Nam tử đĩnh đạc, chín chắn kia thản nhiên cười, chậm rãi mở miệng nói: “Công chúa, đã lâu không gặp. Không biết có tiện nói chuyện riêng vài câu với Công chúa được không?”
Trông vô thức, Lộ Ánh Tịch bước về phía trước, nhưng bỗng dưng ngừng lại.
Nam tử xa lạ kia vẫn đứng im một chỗ, không hề thúc giục. Đôi mắt màu hạt dẻ phát ra ánh sáng rạng rỡ. Nhưng ngũ quan đường nét khuôn mặt lại rất bình thường, chính là loại người chen chúc trong đám người thì sẽ không bị nhận ra vì không quá xấu cũng không quá đẹp.
Nhưng nam tử này ngoảnh mặt làm lơ, đến liếc mắt nhìn hắn cũng không buồn làm. Hắn ta chỉ trầm mặc nhìn Lộ Ánh Tịch chăm chăm.
Lộ Ánh Tịch thả lỏng người, lấy lại tâm tình quay sang giải thích với Mộ Dung Thần Duệ: “Thần, hắn là con trai của nhũ mẫu trong cung Ô Quốc của thiếp, cũng là bạn cùng chơi đùa khi thiếp còn bé.”
Mộ Dung Thần Duệ liếc mắt nhìn nam tử kia, lại quay qua Lộ Ánh Tịch nói: “Đừng rời khỏi phạm vi nhà trọ.”
Lộ Ánh Tịch khẽ cười, gật đầu nói: “Biết mà.”
Nam tử xa lạ kia đi trước dẫn đường, không quay đầu xem nàng có đi theo hay không. Hắn ta đi một mạch đến bên cạnh chuồng ngựa ở vườn sau quán trọ.
Lộ Ánh Tịch trong lòng biết hàm ý hành động này của hắn ta. Trong khách sạn bình dân này, mỗi thị vệ mặc thường phục áo xanh đen đều là cao thủ. Vả lại mọi nơi đều có người theo dõi, chỉ có đứng bên chuồng ngựa nói chuyện để tiếng ngựa hí che bớt âm thanh đối thoại, như vậy mới có thể trao đổi vài chuyện quan trọng.
Khi đã đứng bên cạnh hàng rào bằng gỗ của chuồng ngựa, nam tử kia chờ nàng đến gần mới nhỏ giọng lên tiếng: “Tịch nhi, muội khỏe không?”
Nghe cách gọi thân mật và quen thuộc kia, lúc này Lộ Ánh Tịch mới hoàn toàn xác nhận thân phận của nam tử kia, vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói: “Hạ ca ca, thật là ca ca sao?”
“Muội không biết là huynh mà cũng dám mạo hiểm đi theo nói chuyện một mình với huynh?” Nam tử kia khẽ nhếch môi cười sáng rỡ, càng làm cho khuôn mặt bình thường không đặc biệt kia thêm vài phần thần thái khôi ngô xuất chúng.
“Muội nhận ra ánh mắt của Hạ ca ca mà. Chỉ là đã lâu rồi không gặp, muội nhất thời khó tin.” Lộ Ánh Tịch cũng bày bộ dáng vui cười, ngước mắt ngắm nhìn hắn ta, nhận xét tinh tế, “Lớp mặt nạ người này quả thực rất tinh xảo, không có nửa điểm tỳ vết nào. Hạ ca ca, kỹ thuật của ca ca ngày càng cao siêu.”
Nam tử kia cười hớn hở tiếp nhận lời ca tụng của nàng, không hề khiêm tốn. Hắn ta lại đè thấp giọng nói: “Sự tình ở Tây Quan, Tịch nhi, huynh đã giúp muội đến bước này. Huynh sẽ không quay lại Hoàng Triều nữa.”
Lộ Ánh Tịch gật đầu, nhỏ giọng trả lời: “Chuyện phát sinh lần này của quân doanh Tây Quan Hoàng Triều, lúc Mộ Dung Thần Duệ trở về nước thế nào cũng sẽ cẩn thận điều tra rõ ràng. Hạ ca ca nhân lúc này thoát thân là quyết định sáng suốt.”
Trong đôi mắt màu hạt dẻ của nam tử kia xẹt qua tia cảm động, thấp giọng bày tỏ: “Ẩn náu ở Hoàng Triều đã nhiều năm, cuối cùng cũng có thể làm một việc có ích cho Ô Quốc của chúng ta. Chỉ có điều binh mã Hoàng Triều rất mạnh, vượt xa so với suy nghĩ của người khác. Chuyện nghị hòa cũng chỉ là hòa bình ngắn ngủi. Nếu như có thể, mong rằng sau này Công chúa có khả năng điều đình, giúp Ô Quốc của chúng ta may mắn thoát khỏi họa chiến tranh, bách tính an cư lạc nghiệp.” Hắn ta hơi dừng lại, lại nói tiếp: “Hoàng Triều hiện nay do Mộ Dung Bạch Lê thay mặt chăm coi triều chính, hắn ta đã âm thầm xuất binh vượt qua hoang mạc để bất ngờ đánh Lâm Quốc. Bất luận nước nào trong bọn họ thắng lợi, Ô Quốc của chúng ta bị kẹp ở giữa nên chắc chắn sẽ nguy khốn.”
Lộ Ánh Tịch đanh mặt, nhưng lại không quấn quýt với đề tài đó, ngược lại còn hỏi: “Hạ ca ca, huynh làm sao biết muội và Mộ Dung Thần Duệ đang ở đây? Có phải Mộ Dung Bạch Lê kia có ý định mưu phản hay không?”
Nam tử kia nhếch mép cười nhạt nói: “Nếu huynh đã biết Mộ Dung Bạch Lê phái binh tiếp giá, đương nhiên sẽ biết bọn muội đang ở đâu. Về phần Mộ Dung Bạch Lê có ý đồ mưu phản hay không, hiện nay vẫn rất khó nhận định. Nhưng có một việc huynh có thể khẳng định chắc nịch. Nếu bây giờ Mộ Dung Thần Duệ càng kéo dài thời gian hồi cung, thì ngôi vị Hoàng đế của hắn lại càng khó giữ chặt.”
Lộ Ánh Tịch trầm tư trong giây lát, bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Mộ Dung Thần Duệ ở lại không về. Hóa ra hắn đang đợi quân Hoàng Triều đến đây. Hắn sẽ đem quân đánh thắng một trận, sau đó dùng sự oai nghiêm của bậc quân vương không mảy may bị sứt mẻ về nước. Mọi người sẽ không tiếp tục bàn tán chuyện hắn mất tích trước đây, càng không có lý do lên án hắn.
Ánh mắt nam tử long lanh, ngậm ý cười. Hắn ta không nhanh không chậm nói: “Tịch nhi, huynh đến gặp muội với mục đích chủ yếu chính là, huynh muốn lấy thân phận tiểu tướng Ô Quốc giúp Mộ Dung Thần Duệ đánh Lâm Quốc. Không cần một binh một lính nào, chỉ một mình huynh. Nhưng huynh chắc chắn giúp hắn đánh thắng trận này, để hắn uy phong lẫm liệt khải hoàn về nước. Xin muội hãy thuyết phục hắn, nếu trận này thắng lợi, thì Hoàng Triều và Ô Quốc ký kết hiệp ước mười năm không tiến đánh nhau.”
Lộ Ánh Tịch giật mình, nhưng không hề phản bác chỉ gật đầu. Ô Quốc có trí sĩ yêu nước, lập trường kiên định hơn nàng rất nhiều. Mười năm, nếu có thể có mười năm hòa bình, cũng đủ cho sự cố gắng rồi.
***
Nàng quay lại phòng, từ xa đã thấy Mộ Dung Thần Duệ đứng cạnh cửa chờ nàng.
“Thần.” Nàng chậm rãi đi về phía hắn, mặt mang ý cười.
Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ cũng rất tốt, khuôn mặt anh tuấn cũng buông lỏng, kéo nàng vào phòng.
Đợi sau khi đóng cửa phòng, rồi ngồi xuống ghế, Mộ Dung Thần Duệ mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Người đó dường như rất thân quen với nàng?”
“Vâng ạ.” Lộ Ánh Tịch dịu dàng trả lời, hơi nhướng mày dò xét hắn, “Không phải là chàng đang ghen đó chứ?”
Mộ Dung Thần Duệ bực bội nhưng câm nín không nói. Tuy rằng hắn chỉ mới gặp mặt một lần nhưng xuất phát từ trực giác nhạy bén của nam nhân. Hắn có thể khẳng định nam tử kia dường như cực kỳ thân thiết với Lộ Ánh Tịch, giống như Nam Cung Uyên vậy.
“Huynh ấy họ Hạ, tên Diệu Tổ.” Lộ Ánh Tịch từ từ kể chuyện: “Khi còn bé, cả hai cùng học bài với nhau, cũng cùng nhau trèo cây bắt chim. Mãi đến năm huynh ấy nhược quán[1], mới vì nam nữ khác biệt mà dần dần ít lui tới. Mặc dù huynh ấy không rành võ công, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung lại rất phi thường. Ngoài ra huynh ấy còn thuộc lòng binh thư, là kỳ tài quân sự trăm năm hiếm thấy. Tiếc là trước đây sức khỏe của huynh ấy khá yếu, nhiều năm nằm liệt giường, do đó mà Phụ hoàng không giao phó trọng trách nào.” Những lời nàng nói này là nửa thật nửa giả. Nhưng tình cảm giữa nàng và Hạ Diệu Tổ thật sự rất tốt. Hắn ta giống như anh trai của nàng. Trước đây nàng vẫn thường tiếc nuối, vì sao hắn ta không phải là con trai của Phụ hoàng cơ chứ.
[1] Nhược quán: là từ xưa dùng để gọi thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Mộ Dung Thần Duệ im lặng lắng nghe, không phát biểu một lời, chỉ nhìn nàng chằm chặp.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nàng tiếp tục ngọt ngào nói hết điều kiện giao dịch của Hạ Diệu Tổ.
Mộ Dung Thần Duệ vuốt cằm, chìm vào suy tư, do dự mở miệng nói: “Đánh một trận đổi mười năm, có phần lỗ vốn. Năm năm, Trẫm cho Ô Quốc năm năm chuẩn bị chiến tranh. Năm năm sau, kẻ thắng làm vua thua làm giặc. Đừng hòng than khóc kêu oan chi nữa.”
Lộ Ánh Tịch không có ý kiến khác, chỉ nói: “Vậy để thiếp đi nói với Hạ ca ca.”
Lộ Ánh Tịch nhất thời lơ mơ, nghi hoặc hỏi lại: “Thiếp đã nói gì cơ?”
Mộ Dung Thần Duệ từ từ nheo mắt, áp sát mặt mình gần gương mặt của nàng, nói từng từ: “Nàng vừa gọi Hạ Diệu Tổ là gì đó?”
Lộ Ánh Tịch bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi bật cười, không e dè mà dõng dạc trả lời: “Trước giờ đều gọi huynh ấy là Hạ ca ca.”
Mộ Dung Thần Duệ đưa tay bóp nhẹ cằm của nàng, trầm giọng uy hiếp: “Đổi cách xưng hô! Từ hôm nay trở đi chỉ cho phép nàng gọi họ của hắn!”
Lộ Ánh Tịch cũng không tránh ra, ánh mắt phát sáng lấp lánh, vừa cười vừa nói: “Đây là thói quen hình thành từ khi còn bé, chỉ sợ không dễ gì sửa đổi được.”
“Nàng đang thách thức tính nhẫn nại của Trẫm hả?” Mộ Dung Thần Duệ mặt mày u ám, giọng điệu sắc bén. Nhưng tay hắn không sử dụng lực quá lớn, sợ làm nàng đau.
“Vậy sau này thiếp sẽ gọi huynh ấy là ‘Hạ huynh’. Giống như gọi Phạm Thống là Phạm huynh vậy, đối xử bình đẳng, như vậy đã được chưa?” Lộ Ánh Tịch xuống nước thỏa hiệp, để tránh vuốt râu hùm, làm hắn thẹn quá hóa giận.
Mộ Dung Thần Duệ hậm hực buông tay, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.
Lộ Ánh Tịch lại lẩm bẩm thêm vài câu: “Bá đạo như vậy đấy! Còn không chịu tự kiểm điểm bản thân xem. Quan lại được phép phóng hỏa mà không cho dân đen đốt đèn.”
Mộ Dung Thần Duệ lại lườm nàng thêm cái nữa. Sau đó hắn dời đường nhìn, như có như không phun ra một câu: “Chuyện hậu cung, đợi Trẫm hồi cung sẽ xử lý sau.”
Giọng nói rất nhỏ nhưng Lộ Ánh Tịch nghe không bỏ sót một từ nào, không kiềm được ánh mắt bỗng chốc sáng rỡ, nói lớn: “Chàng nói thế có được xem là một lời hứa không?”
Mộ Dung Thần Duệ không nhìn nàng, tựa như vừa rồi không hề nói gì cả.
Nhưng Lộ Ánh Tịch vô cùng hứng khởi, cứ quấn quýt lấy hắn hỏi không ngừng: “Là muốn hủy bỏ hậu cung? Hay là chàng có ý khác?”
Mộ Dung Thần Duệ quay đầu sang, thản nhiên nhìn nàng: “Trẫm có nói như vậy sao?”
Vẻ hăng hái dạt dào trên mắt Lộ Ánh Tịch đông cứng lại. Nàng có chút xấu hổ, lúng túng cười trừ, không hỏi thêm nữa. Thời gian qua nàng luôn không hỏi đến, cũng nhắc nhở bản thân phải rộng lượng. Thế nhưng đáy lòng vẫn luôn tồn tại ước vọng như vậy, vẫn luôn chờ đợi ‘Suốt đời suốt kiếp chỉ hai người’. Trong thế giới của hai người, nếu như hơn một người thì nhất định sẽ chật chội không chịu nổi. Huống hồ chi là trong hậu cung chen chúc bao nhiêu là người như vậy.
Mộ Dung Thần Duệ than nhẹ, không muốn làm mất hứng khởi của nàng, hòa nhã nói: “Tịch, Trẫm không dám cho nàng một lời hứa hẹn, bởi vì đã có vết xe đổ. Thế nhưng, Trẫm nhất định sẽ cố gắng hết khả năng của bản thân. Phàm là thứ nàng muốn, Trẫm chắc chắn sẽ tận lực đi làm cho nàng.”
Lộ Ánh Tịch cười cười, lại nói tiếp: “Nếu như thiếp muốn một bầu trời đầy sao cùng ánh trăng sáng tỏ thì sao?”
Mộ Dung Thần Duệ lại không có ý đùa giỡn, nghiêm túc bảo: “Trẫm tin rằng nàng là người hiểu lý lẽ, sẽ không cố tình kiếm chuyện. Cũng chính vì điểm này, từ tận đáy lòng Trẫm mới càng muốn yêu thương trân trọng nàng hơn.”
Lộ Ánh Tịch thu lại nét mặt cười đùa, gương mặt trầm tĩnh hơn. Lòng thầm nghĩ, không phải là nàng không muốn vô cớ sinh sự, chỉ là nàng chưa từng có cơ hội buông thả chính mình.
Mộ Dung Thần Duệ ngắm nàng mải miết. Thấy đáy mắt nàng hiện lên nét cô đơn ủ rũ, bất giác hắn buột miệng nói: “Nếu nàng thật sự muốn bầu trời đầy sao và ánh trăng sáng tỏ, vậy để Trẫm cố gắng nghĩ cách.”
Lộ Ánh Tịch nghe thế liền ngẩn người, ngay sau đó bật cười ha hả. Sóng mắt rung động, lung linh bốn phía.
Nhìn nàng cười sung sướng chân thành, Mộ Dung Thần Duệ cũng nhếch miệng cười theo, trái tim cảm thấy vô cùng hạnh phúc cùng vui vẻ.
Bốn mắt chạm nhau, giao hòa tình cảm ngọt ngào rung động. Trong nhất thời, vô thanh lại như hữu thanh.
Qua một lúc lâu, Lộ Ánh Tịch mới thu lại bộ dạng tươi cười, thấp giọng nói: “Thiếp đi mời Hạ huynh sang đây, để hai người bàn chuyện.”
Mộ Dung Thần Duệ gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn theo nàng đứng dậy đi ra ngoài. Thế nhưng, sâu trong đôi mắt đó là những mũi nhọn đang ẩn núp, chờ thời cơ phát tác.
Ngay khi bóng lưng của Lộ Ánh Tịch vừa biến mất sau cánh cửa, nét mặt Mộ Dung Thần Duệ có chút thay đổi, trên đó dường như nổi lên vẻ lo lắng.
Nếu bây giờ hai nước khai chiến, e rằng Mộ Dung Thần Duệ và Nam Cung Uyên sẽ giao chiến trực diện. Ai thắng ai bại, ai sống ai chết đều không thể đoán trước được.
Nàng mong muốn có thắng thua lại không có thương vong. Nhưng rõ ràng đây chỉ là mong ước ngây thơ.