Bóng đêm rút đi, sắc trời dần không nhìn thấy cảnh vật. Vừa hay trò vui đã chính thức bắt đầu trình diễn.
Trong Phượng Tê cung tràn ngập không khí đau thương ngưng trệ. Nguyên một tòa tẩm cung rộng lớn, bên trong đã có đông nghịt cung nữ và thái giám đang quỳ mọp xuống đất. Mỗi cung tì nội thị đều nghiêm túc cúi đầu, không ai dám thở mạnh.
Hoàng đế ngồi bên giường Phượng, thần sắc thâm trầm tối tăm. Hắn nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch và đã ngừng thở.
“Xin Hoàng thượng nén bi thương…” Một vị Thái y nhẹ nhàng lên tiếng, dè dặt nói, “Hoàng hậu nương nương đã hoăng[1]. Hoàng thượng ngàn vạn lần phải bảo trọng long thể…”
[1] Hoăng: có nghĩa là chết, thường được dùng cho các chư hầu, các quan lớn, các phi tần.
Mộ Dung Thần Duệ chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn lướt qua từng người một đang ở đây. Sau đó hắn đột nhiên tung một chưởng lên trên trụ giường, giận tím tái mặt mày nói: “Đồ vô liêm sỉ! Tất cả đều là lũ bất tài vô dụng!”
Mọi người không ai bảo ai mà cùng chấn động, cơ thể càng cúi thấp xuống, không dám ngẩng đầu, càng không dám ngước mắt.
“Lập tức truyền Hình bộ thượng thư đến đây cho Trẫm!” Mộ Dung Thần Duệ giận dữ gầm lên, âm thanh đầy uy nghiêm và tàn bạo.
“Vâng… Vâng ạ…” Thái giám trong cung lên tiếng thưa dạ, kinh hãi phụng mệnh chạy đi.
Khoảng chừng một khắc sau, Hình bộ thượng thư Thẩm Dịch chân thấp chân cao vội vã đến đây yết kiến, quỳ xuống đất dập đầu: “Vi thần tham kiến Hoàng thượng!”
“Thẩm khanh gia, Trẫm đã ra lệnh cho ngươi điều tra việc Lộ Hoàng hậu trúng độc, cuối cùng có kết quả chưa?” Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ đã đông lạnh như đanh thép, giọng điệu hung ác, dường như tâm tình bất định, mưa to gió lớn có thể nổi lên bất cứ lúc nào.
Thẩm Dịch âm thầm kinh hãi, chỉ cảm thấy bầu không khí này khá quỷ dị. Hắn ta vẫn chưa biết tin Lộ Ánh Tịch đã qua đời, cẩn thận lựa lời để trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, nguyên nhân Lộ Hoàng hậu trúng độc chính là do Điệp phi thảo, cái này vốn là loại cỏ đặc biệt của Lâm Quốc… Mấy ngày qua vi thần đã điều tra ra, xác thực chỉ có Lạc Hà cung của Đoàn Hoàng hậu mới có trồng loại cỏ này. Nhưng nếu chỉ vì điểm này mà…”
Hắn ta còn chưa nói xong, Mộ Dung Thần Duệ đã đứng bật dậy, từ trên cao nhìn thẳng xuống đỉnh đầu hắn ta, âm thanh lạnh lẽo: “Nếu đã xác nhận, vì sao còn chưa bắt người? Trẫm muốn lấy đầu của hung thủ đến làm vật tế lễ cho vong linh của Lộ Hoàng hậu!”
Thẩm Dịch nghe vậy bộ dạng liền khiếp sợ kinh hoàng, phút chốc ngẩng đầu lên, không dám tin hỏi lại: “Lộ Hoàng hậu… đã hoăng?”
Mộ Dung Thần Duệ mím môi không lên tiếng. Khuôn mặt tuấn tú đã kết một tầng băng, hàn khí tỏa ra quanh người.
Thẩm Dịch thấy thế, liền biết rằng Lộ Ánh Tịch thực sự đã chết. Lòng hắn ta đột nhiên đau nhói, há mồm nhưng lại không nói thành lời.
Ánh mắt của hắn ta không nhịn được lướt qua Mộ Dung Thần Duệ, nhìn về phía người đang nằm im trên giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như tuyết kia, lúc này thoạt nhìn đặc biệt an tĩnh bình ổn, rất giống với bộ dạng trong trí nhớ của hắn ta.
Năm đó, tiểu cô nương đã cứu hắn ta một mạng tại Ô Quốc cũng có nước da trắng nõn cùng thần sắc an tĩnh, hoàn toàn không giống với một cô bé ngây thơ bình thường. Thực ra tiểu cô nương năm đó có phải là nàng hay không? Chỉ có nàng mới có thể am hiểu y thuật khi còn nhỏ tuổi như vậy. Cũng chỉ có nàng mới có loại khí chất tôn quý trời sinh này. Cũng chỉ có nàng mới khiến hắn ta ngay lần đầu gặp mặt đã nhớ mãi không quên.
Thế nhưng, nàng lại cứ như vậy rời khỏi nhân thế?! Hắn ta ngay cả một cơ hội để nói tiếng cảm ơn cũng không có?!
“Thẩm khanh gia…” Mộ Dung Thần Duệ nheo mắt nhìn hắn ta, âm điệu xuống thấp: “Còn không đi làm việc đi!”
Thẩm Dịch lúc này mới bừng tỉnh từ trong mộng, hoảng sợ hành lễ, rồi vội vàng lui ra ngoài.
Mộ Dung Thần Duệ nhìn theo bóng lưng của hắn ta, đôi mắt sâu hút phát ra những tia sáng sắc bén nhưng nhanh chóng che giấu. Trước đây hắn chưa bao giờ phát hiện ra, thần tử dưới trướng hắn lại có tâm tư khác đối với Hoàng hậu của hắn!
“Hoàng… Hoàng thượng… Hậu sự của nương nương…” Quan nội thị lúng túng mở miệng nói, thấy biểu cảm sắc bén của hắn đành phải nuốt nước bọt, không dám nói thêm lời nào nữa.
“Trẫm muốn đích thân túc trực bên linh cữu bảy ngày. Bảy ngày sau mới phát tang cả nước!” Mộ Dung Thần Duệ trầm giọng nói, giương tay lên ra hiệu cho mọi người ra ngoài, “Đưa quan tài băng đến đây!”
“Vâng, thưa Hoàng thượng!” Mọi người đồng thanh vâng dạ, thấp đầu cúi người kính cẩn rời khỏi.
Trong phút chốc tẩm cung liền trở nên vắng vẻ không một tiếng động.
Người vốn đã tắt thở nằm trên giường Phượng kia bỗng nhiên chống người ngồi dậy, khẽ cười nói: “Thần, một chưởng vừa rồi của chàng suýt chút nữa làm thiếp chấn động mà phá vỡ huyệt đạo rồi.”
Mộ Dung Thần Duệ trở lại ngồi xuống mép giường, liếc mắt nhìn nàng, lại nói: “Nàng ngồi dậy làm gì? Lỡ như bây giờ có người xông vào đây, chắc chắn sẽ nghĩ nàng là xác chết sống dậy cho mà xem.”
Lộ Ánh Tịch không nhịn được bật cười, nằm ngửa trở lại vừa nói: “Kế hoạch này có chàng giúp đỡ, hẳn là có thể thuận lợi bức Tê Điệp đưa ra kim bài miễn tử để giữ lại mạng sống. Sau đó chàng định làm thế nào?”
Mộ Dung Thần Duệ trầm mặc một chút, vươn tay gạt mấy sợi tóc mai che mắt nàng ra, dường như đăm chiêu nói: “Sau khi đem tin tức ‘người chết sống lại’ truyền đi khắp nơi, Lâm Quốc chắc chắn sẽ bắt đầu cảnh giác.”
Lộ Ánh Tịch “Dạ” một tiếng, tiếp lời hắn: “Hiện tại tình hình hai nước như nước với lửa. Lâm Quốc vốn định mượn Tê Điệp và Thần hồn tán làm một quân cờ bất ngờ. Nhưng quân cờ này đã mất hiệu lực, vậy thì Lâm Quốc sẽ...”
“Nếu như Lâm Quốc vẫn còn yêu quý huyết mạch hoàng thất của bọn họ, thì sẽ phái người tới cứu Tê Điệp.” Mộ Dung Thần Duệ trầm ngâm trong chốc lát, khóe môi hiện lên một nụ cười trào phúng: “Cũng có một khả năng khác. Lâm Quốc vì không muốn bị người khác khống chế, có thể sẽ dứt khoát ‘xử lý’ Đoàn Tê Điệp.”
Lộ Ánh Tịch ngẩn người, trái tim bỗng cảm thấy thương hại, khẽ than thở: “Tê Điệp cũng chỉ là một quân cờ vô tội, đứa bé trong bụng nàng ta càng vô tội hơn.” Biết đâu ngày hôm ấy, những lời Tê Điệp đã nói là thật tình… “Nữ tử như nhành liễu mỏng manh, nếu tìm được nhà phu quân vững chắc có thể dựa vào, vậy đó là may mắn cả đời.” Phải thừa nhận một điều rằng, nàng may mắn hơn Tê Điệp. Tuy rằng nàng đã trải qua nhiều gian khổ nhưng cuối cùng đều thoát được từ dòng nước xoáy tranh đấu quyền lực. Thế nhưng Tê Điệp, nàng ta dường như không tìm ra con đường đúng đắn kia, cũng có thể trời cao căn bản không cho nàng ta nhiều cơ hội để nàng ta lựa chọn.
Mộ Dung Thần Duệ không đồng tình với nàng, lên tiếng: “Nàng còn có thời gian quan tâm người khác, chi bằng nàng giúp Trẫm nghĩ cách làm thế nào mới có thể tìm được Huyền môn tiền bối.”
Lộ Ánh Tịch thuận miệng nói theo: “Nếu như sư phụ còn sống…”
Lời còn chưa nói hết, hai người đều đồng thời im lặng, đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không lên tiếng.
Sau nửa buổi, Lộ Ánh Tịch mới nhẹ giọng nói nhỏ: “Nếu như sư phụ còn sống, người đã có thể nghiên cứu ra thuốc giải của Thần hồn tán.” Sư phụ thật sự đúng là một nhân tài y học, nàng chỉ học qua loa. Nếu như khi xưa nàng chăm chỉ và nỗ lực nhiều hơn thì thật là tốt biết bao. Thế nhưng không bao giờ thực hiện được nữa rồi.
“Nàng đang nhớ tới y?” Mộ Dung Thần Duệ chợt phát ra một câu hỏi.
“Dạ.” Lộ Ánh Tịch thành thực trả lời, nhìn hắn chăm chăm.
Mộ Dung Thần Duệ gật đầu không nhiều lời nữa, cũng không có biểu hiện ghen tị hay để bụng.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, đưa tay kéo tay phải của hắn, sau đó gác đầu lên trên bàn tay của hắn. Gương mặt nàng áp lên lòng bàn tay ấm áp của hắn.
Mộ Dung Thần Duệ nhẹ nhàng dùng tay kia vuốt ve mái tóc dài suôn mềm của nàng, động tác vô cùng ôn nhu cùng quyến luyến.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh. Không cần phải giải thích thừa thãi, bởi vì giữa hai người đã không còn ngờ vực hoài nghi.
Lộ Hoàng hậu trúng độc qua đời, mọi người trong hậu cung đều biết thế nhưng Hoàng thượng không hạ chỉ phát tang. Mọi người âm thầm phỏng đoán thánh ý nhưng cũng không dám lắm miệng xen vào.
Đoàn Hoàng hậu là kẻ khả nghi đã hạ độc Lộ Hoàng hậu, bị Hình bộ hỏi tội và tạm thời nhốt ở thiên lao chờ Hoàng đế đích thân thẩm vấn.
Người ngoài không biết sau đó Hoàng đế đã thẩm vấn Đoàn Tê Điệp ra sao, chỉ có Lộ Ánh Tịch là nắm rõ nhất. Thật ra muốn cho một người hết đường chối cãi cũng không phải chuyện quá khó. Chính là “Vua muốn thần chết, thần phải chết”. Chỉ cần thái độ Hoàng đế cương quyết, thì mặc cho Đoàn Tê Điệp không phục lẫn không cam lòng cũng không có cách nào. Cuối cùng, Đoàn Tê Điệp phải giao ra kim bài miễn tử để bảo vệ mạng của chính nàng ta.
Sự việc thuận lợi tiến thẳng một mạch. Lộ Ánh Tịch đang muốn tìm một cái cớ “cải tử hoàn sinh” thì giữa đêm khuya tối hôm đó đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Mấy ngày qua nàng vẫn ngủ trong quan tài băng, làm điều này để tránh cho kẻ khác nghi ngờ. Mà quan tài băng lại để trong tẩm cung của Phượng Tê cung, không có mệnh lệnh của Hoàng đế thì không ai được phép tự ý dời đi.
Thế nhưng vào lúc nửa đêm, Lộ Ánh Tịch giật mình tỉnh dậy và hoảng hồn phát hiện bản thân mình không ở trong tẩm cung!
Bốn bề bị bao trùm bởi màn đêm đen kịt, chìa tay ra cũng không thấy ngón tay. Nàng có thể kết luận bản thân chắc chắn không ở trong tẩm cung có dạ minh châu treo giữa phòng.
“Ánh Tịch! Ánh Tịch!”
Lòng nàng ngạc nhiên tột độ, cố gắng kiềm chế tâm tình, im lặng tập trung lắng nghe. Nàng nghe loáng thoáng âm thanh rất quen thuộc xuyên qua khe hở ở nắp quan tài lọt vào trong.
“Ánh Tịch, ngươi có thể nào đi trước ta! Ngươi có nghĩ tới ta sẽ đau lòng biết bao!”
Lộ Ánh Tịch sửng sốt, hốt hoảng hoài nghi có phải bản thân mình đang nằm mơ. Giọng nói này rõ ràng là…
“Chỉ là độc của Điệp phi thảo, nhưng ngươi lại không có cách nào giải? Ánh Tịch! Ngươi thật không đáng làm đệ tử của Nam Cung Uyên ta!” Giọng nói luôn dịu dàng kia dần cất cao đầy phẫn nộ, “Sớm biết hoàn toàn buông tay lại đổi lấy chính là kết quả như vậy, thì ta đã liều mạng mang ngươi cùng biến mất rồi! Sớm biết Mộ Dung Thần Duệ không thể bảo vệ ngươi, thì ta không nên để ý đến thiên mệnh mà đoạt lấy ngươi rồi!”
Lời nói bỗng dừng lại, dần bình tĩnh trở lại. Giọng người đó nghèn nghẹt trong cổ họng, khó nén nỗi đau thương đắng lòng, “Ánh Tịch, thật ra ta cũng không muốn làm khó ngươi, nên mới xin Hạ huynh giúp ta tung tin đồn ta đã chết. Nếu ta không còn sống, cho dù Lâm Quốc và Hoàng Triều khai chiến, ngươi cũng không cần phải lo lắng ta và Mộ Dung Thần Duệ đối đầu nhau. Ta nguyện lấy cái giá suốt đời không gặp người, sống mai danh ẩn tích trên đời này. Ánh Tịch, có phải ta đã quá nhu nhược? Ta thấy sư tôn còn trên trần gian, liền bỏ mặc Huyền môn. Ta thấy ngươi tìm được hạnh phúc, liền tự chôn cất chính mình. Có phải ta quá nhu nhược lại tức cười hay không?”
Lộ Ánh Tịch nghe thế liền nhói lòng. Thật sự là sư phụ, sư phụ không có chết…
“Ánh Tịch, trước đây ta đã cứu rất nhiều người, có quan lớn quyền quý, cũng có bách tính bình thường, người nghèo cùng người ăn xin. Nhưng hóa ra ta lại thất bại như vậy, ta không cứu được chính mình, ta cũng không cứu được nữ tử ta yêu quý nhất.” Giọng nói của Nam Cung Uyên đã trở nên lạnh ngắt, mang trong mình sự chua xót nồng đậm và bất mãn với chính mình.
Lộ Ánh Tịch đang muốn mở miệng an ủi, chợt nghe tiếng nói trầm thấp yếu ớt bay vào tai nàng.
“Ánh Tịch, ta chưa từng nói ra, từ nay về sau cũng không còn cơ hội nói… Chẳng biết từ bao giờ ta đã yêu nàng, yêu rất nhiều, lại khó có thể kìm nén…”
Vốn dĩ miệng nàng đang há ra, nên không khỏi cứng đờ. Nếu như bây giờ nàng lên tiếng, thì sư phụ sẽ không xấu hổ ngượng ngùng chứ?
Âm thanh nàng khép miệng dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để Nam Cung Uyên đột nhiên phát giác ra. Hai tay y chần chừ chạm vào nắp quan tài, từ từ nhấc lên.
“Ánh Tịch?” Y vừa cẩn thận lại vừa chờ mong khẽ gọi.
“Sư phụ.” Lộ Ánh Tịch buộc lòng phải lên tiếng đáp lại.
“Ngươi không có chết?” Giọng Nam Cung Uyên vẫn rất khẽ, giống như là sợ đập tan giấc mơ tốt đẹp.
“Không có, con chỉ giả chết.” Lộ Ánh Tịch từ giữa quan tài ngồi dậy. Trong bóng đêm chỉ thấy một đôi mắt phát sáng rạng rỡ. Trong ánh mắt đen kia phóng ra nét vui mừng khôn xiết như đốm lửa bùng cháy, càng không thể thu hồi.
“Ngươi không có chết!” Nam Cung Uyên lặp lại câu nói đó nhưng đã chuyển sang giọng điệu hớn hở, vui mừng. Y bỗng nhiên cúi người ôm chầm lấy nàng, siết chặt nàng vào lòng!
Lộ Ánh Tịch cứng đờ, không biết nên làm thế nào cho phải, đành ngây ngốc để mặc y ôm chặt.
Trong bóng tối, y gác cằm lên bả vai của nàng, hít sâu một hơi. Nàng cảm nhận được dường như có giọt nước âm ấm rơi trên cổ nàng.
Lo lắng tăng cao, thì nàng lại cảm nhận y thụt đầu lại. Mà cái trán của nàng có hơi nóng lên, giống như đã chạm vào thứ gì đó mềm mại, ấm áp.
“Phù, Ánh Tịch…” Tiếng thở dài từ miệng Nam Cung Uyên bật ra, tựa như hài lòng lại như tìm được con đường sống rộng mở tươi đẹp trong chỗ chết vậy. Y từ từ buông nàng ra, sau đó thắp sáng mồi lửa. Y nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, khóe môi lại nở nụ cười nho nhã như thường, “Thật quá tốt, ngươi không có chết!”
Lộ Ánh Tịch cũng xúc động mỉm cười theo. Nàng nhìn chằm chặp vào đôi mắt hơi ẩm ướt nhưng đặc biệt sáng rực kia, gật đầu đồng ý, “Đúng, thật là tốt. Sư phụ cũng còn sống.”
Lời đối thoại như vậy đều làm hai người bọn họ cũng không nhịn được cười. Bốn mắt nhìn nhau, đều chứa đầy vẻ vui mừng thoải mái.
Lẳng lặng nhìn nhau trong giây lát, Lộ Ánh Tịch đưa tầm mắt quan sát xung quanh, thắc mắc hỏi: “Sư phụ định lén đưa Ánh Tịch ra khỏi cung thông qua mật đạo này?”
Nam Cung Uyên tự nhiên cười vui vẻ, trả lời: “Ta tưởng rằng ngươi đã chết oan uổng trong cung, nên muốn mang ngươi đến một nơi không ưu lo, sầu não. Nhưng bây giờ không cần nữa rồi. Thế này rất tốt.”
Lộ Ánh Tịch gật đầu lần nữa, tán thành nói: “Thế này rất tốt.” Không rõ vì sao, nàng cảm thấy dường như sư phụ đã buông tay. Ngay sau khi đặt nụ hôn kia xong, hình như sư phụ loáng cái đã trở lại bình thường.
“Thấy ngươi không sao, ta cũng khỏi phải lo lắng nữa. Nhưng có một việc ta phải nhắc nhở ngươi.” Nam Cung Uyên thu lại nụ cười trên môi, nghiêm túc nói: “Tin ‘tử’ của ngươi đã lặng lẽ truyền ra, Lâm Quốc nhất định sẽ có hành động. Ngươi phải cẩn thận với cái tên Đoàn Đình Thiên.”
“Đoàn Đình Thiên cũng tới Hoàng Triều sao?” Lộ Ánh Tịch nghiêm mặt lại. Nhớ tới tính cách vừa chính vừa tà của Đoàn Đình Thiên, nàng quả thực cũng có chút lo lắng.
“Chắc là đang trên đường tới đây.” Nam Cung Uyên một mặt vừa nói, mặt khác lấy ra vài thứ đưa cho nàng, “Giữ lại phòng thân. Đợi đến khi thật cần thiết thì hãy quyết tâm ra tay dù có tàn nhẫn.”
“Sư phụ phải đi ư?” Nghe ra ý cáo biệt trong lời nói của y, Lộ Ánh Tịch không khỏi cảm thấy lưu luyến không rời.
“Bữa tiệc nào trên thế gian cũng phải tàn.” Nam Cung Uyên cười nhạt, “Đợi khi bé con trong bụng ngươi sinh ra và đầy tháng, thì vi sư sẽ đến tặng quà.”
“Cảm ơn sư phụ.” Lộ Ánh Tịch thành tâm nói cảm ơn. Nhưng nàng cũng nhớ lại, dường như câu nói nàng hay nói với y nhất là “Cảm ơn”. Nàng liền bổ sung thêm một câu, “Sư phụ hãy bảo trọng.”
“Ngươi cũng vậy.” Nam Cung Uyên nhếch môi cười, xoay người đi vào con đường mật đạo đen hun hút.
“Sư phụ!” Lộ Ánh Tịch không kiềm được gọi y.
Nam Cung Uyên dừng bước quay đầu lại nhìn, nhưng y chỉ cười không nói.
Lộ Ánh Tịch do dự trong chốc lát, sau đó mới mở miệng hỏi: “Sư phụ có nghe nói đến ‘Thần hồn tán’?”
Nam Cung Uyên tập trung suy nghĩ, lắc đầu nói: “Ta từng thấy qua trong sách y thuật cổ của Huyền môn, nhưng chưa từng gặp dược phẩm kì lạ đó.”
Lộ Ánh Tịch cười nhạt, không hề giữ y lại, chỉ nói: “Sư phụ, hẹn gặp lại.”
Nam Cung Uyên cũng không hỏi nhiều, hồi đáp nàng bằng bộ dạng tươi cười ấm áp, rồi xoay người bước tiếp. Bước chân bình ổn, không có chút ngập ngừng đứng lại. Từng bước từng bước, chiếc áo màu xám tro quen thuộc kia cùng ánh lửa chập chờn dần mờ nhạt rồi biến mất trong tầm nhìn của Lộ Ánh Tịch.
Thế nhưng Lộ Ánh Tịch hiểu rõ bản thân. Trái tim của nàng sẽ vĩnh viễn giữ lại một vị trí dành cho y. Y là người thầy vỡ lòng của nàng, cũng là người nàng từng ái mộ thời niên thiếu. Cuộc đời này của nàng được gặp nam tử như vậy, nàng thật sự rất may mắn.
Trong tay nàng nắm món quà y để lại, nàng bước xuống, đặt chân lên mặt đất của thạch thất. Nàng không cầu xin y ở lại nghiên cứu thuốc giải ‘Thần hồn tán’. Bởi vì y đã làm rất nhiều chuyện vì nàng rồi. Cũng bởi vì phía sau là quá khứ của nàng, còn hướng đi bây giờ chính là tương lai của nàng. Nàng cần phải đối mặt và nắm chặt tương lai của chính mình.