Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 89: Đại Kết Cục hạ

Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm hộ tống Lê Minh Hiên về bên cạnh vợ chồng Lê Sinh Niên, thấy nhi tử, nữ nhi bình yên vô sự, Triển Nguyệt Dung kích động mỗi tay ôm một người không chịu buông ra, "Mẹ, là Minh Hiên không tốt, làm liên lụy tới tỷ tỷ!"

"Minh Hiên, đệ Trung Can Nghĩa Đảm, hoàng thượng còn tán thưởng nữa, tỷ tỷ cũng cảm thấy vẻ vang vì đệ! Làm thế nào lại nói là liên lụy được?" Lạc Tuyết cười yếu ớt nói.

"Được rồi, chỉ cần đều không có việc gì, là phụ thân an tâm! Hai người các con, đều là kiêu ngạo của cha!" Hốc mắt Lê Sinh Niên đã ươn ướt, thấy Phong Liệt Diễm ở đây, vội vàng nói.

"Liệt Diễm bái kiến Lê đại nhân, Lê phu nhân!" Phong Liệt Diễm khiêm nhường lễ phép nói.

"Phong thiếu chủ xin đứng lên, lão phu không dám nhận!" Lê Sinh Niên đỡ dậy, hôm nay danh vọng của Phong gia Thiếu chủ ở Đại Kim càng ngày càng tăng lên!

"Ha ha, hai người là cha mẹ của Lạc nhi, Liệt Diễm bái kiến các hai người là chuyện phải làm!" Phong Liệt Diễm mỉm cười nói.

"Cha, mẹ, Phong Đại Ca đương nhiên phải bái kiến các người rồi, nếu không tỷ tỷ sẽ mất hứng!" Thời gian này Lê Minh Hiên sống ở "Hồi hồn cốc", tất nhiên biết tất cả, thấy thế, liền trêu ghẹo nói.

Lạc Tuyết nghe vậy gắt giọng: "Minh Hiên đệ nói mò gì?"

"Đúng vậy, Hiên nhi lời này của con là có ý gì?" Triển Nguyệt Dung nổi hứng tò mò, mấy ngày nay, nàng đã từ trong miệng Lê Sinh Niên nghe nói về người danh chấn Đại Kim Phong gia Thiếu chủ dẫn binh đến bảo vệ Kinh Thành, cứu hoàng thượng, cùng với địa vị Phong gia ở cả Đại Kim nữa, hiện tại tận mắt thấy được, lại là một công tử tao nhã, liền cảm thấy hảo cảm, vì vậy nghe được lời nói của Minh Hiên chứa đầy hàm ý, nên đã hỏi.

"Mẹ, vậy người phải hỏi Phong Đại Ca một chút rồi, người hỏi huynh ấy, có phải muốn nói với mẹ và cha điều gì không." Lê Minh Hiên nháy mắt với Nguyệt Dung, vẻ mặt nghiêm trang nói.

Lê Sinh Niên trì độn một chút, "Phong thiếu chủ có lời gì, cứ nói đừng ngại!"

"Lê đại nhân gọi ta Liệt Diễm là được." Phong Liệt Diễm một lần nữa khom người mà nói ra: "Liệt Diễm đến đây, một là thăm hai người, hai là muốn thỉnh cầu hai người đem Lạc nhi gả cho Liệt Diễm! Xin hai người thành toàn!"

"Phong Đại Ca, bây giờ nói chuyện này có phải là quá sớm rồi không? Ta còn muốn đi gặp hoàng thượng, còn chuyện thái tử Nam Chiếu bên kia còn chưa giải quyết..." Lạc Tuyết nhanh chóng lắc đầu nói.

Mấy ngày nay, nội tâm của nàng vẫn lo lắng, cảm giác Yến Băng Hàn hành động lần này nhất định là vì nàng mà đến, cho nên, chuyện thành thân cùng Phong Liệt Diễm, lập tức trở nên xa vời.

Phong Liệt Diễm cắt đứt lời nói Lạc Tuyết: "Ta xin phép sự đồng ý của bá phụ bá mẫu trước, tránh cho ngày nào đó nàng lại đổi ý!"

Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung nhìn nhau, trong lòng hai người đều vui mừng, Phong Liệt Diễm là một nhân tài, xem tình hình hình như hết sức để ý đến Lạc nhi, Lạc nhi hình như cũng đồng ý, nhưng vẫn không yên lòng: "Liệt Diễm, Lạc nhi gả cho người khác, cũng đã từng thai, hơn nữa chỉ còn lại một cái tay, nếu như ngươi thật tâm yêu nàng, không ngại nàng, ta muốn ngươi thề với trời đất, nói ngươi sẽ làm cho nàng hạnh phúc, nếu không ngươi sớm bỏ ý niệm này đi!"

Lê Sinh Niên nói xong câu cuối cùng, không khỏi rơi nước mắt, hắn Lạc nhia của hắn, chịu quá nhiều khổ rồi!

Phong Liệt Diễm nghe thấy như vậy, vung cẩm bào, quỳ xuống, hai tay chắp lại đưa về phía trước, gằn từng chữ một: "Trời xanh ở trên cao, dưới có đất làm chứng! Phong Liệt Diễm hôm nay lập lời hứa, một đời một thế chỉ cần một thê tử là Lạc Tuyết, sẽ yêu nàng, thương nàng, quý trọng nàng, nếu như làm trái lời thề này, liệt tổ liệt tông Phong gia ở Âm Gian không được an bình, tộc nhân Phong gia trên đời này không được chết tử tế, Phong Liệt Diễm nguyện bị thiên lôi đánh!"

Phong Liệt Diễm nói vừa dứt, Lạc Tuyết gầm nhẹ nói: "Tại sao huynh lại phát lời thề độc như vậy?"

Phong Liệt Diễm đứng dậy, nắm lấy tay Lạc Tuyết, trịnh trọng nói: "Ta muốn nàng tin tưởng quyết tâm của ta, nếu ta đã dám phát ra lời thề nặng như vậy, ta sẽ không để cho nó ứng nghiệm, cuộc đời này của Phong Liệt Diễm chỉ dành cho một người, cũng đủ rồi!"

Nghe được lời ấy của hắn ba người còn lại cảm động không thôi, Lê Sinh Niên "Ha ha" cười nói: "Lạc nhi, chỉ cần con cũng thích hắn, cha mẹ sẽ không có ý kiến, chúng ta yên tâm giao con cho hắn! Chỉ cần con có thể hạnh phúc, cha mẹ không cầu gì nữa!"

“Dạ, cám ơn công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ với Lạc nhi, Lạc nhi gặp được các ngươi, cũng vui!” Lạc Tuyết ôm Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung cảm động nói.

Lạc Tuyết, Phong Liệt Diễm đi hoàng cung.

“Lạc Tuyết, theo nhi lời nàng nói, thái tử Nam Chiếu sẽ giúp bị ta bình định phản loạn, nhưng hiên tại hắn lại sử dụng chiêu Hoàng Tước tại hậu, muốn cùng Đại Kim ta khai chiến, nàng xử lí chuyện này như thế nào?” Long Ngự Thiên ngồi ở trên long y trong thượng thư phòng, nhìn ba người đứng phía dưới hỏi Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết trầm mặc một hồi, mới nói: “Hoàng thượng, tình hình hiện tại, chúng ta thật sự không nên khai chiến, vừa thôn tính được tướng sĩ dưới trướng Thượng Quan Lôi, quân dội cả nước còn chưa thống nhất lại, nếu tiếp tục khai chiến nữa, chúng ta chưa đánh đã bại mất lợi thế”.

“Vừa rồi trẫm và Trang Thân Vương còn có mấy vị đại thần. cũng thương thảo qua, đều có suy nghĩ như nàng, hiện nay nhu cầu cấp bách của Đại Kim là nghỉ ngơi và hồi phục, cho nên, suy nghĩ ý muốn nghị hòa cùng Nam Chiếu!” Long Ngự Thiên gật đầu, bày tỏ hiểu, nói.

Nghị hòa? Chẳng lẽ kết quả của Yến Băng Hàn mong muốn chính là nghị hòa sao?

“Hoàng thượng, nếu ban đầu nhờ giúp đỡ của thái tử Nam Chiếu, là chủ ý của Lạc Tuyết, vậy hãy để Lạc Tuyết đến nói chuyện với hắn, xin hắn lui binh!” Lạc Tuyết ngước mắt, kiên định nhìn Long Ngự Thiên.

“Không được!” Long Ngạo Thiên là người đầu tiên phủ quyết, “Lạc nhi, lúc đầu ở “Hồi hồn cốc”, mục đích của Thái tử Nam Chiếu chính là nàng… hiện tại nàng đi tìm hắn, không phải là tự đưa mình tới cửa sao?”

“Như vậy là có ý gì?” Long Ngự Thiên nghe ra được ý trong lời nói của Long Ngạo Thiên, nhạy cảm hỏi.

“Hoàng huynh, thái tử Nam Chiếu cũng thích Lạc nhi!”

“Thật sao? Vậy Lạc Tuyết nàng không thể đi! Trẫm sẽ phái tiết sứ đi thương thảo, nếu như thất bại, trẫm không tiếc cùng hắn khai chiến, cũng muốn lưu lại nàng!” Con ngươi Long Ngự Thiên yên lặng nhìn Lạc Tuyết, “Trẫm còn muốn nàng làm hoàng hậu của trẫm, làm sao có thể để nàng đi theo thái tử Nam Chiếu!”

“Cái gì?” Phong Liệt Diễm vừa nghe Long Ngự Thiên cũng đánh chủ ý lên Lạc Tuyết, không khỏi kêu lên thất thanh.

“Liệt Diễm, có câu nói yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu! Trẫm biết ngươi cũng yêu Lạc Tuyết, nhưng trẫm cũng không thể buông tha nàng, nàng vốn là phi tử hoàng đệ, nếu ba người chúng ta cùng yêu Lạc Tuyết, thì phải liên hiệp trước, không thể đem Lạc Tuyết đưa vào trong miệng hùm được!” Long Ngự Thiên nói.

Lạc Tuyết nghe xong, liếc mắt đã nhìn ba người một cái, không nói câu gì đã xoay người đi ra ngoài.

“Hoàng thượng, Trang vương gia, Phong Liệt Diễm đã lấy được lòng của Lạc nhi, cũng đã được sự đồng ý của cha mẹ Lạc nhi, cho nên, Lạc nhi sẽ chỉ gả cho ta, sẽ không thuộc về bất cứ người nào các ngươi! Xin hoàng thượng và Trang vương gia giúp người hoàn thành ước vọng, không cần làm khó Lạc nhi nữa!” Phong Liệt Diễm không vui nói.

“Ngươi nói cũng dễ dang, trẫm thà buông tha ngôi vị hoàng đế, cũng muốn lấy đuược Lạc Tuyết!” Long Ngự Thiên giận dữ hét.

Mà Long Ngạo Thiên lại trầm mặc, hắn yêu Lạc Tuyết tận xương, nhưng hắn đã mang cho Lạc Tuyết qua nhều tổn thương, trải qua rất nhiều chuyện, hắn không muốn lại dùng tình yêu của mình bức bách nàng, hắn quyết định tôn trọng lựa chọn của nàng.

Nếu như buông tha ngươi, có thể làm ngươi vui vẻ, như vậy ta nguyện ý đem tất cả bi thương để lại cho mình…

Tâm tư Lạc Tuyết phiền loạn, nàng đã vô lực đối diện vấy mấy chuyện tình cảm gông xiềng của tình yêu, nàng chỉ muốn thầm lặng làm thê tử của Phong Liệt Diễm, sau đó chờ đợi đứa bé của bọn họ ra đời, lớn lên, bọn họ nắm tay, sẽ chậm chậm già đi, cho đến chết…



Yến Băng Hàn ở biên cảnh không dợi Lạc Tuyết đến, đã bắt đầu phát động tiến công, hắn không cần những thứ khác những điều kiện nghị hòa chó má gì cả, bởi vì hắn phát hiện, không có Lạc Tuyết, giang sơn của hắn rất tịch mịch, tim của hắn lại càng trở nên trống không, cho nên, hắn không tiếc bỏ ra tất cả, cũng muốn lấy được Lạc Tuyết!

Đại quân áp sát, tình huống chiến đấu liên tục bất lợi, tin dữ truyền tới Uyển An, kinh động cả quốc gia, hoàng đế Đại Kim Long Ngự Thiên vỗ án, quyết định ngự gia thân chinh, trong vòng nửa tháng, tập trung cả trăm vạn đại quân, lao tới biên cảnh U Châu.

Phong Liệt Diễm chịu di mệnh Tiên hoàng, mang theo Bát đại thế gia tạo võ lâm hợp lại thành nghĩa quân cùng đi kháng địch, Long Ngạo Thiên cũng mang ninh lính vương gia cùng đi!

Lạc Tuyết vẫn còn ở Uyển An do dự, nàng bắt đầu hận Yến Băng Hàn, hận hắn không từ thủ đoạn, hận ý đồ phát động chiếm đoạt của hắn, giang sơn mỹ nhân, hắn đều muốn sao?

U Châu thành đã bị phá, cát vàng đầy trời, khói báo động cuồn cuộn, hai quân ở ngoài thành đối chọi.

Chủ tướng toàn bộ ở phía trước, Long Ngự Thiên mặc khôi giáp, uy phong lẫm lẫm, mắt sáng như đuốc, cùng Yến Băng Hàn một thân chiến bào nhìn nhau!

"Yến Thái Tử, ngươi không chịu nghị hòa, cuối cùng muốn gì? Muốn tóm thâu Đại Kim ta sao?" Long Ngự Thiên hô lớn nói.

"Hoàng đế bệ hạ, bản thái tử đối với giang sơn của ngươi hiện tại không có hứng thú, về phần nguyên nhân xuất binh, bản thái tử chỉ muốn lấy được một người là Lạc Tuyết, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta...ta liền lập tức lui binh!" Yến Băng Hàn nói ra món tiền cược cuối cùng, hắn biết, nếu không phải như thế, hắn sẽ hoàn toàn mất đi Lạc Tuyết, cho nên, hắn không chừa thủ đoạn nào, chỉ vì có thể có được nàng.

"Không thể nào! Nếu như Lạc Tuyết không muốn, trừ phi ngươi đạp bằng mỗi một tấc trên quốc thổ Đại Kim ta, nếu không trẫm, quyết sẽ không đem Lạc Tuyết giao cho ngươi!" Câu nói này của Long Ngự Thiên khí thế ngất trời, kinh thiên động địa, vang vọng ở khắp trên bầu trời!

Thiên địa yên lặng, tam quân không lên tiếng, trái tim Yến Băng Hàn cũng đập mạnh và loạn nhịp hơn, hắn không phải sợ Long Ngự Thiên, mà là sợ Lạc Tuyết dẫu có chết cũng không chịu đi cùng hắn!

Phong Liệt Diễm, Long Ngạo Thiên cũng yên lặng đứng ở đó, đây là một cuộc chiến liên quan đến tình yêu, Lạc Tuyết không tới, bọn họ bất luận kẻ nào cũng không cách nào thay Lạc Tuyết trả lời.

Trăm dặm đường cát, khoái mã phi nhanh, thiên địa mênh mông, bên trong đại mạc rộng lớn, một người mặc y phục trắng bay nhẹ theo gió, ngựa tới, người đã nhẹ nhàng bước xuống.

Mi tâm đỏ như lửa, thiêu đốt trái tim của mỗi người, gương mặt mị hoặc chúng sinh, cũng điên đảo Cửu Châu, thanh nhã toát ra từ khí chất, một thân võ công làm nam nhân trong thiên hạ khâm phục, một nụ cười yếu ớt khi ngoái đầu lại khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng nguyện trầm luân...

Vẻ mặt Lạc Tuyết vẫn như cũ ạnh nhạt nhìn qua tất cả nam tử đang chăm chú nhìn vào nàng, sau đó khóe môi cong lên một nụ cười Thanh Nhã, âm thanh thanh lệ xuyên thấu tam quân.

"Thái tử điện hạ, Lạc Tuyết tới, xin thái tử điện hạ nghị hòa!"

Trong con ngươi Lạc Tuyết thoáng qua một chút vui mừng.

"Lạc Tuyết, thiên hạ của ta do nàng làm chủ, nếu như nàng nguyện ý làm thái tử phi của ta, như vậy ta cũng có thể nguyện ý vì nàng mà bình ổn lại trận tranh giành thiên hạ này, tránh cho dân chúng hai nước chịu nỗi khổ chiến loạn, nếu không, ta tình nguyện phụ người trong thiên hạ!"

Lạc Tuyết nghe xong, nụ cười trên khóe miệng không ngừng mở rộng, đáy mắt cũng kiên quyết.

"Điện hạ, tình cảm của ngài dành cho Lạc Tuyết, cuộc đời này ta sẽ không quên! Nhưng hôm nay hành động của ngài khiến cho Lạc Tuyết trở thành nữ nhận hại nước hại dân, Lạc Tuyết còn có mặt mũi nào sống trên thế gian này nữa!"

Bốn nam nhân yêu nàng sâu sắc sau khi nghe xong lời nói của Lạc Tuyết sắc mặt đều đại biến, kinh hoàng luống cuống!

"Lạc nhi”

"Lạc nhi”

"Lạc nhi”

"Lạc nhi”

Ống tay áo Lạc Tuyết tung bay, lúc đứng ở trước mặt mọi người trong tay đã nhiều hơn một thanh chùy thủ.

Chuyển sang Long Ngự Thiên, "Hoàng thượng, Lạc Tuyết phụ ngươi, nếu cả thể xác và tinh thần đều không thể cho ngươi, thì đành trả người một lời nhiệt huyết!"

Tay nâng lên, đao đâm thật sâu vào xương bả vai, máu chảy đầm đìa, nhìn thấy mà ghê người, cũng đau đớn trái tim bốn nam tử.

"Không cần, Lạc nhi, không nên thương tổn chính mình, trẫm buông tay, cầu xin nàng không cần chết..."

Long Ngự Thiên tung người xuống ngựa, nước mắt rơi như mưa, đỡ lấy thân thể Lạc Tuyết, nhưng Lạc Tuyết vung chưởng lên, đã đứng ở giữa hai quân, nàng, vẫn còn cười...

"Lạc nhi!" Phong Liệt Diễm và Long Ngạo Thiên muốn đứng lên, Lạc Tuyết quát to: "Không cho phép tới đây!"

Hai người dừng lại, cực kỳ bi thương.

Yến Băng Hàn kinh sợ, đôi môi cũng đang run rẩy.

Lạc Tuyết giơ tay rút chủy thủ mang theo máu ra, "Vương Gia, Lạc Tuyết không nợ ngươi, Lạc Tuyết cùng ngươi một năm vợ chồng, cuộc đời này dứt khoát, nhưng hôm nay Lạc Tuyết đã yêu người khác, vương gia không chịu buông Lạc Tuyết, Lạc Tuyết chỉ đành phải làm cách này!”

Dứt lời, chỉ trong chớp mắt mọi người không kịp ngăn cản lại đâm thêm một đao thật sâu, vào cổ bên trái với máu tung bay, ánh đỏ nhiễm màu áo trắng, lan tràn thành nhiều đóa hoa máu đỏ, kinh sợ phía chân trời, giống như tà dương màu máu, cười ngớ ngẩn giữa thế gian không sạch sẽ.

“Lạc nhi,là lỗi của ta, van cầu nàng dừng lại có được không, ta thả nàng đi, thả nàng đi, chỉ cần nàng không tổn thương chính mình nữa, có được không?”

Long Ngạo Thiên lập tức té xuống, lăn một vòng bổ nhào về phía Lạc Tuyết.

Phong Liệt Diễm trái tim từng chút từng chút nứt ra, chẳng biết lúc nào, hắn đã từ lưng ngựa nhảy xuống, muốn nhanh chân chạy tới, bước chân lại nặng không cách nào nhích lên được, bước chân tập tễnh, vẻ mặt lặng như tờ, từng bước từng bước đi về phía Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết vẫn kiên cường đứng thẳng, nàng vẫn đang cười: “Phong đại ca, ta đồng ý làm vợ huynh, cùng huynh đầu bạc răng long, xem ra, Lạc Tuyết đành phải nuốt lời rồi…”

“Lạc nhi, chúng ta sống ở cùng nhau, chết cũng ở chung một chỗ!” Phong Liệt Diễm từ xa xa đưa tay ra, tiếp tục đi về phía Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết lắc đầu, đau đớn dữ dội xé rách nàng, nàng cắn chặt hàm răng, chống, nàng không thể ngã, nàng còn có việc chưa làm xong.

Ánh mắt Lạc Tuyết nhìn xa xăm, trên chiến mã, hai mắt Yến Băng Hàn giờ phút này chỉ có khổ sở, không có sự cuồng ngạo hùng bá thiên hạ nữa, cũng không có quyết tâm nhất định phải có nữa.

“Lạc nhi, ta lấy vạn lí giang sơn vì sính, chỉ vì nàng, cái gì ta cũng có thể đồng ý, mà nàng nhất định tuyệt tình như vậy sao?”

“Thái tử điện hạ, hôm nay Lạc Tuyết nói với ngươi lần cuối cùng, Lạc Tuyết coi ngươi là bạn, tuyệt không có bất kì tình yêu nào, điện hạ cần gì dồn ép không tha? Nếu điện hạ không thể hiểu nỗi khổ tâm trong long Lạc Tuyết, vậy để Lạc Tuyết cho điện hạ hai lựa chọn, hoặc là để cho thiết kỵ của người từ trên người của ta bước qua, hoặc là Lạc Tuyết tự tay kết thúc mình!”

Lạc Tuyết nắm chùy thủ trong tay chỉ về hướng trái tim, nàng đang chờ Yến Hàn Băng trả lời.

Trái tim tất cả mọi người thót lên tới cổ họng, chăm chú nhìn chùy thủ trong tay Lạc Tuyết, không dám chớp mắt một cái.

Yến Hàn Băng co quắp mặt, thần kinh khẩn trương từ trước đến nay cưa từng có, một giọt nước mắt rơi xuống, đôi môi còn run rẩy, “Lạc Tuyết, nàng, cho dù chỉ một chút tình cảm dành cho ta cũng không có sao?”

“Điện hạ, Lạc Tuyết thích ngươi, cũng tương tự như thích hoàng thượng và Lăng đại ca đã mất, Lạc Tuyết có yêu Long Ngạo Thiên, yêu sâu đậm, nhưng từ ngày Lạc Tuyết bởi vì hắn mà thương tổn, tình yêu đã biến thành hận, hôm nay Lạc Tuyết cũng không hận, bởi vì trong lòng Lạc Tuyết đã yêu một người khắc cốt ghi tâm, huynh ấy chính là phong đại ca”.

“Cho nên, xin điện hạ thành toàn cho Lạc Tuyết, cùng Đại Kim sống chung hòa thuận, để bách tính trong thiên hạ được an cư lạc nghiệp, được không? Lạc Tuyết quỳ xuống xin ngươi!”

Lạc Tuyết cố gắng chống đỡ thân thể chậm rãi quỳ xuống, nhưng rồi lập tức tê liệt ngã trên mặt đất, Yên Hàn Băng, Long Ngạo Thiên, Long Ngự Thiên, Phong Liệt Diễm dường như là cùng lúc vận khinh công chạy tới trước mặt Lạc Tuyết.

Đầu vai Lạc Tuyết vẫn còn chảy máu, Phong Liệt Diễm đem Lạc Tuyết ôm vào ngực, trong tròng mắt là khát máu rét lạnh, “Các ngươi còn muốn buộc nàng sao? Yến thái tử, ngươi thật sự muốn Lạc nhi chết ở chỗ này sao? Ngươi ép buộc mang nàng đi, không phải muốn cho nàng hanh phúc mà là muốn cho nàng cả đời sống trong khổ sở, đây chính là tình yêu của ngươi sao?”

Yến Băng Hàn chậm rãi đứng dậy, nhìn mặt Lạc Tuyết càng ngày càng tái nhợt, trong con ngươi tươi cười, từ từ giơ lệnh phù trong tay lên, âm thanh uy nghiêm vang tận mây xanh, “Tam quân Nam Chiếu nghe lệnh! Lập tức rút lui ra khỏi địa giới Đại Kim, trả lại U Châu!”

Yến Băng hàn dứt lời, đại quân Nam Chiếu nhanh chóng bắt đầu lui về, đôi môi Lạc Tuyết khô nứt, lại nặn ra một nụ cười đẹp nhất mà Yến Băng Hàn từng thấy, “Điện hạ, cám ơn ngươi! Lạc Tuyết …. Sẽ không quên ngươi!”

“Lạc nhi, nếu như ta thắng được thiên hạ thua nàng, như vậy ta có được thiên hạ đã không còn ý nghĩa gì nữa. Phong Liệt Diễm, nếu như có một ngày ngươi phụ Lạc nhi, bản thái tử sẽ lặp lại hành động hôm nay! Cho nên ngươi, ngàn vạn lần không được để cho ta có cơ hội này!” Trong lời nói của Yến Băng Hàn có vô tận chua xót trong lòng, còn cảnh cáo với Phong Liệt Diễm rất kiên quyết.

“Các ngươi yên tâm, ta sẽ không đẻ cho bất luận kẻ nào có cơ hội mang Lạc nhi từ bên cạnh ta đi!” Phong Liệt Diễm nhìn mấy nam nhân yêu Lạc nhi, cam kết.

Bốn nam nhân cùng nhau cười, vì nữ nhân mà bọn họ cùng yêu vươn tay ra nắm lấy nhau thể hiện sự hữu nghị.

Ánh mắt Lạc Tuyết càng ngày càng mơ hồ, trong giây lát nàng sắp đã bất tỉnh, Ngọc Trần Tử chạy tới, "Lạc nhi! Làm sao con lại ngốc như vậy?"

"Sư công, con thắng, người xem... Lui binh rồi!"

Lạc Tuyết yếu đuối mỉm cười, nghe thấy tiếng giận dữ của Ngọc Trần tử: "Câm miệng!"

Lạc Tuyết bị dọa sợ vội vàng im lặng, nàng chưa từng nhìn thấy Ngọc Trần Tử giận như vậy bao giờ!

"Đến đây, đặt nàng trên mặt đất."

Phong Liệt Diễm vội cởi áo khoác của mình xuống, nhẹ nhàng đặt Lạc Tuyết lên.

"Dựng trại!" Long Ngự Thiên rống một tiếng, mấy binh lính lập tức mang lều trại đi lại, mạnh khỏe.

Ngọc Trần Tử thuần thục cầm máu cho Lạc Tuyết, sau đó từ trên trong bọc quần áo sau lưng lấy ra dụng cụ chữa bệh, lấy ra một cây kim cực nhỏ, "Nha đầu, cũng may sư công không yên lòng đi đến nhà Lê thị lang ở thành Uyển An để tìm con...sao con không suy nghĩ cho đứa bé trong bụng, chỉ biết sử dụng phương pháp cực đoan này..."

"Sư công!" Lạc Tuyết vội hét lên.

"Trời ạ!" Ngọc Trần Tử nhớ lại, vội vàng che miệng của mình.

Bốn nam nhân tất cả đều kinh ngạc trợn to mắt, nhất là Phong Liệt Diễm, lập tức nhận được ánh mắt ghen tỵ và phẫn hận của ba người khác.

Phong Liệt Diễm môi vẫn còn run run phát ra âm thanh, "Sư công, người mới vừa nói... Đứa bé? Trong bụng Lạc nhi... Có đứa bé?"

"Không có!" Ngọc Trần Tử và Lạc Tuyết đều lên tiếng phủ định, Lạc Tuyết đã uống "Hồi Hồn Đan”, cộng thêm đã được cầm máu, mặc dù đau đớn, nhưng vẫn có chân khí hộ thể, ngược lại vẫn còn tỉnh táo.

"Không đúng sự thật, sư công nhanh chóng chưa thương cho Lạc nhi, đợi sau khi nàng khỏi hẳn, chúng ta lập tức thành thân sinh mười đứa bé." Phong Liệt Diễm vẻ mặt nghiêm túc thúc giục, hết sức đè nén vui mừng như điên trong lòng, ra dáng nghiêm túc nói.

"Huynh!" Lạc Tuyết tức ngẹn, hoa lệ ngất đi.

"Lạc nhi?" Mấy người vội vàng hô, "Sư công!"

"Tiền bối? Làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ? Không có việc gì, bị tiểu tử này làm cho tức giận thôi. Các ngươi cũng đi ra ngoài đi, lão phu phải khâu lại vết thương hco nàng." Ngọc Trần Tử liếc Phong Liệt Diễm một cái, nói.

Bốn nam nhân cùng canh giữ ở bên ngoài, lo lắng chờ đợi.

Ngọc Trần Tử nhanh hóng đem vết thương hai nơi tỉ mỉ thi châm và khâu lại, sau đó đắp thuốc trị thương tốt nhất lên, sau đó y dùng vải trắng băng bó kỹ.

Lạc Tuyết vẫn còn ngủ mê man, nhưng bọn hắn phải nhanh chóng trở về thành Uyển An, nếu không cứ ở nơi lạnh giá này, vết thương nhiễm trùng thì phiền toái.



Ngọc Trần Tử và Phong Liệt Diễm mang theo Lạc Tuyết dùng xe ngựa đi về thành Uyển An trước, Long Ngự Thiên và Long Ngạo Thiên mang theo đại quân đuổi theo sau.

Bởi vì trên người Lạc Tuyết có thương, lại có bầu, cho nên kéo dài hơn nửa tháng mới đến “Hồi hồn cốc”.

Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung, Lê Minh Hiên cùng đi đến “Hồi hồn cốc” thăm Lạc Tuyết, cũng tới bái tế Vân Thiên Ca và Lam Tịch Nhan.

Ngày xưa “Hồi hồn cốc” an tĩnh bây giờ trở nên náo nhiệt, Ngọc Trần Tử là người vui mừng nhất, bởi vì trải qua sáu năm tìm hiểu, hắn đã nghiên cứu ra phương pháp nối lại cánh tay cụt.

Nhưng cánh tay cụt năm đó của Lạc Tuyết được đặt trong băng ngoài sơn cốc, cách nhiều năm như vậy, dùng một lượng lớn kỳ lạ nước thuốc để ngâm nhiều ngày, rồi ngâm trong suối nước nóng khoảng 10 ngày, mới tiêu tan được băng tuyết và cánh tay cũng mềm mại hơn.

Nhưng còn một vấn đề, vết thương trên vai trái của Lạc Tuyết các mạch máu đã sớm đọng lại, muốn để cho nó linh hoạt sử dụng được như một người bình thường là không thể nào.

Ngọc Trần Tử suy tính liên tục, quyết định vẫn nói cho Lạc Tuyết, trưng cầu một chút ý kiến của nàng.

“Nha đầu, về cánh tay đã đứt của con, sư công hiện tại chỉ có thể nối cho con, nhưng cũng chỉ tạo được hiệu quả mỹ quan, mà thực tế vẫn không sử dụng được, không thể nghe lệnh của đầu óc”

Lạc Tuyết đột nhiên nghe thấy cánh tay cụt của nàng có thể nối lại, khiếp sợ không biết làm thế nào mới tốt. Sau đó là mừng như điên, “Sư công, chỉ cần có thể nối lại, cho dù là không thể sử dụng, cũng tốt rồi, người nói có phải không?”

“Vậy ý của con là đồng ý cho sư công thử một chút rồi hả?”

“Dạ, sư công, người lén lút làm cho con, nếu thành công, chúng ta sẽ cho cha mẹ, Minh Hiên, còn có Phong đại ca một kinh hỉ, có được không?”

Hai người Ngọc Trần Tử và Lạc Tuyết thần thần bí bí ở trong mật thất ngây người nửa tháng, đợi lúc đi ra, Lạc Tuyết đã thay đổi hình dạng.

Mặc dù vẫn một thân nam trang, nhưng thần thái sáng lạng, nhìn qua hoàn hảo giống như người bình thường, tất cả mọi người chờ ở ngoài mật thất đều ngạc nhiên líu lưỡi.

“Lạc nhi, Lạc nhi của chúng tôi tốt lắm, cánh tay của nàng tốt lắm!” Triển Nguyệt Dung nói xong liền kích động khóc lên, tiến lên ôm Lạc Tuyết, Lạc Tuyết kích động rơi nước mắt, “Mẹ, Lạc nhi chỉ có thể dùng một tay ôm mẹ, cánh tay kia chỉ để trang trí mà thôi”

“Không sao, có thể chữa đến mức này, cũng quá tốt rồi, phải không?” Triển Nguyệt Dung khóc cười nói.

Lê Sinh Niên nước mắt rơi xuống nắm lấy tay Lê Minh Hiên bản thân bất lực.

Phong Liệt Diễm “bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngọc Trần Tử, “Sư công, người không chỉ là ân nhân của Lạc nhi, còn là ân nhân của Liệt Diễm, Liệt Diễm dập đầu trước người!”

“Ha ha ha... Liệt Diễm, điều con nên làm bây giờ không phải là cảm tạ sư công, mà là nhanh chóng trở về Tề Châu, chuẩn bị kiệu 8 người khiêng đến đón Lạc nhi về, bằng không, con của con ra đời mất!” Ngọc Trần Tử vuốt râu cười nói to.

“Đúng vậy, Liệt Diễm, con còn chờ cái gì nữa?” Lê Sinh Niên cũng cười nói.

“Bây giờ con sẽ đi, Lạc nhi, ta nhất định thuận lợi đem nàng vui vẻ cưới về Liệt Diễm Sơn trang! Nàng chờ ta!” Phong Liệt Diễm đem Lạc Tuyết ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán Lạc Tuyết, hứa hẹn hôn nhân của mình.

....

Một tháng sau.

Đội rước dâu của Phòng gia đến “Hồi hồn cốc”.

Phong Liệt Diễm mang theo mũ phượng đẹp nhất trên đời đến đón tân nương của hắn.

Lạc Tuyết một ngày này khôi phục nữ trang.

Trên đầu mũ phượng sáng loáng, trên có 23 Thúy Phượng, Thúy Vân, Thúy Điệp mấy trăm cái, bảo thạch mấy trăm viên, được khảm hoa văn Long Phượng Trình Tường, mấy ngàn viên trân châu đính vào trong đó. Kim Long, Thúy Phượng phục trang đẹp đẽ tỏa ánh sáng rực rỡ, trên mũ phượng Kim Long bay nhảy ở trên Thúy Vân, Thúy Phượng giương cánh bay lượn ở trong châu báu hoa lá, trong đó có một viên dạ minh châu được đính chính giữa, lấp lánh sáng rực.

Giá y màu đỏ như được điêu khắc, những sợi chỉ màu vàng kim, khó phân biệt được màu sắc của vải, chói lọi của tầng mâu, gấm vóc lụa mỏng, dây tở rủ xuống, đai ngọc mãng bào, phía dưới nếp váy bách hoa, tay áo giày thêu, sắc màu rực rỡ khắp người vui mừng.

Khi Lạc Tuyết được Triển Nguyệt Dung dìu ra, dưới khăn voan màu đỏ thẫm tân nương tử xinh đẹp khiến cho mọi người mất hồn, hôm nay Lạc Tuyết giống tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Bái biệt Vân Thiên Ca và Lam Tịch Nhan, Phong Liệt Diễm mỉm cười hạnh phúc, dắt lấy tay người yêu, bằng lòng với tình yêu say đắm không bao giờ thay đổi trong cuộc đời này.

“Nguyện yêu một người, bạc đầu chẳng xa nhau!”

Lạc Tuyết khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn gần nhau!”

HOÀN CHÍNH VĂN