò reo chạy tới.
Đến trước mặt Hoắc Nguyên Chân, ai nấy rối rít giục ngựa, có kẻ luyện tập
tốt thuật cỡi ngựa, còn có thể làm cho ngựa đứng trên hai chân sau, cố ý biểu diễn trước mặt phương trượng một chút.
Nhìn những võ tăng
Thiếu Lâm tràn đây sức sống này, Hoắc Nguyên'Chân vô cùng cao hứng
trong lòng. Mùa Đông này qua đi, nhất định thực lực nhóm người này sẽ có tiến bộ lớn, đến lúc đó Thiểu Lâm có thể lấy bọn họ làm nền tảng, tiếp tục chiêu mộ nhóm tăng nhân thứ hai.
- Có mệt không?
- Phương trượng, chúng ta không mệt ! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
-Vốn là mệt mỏi, thấy phương trượng lập tức không còn mệt nữa.
Đám võ tăng nhao nhao đáp.
- Tốt lắm, vốn ta định trở Về núi làm chút thức ăn ngon đài các ngươi,
nếu như hiện tại các ngươi không mệt, vậy cứ việc luyện tập tiếp.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân giục ngựa lên núi. Đám vò tăng lập tức
kêu la mệt mệt, ai nấy vui vẻ giục ngựa chạy theo như điên.