Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 19: Sự quan tâm trong lòng



Sau khi rời khỏi nhà Tần Phong, Hạ An không trở về Phương gia ngay mà đến bệnh viện thăm Giản Đình. Rất lâu rồi Hạ An không đến thăm cô ấy.

Tại phòng bệnh...

Nhìn cô gái đang ngủ trên giường, dù đang ngủ say nhưng trông Giản Đình rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, hồng hào không có chút gì của người nằm viện đã lâu.

Một cô gái xinh đẹp như vậy bảo sao Phương Hàn không yêu thương, vì cô ấy mà phát điên với những người làm hại cô ấy.

Hạ An ngồi nhìn Giản Đình ngây ngốc, rồi cầm bàn tay Giản Đình nói.

"Giản Đình... chị mau tỉnh lại nhé!"

*******************

Sau khi từ bệnh viện về đến Phương gia, cô nhìn thấy xe anh trong sân. Cô hơi ngạc nhiên, hôm nay anh không đi làm sao?

Hạ An vào trong thì thấy quản gia đang đứng sẵn ở phòng khách.

"Hạ An , cô về rồi sao? Tối qua cô đi đâu mà không về nhà? Thiếu gia đang tìm cô", quản gia lên tiếng hỏi.

"Dạ... cháu sang nhà em gái".

"Được rồi, nếu không có gì thì mau về phòng thay đồ rồi làm việc đi".

Hạ An cúi mặt đi lướt qua quản gia về phòng.


Quản gia nhìn Hạ An lắc đầu rồi đi lên lầu đến phòng Phương Hàn gõ cửa.

"Thưa thiếu gia... Hạ An về rồi ạ".

Phương Hàn đặt tay lên trán, khép hờ đôi mắt. Đang nằm nghỉ ngơi, nghe thấy quản gia nói, anh liền mở mắt, trả lời vọng ra:

"Tôi biết rồi".

Người phụ nữ này, cuối cùng cũng chịu về rồi sao?

Hạ An thay áo quần xong liền ra làm việc của mình.

"Hạ An , hôm qua cô đi đâu không về? Thiếu gia hỏi cô hoài luôn đó", Minh Chi hỏi.

"Còn đi đâu nữa, chắc lại ra ngoài kiếm đàn ông vui vẻ chứ gì", Điềm Nhi mỉa mai.

Hạ An im lặng nắm chặt bàn tay.

"Điềm Nhi, cô bớt nói lại mấy câu không ai nói cô câm đâu", Minh Chi khó chịu nói lại.

Điềm Nhi thấy Hạ An vẫn không nói năng gì mà cứ cầm khăn lau lau mấy bình gốm đang chưng trên bàn.

"Sao hả, tôi nói đúng quá mà, cô ta lang chạ với thứ đàn ông không tốt ở ngoài có thai rồi về đây nói là của thiếu gia, thật không biết vô liêm sĩ là gì", Điềm Nhi cười khinh miệt.

"Cô nói đủ chưa?" Hạ An không chịu nổi những lời xúc phạm mình, tức giận lên tiếng.

"Tức giận rồi sao? Hạ An à, cô đừng giả vờ thanh cao nữa, mọi người ở đây ai cũng biết cô như thế nào rồi. Gài bẫy thiếu gia không thành, mà vẫn còn mặt mũi ở lại đây?"

Điềm Nhi đang nói thì bị Hạ An vứt thẳng cái khăn lau vào mặt.

"Hạ An ... cô dám!" Điềm Nhi nổi điên quát lớn.

"Điềm Nhi, miệng của cô còn dơ hơn cái khăn lau đó nữa". Hạ An lạnh nhạt nói xong liền quay người muốn đi.

Điềm Nhi tức giận liền đi lại nắm tóc Hạ An giật ra sau.

"Cô là cái thá gì mà dám vứt khăn vào mặt tôi hả?"

"Điềm nhi, cô mau buông Hạ An ra", Minh Chi căn ngăn.

Hạ An bị nắm tóc nên rất đau, cô cũng đưa tay nắm tóc Điềm Nhi.

"Tôi không là cái thá gì thì cô cũng chẳng là cái thá gì".

Hai cô gái cứ nắm tóc nhau giằng co, vô tình đụng trúng bàn làm cái bình gốm rơi xuống đất vỡ tan.

"Xoảng".

"Hai cô đang làm cái trò gì vậy hả?" Phương Hàn lớn tiếng.


Hạ An và Điềm Nhi buông nhau ra nhìn anh.

Chỉ nhìn thoáng qua, cô có thể thấy rõ ràng được sự mệt mỏi nơi đáy mắt anh.

Quản gia đi đến nhìn một màn trước mắt, bình gốm rơi vỡ, hai cô gái tóc tai rối bời, còn thiếu gia đang đứng ở đó.

Ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt cô, mới một ngày không gặp mà đã trở nên hung dữ vậy rồi sao?

"Một trong hai cô ai là người làm vỡ chiếc bình gốm này?" anh nhàn nhạt hỏi.

Hạ An và Điềm Nhi không ai dám lên tiếng,

" Sao không lên tiếng?" Mi tâm của anh càng nhíu chặt hơn: "Đừng để tôi hỏi lại lần thứ hai". Giọng của anh tuy nhàn nhạt nhưng lạnh đến mức khiến Hạ An và Điềm Nhi không rét mà run.

Điềm Nhi chỉ Hạ An rồi ấp úng nói:

"Là cô ta".

"Không phải là Hạ An đâu ạ". Minh Chi sợ Hạ An bị phạt liền lên tiếng bênh cô.

Hạ An lườm Điềm Nhi một cái.

Phương Hàn nhìn Hạ An , đúng là cô gái cứng đầu, thà chịu thiệt chứ không lên tiếng giải thích với anh.

"Quản gia xem lại camera, ai làm bể thì trừ lương người đó, lần sau còn xảy ra chuyện như vậy thì đuổi việc ngay".

"Dạ".

Anh đến gần Hạ An nói: "Còn cô đi theo tôi".

Nói xong anh quay người đi, Hạ An đi theo sau lưng anh.

"Không mau dọn dẹp đi, còn đứng đó làm gì?" Quản gia nhìn Điềm Nhi và Minh chi hối thúc.

Ra ngoài đến gần hồ bơi.

Hạ An dáng người mảnh khảnh, tóc tai rối bời đứng trước mặt anh, hai tay không tự chủ đan vào nhau, cô hết nhìn bên trái rồi bên phải.

"Tối qua cô đã đi đâu?" Nói ra câu này chính anh không dám nhìn cô.

Hạ An ngạc nhiên, anh gọi cô ra đây không phải trách phạt mà chỉ hỏi cô tối qua đi đâu sao?

Hạ An chần chừ rồi nói: "Tôi về nhà tôi".

Người phụ nữ này còn dám nói dối anh, tối qua anh chờ cô cả đêm ở đó không thấy bóng dáng đâu.

"Chứ không phải cô đi câu dẫn đàn ông bên ngoài sao?"

Khốn thật! Anh phát hiện mình rất để ý và muốn biết tối qua cô đi đâu, ở cùng với ai.


Đúng thật là cô nghĩ sai về anh, người đàn ông này thì làm sao có ý tốt quan tâm, anh chỉ luôn tìm cớ để nói những lời làm tổn thương đến cô mà thôi.

Hạ An hít một hơi thật sâu: "Nếu Phương tiên sinh gọi tôi ra đây chỉ muốn biết tôi đi đâu tối qua thì tôi đã trả lời rồi, nếu không còn việc gì tôi xin phép đi làm việc của mình đây".

Hạ An nói rồi quay người muốn đi thì tay bị anh giữ lại.

Cô quay người nhìn cánh tay đang bị anh giữ lấy: "Phương tiên sinh còn chuyện gì cần dặn dò không ạ? Nếu không xin Phương tiên sinh buông tay".

Một từ Phương tiên sinh, hai từ cũng Phương tiên sinh, lời nói kiên quyết cùng ánh mắt của cô khiến anh cảm giác cô không còn là 1 Hạ An yếu đuối của hôm qua nữa.

Hạ An đợi mãi không thấy anh đáp lại, cô liền giật tay mình ra khỏi tay anh, cô không muốn những người làm chung thấy được lại cho là cô có ý muốn câu dẫn thiếu gia của họ.

Phương Hàn kéo mạnh Hạ An khiến cô sát lại vào người anh hơn. Bất ngờ đối diện ánh mắt sâu thẳm của anh, vòm ngực săn chắc của anh sát vào người cô, đến nỗi cả hai có thể nghe rõ nhịp tim của nhau.

Hơi thở anh mang theo hương bạc hà thoang thoảng khiến tim Hạ An đập rất nhanh.

"Phương tiên sinh, anh muốn làm gì?"

Anh nhếch môi cười cợt: "Cô yên tâm, tôi không còn hứng thú với cô nữa rồi".

Phương Hàn biết chính anh cố ý kiếm chuyện để ở chung một chỗ với cô, chỉ là khi thấy cô dửng dưng thì anh lại nhịn không được buông ra những lời ác nghiệt.

Cô chẳng là gì của anh, sau khi biết chuyện cô có con với người đàn ông khác, trong lòng anh như có một cái gai nhọn, nhổ mãi không ra, chỉ có thể nói ra những lời làm tổn thương cô.

Nghe anh nói vậy, lúc này Hạ An mới có phản ứng.

Cô lập tức vung tay ra khỏi người anh, lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với anh.

Rõ ràng anh đã tự nhủ phải giữ khoảng cách với người phụ nữ này, nhưng trái tim anh mỗi lần gần cô lại không làm theo như vậy.

Chết tiệt! Vì sao càng ngày anh lại không thể làm chủ được cảm xúc như lúc này.

Ít nhiều gì Hạ An cũng hiểu rõ, với người đàn ông này cô chẳng qua chỉ là một người đáng hận, vì cô đã làm cho người anh yêu thương nằm viện, hơn nữa, sự ghét bỏ của anh đối với cô không hề giảm đi.

Sau đêm anh dùng sự thô bạo của anh hại mất đứa con của cô thì cô không còn muốn thuận theo ý anh nữa.