Phong Liệt Diễm lấy nghị lực kinh người cùng quyết tâm sống chịu đựng sự thống khổ trong 49 ngày, mà trong 49 ngày này Lạc Tuyết đều ở bên cạnh Phong Liệt Diễm, trận chiến vô hình này đánh xuống, khiến Phong Liệt Diễm toàn thân vô lực, suy yếu vô cùng, thân thể gầy đi một vòng lớn.
Tinh thần Lạc Tuyết cũng không tốt hơn là bao nhiêu, Ngọc Trần Tử nấu rất nhiều canh bổ dưỡng thân thể cho hai người, liên tục chừng mấy ngày, thân thể mới chuyển biến tốt lên.
Mấy ngày Phong Liệt Diễm thống khổ nhất, cũng là những ngày hắn cảm thấy hạnh phúc nhất, vì trong lúc này Lạc Tuyết dịu dàng chăm sóc hắn rất tỉ mỉ, những lúc hắn đau đớn sẽ hôn lên môi của hắn, Phong Liệt Diễm giống như rơi vào trong hũ mật, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, Ngọc Trần Tử choáng váng đến mức sắp hộc máu, oán hận nói một câu: "Đúng là một tiểu tử ngốc!" Sau đó đi luyện công.
Chỉ còn lại Phong Liệt Diễm, mỗi ngày chỉ chịu đứng qua một thời gian sẽ hết đau đớn, tinh thần lại trở nên bình thường, lôi kéo mỹ nhân vào ngực, chìm đắm trong những lời nói ngọt ngào, nhưng bất kể Phong Liệt Diễm có hỏi thế nào, "Lạc nhi, nàng yêu ta sao?" Lạc Tuyết chỉ cười chứ không trả lời hắn, mỗi lần như vậy Phong Liệt Diễm đều gấp đến độ đỏ mặt, sau đó giống như mang theo trừng phạt hôn kịch liệt lên phiến môi đỏ mọng của nàng.
Thân thể Phong Liệt Diễm đã không sao, Lạc Tuyết suy nghĩ muốn xuất cốc một thời gian, trước đem tất cả ân oán của nàng và Thượng Quan Vũ Điệp chấm dứt, sau đó sẽ đi tìm hoàng thượng, thương lượng đại sự.
Nhưng mà Lạc Tuyết còn chưa kịp xuất cốc, Long Ngạo Thiên tìm tới rồi!
Sắc mặt Long Ngạo Thiên rất lo lắng, thậm chí là cấp tốc chạy đến trước mặt của Ngọc Trần Tử, Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm.
"Xảy ra chuyện lớn! Đêm qua Hoàng thượng ở tâm cung bị người hành thích, trúng một kiếm ở ngực, nhưng trí mạng nhất là trên thân kiếm có tẩm độc, tất cả thái y trong cung đều bó tay không có cách nào tra được hoàng thượng trúng độc gì hiện tại hoàng huynh tình huống rất nguy cấp, xin tiền bối lập tức theo ta vào cung!" Long Ngạo Thiên nói qua "Bùm" một tiếng quỳ gối trước mặt Ngọc Trần Tử, cực kỳ khẩn thiết nói.
Long Ngạo Thiên nói xong, cả ba người đều kinh ngạc nhìn nhau, Lạc Tuyết vội nói: "Trong tẩm cung của Hoàng thượng tại sao lại có thể có thích khách? Bách độc vua không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại còn có người dùng thủ đoạn hạ độc giống như vậy được chứ?"
"Thích khách cải trang thành thị nữ bên cạnh Hoàng huynh, thừa dịp cơ hội hầu hạ hoàng huynh đi ngủ đã xuống tay, thích khách kia rất quen thuộc với hoàng cung, trên tay nhất định có bản đồ hoàng cung, đáng tiếc Ngự Lâm quân không bắt được, tên đó đã đào thoát!" Long Ngạo Thiên giải thích sơ qua.
"Sư công, người thấy thế nào?" Lạc Tuyết nhìn về phía Ngọc Trần Tử, vội vàng nói.
"Được, Lạc nhi ngươi theo ta vào cung chữa trị cho hoàng thượng! Liệt Diễm ngươi canh giữ ở trong cốc, sư công đi một lát sẽ trở lại." Ngọc Trần Tử cau mày nói, sau đó vào trong phòng lấy một ít dược liệu và dụng cụ.
Phong Liệt Diễm gật đầu, trải qua chuyện ở Lê Sơn đại hội, khẳng định đã có tin tức truyền đến tai Thượng Quan Lôi, "Hồi hồn cốc" chắc cũng đã bại lộ, lúc này không khéo Thượng Quan Lôi sẽ cho người đến đánh lén, cho nên hắn phải bảo vệ "Hồi hồn cốc" .
Lạc Tuyết một hàng ba người cưỡi ngựa cấp tốc chạy tới Uyên An, có Long Ngạo Thiên ở bên dọc theo đường đi, vào thành, vào cung thông suốt, dù sao Thượng Quan Lôi vẫn chưa dám trắng trợn ngăn cản bọn họ lại, cho nên Lạc Tuyết và Ngọc Trần Tử rất nhanh đã gặp được Long Ngự Thiên.
Long Ngự Thiên nằm ở Trên Long Sàng sắc mặt tái nhợt đến dọa người, tất cả thái y quỳ dưới đất run lẩy bẩy, nhìn thấy Long Ngạo Thiên đi vào ngay cả thở mạnh cũng không dám. Long Ngạo Thiên tức giận quát lên: "Chủ sự Trương đại nhân lưu lại, còn lại toàn bộ đi xuống!"
Vì vậy chỉ có vị Trương đại nhân quỳ sang một bên chờ lệnh, còn các thái y khác vừa lăn vừa bò ra ngoài.
Lạc Tuyết và Ngọc Trần Tử bước lên phía trước, nhớ tới mấy tháng trước gặp Long Ngạo Thiên trong biệt viện ở Uyển An, cả người tản ra khí phách của đế vương, tinh thần khỏe mạnh, không giống như hiện tại nằm ở đó bất động!
Ngọc Trần Tử nhấc ống tay áo Long Ngự Thiên lên, trước tiên bắt mạch, sau đó kiểm tra vết thương trước ngực, này vết thương đã chuyển thành màu đen, đủ để thấy được chất độc bị trúng rất lợi hại, Ngọc Trần Tử trầm xuống, muốn cứu mạng hoàng thượng, cũng không phải là chuyện dễ!
Lạc Tuyết nhìn mặt của Long Ngự Thiên, thở dài một hơi, nói: "Sư công, như thế nào?"
Long Ngạo Thiên cũng khẩn trương nhìn về phía Ngọc Trần Tử, chờ Ngọc Trần Tử trả lời.
"Trên ngực mũi kiếm đâm lệch trái tim ba rấc, tất nhiên vô ngại, nhưng nguy hiểm là do độc được tẩm trên kiếm, loại độc chất này hai mươi mấy năm nay lão phu chưa gặp qua, chính loại độc của Tây Vực, người Tây Vực am hiểu chế độc, mà độc này gọi là "Hồng Châu hoa" , là loại kịch độc được luyện từ trên một trăm loại hoa cỏ độc, trên đời này căn bản không có thuốc giải, bởi vì, không ai biết đó là những hoa cỏ gì, cho nên không có cách nào chế được thuốc giải, bao gồm cả người dùng độc, cũng chưa chắc đã có." Ngọc Trần Tử sắc mặt nặng nề giải thích.
"Ý sư công là hoàng thượng không thể cứu sao?" Lạc Tuyết trừng lớn hai mắt, không tin hỏi.
Long Ngạo Thiên sắc mặt đen đến dọa người, nắm lấy ống tay áo Ngọc Trần Tử nói: "Tiền bối, bất kể như thế nào ngài cũng phải cứu hoàng thượng, huynh ấy là vua của một nước!"
"Các ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói." Ngọc Trần Tử khoát tay nói, "Ta không cứu được hoàng thượng, nhưng Lạc nhi có thể cứu!"
"Ta? Sư công người cũng. . . . . ." Lạc Tuyết kinh ngạc, Ngọc Trần Tử nói tiếp: "Lạc nhi, bên trong cơ thể con năm mươi năm công lực của sư công, nếu đã không có thuốc giải, thì chỉ có thể dùng công lực mạnh mẽ ép ra khỏi cơ thể, mà quá trình này rất nguy hiểm, con tuyệt đối không thể bị người ngoài quấy nhiễu, nếu không chân khí của con sẽ bị tổn thương, nói không chừng sẽ đem độc của hoàng thượng dẫn tới bên trong người mình, sư công hiện tại chỉ có hơn hai mươi năm công lực, căn bản không thể nào bức độc cho hoàng thượng, chỉ con mới có thể, con hiểu chưa?"
Lạc Tuyết ngẩn ra, sau đó nặng nề gật đầu đồng ý.
"Lạc nhi, nàng, nhất định phải chú ý đến bản thân!" Long Ngạo Thiên ân cần nói, hai người bất kể ai có chuyện, đều là điều hắn không muốn nhìn thấy, cho nên, hắn cực kỳ lo lắng.
Tất cả mọi người trong tẩm cung hoàng đế đều bị Long Ngạo Thiên điều đi, lại điều tới một nhóm lớn Ngự Lâm quân bao vây xung quanh tẩm cung lại, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào.
Long Ngạo Thiên và Ngọc Trần Tử ở bên trong bên ngoài canh chừng cho Lạc Tuyết, Lạc Tuyết đỡ Long Ngự Thiên lên, cởi tất cả y phục trên người Long Ngự Thiên ra, phơi bày lồng ngực rộng lớn, tuy Long Ngự Thiên đang hôn mê, nhưng Lạc Tuyết vẫn không nhịn được đỏ mặt, tay vừa chạm đến trước ngực Long Ngự Thiên, lại thu trở lại, "Ha ha, ta làm cái gì vậy? Mặc dù hắn là Hoàng đế, vào lúc này cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi, có cái gì mà xấu hổ chứ?"
Lạc Tuyết khẽ cười, dùng tay phải một lần nữa đặt lên lồng ngực Long Ngự Thiên, tập trung tĩnh khí, thúc giục công lực, từng chút từng chút một bức độc ra ngoài, tuy nói nội công Lạc Tuyết thâm hậu, nhưng vẫn dần dần cảm thấy khí huyết dâng trào, chân khí ở trong người hình hơi không khống chế được, như vậy có thể thấy độc dược này cường hãn đến mức độ nào, Lạc Tuyết kiên cường chống cự, thời khắc mấu chốt này, nàng là tuyệt không thể buông tha, nàng cứu, cũng không phải là một mình Long Ngự Thiên mà còn liên quan đến lê dân thiên hạ nữa!
Sau hai canh giờ, Lạc Tuyết mới suy yếu dừng lại, Long Ngự Thiên khóe miệng không ngừng chảy ra máu đen, cho đến khi vết thương trên ngực chuyển thành màu sắc bình thường, Lạc Tuyết mới an tâm.
Sau khi gọi Long Ngạo Thiên và Ngọc Trần Tử đang canh giữ bên ngoài vào, toàn thân Lạc Tuyết đã không còn chút hơi sức nào, ngã nhào ở bên giường, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, "Sư công, người lại nhìn một chút!"
Long Ngạo Thiên đau lòng lấy khăn gấm trong ngực ra, lau đi những giọt mồ hôi trên mặt Lạc Tuyết, "Lạc nhi, nàng có lẽ đã rất mệt rồi? Nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chăm sóc nàng có được không?"
Lạc Tuyết nhìn thấy chiếc khăn gấm quen thuộc kia, trong lòng đắng chát nhẹ nhàng nhận lấy, cầm trong tay, đóa hoa mai này vẫn kiêu ngạo ngư cũ, những dòng chữ nhỏ vẫn rõ ràng như xưa, rõ như nàng vẫn nhớ rõ thời điểm bọn họ còn sống cùng nhau, lúc hắn nói với nàng những câu nói thâm tình.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đem khăn gấm trả lại trên tay Long Ngạo Thiên, nhàn nhạt lắc đầu, "Vương Gia, ném nó đi!"
"Ném đi? Lạc nhi, đây là vật duy nhất nàng để lại cho ta, ta làm sao có thể vứt bỏ nó? Từ ngày đầu tiên nàng đưa nó cho ta, nó chưa bao giờ rời khỏi người của ta, Lạc nhi, đây tín vật đính ước nàng tặng cho ta, nàng quên rồi sao?" Long Ngạo Thiên đau lòng lên án .
Thân thể Lạc Tuyết run lên, sau đó từ trong ngực lấy viên dạ minh châu kia ra, mở mắt cười nhạt, "Vương Gia, Lạc Tuyết từ trước đến nay chưa từng hối hận vì đã yêu ngươi, nhưng trong lòng mỗi người chỉ có thể yêu mến một người, Lạc Tuyết đã yêu Phong Liệt Diễm, cũng chỉ có thể kết thúc tình cảm đối với ngươi mà thôi, ngươi chưa từng để chiếc khăn gấm đó rời khỏi bản thân, nó cũng chưa từng rời khỏi ta, hãy để nó lưu giữa những gì chúng ta đã trải qua. Được không?"
Long Ngạo Thiên lảo đảo lui về phía sau, nắm thật chặt khăn gấm, con ngươi đen không thấy đáy, cười đau đớn, "Lạc nhi, không thể nào, nàng sẽ không yêu Phong Liệt Diễm, người nàng yêu là ta, có phải không? Không, mặc kệ trong lòng nàng bây giờ có ta hay không...cũng không thể tách ta ra được, nàng là vương phi của ta, mãi mãi như vậy!"