Thỉnh thoảng có một vài bông tuyết trắng noãn như gấm, xuyên thấu qua cổ áo rơi vào trong cổ, lạnh lẽo run rẩy truyền khắp toàn thân, khiến toàn thân ớn lạnh .
Nhớ đến lúc nàng mới bước ra khỏi hoàng cung, Long Ngạo Thiên nói, "Lạc nhi, sinh nhật vui vẻ!"
"Hôm nay, đã là mùng bốn tháng mười hai rồi sao?" Tim của Lạc Tuyết đập mạnh và loạn nhịp, phát ra âm thanh lạnh lẽo.
"Ừ. Lạc nhi, ta vẫn nhớ sinh nhật của nàng."
"Ta đã rất nhiều năm không nhớ đến ngày này rồi, bởi vì, ngày đó chính là ngày cơn ác mộng của ta bắt đầu! Vương Gia, ngươi phải biết tối nay, ta muốn làm cái gì!" Lạc Tuyết không quay đầu lại, đạp trên tầng lớp dày kia đi ra ngoài. Chỉ để lại một ít chuỗi dấu chân bi thương, chạy dài ở trong lòng Long Ngạo Thiên. . . . . .
Tất cả mọi chuyện đều kết thúc? Kết thúc tất cả yêu hận trên thế gian, Lạc Tuyết, đây chính là công đạo mà nàng muốn đòi lại. . . . . .
Lạc Tuyết đi Lê phủ, nàng biết "Hồi hồn cốc" đã tạm thời dẹp yên, nàng liền nghĩ đến người thân của mình ở Lê gia.
Cả Lê phủ đã bị tinh binh vây quanh tới mức nước chảy không lọt, trong tối còn có rất nhiều Đại Nội Cao Thủ đang ẩn nấp. Trên danh nghĩa, Lê Thị Lang là kẻ khả nghi tư thông với địch, hoàng thượng đại ân, trước giam lỏng ở trong phủ, chờ đợi thánh chỉ hoàng thượng, sẽ được tam bộ hội thẩm.
Lạc Tuyết thầm than, thủ đoạn của hoàng thượng đúng là cao minh, nhìn kim bài có khắc một chữ “Ngự” trong tay, Lạc Tuyết quang minh chính đại đến gần, thuận lợi tiến vào trong phủ.
"Cha, mẹ, Minh Hiên!" Lạc Tuyết nhìn thấy người nhà, tâm tình ngay lập tức khá hơn.
"Lạc nhi! Lạc nhi đã trở lại!"
"Tỷ tỷ!"
Lạc Tuyết chạy thật nhanh về phía ba người đang kích động trong đại sảnh, "Mẹ, là ta, thân thể người có khỏe không?"
"Tốt", mẹ hiện tại rất tốt, ngược lại Lạc nhi con gầy xuống rồi!" Triển Nguyệt Dung nói xong sờ sờ gò má của Lạc Tuyết, hốc mắt liền đỏ.
"Ha ha, mẹ, Lạc nhi trở về nên vui mới phải!" Lạc Tuyết ôm Triển Nguyệt Dung, cười nhìn về phía Lê Sinh Niên, "Cha, mấy tháng này người như thế nào? Thượng Quan Lôi có làm khó người không? Còn có Minh Hiên như thế nào?"
"Lạc nhi, đừng nóng vội, uống trà trước đã rồi chúng ta từ từ nói." Lê Sinh Niên tự tay rót một ly trà, đưa cho Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết gật đầu ngồi xuống, Lê Sinh Niên mới nói: "Lạc Nhi, con từ cửa chính tiến vào sao? Bọn họ làm sao có thể cho con đi vào?"
"Dạ, phụ thân nhìn cái này đi!" Lạc Tuyết lấy kim bài Long Ngự Thiên đưa cho nàng đặt vào trong tay Lê Sinh Niên, Lê Sinh Niên tất nhiên là hốt hoàng nói, "Hoàng thượng?"
"Đúng vậy, phụ thân, hoàng thượng phái người vây quanh nhà chúng ta mấy ngày rồi?" Lạc Tuyết hỏi.
"Cũng hơn mười ngày rồi !" Lê Sinh Niên than thở, "Hoàng thượng nói cha khả nghi thông đồng với địch bán nước. Cố ý đem cả nhà giam lỏng trong phủ, chờ đợi hoàng thượng hạ chỉ hội thẩm!"
Lạc Tuyết cười nói nhỏ: "Cha, mẹ các ngươi đừng nóng vội, đây là hoàng thượng đang muốn bảo vệ các ngươi, thân phận của ta bọn họ đã biết, chỉ sợ kẻ địch sẽ đến hại cả nhà, cho nên mới ra hạ sách này! Coi như là khổ nhục kế đi!"
"Hả? Thật là như vậy? Vậy thì tốt quá! Lạc nhi, phụ thân bây giờ đối với cục thế bên ngoài không rõ ràng lắm, có phải đã bắt đầu dậy sóng rồi không?" Lê Sinh Niên nhỏ giọng hỏi.
"Dạ. Thay đổi theo từng ngày! Lần này Thượng Quan gia sẽ bị nhổ tận gốc, đến lúc đó cha mẹ sẽ được tự do ra vào rồi !" Lạc Tuyết hưng phấn nói. Nàng đã nhận được mật thư của Yến Băng Hàn, tất cả thuận lợi, hiện tại chỉ chờ Long Ngạo Thiên và hoàng thượng an bài toàn cục!
Lê Sinh Niên vừa nghe thấy vậy vui mừng nhướng mày, "Lạc nhi, hiện tại trong nước có ba phần tư quân đội nghe theo lệnh của Thượng Quan Lôi, nhưng trên tay hoàng thượng còn có năm đất phong Hầu Gia trung thành với hoàng thượng, trên tay bọn hắn có riêng mười vạn binh lực, tổng lại có 50 vạn binh lực xả thân vì triều đình, lúc phụ thần còn chưa Từ Quan, hoàng thượng từng âm thầm triệu kiến phụ thân, ở Đại Lương Trang Thân Vương đã bí mật huấn luyện một nhóm quân đội khoảng ba trăm ngàn người, vậy thì tất cả có 80 vạn rồi, nhưng chín cánh cửa ở Kinh Thành tất cả đều bị Thượng Quan Lôi nắm giữ trong tay, hoàng thượng chỉ có 3000 Ngự Lâm quân có thể điều động, còn lại cũng chỉ còn một vạn tinh binh Kiêu Kỵ Doanh nữa!"
"Một khi Thượng Quan Lôi phát động làm phản, đánh vào hoàng cung, chỉ sợ là nước ở xa không giải được cái khát ở gần, chờ 80 vạn đại quân chạy tới, sợ rằng hoàng thượng đã trở thành con tin trên tay Thượng Quan lôi rồi" Lê Sinh Niên nghĩ đến chỗ này lại không khỏi lo lắng.
Lê Sinh Niên nói, làm Lạc Tuyết rơi vào trầm tư.
"Cha, tỷ tỷ, nghe nói trọng binh của Thượng Quan Lôi được phân bố khắp các tỉnh gần Nam Chiếu quốc, tính toán ra, quân đội của bọn hắn cũng không thể lập tức đến Kinh Thành! Hơn nữa hắn còn phải phòng ngừa năm Hầu Gia tiến công phía sau lưng, như vậy, hoàng thượng vẫn có một ít phần thắng!" Minh Hiên chen vào nói vì hai người giảm bớt lo lắng.
Lạc Tuyết nghe nói, đột nhiên nhớ lại Phong Liệt Diễm đã từng nói , cha Trương Thanh chính là Vân Quý Tổng đốc hai tỉnh, tay cầm trọng binh, muốn khuyên nhủ bọn họ, có thể khiến cho bọn hắn phản chiến, từ đó kiềm chế được thế lực của Quý Vân trên tay Thượng Quan Lôi.
Lạc Tuyết đã có chủ ý, nhanh chóng đứng lên, "Cha, ta đã từng đã cứu con trai của Vân Quý Tổng đốc, hiện tại ta viết một lá thư cho hắn, muốn hắn khuyên nhủ phụ thân mình trung thành với hoàng thượng, khi Thượng Quan Lôi làm phẩn, muốn hắn lập tức phái binh đến tiêu diệt!"
"Tốt nhất hãy nói hoàng thượng hạ một thánh chỉ mật cho Trương tổng đốc, quản dưới trướng của hắn!" Lê Sinh Niên bổ sung.
"Phụ thân cao minh! Lạc nhi phải vào cung một chuyến!" Lạc Tuyết đứng dậy, "Minh Hiên đệ chăm sóc cha mẹ thật tốt!"
"Dạ, tỷ tỷ mọi sự cẩn thận!" Minh Hiên gật đầu.
Lạc Tuyết rất nhanh ra khỏi Lê phủ đi về phía hoàng cung. Thượng thám tử của Thượng Quan Lôi đương nhiên biết hành tung của Lạc Tuyết, đi theo nàng tới cửa cung, Lạc Tuyết đã sớm phát giác, đột nhiên gia tăng tốc độ, ẩn thân ở sau tường cung, đợi đến lúc thám tử kia kinh ngạc đến ngây người, lại nhanh chóng ra tay, một chiêu mất mạng!
Cười lạnh một tiếng, Lạc Tuyết đi đến Hàm Nguyên điện của Long Ngự Thiên.
Đơn giản bẩm rõ mọi chuyện cho Long Ngự Thiên, ba người họ cảm giác phương pháp này có thể được, Long Ngự Thiên lập tức viết xuống mật chỉ, kể cả Lạc Tuyết thư do Lạc Tuyết viết tay, giao cho người tâm phúc phi ngựa ngày đêm ra khỏi thành Uyển An!
"Không được, ta phải viết một phong thơ cho Lăng đại ca, muốn hắn chặt chẽ giám thị mọi động tĩnh của Trương Thanh." Lạc Tuyết vừa nói vừa viết một phong thơ cho Lăng Quân Diệp
Ba người lại thương lượng một lát, sau khi xong xuôi, Lạc Tuyết đổi thuốc cho Long Ngự Thiên, bản thân Long Ngự Thiên là người luyện võ, thân thể rất khỏe mạnh, mà lại được sử dụng dược liệu tốt nhất, cho nên một khi độc đã được giải, thì sẽ khôi phục nhanh chóng.
Lúc Lạc Tuyết đổi dược, đôi mắt của Long Ngự Thiên nhìn chằm chằm vào mặt của Lạc Tuyết, trong con ngươi tràn đầy dịu dàng và hạnh phúc. Long Ngạo Thiên sắc mặt trầm xuống, siết chặt nắm đấm bước nhanh ra khỏi Hàm Nguyên điện, nội tâm dời sông lấp biển rất khó chịu, bây giờ vấn đề không phải có bao nhiêu người đến cùng hắn tranh Lạc Tuyết, mà là Lạc Tuyết trong lòng Lạc Tuyết thích người nào, muốn cùng người nào ở cùng một chỗ, đó mới là điều quan trọng!
. . . . . . . .
Mùng bốn tháng mười hai, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Lam Tịch Nhan đã từ trong miệng Thượng Quan Mạc biết sắp sửa xảy ra mọi chuyện, cũng biết hoàng thượng trúng độc đã được công tử cụt tay chữa lành, Thượng Quan Lôi sợ rằng hoàng thượng sẽ truy cứu, quyết định đánh đòn phủ đầu, nhưng còn Thượng Quan Vũ Điệp ở trong Trang vương phủ, một mặt sợ Điệp nhi trở thành con tin Trang Thân Vương, mặt khác lại sợ công tử cụt tay hạ thủ với nàng.
Đối với cụt tay công tử Vân Hận Thiên, tình cảm của Lam Tịch Nhan rất phức tạp, nhất là khi biết hắn họ Vân, chỉ cần nghe thấy họ đã khiến nàng kích động, cho nên, nàng lặng lẽ rời khỏi phủ tướng quân đến Trang vương phủ.
ở bên trong "Thanh Tâm các" Thượng Quan Vũ Điệp giờ phút càng lúc càng lo lắng, Long Ngạo Thiên đã rất nhiều ngày chưa về vương phủ rồi, chuyện bên ngoài nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói hoàng thượng bị người hành thích, sống chết chưa biết, triều đình hỗn loạn một mảnh.
Có phải sắp sửa xảy ra chuyện lớn rồi không? Thượng Quan Vũ Điệp lo lắng ở trong phòng đi tới đi lui, ngọn đèn dầu mờ ảo càng khiến cho lòng nàng lo lắng hơn, "A Lục, đem toàn bộ nến đốt lên!"
Lạc Tuyết theo chân nhân mã Thượng Quan Mạc đến Trang vương phủ. Ban đầu nàng ở phía sau, thấy trước mặt có một nhóm người áo đen, trong lòng đã nghi ngờ, đuổi theo mới phát hiện người đó là Thượng Quan Mạc!
Thượng Quan Mạc lưu lại một một số người ở bên ngoài tiếp ứng, mình dẫn theo mười hán tử tinh tráng theo một bên tường đi vào, khéo léo tránh thoát các thủ vệ canh giữ, đi thẳng về phía "Thanh Tâm các".
Những người áo đen kia dần dần đến gần, bất ngờ đánh ngã sáu gã thủ vệ bên ngoài "Thanh Tâm các", nhìn bản lĩnh, chắc chắn đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, Lạc Tuyết không khỏi thầm than, sát thủ của Thượng Quan Lôi đúng là không hề thầm thường một chút nào!
Thượng Quan Vũ Điệp nghe được tiếng vang, nhạy cảm vễnh tai, đem thân thể dựa vào trên cửa, nhìn về phía A Lục khoát tay ý bảo , chủ tớ hai người đã nhấc kiếm lên, mỗi người đứng một bên đột nhiên kéo cửa ra, thấy người chạy vào là Thượng Quan Mạc thì kinh hãi "A ——" kêu lên một tiếng, Thượng Quan Mạc vội đóng cửa lại, tức giận nói: "Không được kêu! Muội nhanh lên đi cùng đại ca!"
"Đại ca, đã xảy ra chuyện gì? Huynh vào đây bằng cách nào? Là Vương Gia để huynh vào sao?" Thượng Quan Vũ Điệp kinh hãi phát ra một nhóm vấn đề lớn.
"Không phải, muội nhanh lên cùng ta trở về tướng quân phủ, trở về sẽ nói cho muội biết." Thượng Quan Mạc vội nói.
"Không được, đại ca ta đi, con gái của ta làm thế nào?" Thượng Quan Vũ Điệp đã mơ hồ đoán được có chuyện gì xảy ra, vội vàng nói.
Thượng Quan Mạc đè ép nóng nảy và tức giận, "Muội tử, không nên do dự, một lát nữa thôi người của Long Ngạo Thiên sẽ tới, muốn đi cũng không đi được nữa !"
"Không được, ta không thể bỏ lại nữ nhi! Đại ca ta không đi!" Thượng Quan Vũ Điệp gầm nhẹ nói.
"Muội muốn chết ở Trang vương phủ sao? Vân Hận Thiên có thể bỏ qua muội sao? Nếu Long Ngạo Thiên mọi chuyện muội đã làm với Lê Lạc Tuyết, nhất định sẽ giết chết muội, muội định đợi đến lúc bọn chúng đến giết muội sao?" Con ngươi Thượng Quan Mạc phát ra ý lạnh, cuối cùng khuyên.
"Nhưng Khuynh Nhã làm thế nào? Muội muốn mang nàng cùng đi." Thượng Quan Vũ Điệp kiên trì.
"Tùy muội, A Lục nhanh mang Khuynh Nhã tới đây!" Thượng Quan Mạc không có cách nào, chỉ đành phải nhanh chóng phân phó A Lục, A Lục đáp một tiếng liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng thời điểm bọn họ chuẩn bị tới "Thanh Tâm các", lại nghe âm thanh truyền đến như một cơn ác mộng, "Thượng Quan Vũ Điệp, ngươi muốn đi sao? Ha ha, trừ phi —— đem mạng ngươi để lại!"
"Là Vân Hận Thiên!" Thượng Quan Vũ Điệp la hoảng lên, một tay bảo vệ Long Khuynh Nhã, hướng bầu trời quát: "Vân Hận Thiên, tại sao ngươi không chịu buông tha ta? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết ta?"
"Vân Hận Thiên! Ngươi ra ngoài nhanh! Hôm nay ai sống ai chết còn chưa biết được đâu!" Thượng Quan Mạc rống giận, cũng ra lệnh một thủ vệ bảo vệ Long Khuynh Nhã.
Vậy mà âm thanh như ác mộng kia lại không vang lên nữa.
Dừng một lát mấy người đang tính tiếp tục rời đi, lại xuất hiện một người khác, hơn nữa còn mang theo một đám thị vệ tới!
Long Ngạo Thiên ngay từ lúc hoàng hôn đã bí mật trở về vương phủ, bởi vì hắn hiểu rõ Lạc Tuyết tối nay nhất định sẽ chấm dứt mọi ân oán với Thượng Quan Vũ Điệp, vì vậy hắn trở lại! Nhưng hắn không ngờ là Thượng Quan Mạc sẽ đến đât, cho nên liền dẫn theo người tới đây chặn đường!
"Thượng Quan Mạc, ngươi coi Thân Vương Phủ của bổn vương là cái gì? Muốn đến thì đến, muốn đi liền đi sao?" Ánh mắt Long Ngạo Thiên lạnh lùng quét qua bọc quần áo trong tay A Lục, cười lạnh nói: "Ngươi tới đây là để lén mang Vương phi của bổn vương đi sao?"
Liếc thấy Long Khuynh Nhã bên cạnh, Long Ngạo Thiên tức giận càng tăng lên, " Quận chúa Bổn vương, các ngươi chưa được sự cho phép của bổn vương đã dám mang đi sao?"
"Người đâu! Bắt lại!" Long Ngạo Thiên rống một tiếng, hai bên bắt đầu hỗn chiến, Lạc Tuyết âm thầm nhìn một màn này, nụ cười trên khóe miệng càng đậm, Long Ngạo Thiên xuất hiện thật đúng thời điểm!
Từng màn huyết tinh xuất hiện, hai phe đã xuất hiện thương vong, máu tươi đầy đất, màu máu đỏ rực nhìn thấy mà ghê người, người của Thượng Quan Mạc cho dù võ công tốt, nhưng lại không địch được nhiều người bên Long Ngạo Thiên, đã dần dần thất thế, Lạc Tuyết Thượng Quan Vũ Điệp và Thượng Quan Mạc đứng yên giữa viện, khẽ cười từ trên cao chậm rãi xoay vòng một cái đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào cố nhân.
Lần này Lạc Tuyết không mang khăn che mặt, khóe miệng chứa đựng nụ cười khinh miệt châm chọc, con ngươi giống như đao nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Vũ Điệp và A Lục đang lảo đảo lui về phía sau, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt giống như giống như giấy, không một tia huyết sắc, thân thể cũng không ngừng run rẩy, bờ môi run rẩy, Thượng Quan Vũ Điệp mới lầm bầm phát ra âm thanh: "Ngươi. . . . . . Quả thật không có. . . . . . Chết. . . . . . Lê Lạc Tuyết!"
"Lê Lạc Tuyết" ba chữ này vừa nói ra, Thượng Quan Mạc quay đầu lại, chấp nhận cắn răng, nói: "Ngươi lại là nữ nhân kia!"
Ba chữ Lê Lạc Tuyết làm kinh hãi tất cả mọi người trong Trang vương phủ, mang theo kinh ngạc cùng nhau nhìn về phía bạch y công tử phiêu dật và xuất trần đang đứng giữa viện, nàng chính nữ nhân truyền kỳ trong tran vương phủ — Lê Lạc Tuyết!
Lạc Tuyết "Ha ha ha" cười lớn, "Thượng Quan Vũ Điệp, ngươi rốt cuộc cũng nhận ra ta rồi sao! Thế nào? Thời gian qua đi sáu năm, ngươi vẫn không quên được dung mạo của ta sao? Có phải nửa đêm ngươi luôn nằm mơ, nằm mơ thấy ta đang đòi mạng ngươi không? Cho nên ngươi không quên được ta?"
"Thượng Quan Vũ Điệp, ngươi chắc chăn không ngờ được, ta không những không chết mà bây giờ còn biết võ công nữa? Đây chính là điều ngươi năm đó nói! Đứa bé của ta bị ngươi hại chết, ngươi nói có nên dùng con của ngươi để bồi thường hay không?” Lạc Tuyết mang ý cười độc ác thử thăm dò chút lương tri cuối cùng của Thượng Quan Vũ Điệp.
"Ngươi ——Llê Lạc Tuyết, không cho phép ngươi đụng đến nữ nhi của ta! Người làm hại ngươi là ta, không lên quan đến nữ nhi của ta, cầu xin ngươi ta cho nàng! Giết ta đi!" Thượng Quan Vũ Điệp khàn cả giọng mà rống lên , nàng biết, nàng đã không có đường sống, Lê Lạc Tuyết sẽ không bỏ qua nàng, Long Ngạo Thiên cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, hiện tại, nàng chỉ có một mình nữ nhi!
"Thả nàng? Tại sao ta lại phải thả nàng? Ngươi là một mẫu thân, tại sao không nghĩ đến ta cũng là một mẫu thân? Trong thân thể ngươi chảy dòng máu súc sinh sao? Ngươi đúng là quá độc ác! Gấp ba lượng thuốc phá thai, ngươi chẳng những giết cốt nhục trong bụng ta, mà còn giết chết ta! Ha ha ha. . . . . ." Lạc Tuyết nhắc tới chuyện xưa, vừa hận vừa giận, Hỏa Vân Kiếm nắm chặt trong tay, nhắm thẳng vào Thượng Quan Vũ Điệp!
"Ngươi chặt đứt một cánh tay của ta, hôm nay ta muốn để cho ngươi nếm thử cảm giác đau đớn khi mất đi một cánh tay!" Lạc Tuyết cắn răng, sát ý đã tăng dần theo nỗi lòng.
"Không cần! Vương Gia!" Thượng Quan Vũ Điệp ngã quỵ xuống trước mặt Long Ngạo Thiên, "Vương Gia, Khuynh Nhã cũng là con gái của ngươi, ngươi cứu cứu nàng đi!"
Long Ngạo Thiên cất bước tiến lên bàn tay run run chỉ vào nàng ta, nắm chặt cổ Thượng Quan Vũ Điệp, hận nói: "Thượng Quan Vũ Điệp, ngày xưa Bổn vương đã từng nói với ngươi điều gì ngươi còn nhớ không? Hôm nay không chỉ có Lạc nhi muốn giết ngươi, Bổn vương cũng muốn cho ngươi chết! Loại nữ nhân xà hạt rắn rết như ngươi, nên bị thiên đao vạn quả! Ngươi bây giờ hối hận? Ngươi sợ? Bổn vương đã từng nói nếu như ngươi lừa gạt Bổn vương, Khuynh Nhã cả đời này sẽ không được hạnh phúc! Bây giờ ngươi thấy chưa? Bao ứng của ngươi đã đến rồi!"
"Bổn vương nể tình Khuynh Nhã là máu mủ của bổn vương, sẽ không dính líu đến nàng, nhưng mà ngươi, không thể không chết!" Sau khi Long Ngạo Thiên hung hăng bỏ lại những lời này, đang định buông Thượng Quan Vũ Điệp ra giao cho Lạc Tuyết, lúc này Thượng Quan Mạc lại đột nhiên ra tay đánh lén, một chưởng đánh về phía sau lưng của Long Ngạo Thiên, Lạc Tuyết tay mắt lanh lẹ, nhanh hơn một kiếm đánh về phía Thượng Quan Mạc, một kiếm này quá mức bén nhọn, ép Thượng Quan Mạc thu hồi chưởng lắc mình tránh khỏi kiếm của Lạc Tuyết!
Long Ngạo Thiên giận quá, hướng Lạc Tuyết và hộ vệ hét lên: " Lạc Nhi, không cần đả thương Khuynh Nhã, những người khác giết hết không tha!"
Người Thượng Quan Mạc mang vào lúc này đã bị đại đội nhân mã của Trang vương phủ giết khá nhiều, A Lục cũng gia nhập cuộc chiến , Thượng Quan Vũ Điệp thấy Thượng Quan Mạc gặp nạn, giống như điên nâng kiếm cùng Lạc Tuyết đánh nhau, lúc này Long Ngạo Thiên mới biết nữ nhân này thâm tàng bất lộ!
Hai huynh muội bọn họ liên thủ như thế nào cũng không phải đổi thủ của Lạc Tuyết, không đầy 20 chiêu, Thượng Quan Mạc đã bị Lạc Tuyết Kiếm đánh bay kiếm của mình, cũng bị đá một cước văng trên đất, Thượng Quan Vũ Điệp cũng bị Lạc Tuyết nghiêng người đâm một kiếm xương bả vai, trường kiếm "Ầm" một tiếng rơi xuống.
Lạc Tuyết nhìn huynh muội hai người này chật vật, hung hăng nở nụ cười, tiếng cười kia xuyên thấu bầu trời đêm, kinh ngạc mọi người, bao gồm cả Lam Tịch Nhan vừa tới bên ngoài Trang vương phủ để tìm tung tích của Thượng Quan Lôi!
Bên ngoài phủ thủ vệ biết Lam Tịch Nhan, cũng biết Long Ngạo Thiên đối với vị tướng quân phu nhân rất tôn trọng, liền thả người đi vào.
Lúc Lam Tịch Nhan chạy vội tới "Thanh Tâm các", chính là lúc nhìn thấy trường kiếm của Lạc Tuyết đang muốn đâm vào cổ họng Thượng Quan Vũ Điệp, "Không —— không ——" Lam Tịch Nhan kinh hãi hô to, lảo đảo chạy về phía Thượng Quan Vũ Điệp đang nằm trên mặt đất, giống như gà mẹ đang che chở con gà con, đôi tay mở lớn, cản trở Thượng Quan Vũ Điệp, "Không cần giết nàng!"
"Vân công tử, ta van cầu ngươi, không cần giết nàng!" Lam Tịch Nhan nước mắt rơi như mưa, hướng về phía Lạc Tuyết cầu khẩn.
"Phu nhân, cho tới bây giờ ta chưa lạm sát kẻ vô tội, ngươi có thể hỏi con gái của ngươi xem, nàng đã từng làm gì với ta, ngươi hỏi nàng một chút, nàng có nên chết hay không!" Kiếm của Lạc Tuyết dừng ở giữa không trung, gằn từng chữ một.
Lam Tịch Nhan quay đầu, "Điệp nhi, ngươi rốt cuộc đã làm gì? Có phải đã làm chuyện gì không có tính người hay không?"
"Mẹ." Thượng Quan Vũ Điệp trong miệng phun ra một ngụm máu lớn, nói: "Mẹ, Điệp nhi liên lụy người khúm núm, cúi đầu trước nàng, là Điệp nhi không tốt. . . . . ."
"Điệp nhi, ngươi mau nói đi!" Lam Tịch Nhan ôm lấy Thượng Quan Vũ Điệp, kêu khóc, một tay lau chùi máu tươi trên khóe miệng nàng.
"Mẹ. . . . . . Ngươi không cần cầu xin nàng. . . . . . Nàng sẽ không bỏ qua cho ta. . . . . . Bởi vì cánh tay trái của nàng là ta chém đứt . . . . . . Đứa bé của nàng cũng là ta hại chết. . . . . ." Thượng Quan Vũ Điệp cười thảm , đứt quãng nói.
"Cái gì?" Lam Tịch Nhan ngốc trệ, ngước mắt nhìn về phía Lạc Tuyết đang dùng kiếm chỉ vào nữ nhi của mình.