Trăng đã nhô lên cao, màn đêm im lặng cắn nuốt hết ồn ào bàn ngày, giờ phút
này Lạc Tuyết đang lười nhác xoa khuôn mặt yên tĩnh của mình. Tóc dài rủ xuống bên vai, đôi mắt hơi u buồn bình tĩnh nhìn bầu trời đêm, rất lâu
sau đó, mới nhẹ nhàng chớp mắt, giảm bớt một chút mệt mỏi đau nhức của
đôi mắt.
Lăng Quân Diệp từ xa nhìn bạch y công tử đang đứng dưới
cây quế hơn nửa canh giờ. Mỗi lần chạm vào đôi mắt ẩn nhẫn lóe lên một
chút đau đớn rồi biến mất, khiến tim hắn đập chậm nửa nhịp. Nhớ đến hôm
đó, ở trong quán rượu ở Tề Châu gặp nhau, hắn từng cười thầm Phong Liệt
Diễm nhiệt tình một cách quá đáng, cũng từng cười thầm bạch y công tử ra vẻ cao ngạo này, nhưng vì sao bây giờ hắn lại giống như Phong Liệt Diễm lúc trước tha thiết được hòa vào thế giới của hắn?
Vô duyên vô
cớ ghen tị với Phong Liệt Diễm, ghen tỵ cái gì? Ghen tỵ Vân Hận Thiên
ánh mắt ấm áp của hắn chỉ dành cho một mình Phong Liệt Diễm thôi sao?
Trong lòng Lăng Quân Diệp không cam lòng, rốt cuộc vẫn không nhịn được
đến gần bóng dáng đang đứng yên đó. Giọng trầm thấp dịu dàng kêu: "Vân
Thiên?"
"A, Lăng huynh? Có chuyện gì sao?" Lạc Tuyết quay đầu lại khẽ hé đôi môi đỏ mọng.
"À, không có, chỉ là thấy ngươi đứng ở đây đã lâu, có phải có tâm sự
không?" Lăng Quân Diệp trong lời nói mang theo sự ân cần hỏi.
Lạc Tuyết không lên tiếng, đem tiêu ngọc đang cầm trong tay đặt lên khóe
miệng, cảm xúc rối rắm ẩn dấu trong tiếng tiêu, như khóc như kể, giấc mơ về kiếp trước và kiếp này, sương mù bao phủ ngàn năm. Gương mặt của
Long Ngạo Thiên vẫn luôn dừng lại ở trong đầu Lạc Tuyết , xua đi không
được, hối hận sao? Không, nếu như trời cao có thể cho nàng làm lại từ
đầu, nếu như nàng không gặp hắn ở ngôi chùa cổ kia, không có cuộc gặp gỡ bất ngờ trên đường ở thành Trường An, thì lúc này mọi chuyện sẽ như thế nào đây? Cho nên nàng dứt khoát, nàng chỉ hận! Hận hắn bạc tình vô
nghĩa, hận hắn không phân biệt được thị phi đúng sai, càng hận hắn nói
lời yêu giả dối!" Long Ngạo Thiên, khi ngươi thấy rõ mặt của ta, khi
ngươi biết ta là ai thì cũng là lúc ngươi phải trả giá hết tất cả mọi
thứ mà năm đó ngươi gây ra!
Lăng Quân Diệp trong lòng hoảng hốt,
nghe tiếng tiêu này, trong lòng không khỏi đau đớn, bóng dáng gầy yếu
giờ phút này lại có vẻ lẻ loi hơn, hắn theo bản năng vươn cánh tay lên,
muốn đem người trước mặt ôm vào trong ngực để an ủi và che chở, nhưng
sau lại kịp thời phản ứng, xác định người trước mặt Vân Hận Thiên cũng
là một nam nhân thì lại ảo não rút tay về, tự giễu lắc đầu một cái.
Lạc Tuyết ánh mắt quét qua biểu cảm trên mặt Lăng Quân Diệp, trong lòng
thầm than một tiếng, cho đến khi thổi xong khúc nhạc, mới nói: "Lăng
huynh không thích khúc nhạc Vân Thiên thổi?"
"Lăng mỗ ở Lục Lâm,
là một nam nhân lỗ mãng, không rành âm luật, chỉ có con người tao nhã
như Phong Liệt Diễm mới so sánh được với ngươi, ta chỉ cảm thấy tiếng
tiêu của Vân Thiên cất giấu một nỗi đau tột cùng, khiến người nghe không khỏi rơi lệ, ngay cả người thô tục như ta cũng rất rung động. Ta nghe
nói, Tiêu tùy tâm sinh*, Vân Thiên, trong lòng của ngươi đến tột cùng có nỗi đau đến mức nào? Ta có thể giúp ngươi chia sẻ được không?" Lăng
Quân Diệp lắc đầu một cái, chống lại ánh mắt dò xét của Lạc Tuyết, chân
thành nói.
(*) Tiếng tiêu sinh ra từ nỗi lòng.
"Không cần. Lăng huynh ngươi không phải là nói qua sao? Cởi chuông phải do người
buộc chuông, cho nên, chuyện của Vân Thiên sẽ tự mình xử lý, đa tạ Lăng
huynh có lòng tốt." Lạc Tuyết trực tiếp nói từ chối.
"Vân Thiên? . . . . . ." Lăng Quân Diệp cau mày vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy một
âm thanh khác truyền đến: "Lăng huynh! Vân Thiên!"
Phong Liệt
Diễm bước chân đi thong thả tới đây, "Vân Thiên, cưỡi ngựa mấy ngày hôm
nay, đệ nên nghỉ ngơi thật tốt một đêm mới phải chứ!"
"Đúng vậy,
Liệt Diễm nói rất đúng, ngày mai không phải là ngươi hẹn bọn họ gặp mặt ở chỗ này sao? Chắc chắn sẽ mệt mỏi, ta gọi người đến hầu hạ ngươi nghỉ
ngơi.” Lăng Quân Diệp nói xong đang muốn gọi người, Lạc Tuyết vội ngăn
lại nói: "Lăng huynh không cần, ngươi nói cho ta biết gian phòng nằm ở
đâu là được, ta không cần người hầu hạ.”
"Tại sao lại không cần
người hầu hạ? Ngươi xem bản thân đã gầy đến mức không giống thân thể nam nhân nữa rồi, ta nghĩ không bằng ăn một chút đồ ăn khuya đi!” Lăng Quân Diệp trợn mắt nói.
"Được, ba huynh đệ ta uống một chén đi, vừa
đúng thiếu nha đầu Băng Nguyệt, có thể sảng khoái khoái uống rồi !"
Phong Liệt Diễm trêu ghẹo cười to nói.
Lạc Tuyết bị hai nam nhân
này kéo mạnh ấn ngồi ở trên bàn cơm, ăn uống thêm một trận nữa. Cho đến
tận nửa đêm mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này Lạc
Tuyết ngủ rất say, rất yên ổn. Không gặp ác mộng nữa, nhưng mà trong
giấc mộng có một gương mặt nữ nhân đang hoảng hốt, không ngừng kêu: "Con gái, con đang ở đâu?" Lạc Tuyết liều mạng đi xem, hình như là gương mặt của Triển Nguyệt Dung, sau đó lại biến thành một khuôn mặt xa lạ mơ hồ
khác, Lạc Tuyết muốn nhìn rõ ràng chút, nữ nhân kia lại rời đi, cho dù
nàng la lên như thế nào cũng không tiếp tục quay đầu lại. Kêu khẽ một
tiếng tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, nữ nhân kia, là mẹ ruột của nàng sao?
Lạc Tuyết cả ngày tinh thần hoảng hốt, vì nữ nhân gọi nàng là con gái trong cảm thấy lo lắng, nhưng nàng thật sự không biết làm cách nào mới có thể nghe được tin tức về mẹ ruột nàng, thậm chí, ngay cả tên tuổi mẹ ruột
nàng cũng không biết, có thể nói được lời gì? Buồn bực vô cùng, tinh
thần tự nhiên cũng sẽ không tốt lên được bao nhiêu, Lăng Băng Nguyệt trừ sáng sớm gặp một lần, sau đó không nhìn thấy nữa, Lạc Tuyết thở phào
nhẹ nhõm, xem ra lời nói ám hiệu của nàng cho Lăng Băng Nguyệt hôm qua
sau khi trở về "Nghịch Kiếm Các" có tác dụng rồi, thật sự không đến làm
phiền nàng nữa.
Kết quả lúc xế chiều, giấc mộng đẹp của Lạc Tuyết bị đánh vỡ. Trong phòng nghị sự, Lăng Quân Diệp và Phong Liệt Diễm đang giới thiệu các nhân vật hắc bạch hai bên nhà, cùng với một người đang
khẩn cấp tìm kiếm nàng — đệ tử chân truyền của "Mặt quỷ thần y" Vân Hận
Thiên.
Lăng Băng Nguyệt bưng một chén cháo tổ yến rón rén đi vào, kêu một tiếng: "Vân đại ca?"
Ba người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Băng
Nguyệt đều là bụi, trên mũi còn mang theo một ít nhọ, áo quần nhiều nếp
nhăn, đặc biệt chật vật đứng ở đằng kia, Lăng Quân Diệp tái mặt tức
giận, quát lên: "Băng Nguyệt, Muội làm cái gì vậy hả ? sao lại ra bộ
dáng này?"
"À? Nha đầu trong tay muội là cái gì vật? Huynh xem
một chút." Phong Liệt Diễm nói xong tò mò đứng dậy, Lăng Băng Nguyệt vội đem cháo dấu ở phía sau, nói: "Phong Đại Ca, không cho nhìn! Đây là cho Vân đại ca ."
"Hả? Vân Thiên là của đệ, ngươi xem một chút nha đầu này giở trò quỷ gì vậy?" Phong Liệt Diễm buồn bực bĩu môi, nói.
Lạc Tuyết bất đắc dĩ, không để ý lắm nói: "Băng Nguyệt cô nương, nàng mang đi đi! Vân Thiên không cần!"
"Vân đại ca, đây
chính là công sức mà muội bỏ ra suốt một ngày, mới học được từ Lý thẩm ở dưới phòng bếp, huynh nếm thử một chút đi!” Lăng Băng Nguyệt vội vã vội đem cháo tổ yến bưng đến trước mặt của Lạc Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn
chờ mong nhìn Lạc Tuyết nói.
"Nha đầu? Có phần của đại ca hay
không?" Lăng Quân Diệp đen mặt hỏi. Lăng Băng Nguyệt "Hắc hắc" cười khúc khích, "Cháo tổ yến của Đại ca và Phong đại ca muội sẽ sai Lý thẩm đi
làm, lập tức sẽ có. Các huynh đợi một chút nhé."
Quả bom nhỏ này
vừa quang ra, trên mặt Lăng Quân Diệp và Phong Liệt Diễm đều giăng đầy
mây đen, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lạc Tuyết và Lăng Băng
Nguyệt, trừng mặt nhìn một lát, Lăng Quân Diệp miễn cưỡng cười nói: "Vân Thiên, đây là tâm ý của Băng Nguyệt, do muội ấy tự mình làm, ngươi thử
nếm thử một chút."
"Ta không thích ăn thứ này, cho Lăng huynh đi." Lạc Tuyết nhàn nhạt lắc đầu nói.
Lăng Băng Nguyệt như chạm vào cây đinh, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, gắt
giọng: "Vân đại ca, đại ca nói huynh quá gầy, muội mới nghĩ đến nấu cho
huynh đồ để bồi bổ thân thể, huynh nếm thử một chút đi, Lý thẩm nói muội làm cũng không tệ lắm ."
Lạc Tuyết thật sự không đành lòng nhìn
sắc mặt của một cô nương như vậy, đành nhận lấy, để ở một bên, khẽ mỉm
cười, "Băng Nguyệt cô nương, chúng ta còn có việc cần bàn, không bằng
muội ra ngoài trước đi, cháo này lát nữa ta nhất định uống..., được
không?"
Lăng Băng Nguyệt còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui lắm của Lạc Tuyết, liền nhỏ giọng nói: "À, vậy cũng tốt,
nhưng mà Vân đại ca lát nữa nhất định không được quên đó, nhân lúc còn
nóng nhớ uống nhé."
Lăng Băng Nguyệt mới vừa lui đến cửa, đã thấy một vị huynh đệ đi vào, ôm quyền nói với Lăng Quân Diệp: "Tổng Đà Chủ,
tiểu thư Nhược Lan của Nam Cung thế gia đến, yêu cầu gặp Tổng Đà Chủ!"
Vừa nghe nói là Nam Cung Nhược Lan, mấy người đều ngẩn người, tại sao lại
tới? Lăng Băng Nguyệt "À?" hét to một tiếng, đi về phía cửa chính. Nhìn
lại nét mặt Lạc Tuyết, khó coi đến sắp hỏng mất, Lăng Quân Diệp cười "Ha ha ha" nói: "Nam Cung tiểu thư đâu phải đến gặp ta chứ? Rõ ràng là đến
gặp người nào đó!"
Phong Liệt Diễm cũng cười lên, hai người phối
hợp hướng Lạc Tuyết làm ra ánh mắt hâm mộ, Lạc Tuyết tức giận hừ lạnh
một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Náo nhiệt như vậy tại sao lại không đến nhìn một chút? Hai người nam nhân này bật cười đi theo ra ngoài.
Chờ bọn hắn đến cửa chính, hai mĩ nhân đã bắt đầu tranh cãi!
"Ngươi tới làm gì?" Lăng Băng Nguyệt giọng điệu không tốt hai tay ôm ngực hỏi.
"Ha ha, ta đến đây cũng không phải đến để tìm ngươi, ngươi vội vàng cái gì?" Nam Cung Nhược Lan cười duyên.
"Hừ! Nói là tìm đại ca ta, nhưng thật ra là có ý khác?" Lăng Băng Nguyệt không chịu yếu thế châm chọc nói.
"Hừ! đó không phải là chuyện của ngươi, ta đến tìm Vân đại ca , ngươi có thể làm gì?" Nam Cung Nhược Lan kích động về phía viện chỗ Lạc Tuyết xuất
hiện, lúc đi qua bên người Lăng Băng Nguyệt vẫn không quên tức giận nói, sau đó thân thể lao nhanh về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết vội lui về phía
sau một bước, lấy tay đỡ lấy nửa người của Nam Cung Nhược Lan đang ngả
về phía nàng.
"Nhược Lan!" Lạc Tuyết không vui trách mắng.
"Vân đại ca? muội rất vất vả mới gặp được huynh...Huynh lại hung dữ với
muội!" Nam Cung Nhược Lan nói xong đôi mắt đã đỏ lên, sắp rơi lệ, Lạc
Tuyết cầu cứu nhìn về phía Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm hiểu ý, liền cười "Ha ha”, đi tới, "Nhược Lan muội, Muội có phải lén chạy đến đây
hay không? Thế bá biết không?"
"Diễm ca ca? Huynh cũng ở đây? Muội không phải là trốn đến đây, là cha đồng ý ." Nam Cung Nhược Lan dụi mắt, nói.
"Nam Cung tiểu thư, Liệt Diễm, Vân Thiên, chúng ta đi vào trong rồi hãy nói." Lăng Quân Diệp chào hỏi.
Nam Cung Nhược Lan đến vào lúc này, đầu của Lạc Tuyết lại càng đau hơn, hai cô nương này cả ngày suốt ngày tranh cãi nhau tranh dành một nữ nhân là nàng, Lạc Tuyết có nỗi khổ khó nói, chỉ đành phải lạnh nhạt và xa cách
thêm cái "Số đào hoa" này , chờ đến lúc gặp mặt hai phái chính tà đã.
Còn chưa đến buổi trưa, trong hành lang Nghịch Kiếm Các đã tập trung mấy
trăm nhân sĩ, Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp nhìn nhau một cái, nhiều người như vậy? Lăng Quân Diệp làm chủ ở lại tiếp đón mọi người, Phong
Liệt Diễm liền vào hậu viện tìm Lạc Tuyết.
"Vân Thiên, rất nhiều người đó? Đệ có thể chữa trị được hết à?" Phong Liệt Diễm cau mày nói.
"A, cũng không phải ai đến cầu y đệ đều chữa bệnh?” Lạc Tuyết ngước mắt
cười yếu ớt, trong nụ cười đó lại có rất nhiều tính toán.
Phong
Liệt Diễm hiểu rõ, lại lo lắng mà nói: "Nếu như bọn họ đồng ý, đệ chính
là người đứng đầu làm rối loạn giang hồ, cũng sẽ làm cho nhiều người ở
hai phái chính tà trở thành kẻ thù của Trang vương phủ và Thượng Quan
Tướng quân, hơn nữa nếu kinh động đến Đương Kim hoàng thượng, tập hợp
toàn bộ quân đến để bắt đệ, như vậy rất phiền phức!"
"Ha ha, cho
nên đệ mới muốn các huyh cách xa đệ một chút , tránh liên lụy!” Lạc
Tuyết đối với sống chết của mình đã không để ý đến nữa, nhưng nếu liên
lụy đến những người bạn thật lòng với nàng, nàng sẽ có vướng bận, cũng
sẽ có nhược điểm.
"Vân Thiên, đệ nói lung tung gì vậy? huynh nói
những điều này chẳng lẽ là sợ rước họa vào thân sao?” Phong Liệt Diễm xụ mặt xuống, không khỏi tức giận nói.
"Phong Đại Ca, lời đệ nói
đều là lời thật lòng, không có các huynh, đệ không sợ bất cứ điều gì cả, ngay đến cả hoàng cung đệ cũng dám xông vào nữa, nhưng mà các huynh còn có vợ con, không thể bất chấp tất cả như vậy được, cho nên huynh mang
theo Nhược Lan, sớm rời khỏi đây đi. Đệ cũng sẽ đem người bên ngoài kia
rời đi nơi khác, tránh cho liên lụy đến cả "Nghịch Kiếm Các". Vân Thiên
sẽ không vì vậy oán trách huynh và Lăng huynh ." Lạc Tuyết chân thành
khuyên nhủ.
"Vân Thiên?" Một giọng nói hơi giận truyền đến, hai người nhìn ra cửa, là Lăng Quân Diệp!
"Lăng huynh?"
"Lăng Quân Diệp ta là hạng người ham sống sợ chết sao? Lúc nào thì sợ bị đệ
liên lụy chứ?" Lăng Quân Diệp giọng điệu không tốt, thậm chí càng ngày
càng giận, Lạc Tuyết hốc mắt ẩm ướt, "Lăng huynh, Vân Thiên chính là bởi vì quan tâm các người, cho nên mới không muốn các ngươi đi theo ta nhận xui xẻo!"
"Được rồi, Vân Thiên đệ không cần khuyên nữa, về
chuyện này, nếu như triều đình trách tội xuống, huynh sẽ đi tìm hoàng
thượng nói rõ ràng, hắn sẽ không đụng đến Phong gia huynh, mà Lăng
huynh, huynh cũng tự có biện pháp cứu giúp. Đệ không cần phải lo lắng,
bọn huynh bây giờ chỉ lo lắng an nguy của đệ thôi!" Phong Liệt Diễm nói.
"Đệ? Ha ha, từ lúc nhặt được cái mạng này từ Quỷ môn quan về đệ đã không sợ
bất cứ điều gì rồi, bây giờ đệ còn sống mục đích chính là báo thù! Nếu
thù này không báo được, đệ tình nguyện chết thêm một lần nữa!” ánh mắt
Lạc Tuyết quyết tuyệt, con ngươi sắc bén tràn đầy thù hận, khóe miệng
mang theo nụ cười lạnh nói.
"Được! Vân Thiên kẻ thù của đệ chính
là của kẻ thù bọn huynh, bọn huynh ủng hộ đệ! Bây giờ chúng ta sẽ ra
ngoài gặp những người kia." Phong Liệt Diễm hạ quyết tâm nói.
“Được! Vân Thiên đi!" Lăng Quân Diệp gật đầu, ba người liền sải bước đi về phía đại đường.
Lạc Tuyết đi vào sau cùng, nhàn nhạt quét ánh mắt qua tất cả mọi người,
phía dưới mọi người hét lớn lên : "Vân công tử! Vân công tử! xin người
ra tay giúp đỡ bọn ta!"
"Vân công tử! Vân công tử!"
Lạc
Tuyết đang muốn mở miệng, trong đám người nàng nhìn thấy một bóng dáng
quen thuộc, một thiếu niên thanh tú đứng ở một bên, vẻ mặt sốt ruột, Lạc Tuyết thấy rõ gương mặt này, tim đập bịch bịch, dường như có thể nhảy
ra ngoài, là của đệ đệ của nàng Lê Minh Hiên!
Phong Liệt Diễm thấy sắc mặt Lạc Tuyết đại biến, trong bụng căng thẳng, đi đến bên cạnh hỏi, "Vân Thiên? Sao vậy?"
"Phong Đại Ca, huynh đem người thiếu niên phía dưới kia mang tới hậu viện, đệ
muốn gặp riêng hắn!" Lạc Tuyết vội vàng nói, Hiên nhi cũng tới, chẳng lẽ là cha mẹ bị bệnh nặng sao?
Phong Liệt Diễm nhìn thiếu niên mặc
thanh y mà Lạc Tuyết nói, không hỏi nhiều, gật đầu một cái, "Được, vậy
đệ đến hậu viện trước đi."
Lạc Tuyết xoay người bước nhanh đến
hậu viện, bước chân gấp gáp, chỉ chốc lát sau, đã nghe thấy tiếng bước
chân của Phong Liệt Diễm bước vào, "Vân Thiên, người đã mang đến."
Lạc Tuyết quay người lại, cố gắng trấn định bản thân, liếc mắt nhìn Lê Minh Hiên phía sau lưng Phong Liệt Diễm, sau đó nói: "Phong Đại Ca, phiền
huynh ra ngoài giải thích với những người khác một chút, nói lát nữa đệ
sẽ đến."
"Được." Phong Liệt Diễm tuy có thắc mắc nhưng lúc này không phải là lúc tốt để hỏi, liền đồng ý đi ra ngoài.
"Ngươi đi theo ta." Lạc Tuyết lên tiếng nói, sau đó nàng đi vào một gian
phòng, Lê Minh Hiên thắc mắc không hiểu, nhìn người trước mặt được giang hồ và triều đình đồn là người có y thuật và võ công siêu phàm công tử
cụt tay Vân Hận Thiên, trong lòng vẫn có một loại cảm giác quen thuộc,
nhưng hắn cũng nhớ được đã gặp qua người này ở đâu, nhưng mẹ hắn bị bệnh đã không chờ được nữa, liền không nói hai lời liền đi vào theo.
"Ngươi tên là gì?" Lạc Tuyết giọng điệu ôn hòa mà hỏi.
"Lê Minh Hiên. Ta nghe nói ngươi là đệ tử của "Mặt quỷ thần y", lại nghe
nói ngươi tới Cảnh Châu, liền nhanh chóng phi ngựa đến đây, hi vọng Vân
công tử có thể cứu mạng của gia mẫu." Lê Minh Hiên nói xong "Bùm" một
tiếng quỳ xuống, Lạc Tuyết hảng hốt kéo Lê Minh Hiên lên, cánh tay khẽ
run, vội vàng nói: "Mẹ ngươi thế nào? Bệnh rất nghiêm trọng sao?"
Lê Minh Hiên bị thái độ của Lạc Tuyết làm cho ngơ ngẩn, tại sao so với lời đồn đãi về Vân Hận Thiên không giống nhau? Không phải là một người máu
lạnh vô tình ư? Không phải nói hễ là người xin chữa bệnh, đều phải nghe
theo lệnh Vân Hận Thiên ám sát Trang vương phi sao? Mà lần này hắn lặng
lẽ tới Cảnh Châu, hắn cũng đã chuẩn bị hết tất cả, nhưng hiện tại sao
lại như vậy?
"Nói?" Lạc Tuyết nhìn Lê Minh Hiên trầm mặc không nói, rống to.
"A, Vân công tử, gia mẫu đã bị bệnh đã nhiều năm, nhưng lần này rất nghiêm
trọng, đã hôn mê hơn mười ngày rồi, mời rất nhiều đại phu cũng bó tay
hết cách, các đại phu nói đã hết cách xoay chuyển rồi, nhưng ta không
tin, ta nhất định phải cứu sống mẹ ta, cho nên xin Vân công tử hãy cứu
giúp!" Lê Minh Hiên lộ vẻ xúc động, hốc mắt ửng hồng, khẩn cầu nói.
Thân thể Lạc Tuyết run lên, bờ môi run rẩy, liều mạng nhịn xuống cảm giác
muốn rơi lệ, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Hiên nhi, đệ yên tâm, tỷ nhất
định sẽ đi cứu, chúng ta đi nhanh thôi."
"Hiên nhi? Ngươi kêu ta. . . . . . Hiên nhi?" Lê Minh Hiên cũng run rẩy, nghe Vân Hận Thiên đột
nhiên dùng giọng nữ nhân nói chuyện với hắn, kinh ngạc mở to hai mắt,
"Ừ, Hiên nhi, Đệ, không nhận ra tỷ tỷ nữa à?" Lạc Tuyết rốt cuộc cũng
rơi lệ, lẩm bẩm.
"Tỷ. . . . . . Tỷ tỷ? Tỷ là Lạc Tuyết tỷ tỷ?" Lê Minh Hiên kích động nắm cánh tay trống không của Lạc Tuyết, xác nhận nói.
Lạc Tuyết nặng nề gật đầu, "Ừ, tỷ là Lạc Tuyết tỷ tỷ, đã sáu năm không gặp, Hiên nhi đã lớn như vậy!" Lạc Tuyết dùng tay cánh tay còn lại ôm chặt
lấy Lê Minh Hiên, Lê Minh Hiên cũng bật khóc, "Tỷ tỷ thật sự là tỷ sao?
Tỷ thật sự còn sống? Tại sao tỷ không trở về nhà? Mẹ chính là vì thương
nhớ tỷ mới bị bệnh, một lần bệnh chính là hơn năm năm!"
"Hiên
nhi, tỷ tỷ không thể trở về nhà!" Lạc Tuyết đau khóc thành tiếng, Lê
Minh Hiên đột nhiên nhớ lại, nhấc cánh tay trống không của Lạc Tuyết
lên, "Tỷ tỷ, cánh tay trái của tỷ đâu? Tại sao lại trống không như thế
này?”
"Hiên nhi, đừng hỏi nữa, sau này tỷ tỷ sẽ nói cho đệ biết,
đệ bây giờ nhanh chóng về nhà, không thể để lộ thân phận của Tỷ tỷ với
bất cứ người nào, tỷ tỷ sẽ đi sau đệ” Lạc Tuyết khôi phục lý trí, nàng
không thể đi cùng Lê Minh Hiên, ngộ nhỡ có sát thủ mai phục đây thì sao?
"Được, tỷ tỷ, đệ nghe tỷ, hiện tại để sẽ trở về ngay." Lê Minh Hiên lớn lên ở
nhà quan, tâm tư rất kín đáo, trải qua chuyện Lạc Tuyết vừa nói, đã hiểu mọi chuyện, trong lúc này nhất định phải che giấu mọi chuyện, bọn họ
tách ra đi là tốt nhất, liền nghiêm túc gật đầu.
Lạc Tuyết đem Lê Minh Hiên ra từ cửa sau, liền vội vàng trở về đại sảnh "Nghịch Kiếm Các".
Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp nhìn thấy vẻ Lạc Tuyết không giống với
thường ngày, cảm thấy buồn bực, mà lại không thấy thiếu niên mặc thanh y kia, chợt cảm thấy có việc xảy ra rồi, Phong Liệt Diễm không thay đổi
sắc mặt nói với mọi người dưới sảnh: "Chư vị, Vân công tử đến, để đệ ấy
nói với mọi người vài câu."
"Được, Vân công tử mời nói đi!" nam nhân trung niên áo đen lên tiếng, những người khác cũng đều kêu lớn Vân Hận Thiên.
Lạc Tuyết tiến lên
một bước, ngước mắt lạnh lùng nói: "Các ngươi tới tìm ta, đều là đến để
cầu y hay sao? Nếu có người đến để xem náo nhiệt, xin lập tức trở về,
Vân Hận Thiên không lưu khách!"
Lời Lạc Tuyết vừa nói ra, phía
dưới lập tức khe khẽ bàn luận, sau đó liền có từng nhóm người đi ra
ngoài, những người này cũng sợ hãi tên tuổi của Vân Hận Thiên, nên không dám lỗ mãng, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người không đi.
Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Xem ra mấy người các ngươi thật sự đến để cầu y ?"
"Đúng vậy, tại hạ bị tật ở chân, đến ngày mưa dầm liền phát tác, đã đau hơn
mười năm, không biết Vân công tử có thể có biện pháp chữa trị hay
không?" Một Thư Sinh trẻ tuổi người ôm quyền thi lễ nói.
"Hả? Ngươi biết võ công sao?" Lạc Tuyết hoài nghi nói, không biết võ công làm sao có thể đi ám sát Thượng Quan Vũ Điệp?
"Tại hạ biết một chút." Này thư sinh trẻ tuổi này có chút lúng túng nhưng vẫn đáp.
"Vân mỗ không hành y vì việc thiện, các ngươi chắc đã nghe nói qua? Ai cầu
y, không cần tiền xem bệnh, chỉ cần chém một nhát đao trên người Thượng
Quan Vũ Điệp con gái của Thượng Quan Tướng quân— Trang Thân Vương phi,
chỉ cần thấy máu cũng đủ rồi." lời nói Lạc Tuyết vừa nói ra, mọi người
một mảnh xôn xao, Lạc Tuyết nói tiếp: "Cho nên, nếu làm không được, nên
sớm rời đi, hơn nữa Vân mỗ còn phải cảnh cáo các vị, nếu có người đem
chuyện hôm nay để lộ ra, môt khi bị Vân mỗ biết được, định không sẽ nhẹ
nhàng tha thứ! Cho nên các vị nhanh chóng suy nghĩ cho rõ ràng!"
Lời nói của Lạc Tuyết nhìn có vẻ như nhẹ nhàng, nhưng khiến người nghe
không rét mà run, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, chỉ có ba người rời đi, còn lại mọi người đều gật đầu đồng ý, "Chỉ cần Vân công tử có thể chữa
tốt cho vết thương của chúng tôi, lên núi đao xuống biển lửa quyết không chối từ!"
"Được, đồng ý! Nhưng hôm nay Vân mỗ có chuyện quan
trọng hơn muốn làm, mười ngày sau sẽ trở lại Cảnh Châu trị thương cho
các vị, như thế nào?" Lạc Tuyết hiện tại chỉ một lòng muốn mau sớm chạy
tới thành Uyển An, nên đã đẩy (về) lùi thời gian, dù thế nào đi nữa bọn
hắn bị thương cũng không gấp.
"Vân công tử? Vân công tử hôm nay
bọn ta mãi mới chờ đến lúc công tử đến, tại sao lại có thể chờ mười
ngày?" đã có người gấp gáp hô lên. "Nếu đợi không được, không cần đợi!"
Lạc Tuyết lạnh lùng ném một câu nói liền đi về phía hậu đường.
"Vân Thiên?" Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp vội đuổi theo, đến hậu đường, Lạc Tuyết dừng bước lại, đứng tấn nói: "Phong Đại Ca, Lăng huynh, Vân
Thiên muốn lập tức đi, chuyện này đối với Vân Thiên mà nói cực kỳ quan
trọng, phiền các huynh chăm sóc tốt Nhược Lan. Nếu chuyện thuận lợi,
mười ngày sau Vân Thiên sẽ trở về ."
"Vân Thiên, đã xảy ra chuyện gì? Người thiếu niên kia là ai? Hắn đi đâu rồi?" Phong Liệt Diễm vội la lên, "Hắn là, người thân của ta, cụ thể, bây giờ còn chưa có thể nói
cho các huynh biết được, các huynh cho ta chút thời gian, được không?
Đến lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ biết." Lạc Tuyết nói.
Lăng Quân Diệp cho nàng một ánh mắt tin tưởng, "Vân Thiên, ngươi đi đi! Mọi sự cẩn thận!"
"Vân Thiên, huynh đưa đệ đi!" Phong Liệt Diễm không yên lòng nói.
"Không cần, Phong Đại Ca, huynh chăm sóc tốt Nhược Lan là được rồi. đệ đi
thôi!" Lạc Tuyết quay đầu đi về phía chuồng ngựa, dắt ra Truy Phong ra,
nhìn hai người nam nhân này một cái, nhảy lên lưng ngựa, vội vã đi.
"Đệ ấy không phải nói Vân gia chỉ còn một mình đệ ấy là con cháu sao?"
Phong Liệt Diễm nhìn theo bóng dáng Lạc Tuyết càng ngày càng xa, kỳ quái âm thầm suy nghĩ nói: "Đây là hướng đi kinh thành, chẳng lẽ là cùng
chạm trán với người trong kinh thành sao? Vậy cũng không cần gấp như vậy chứ? Không đúng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Liệt Diễm ngươi nói cái gì?" Lăng Quân Diệp hỏi, "Oh, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, không
biết xảy ra chuyện gì?" Phong Liệt Diễm chau mày lại lên tiếng.
Trong nội tâm hai người tâm đều vì Lạc Tuyết mà lo lắng , hi vọng tất cả mọi chuyện của hắn thuận lợi mới tốt.
Lạc Tuyết một đường phi ngựa cấp bách, chạy đến thành Uyển An đã là buổi tối ngày hôm sau.
Lạc Tuyết đi vòng qua cửa hông của Lê phủ, từ bên ngoài tường cao vận khinh công bay vào, nhanh chóng tìm được nơi ở của cha mẹ "Lan Tâm cư", nhấc
một miếng ngói nhìn vào trong, Lê Sinh Niên đang ngồi trên ghế thở dài,
Triển Nguyệt Dung đang nằm trên giường! Đôi mắt hạnh nhắm chặt lại, sắc
mặt tái nhợt không có chút hơi thở, Lạc Tuyết nhìn thấy đau lòng không
thôi, xé một mảnh áo, che ở trên mặt, tự nóc nhà phi xuống, đứng ở trong viện.
Lạc Minh Hiên từ nhỏ đã luyện võ công, thính lực tất nhiên cực tốt, nghe được tiếng vang, liền biết là Lạc Tuyết tới, vội vọt ra,
nhỏ giọng kêu lên: "Tỷ tỷ?"
"Đệ điều tất cả người làm ra ngoài,
chỉ để lại phụ thân là tốt rồi!" Lạc Tuyết nói xong lại ẩn thân đến chỗ
tối, Lê Minh Hiên vội làm theo.
Chờ tất cả được sắp xếp ổn thỏa,
Lạc Tuyết mới đi theo sau lưng Lê Minh Hiên lặng lẽ tiến vào bên trong.
Lê Minh Hiên nói: "Cha, con mời đại phu đến!"
"Được, đến xem một chút đi!" Lê Sinh Niên nói xong xoay người lại, nhìn nam tử che mặt đứng ở phía sau, rất kinh ngạc.
"Hiên nhi, đây chính là đại phu?" Lê Sinh Niên có chút không tin tưởng, tại sao lại ăn kỳ quái như thế ?
Lạc Tuyết nhìn nét mặt Lê Sinh Niên rõ ràng trở nên già nua hơn, nhìn lại
Triển Nguyệt Dung trên giường, trong lòng gắt gao níu chặt, bờ môi run
rẩy , "Dúngd, ta chính là đại phu."
"Oh, vậy làm phiền đại phu
chuẩn mạch cho phu nhân ta. Đại phu xin mời!" Lê Sinh Niên nghiêng người chỉ vào Triển Nguyệt Dung đang nằm trên giường nói.
Lạc Tuyết
gật đầu một cái, đi tới bên giường, nhẹ nhàng đem cổ tay gầy yếu của
Triển Nguyệt Dung bắt mạch, mạch tượng như có như không, trong bụng bị
trướng, lưỡi lạt rêu trắng, do nhớ thương tạo nên bệnh, bệnh tích tụ dần dần gây bất lợi cho ngũ tạng, nhưng chủ yếu vẫn là can (gan), tỳ (lá
lách), tâm (trái tim) ba bộ phận này bị lao lực và kết hợp với khí huyết mất cân đối mà thành, Lạc Tuyết thầm than một tiếng, đứng lên nói:
"Trước đây đại phu kê đơn thuốc sao?"
"Có." Lê Minh Hiên đưa
phương thuốc cho Lạc, "Sài hồ, đương quy, Bạch Thược, Bạch Thuật, phục
linh, gừng, Bạc Hà." Lạc Tuyết lấy bút lại tăng thêm một ít vị còn cho
thêm cam thảo, sau đó giao cho Lê Minh Hiên, nói: "Đi lấy thuốc thêm một lần nữa. Kêu phòng bếp nấu thêm một chút canh cam mạch mang vào cho phu nhân ăn."
"Mẹ, a, mẹ ta bệnh như thế nào? Có thể chữa trị không?" Lê Minh Hiên thiếu chút nữa nói lỡ miệng, vội lại sửa lời nói.
"Phu nhân bởi vì suy nghĩ quá độ, đau lòng gây thương tổn tỳ, tâm sức lại hư nhược, cho nên dược vật chỉ có thể trị được phần ngọn, muốn trị được
phần ngọn còn phải giúp nàng mở ra tâm kết mới được." Lạc Tuyết chậm rãi nói, bệnh của mẹ là do nàng gây nên!
"Đại phu, ngươi xem một chút tại sao vợ ta vẫn chưa tỉnh lại?" Lê Sinh Niên vội la lên.
"Phu nhân bản thân ý thức muốn sống rất yếu, thậm chí có xu hướng ngược
chiều, cho nên vẫn chìm vào trạng thái hôn mê. Nếu muốn tỉnh lại, trừ
phi có chuyện vui tới kích thích nàng, làm nàng dấy lên dục vọng muốn
sống." Lạc Tuyết nói.
"Chuyện vui? Đối với nàng mà nói trừ phi nữ nhi trở lại, nếu không cái gì cũng không còn là chuyện vui nữa!" Lê
Sinh Niên vỗ ngực liên tục nói.
"Cha, con đi bốc thuốc." Lê Minh
Hiên thấy ánh mắt ra hiệu của Lạc Tuyết, hiểu, liền nói một tiếng với
Lê Sinh Niên rồi đi ra ngoài.
Lạc Tuyết hai đầu gối quỳ xuống, nhẹ nhàng vạch trần khăn che mặt, rưng rưng kêu lên: "Cha! Con là Lạc nhi!"
Lê Sinh Niên thấy rõ mặt của Lạc Tuyết, kích động nước mắt rơi, "Con...Con thật sự là. . . . . . Là Lạc nhi!
"Dạ, cha, Lạc nhi đã trở về!" Lạc Tuyết ôm lấy chân Lê Sinh Niên, gào khóc.
"Lạc nhi! Những năm này cha mẹ nhớ con rất khổ sở!" Lê Sinh Niên ngồi
xổm xuống, hai cha con nàng ôm đầu mà khóc.
Chờ khóc đủ rồi, Lê
Sinh Niên dò cánh tay áo trống không của Lạc Tuyết, hết sức bi thương
nói: "Lạc nhi, cánh tay của con đâu rồi? những năm nay con ở đâu, là ai
hại con ra như vậy sao?”
"Cha, trước tiên khoan đã hỏi, chúng ta
đem mẹ cứu tỉnh rồi lại nói, được không?" Lạc Tuyết một tay dìu lên Lê
Sinh Năm, nhìn về phía Triển Nguyệt Dung nói.
"Được rồi, con trở lại, chính là là chuyện mừng đối với mẫu thân con!" Lê
Sinh Niên bước chân lảo đảo kéo Lạc Tuyết ngồi trước giường, nhẹ giọng
gọi: “Phu nhân, bà mau tỉnh này, con gái chúng ta đã về rồi, là Lạc nhi
đã trở về! Bà mở mắt ra nhìn xem!”
Lạc Tuyết nắm lấy bàn tay
Triển Nguyệt Dung đang đặt trên ngực, gọi: “Mẹ, con là Lạc Nhi đây! Mẹ
nhìn con đi, con thật sự là Lạc Nhi!” Lạc Tuyết nước mắt xuôi gò má ,
nhỏ giọt trên bàn tay Triển Nguyệt Dung, Lạc Tuyết lại đem cái tay còn
lại kia đặt ở trên mặt của mẹ, nhẹ nhàng vuốt ve, "Mẹ, con hiểu rõ mọi
người đều nhớ đến con, con cũng nhớ mọi người, cho nên mẹ, mẹ mau mở mắt nhìn con này!”
Triển Nguyệt Dung vẫn chưa tỉnh lại, Lạc Tuyết
gấp gáp, nhớ đến thuật thôi cung quá huyết, vội nhảy lên giường, đem
Triển Nguyệt Dung ngồi xếp bằng, dùng nội lực của mình giúp điều khí
huyết trong cơ thể, chiêu này quả nhiên có hiệu quả, một khắc đồng hồ
sau, Triển Nguyệt Dung lại chậm rãi mở mắt ra, thấy Lê Sinh Niên, yếu
đuối kêu một tiếng, "Lão gia."
"Phu nhân, bà đã tỉnh, ha ha, bà
xem ai đang ở sau lưng bà?" Lê Sinh Niên vui mừng nhìn sang, kích động
không thôi, vội chỉ vào Lạc Tuyết nói.
"Sau lưng thiếp?" Triển Nguyệt Dung chần chờ, từ từ xoay người, vẻ mặt quen thuộc, đang nở nụ cười quên thuộc nhìn nàng, "Mẹ!"
"Lạc. . . . . . Lạc nhi? Con là Lạc nhi?" Triển Nguyệt Dung buồn vui đan xen
gọi lớn, lại không dám tin tưởng kêu lên: "Lão gia, thiếp không có nằm
mơ, Lạc nhi của chúng ta đã thật sự trở về rồi, phải hay không?"
"Đúng rồi, phu nhân, thật sự là có Lạc Nhi, À, còn là Hiên nhi mang tới !" Lê Sinh Niên mặc dù cười nhưng vẫn là không nhịn được nước mắt chảy xuống, ba người ôm nhau thật chặt, hồi lâu vẫn không có cách nào tách ra.
di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Triển Nguyệt Dung nhìn thấy cánh tay áo
trống không của Lạc Tuyết, vừa vừa hiểu rõ vừa đau lòng, một buổi tối,
khóc đến mức mắt cũng sưng lên.
"Cha, mẹ, cánh tay này, là vương
phi Thượng Quan Vũ Điệp dùng kiếm chém đứt, năm đó lúc đang sinh nhật
con, nàng đã hạ độc trong rượu của con, sau đó chờ con tỉnh lại, bọn họ
đã khiêng thị vệ của vương phủ vào, bọn họ nói con với người ta thông
dâm, sau đó bắt con nhốt vào đại lao của Vương phủ, sau đó, Thượng Quan
Vũ Điệp đến, nàng ép con uống thuốc phá thai, giết chết con của con, lại chém đứt cánh tay trái, bị nàng ta vứt ở trong nghĩa ở ngoại thành, sư công đã cứu con, sư công chính là sư phụ của cha ruột , cho nên ông
trời vẫn muốn con được sống, có phải không? Những năm này con vẫn sống,
người đã dạy võ công cho con, dạy y thuật, còn dạy con rất nhiều kỹ năng phòng thân, cho nên, cha mẹ đừng vì con mà đau lòng, mối thù giết con,
và chặt đứt cánh tay, con nhất định sẽ đòi lại ở bọn chúng gấp mười
lần!" Lạc Tuyết chậm rãi kể lại nỗi đau trong lòng
nàng.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
"Nàng ta! Bọn họ làm sao lại ác độc
như vậy! hết sạch nhân tính như vậy!" Lê Sinh Niên hung hăng nắm chặt
quả đấm, hầm hừ. Triển Nguyệt Dung trừ khóc cái gì đều nói không ra
được, ôm thật chặt Lạc Tuyết.
"Cha, người Từ Quan đi! Con sợ phụ
thân của Thượng Quan Vũ Điệp là Thượng Quan Lôi và Trang Thân Vương Long Ngạo Thiên dùng người để uy hiếp con, con không muốn người bị chèn ép.
Làm hại!"
"Được, cha nghe Lạc nhi, chức quan này cha không làm
cũng được, Thượng Quan Lôi hiện tại một tay che trời, khắp nơi chèn ép
trung lương, ngay đến hoàng thượng cũng không để ở trong mắt, triều đình và phe phái Thượng Quan gia đang có dấu hiệu xung đột, cha là quan văn, tạm thời đối với hoàng thượng cũng không được tác dụng gì, còn không
bằng trước tiên lui một bước, xem tình huống như thế nào rồi nói sau."
Lê Sinh Niên gật đầu nói.
"Dạ, cha, mẹ, còn có chuyện của con
nhất định không thể để lộ ra ngoài, sau tối nay mọi người coi như không
có bất cứ chuyện gì xảy ra." Lạc Tuyết lại dặn dò.
"Được, cha mẹ
biết, Lạc nhi ở bên ngoài nhất định phải tự chăm sóc mình tốt, cha mẹ
mới có thể an tâm!" Triển Nguyệt Dung vuốt ve mãi gương mặt của Lạc
Tuyết, nước mắt mới vừa ngừng lại rơi xuống, "Mẹ, con mới thêm một vị
thuốc, đã gọi Hiên nhi đi sắc rồi, mẹ nhất định phải uống thuốc cho
khỏe, được không?"
Triển Nguyệt Dung tùy tiện gật đầu, nắm thật chặt tay Lạc Tuyết, không muốn buông ra.
Lạc Tuyết lại quỳ xuống bên giường hai người cúi đầu lạy ba lạy, sau đó rưng rưng đi.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Mà giờ khắc này Bình Nam tướng quân phủ lửa giận đang lan tràn.
Thượng Quan Lôi đã tức giận gần một canh giờ, vẫn đang tăng vọt.
"Cha, cha bớt giận, con cũng không tin vị công tử cụt tay kia có thể thông
thiên? Võ công của hắn cao, chúng ta sẽ dùng nhiều người luân phiên
đánh, mệt mỏi cũng phải khiến hắn mệt chết!" con trai duy nhất của
Thượng Quan Lôi là Thượng Quan Mạc ở một bên khuyên nhủ.
"Mạc
Nhi, tiếp tục phái người giết tên Vân Hận Thiên này, nếu không ta lo
lắng hắn còn có thể tiếp tục phái người tới giết Điệp nhi, còn nữa, con
phái thêm mấy cao thủ nữa bảo vệ Điệp nhi, nhất định không thể để lại
xảy ra chuyện không may!" Thượng Quan Lôi tàn nhẫn siết chặt quả đấm,
"Vân Hận Thiên! Ngươi dám khiêu khích Thượng Quan Gia ta, ta nhất định
muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!"
"Dạ, cha! Nhưng mà đám người
chúng ta phái đi tạm thời mất tin tức của hắn, còn phải thăm dò thêm
đã!” Thượng Quan Mạc vẻ mặt trầm trọng, cắn răng nói.
"Thật là đồ ăn hại, nhiều người như vậy mà lại không giết được hai người bọn chúng? Hazz, đúng rồi, con nói một người khác nữa tên gì?" Thượng Quan Lôi
chợt nhớ lại, vào lúc nãy hắn chỉ vội vàng nổi giận, lại quên tên đồng
bọn còn lại của Vân Hận Thiên, liền hỏi vội.
"Đã hỏi thăm rõ ràng, là thiếu chủ của Liệt Diễm Sơn ngoài thành Tề Châu, Phong Liệt Diễm!" Thượng Quan Mạc nói.
" Liệt Diễm Sơn Trang Tề Châu? Phong gia?" Thượng Quan Lôi cả kinh, lặp lại.
"Cha, cha biết người này?" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Tên tiểu tử họ Vân này có quan hệ với Phong gia, lần này tương đối khó giải quyết! Trên tay Phong gia Miễn Tử Kim Bài do tiên hoàng ngự ban! Hơn
nữa tiên hoàng đã giao cho Phong gia lưu giữ mật chỉ, chỉ là nội dung
cũng không ai biết, đến cả hoàng thượng bây giờ cũng không biết, cho nên hoàng thượng vẫn luôn khoan dung cho Phong gia, các khu vực kinh doanh
xung quanh Tề Châu thuộc sở hữu của quan phủ đều do Phong gia kinh
doanh, cho nên Phong gia tiền tài và quyền lực chiếm một phần ba cả
nước!" Thượng Quan Lôi vuốt râu vẻ mặt nặng nề, hắn hai năm trước đã bắt đầu lôi kéo chưởng quầy để mượn sức của Phong gia, ai ngờ lại bị Phong
Liệt Diễm biết được, không để lại dấu vết dùng lấy tốc độ cực nhanh xử
lý lại người của hắn, khiến cho toàn bộ kế hoạch của hắn thất bại trong
gang tấc, Phong Liệt Diễm mặc dù là Thiếu chủ, lại nắm tất cả quyền hạn
trong Phong gia, hôm nay Vân Hận Thiên có hậu thuẫn mạnh như vậy, cánh
tay chỉ sợ đã cứng hơn rồi !
"Cha, Vân Hận Thiên cùng chúng ta
đối nghịch, vậy tương lai kế hoạch của chúng ta hắn nhất định sẽ xen
vào, ngộ nhỡ Phong Liệt Diễm đứng về phía bên kia thì làm sao?" Thượng
Quan Mạc nghĩ đến chuyện này, con ngươi trở nên tối tăm .
"Ngươi
nói đúng, theo thám tử hồi báo hai người này quan hệ thân mật, là vô
cùng có khả năng. Phong Liệt Diễm đến nay chưa lập gia đình, chẳng lẽ là hắn ham mê đoàn tụ? Ha ha ha! Mạc Nhi, dùng cái này phát tán ra, ta
muốn phá hủy danh tiếng của Phong gia ở trước mặt người trong thiên hạ,
cứ như vậy, Vân Hận Thiên sẽ xử sự như thế nào?" Thượng Quan Lôi vì kế
sách độc ác này mà đắc ý cười ha ha.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Ha
ha, phụ thân anh minh! Một kế ly gián rất hay! Vân Hận Thiên này chắc
chắn vì danh tiếng mình mà xa cách Phong Liệt Diễm, Hừ! Xem bọn hắn làm sao liên thủ lại được với nhau?" Thượng Quan Mạc đưa ngón tay cái lên
trên chỉ bội phục.
Lam Tịch Nhan nghe trong thư phòng truyền tới
tiếng cười, lúc đầu bước chân muốn đi đến thư phòng nhưng giờ tâm tình
nặng nề quay trở về. Cái nhà này càng ngày càng không giống nhà, nữ nhi
làm việc ngang ngược càn rỡ, nhi tử chỉ có hơn chứ không kém, trượng phu vì lợi ích mà mê muội, một lòng muốn trở thành trên vạn người, đối với
tình thân của nữ nhi, không phải là đang dùng tầm lòng lương thiện của
họ để củng cố quyền lợi?
Năm đó nàng quyết định đúng sao? Vì sao
những năm gần đây nàng chưa bao giờ thật sự vui vẻ chứ? Lam Tịch Nhan
siết quả đấm vào phòng ngủ, khóe mắt ửng nước mắt trong suốt, sờ lên túi thơm trên cổ, nhắm mắt thật chặt.
Lạc Tuyết ra khỏi Lê phủ, một đường đi về hướng đông, lại đi đến Trang vương phủ.d∞đ∞l∞q∞đ
Quản gia đang đưa một thái y đi ra ngoài, nha hoàn và bọn hạ nhân đứng đầy
đất, Long Ngạo Thiên trong phòng ngủ, Thượng Quan Vũ Điệp cùng trắc phi
Lý thị mỗi người đứng một bên, Lý thị trên mặt tất đều là ưu phiền, mà
Thượng Vũ Điệp mặt bình tĩnh, không nhìn ra giờ phút này đang suy nghĩ
cái gì. d∞đ∞l∞q∞đ
Lý thị từ nha hoàn trong tay nhận lấy thuốc
mới vừa sắc, múc một thìa canh, đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng thổi, đợi
không nóng, mới nhẹ nhàng đưa tới khóe miệng Long Ngạo Thiên, nói:
"Vương Gia, chàng uống một ít thuốc đi?"
"Bưng đi ra!" Long Ngạo
Thiên nhắm hai mắt, lạnh lùng quát. Lý thị run sợ tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đổ chén thuốc trong tay.
Lạc Tuyết nhìn sắc mặt trầm
thấp trắng nhợt của Long Ngạo Thiên, căng thẳng trong lòng, giết không
được ta, ngươi liền tức giận đến bị bệnh sao? A, ta hết lần này tới lần
khác không để cho ngươi nằm một chỗ!
Thượng Quan Vũ Điệp vừa muốn nói chuyện, lại nghe được một âm thanh tự bầu trời đêm truyền đến,
"Trang vương gia! Vân Hận Thiên chưa chết, ngươi đã nằm xuống sao? Vương phi của ngươi, ha ha! Không muốn bảo vệ sao?"
Long Ngạo Thiên
nghe thấy đầu tiên là cả kinh, "Hưu" mở mắt ra, giùng giằng muốn xuống
giường, Lý thị vội quàng thêm áo choàng cho hắn, Long Ngạo Thiên chạy
đến trong viện, dùng hết hơi sức kêu to: "Vân Hận Thiên? Ngươi ra ngoài! Lén lút như vậy là hảo hán cái gì chứ!"
"Bản công tử tại sao
phải làm hảo hán?" giọng nói Lạc Tuyết theo nói ra, trên mặt cũng đã bị
cái khăn che mặt che lấp, khinh thường liếc Long Ngạo Thiên cùng Thượng
Quan Vũ Điệp đã đuổi theo đến sau một cái, "Nếu là hảo hán và tính mạng
khó bảo toàn, Trang vương gia sẽ chọn làm một hảo hán sao?"