Màn đêm bao trùm khắp nơi, được ánh trăng sáng chiếu rọi, cùng với bầu trời lấp lánh ánh sao.
Sân vườn sau nhà, có hai người đang đứng đối diện nhau, phong thái thong dong.
“Đoàn huynh, có bí mật gì muốn nói với ta thế?” Lộ Ánh Tịch mang theo ý cười dịu dàng, mở miệng hỏi.
“Qua hai ngày nữa chúng ta sẽ tiến vào lãnh thổ Lâm Quốc.” Đoàn Đình Thiên cảm thán một câu không đầu không đuôi. Hắn ta ngẩng đầu ngắm trăng rằm, khẽ ngâm nga: “Ánh trăng sáng giống trăng quê nhà quá[1]!”
[1] Đây là câu thơ trong bài Đêm trăng nhớ người của Đỗ Phủ. Bài thơ diễn tả nỗi nhớ quê hương, gia đình, người thương của người lính đang chinh chiến trên sa trường. Đêm tối, đứng gác ngắm ánh trăng mà lòng xao xuyến. Dịch thơ sau:
Trống dồn ngăn bước người đi;
Trời thu biên giới, buồn gì nhạn kêu?
Đêm nay sương trắng xuống nhiều,
Ánh trăng sáng giống trăng quê nhà quá!
Anh em mỗi kẻ một nơi,
Không nhà sống chết biết hỏi cùng ai.
Thư đi chẳng thấy hồi âm,
Huống chi chinh chiến nay còn chưa thôi.
“Lâm Quốc có một sĩ tử yêu nước như Đoàn huynh đây thật sự rất may mắn.” Lộ Ánh Tịch tươi cười, nhàn rỗi tiếp lời hắn ta.
“Lộ muội muội, muội nói như vậy dường như chưa xem mình là người Lâm Quốc rồi.” Đoàn Đình Thiên thu lại tầm mắt, quay sang nhìn nàng.
“Lâm Quốc chưa bao giờ nuôi dạy ta, mà ta cũng chưa từng uống giọt nước nào của Lâm Quốc, cũng chưa từng ăn một hạt lương thực nào của Lâm Quốc. Sao lại là người Lâm Quốc được?” Giọng Lộ Ánh Tịch vô cùng hờ hững.
“Nhưng trên người muội đang chảy dòng máu hoàng thất Lâm Quốc.” Đoàn Đình Thiên vẫn dùng lời nói ngọt ngào, tựa như đang dụ dỗ nàng: “Bất kể là vì Lâm Quốc, hay là vì Ô Quốc dưỡng dục của muội, muội đều không có lý do gì đứng về phía Hoàng Triều, phải không?”
“Sai rồi.” Lộ Ánh Tịch không nhịn được bật cười, “Đoàn huynh nói sai rồi. Hoàng Triều là đất nước của phu quân ta, cái đó không được tính là lý do sao? Lẽ nào huynh chưa từng nghe câu ‘Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu[2]’hay sao?”
[2] Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử: đây là tam tòng theo quan niệm của Nho giáo. Quy định tam tòng dùng để chỉ vị trí của người phụ nữ trong gia đình, khi ở nhà thì theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con.
“Nói như vậy, cho dù tương lai Ô Quốc có đối diện với nguy cơ diệt vong, muội cũng sẽ trơ mắt ngồi nhìn thôi sao?” Đôi mắt Đoàn Đình Thiên đã nổi lên sát khí.
“Ô Quốc gặp nguy nan lần này, ta đã vắt cạn khả năng để cứu vãn. Nếu như mai sau lại có chuyện tương tự phát sinh, vậy thì ta đã không còn khả năng làm được gì nữa.” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn lên phòng trọ ở lầu hai, bờ môi thấp thoáng ý cười ngọt ngào.
“Lòng đã quyết?” Giọng nói Đoàn Đình Thiên bỗng dưng trầm thấp hẳn đi.
“Đúng vậy.” Lộ Ánh Tịch không hề do dự đáp liền.
Ánh mắt Đoàn Đình Thiên chợt lóe sáng, như một thanh đao sắc bén.
“Nếu chuyện Đoàn huynh muốn nói với ta là những lời này, vậy thì ta đã lãnh hội rồi.” Lộ Ánh Tịch lùi lại một bước, lòng đã có phòng bị.
Nhưng Đoàn Đình Thiên không có bất cứ hành động xấu nào, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ nụ cười tươi rói, lại nói tiếp: “Lộ muội muội đừng nóng vội, ta muốn xác định một chuyện cuối cùng một chút.”
Đoàn Đình Thiên vẫn cười thân mật vô hại như trước, không nhanh không chậm nói: “Muội cần biết rằng, nếu muội chọn đứng về phía Hoàng thượng, thì đứa bé trong bụng muội sẽ không còn quan hệ với Lâm Quốc của ta cũng như Ô Quốc. Vả lại đường xá trở về Hoàng Triều còn khá xa, muội nghĩ muội có thể lên đường bình an mà không có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đoàn huynh, lời này có thể xem là sự uy hiếp công khai?” Lộ Ánh Tịch hướng lòng bàn tay về phía hắn ta. Dưới ánh trăng, ám khí nhỏ trong tay nàng chợt lóe sáng. “Cho dù không cần đến ám khí, nếu ta muốn lấy mạng của huynh, cũng không phải là chuyện khó. Mặc dù huynh am hiểu y thuật, nhưng chưa hẳn đã hiểu tường tận dụng độc bằng ta.”
“Giết ta không có ích lợi gì.” Đoàn Đình Thiên không hề sợ, dõng dạc nói: “Lâm Quốc và Ô Quốc có vô số cao thủ, không phải chỉ có một mình ta.”
“Nói thẳng cho ngươi biết, ta và Mộ Dung Thần Duệ không có ý định tiến vào lãnh thổ Lâm Quốc, nói luôn là chúng tôi sẽ từ hoang mạc biên giới Tây Bắc quay ngược về Hoàng Triều.” Lộ Ánh Tịch dừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp: “Ta cần có thuốc máu của Đoàn huynh giúp đỡ, do đó ta e rằng Đoàn huynh tạm thời không thể quay về Lâm Quốc.”
“Các ngươi muốn uy hiếp ta?” Đoàn Đình Thiên làm bộ sợ hãi.
Lộ Ánh Tịch chỉ cười mát một cái mà không nói. Hắn ta rõ ràng đã cho sát thủ mai phục trên mái nhà của nhà trọ, thì hiển nhiên hắn ta đã sớm đoán ra nàng và Mộ Dung Thần Duệ sẽ không tùy tiện đặt chân vào Lâm Quốc. Bởi vậy một là thẳng thắn sòng phẳng với nhau một lần, hai là ở đây làm xấu mặt nhau.
“Được rồi, nếu đã không còn cách nào cùng chung nhận thức, ta cũng không muốn nói nhiều nữa.” Thấy thái độ kiên định của nàng, Đoàn Đình Thiên bất đắc dĩ chấp nhận buông tay, đôi mắt toát ra vẻ tiếc nuối. Nàng là một nữ tử tài hoa, nhưng cho đến nay vẫn chưa từng phát huy đến cực hạn. Hắn ta muốn làm Bá Nhạc[3], đáng tiếc nàng lại không muốn là thiên lý mã[4].
[3] Bá Nhạc: có tên thật là Tôn Dương, người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa, đã tìm được thiên lý mã cho Sở Vương. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
[4] Thiên lý mã: là ngựa có thể chạy ngàm dặm liên tục, ý chỉ ngựa hay, chạy nhanh; cũng dùng để chỉ người tài giỏi.
Lộ Ánh Tịch mím môi cười nhạt, gật nhẹ đầu chào hắn. Nàng liền xoay người đến bên cầu thang gỗ lên lầu hai.
Đêm càng lúc càng khuya, lại bắt đầu có gió to thổi vù vù qua song cửa.
Lộ Ánh Tịch vừa mới đặt chân lên lầu, Mộ Dung Thần Duệ đã nhanh chân đến đón nàng, giang tay ôm nàng vào lòng.
“Có cần phải khẩn trương như vậy không?” Lão già áo xám đi ra từ một bên hành lang, bất mãn lẩm bẩm.
Mộ Dung Thần Duệ ôm Lộ Ánh Tịch đi về phía ông lão, vừa không vui vừa nói: “Tiền bối biết rõ nguy hiểm tứ phía, ấy thế mà vẫn cho đồ tôn của người đi mạo hiểm?”
Lão già rất không đồng ý, bĩu môi hừ một tiếng, lại bảo: “Chẳng qua chỉ là mười tên nhóc đang ngồi chồm hổm trên nóc nhà chứ mấy? Cái này mà cũng đáng để kêu là ‘Nguy hiểm tứ phía’ hả?”
Mộ Dung Thần Duệ cảm thấy chán nản, chẳng buồn đôi co với lão. Nếu Lộ Ánh Tịch không mang thai, thì hắn cũng đâu cần quá lo lắng. Nhưng tình huống hiện tại vô cùng đặc biệt, sao hắn không khẩn trương cho được?
Ông lão thấy vẻ mặt hắn đã u ám lắm rồi, lão như thỏa hiệp mà dịu giọng nói: “Quên đi, quên đi! Đến lúc đó cứ để lão nhân gia ta xuất chiến, tiểu tử ngươi cứ ở đó mà trông coi phu nhân nhà ngươi đi.”
“Nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta một chuyện. Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không được lấy mạng Đoàn tiểu tử. Lâm Quốc và Huyền môn của ta có gốc rễ quá sâu, trăm năm hữu nghị, tuyệt đối không thể phá hỏng.” Lão già thu lại bộ dạng hớn hở, nghiêm túc nói.
Mộ Dung Thần Duệ vẫn không màng đáp lời, tự mình dẫn Lộ Ánh Tịch vào phòng, lại còn muốn đóng cửa phòng lại.
Lão già một tay chặn cánh cửa, tức giận giậm chân bình bịch, kêu gào: “Mộ Dung nhà ngươi là một tên tiểu tử hỗn láo! Lão nhân gia ta đang nói chuyện với ngươi, ít ra ngươi phải giả bộ lắng nghe cho xong chứ!”
Lộ Ánh Tịch không khỏi mỉm cười, liền mở miệng nói trước: “Sư tôn, người yên tâm. Người không chạm ta, ta không đụng người. Chỉ cần Đoàn Đình Thiên đừng ép người quá đáng, con và Thần đều sẽ chừa lại một con đường sống cho hắn.”
Nghe vậy, Mộ Dung Thần Duệ nghiêng đầu nhìn nàng. Nhưng niệm tình nàng đã gọi một chữ “Thần” vô cùng thân thiết kia, nên hắn không phản bác ý kiến của nàng.
“Vẫn là tiểu đồ tôn nhà chúng ta hiểu chuyện, biết cái gì gọi là tôn lão kính hiền[5].” Ông lão lúc này mới hài lòng vuốt chòm râu bạc. Lão chép miệng vài cái, tay chỉ lên nóc nhà, “Để lão nhân gia ta đi giúp hậu bối một tay xem sao. Để lão nhìn xem cao thủ giang hồ hiện nay rốt cuộc có bao nhiêu năng lực!” Lão khó nén nổi hưng phấn. Lão nhún nhẹ mũi chân một cái, thân người bay lên cao, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
[5] Tôn lão kính hiền (尊老敬贤): kính trọng người lớn tuổi, là một truyền thống tốt đẹp. Người nhỏ gặp người lớn phải gọi kính trọng, đi xe phải nhường chỗ, ngồi ăn phải mời vào chỗ trang trọng nhất, dùng cơm phải để người lớn động đũa trước, phải đến chúc Tết, phải hỏi ý kiến, lúc kết hôn thì phải đến gặp người lớn hai nhà v.v…
Mộ Dung Thần Duệ và Lộ Ánh Tịch vào phòng ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn nhau cười.
Nhưng Mộ Dung Thần Duệ lại lập tức nhăn mày, thắc mắc: “Đoàn Đình Thiên không phải là kẻ ngu xuẩn. Hắn ta đã biết tiền bối võ công cái thế, sao lại không tiên liệu trước sự việc?”
Lộ Ánh Tịch đồng ý gật gù, phỏng đoán rằng: “Sát thủ đang mai phục trên nóc nhà có thể chỉ là quân cờ để lôi kéo tiền bối rời đi.”
“Mà mục tiêu chính của hắn ta là…” Vầng trán thông minh tuấn tú của Mộ Dung Thần Duệ nhăn lại. Ánh mắt hắn rời đi, rơi trên cái bụng nhô cao của nàng: “Chỉ sợ là nàng.”
“Không chỉ một mình ta.” Lộ Ánh Tịch khe khẽ lắc đầu, tay xoa bụng, “Là một nhà ba người chúng ta.”
Mộ Dung Thần Duệ sắc mặt nặng nề, tập trung suy nghĩ. Nếu hắn là Đoàn Đình Thiên, tất sẽ phân rõ nặng nhẹ. Nếu là không có cách nào tiêu diệt một lần, đương nhiên sẽ tập trung hỏa lực để đối phó với người dễ dàng bị tấn công nhất. Cho nên hắn phải trông coi Lộ Ánh Tịch. Hắn không thể để nàng bị ép dùng nội công, càng không thể để nàng bị thương, bằng không đứa bé khó lòng giữ lại.
Lúc này trên nóc nhà đang truyền đến tiếng đánh nhau, kiếm khua vào nhau leng keng, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài câu chửi mắng ỏm tỏi.
“Với vài bản lĩnh cỏn con này mà cũng đi làm sát thủ hả? Chát chát chát!”
“Đoàn tiểu tử, thuộc hạ của ngươi không có đến một nhân tài hả?”
“Đánh hăng hái lên cái coi! Ui da… Các ngươi ăn gian! Dám dùng ám khí với lão nhân gia ta hả?”
“Tung phấn độc? Mấy tên tiểu tử các ngươi càng ngày càng bỉ ổi!”
Sau đó trận đánh vẫn tiếp tục kéo dài. Trên mái ngói lại vang lên những âm thanh lộp bộp khác.
Mộ Dung Thần Duệ ngưng mắt nhìn Lộ Ánh Tịch, lên tiếng: “Đúng như nàng đoán. Dương đông kích tây, cao thủ chân chính còn chưa tới.”
Lộ Ánh Tịch thở dài thiểu não, đứng dậy: “Đã đến rồi! Sư tôn đang bị vướng víu, e rằng nhất thời khó có thể thoát thân.”
Mộ Dung Thần Duệ cũng đứng lên, che chở nàng sau lưng mình, dặn dò: “Để xem tình hình thế nào đã, nếu có thể không động thủ thì đừng động thủ. Ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ nàng!”
Lộ Ánh Tịch đứng sau lưng hắn, môi nở nụ cười, gật đầu trong im lặng.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi tung cửa phòng, lao thẳng vào trong phòng!
Mộ Dung Thần Duệ bình tĩnh đứng yên tại chỗ, kiên nghị tựa như núi, che chắn trước mặt Lộ Ánh Tịch.
“Kha kha… Kha kha!” Một chuỗi tiếng cười kha kha quái dị, trầm khàn bi thương, từ xa bay lại đây.
Chỉ một loáng, nhiệt độ bên trong phòng tựa như tụt mạnh, phút chốc đã trở nên lạnh giá như đang ở mùa đông.
Một trận gió lạnh lớn mạnh ập vào phòng, trong gió dường như kèm theo cát bụi bị cuốn theo.
Nếu như quan sát kỹ càng sẽ phát hiện ra, thứ đó không phải là cát bụi, mà là những sợi châm mỏng tanh nhọn hoắc trôi nổi trong gió lạnh.
“Cẩn thận!” Mộ Dung Thần Duệ chỉ kịp quát một tiếng. Bàn tay đánh mạnh về phía trước, một cú chưởng mạnh phóng ra, cùng đối đầu với cơn gió lạnh quỷ dị kia.
Lộ Ánh Tịch đứng sau lưng hắn và vẫn cố gắng kiềm chế, nhẫn nhịn để bản thân không ra tay giúp. Bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi, nàng không hao tổn chân khí quá sớm được.
Chỉ thấy hai dòng khí gặp nhau, cuộn lại thành một vòng xoáy vô hình. Nếu lúc này có người không cẩn thận rơi vào giữa lốc xoáy không nhìn được bằng mắt này, ắt sẽ bị nội lực cực đại này giết chết!
Những sợi châm cực nhỏ lại sắc bén lấn tới không ngừng. Khi thì chúng tiến tới gần một tấc, khi thì bị đẩy lùi vài tấc.
Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ vững vàng chăm chú, dồn sức đẩy nội lực ra ngoài, đôi tay rung lên! Những sợi châm mỏng xoay tròn giữa không trung lại lập tức không còn năng lượng, rớt thẳng xuống đất. Và dòng khí lạnh kia cũng ngay tức khắc biến mất không dấu vết.
“Thần, chàng có làm sao không?” Lộ Ánh Tịch dịu giọng hỏi.
“Yên tâm đi!” Mộ Dung Thần Duệ không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng trả lời ngắn gọn.
Cả hai người đều im lặng, cùng tập trung nhìn chằm chặp cánh cửa rách nát.
Chỉ chốc lát sau, tiếng cười quái dị lạnh lẽo kia lại vang lên, lần này là một nơi rất gần truyền đến.
Đúng như dự đoán, một thân người mặc áo bào màu trắng bỗng dưng xuất hiện ở cửa.
“Ngươi là ai? Cần gì phải giả thần giả quỷ?” Mộ Dung Thần Duệ lạnh lùng cất giọng nói.
Bóng trắng vừa chợt lóe, rất nhanh đã không thấy đâu.
Lộ Ánh Tịch lại càng thêm nghi ngờ. Quần áo một màu trắng kia… hình như là một nữ tử?
Bên ngoài không có động tĩnh nào, vắng lặng đến mức kỳ lạ.
Trong đầu Lộ Ánh Tịch liền hiển hiện một suy nghĩ, có phải người vừa xuất hiện đang do dự có nên hiện thân hay không?
“Ánh Tịch, khi nào thật cần thiết nàng mới âm thầm ra tay. Vào thời khắc đặc biệt này, nàng chớ có lo lắng đến đạo nghĩa giang hồ!” Mộ Dung Thần Duệ lại nhỏ tiếng dặn dò.
“Dạ, ta biết mà.” Lộ Ánh Tịch cũng nhỏ nhẹ đáp, vô ý thức chau mày. Lòng nàng vẫn còn ngổn ngang bao suy nghĩ, âm thanh lẫn hình dáng kia hình như là…
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một âm thanh rất nhỏ. Lộ Ánh Tịch lại cảnh giác đưa mắt nhìn sang, nàng sửng sốt cực độ.
Có một người cũng đang sững sờ như nàng, đó là người đang che trước mặt nàng, Mộ Dung Thần Duệ.