Lạc Tuyết và Cẩm nhi hai người lằng nhằng mãi lúc trở lại phủ thị lang thì
đã sắp đến bữa tối. Nhìn bộ dáng đi lại không tiện của Lạc Tuyết, Triển
Nguyệt Dung vội vàng tới gần đỡ lấy, giọng lo lắng nói;"Lạc nhi, chân
của con sao thế? Có phải bị thương không? Cẩm nhi, ngươi chăm sóc tiểu
thư thế nào vậy?"
"Phu nhân, thật xin lỗi, là lỗi của Cẩm nhi, nhẽ ra . . . . ."
"Mẹ, người đừng tức giận, đừng trách Cẩm nhi. Là lúc đi trên đường bỗng
nhiên có một tiểu ăn xin chạy tới không cẩn thận đụng phải con, không có gì đáng ngại, thực sự, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi rồi, đến lúc đó Lạc
nhi còn có thể dạy cho người và phụ thân khiêu vũ !" Lạc Tuyết mỉm cười
an ủi.
"Thật sự không có chuyện gì ? Lát nữa để nương xem một
chút, nếu không nương thì thỉnh đại phu tới bắt mạch cho con, như vậy sẽ an tâm hơn." Triển Nguyệt Dung nghiêm túc nói.
"Ha ha, mẹ người
phải tin tưởng con, không có việc gì, chúng ta mau vào trong đi thôi,
phụ thân chắc chờ sốt ruột rồi." Lạc Tuyết quay lại nở một nụ cười trấn
an, đi đến trước tiền sảnh, Triển Nguyệt Dung vội đỡ nàng đi vào.
Vừa mới bước vào, Lạc Tuyết nhìn thấy rất nhiều vàng bạc, vải vóc, châu
ngọc, đồ trang sức, kim khí ….làm cho choáng váng cả mặt, "Phụ thân,
chuyện gì thế này?"
"Lạc nhi, chân con bị thương? Có nghiêm trọng không? Mau lại đây cho phụ thân nhìn một chút." Lê Sinh Niên đi tới đỡ
Lạc Tuyết, ngồi xuống, không đáp mà hỏi ngược lại.
"Ha ha, con đã cùng nương nói qua rồi, thật sự không có chuyện gì, cha đừng lo lắng!" Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói.
"Đúng rồi, cha những thứ này là gì vậy?"
Lê Sinh Niên thở dài nói: "Những thứ này đều là sinh lễ người ta đưa tới
cầu hôn con! là công tử nhà Vương Thừa Tướng , cháu trai của Lý thượng
thư , còn có công tử nhà Đỗ đại nhân."
"Hả?" Lạc Tuyết ngạc nhiên.
"Trước đó vài ngày, bọn họ đều nói chuyện với phụ thân rồi, phụ thân không
đáp ứng, nhưng hôm nay hạ triều, Vương Thừa Tướng nhất định đưa sính lễ
tới, Lý thượng thư cùng Đỗ đại nhân nhìn thấy, cũng tranh nhau đưa sính
lễ tới." Lê Sinh Niên giải thích.
"Lão gia, chúng ta vẫn là nghe ý Lạc nhi như thế nào rồi quyết định. Hạnh phúc của nữ nhi mới quan trọng a!" Triển Nguyệt Dung nói.
"Đó là điều đương nhiên, chúng ta chỉ có một đứa con gái, nhất định phải cẩn thận suy tính, còn những mối mà
bà mai nhắc tới, đều là những hộ gia đình giàu có ở Kinh Thành, đã được
ghi trên cuốn sách này rồi.”
Lạc Tuyết vẫn trầm mặc, nàng đối với
những người không quen biết này không có một chút cảm giác nào, mà đối
với sính lễ quý giá này lại càng không hứng thú.
"Lạc nhi, con nói làm sao đây?" Lê Sinh Niên hỏi.
"Cha,mẹ, nữ nhi không muốn gả cho bất cứ ai trong mấy người này. Nữ nhi sẽ ở
cạnh cha, mẹ, chăm sóc hai người suốt đời." Lạc Tuyết làm nũng nói.
"Vậy không được, nữ nhi gia đình nào rồi cuối cùng cũng phải phải lập gia
đình , sao có thể cả đời không gả ra ngoài được?" Triển Nguyệt Dung
giận trách.
"Lạc nhi, rất nhiều vương công quý tộc, con không nhìn trúng ai?" Lê Sinh Niên nghiêm mặt nói.
Lạc Tuyết vẫn lắc đầu một cái.
"Được rồi , ngày mai ta liền phái người đem những đồ này trả lại."
"Cám ơn cha! hai ngươi đối với Lạc nhi thật là tốt!"
"Đứa nhỏ ngốc, mặc dù ngươi không phải là con ruột của chúng ta, thế nhưng
đã nuôi con mười lăm năm , so với con ruột của chúng ta còn thân hơn,
chúng ta vĩnh viễn đều là người thân , người một nhà ! Cho nên, cha mẹ
sao có thể không đáp ứng nguyện vọng của con đây?" Triển Nguyệt Dung
nước mắt rưng rưng, xúc động nói.
"Cha, mẹ." Lạc Tuyết kêu lên,
nước mắt rưng rưng , "Hai người đối với Lac Tuyết có ơn tái sinh, công
ơn dưỡng dục, đời này kiếp này Lạc Tuyết không dám quên, nhưng Lạc Tuyết muốn biết một chuyện, chiếc chìa khóa mà con đeo trên cổ có phải là của cha mẹ ruột con để lại cho con không?"
"Lạc nhi, con không cần
hỏi, chờ đến lúc con thành thân, mẹ nhất định sẽ nói cho con biết, để
cho cha mẹ con trên trời được nhìn thấy con măc đồ cưới làm tân nương tử xinh đẹp, được không?” Triển Nguyệt Dung khóc nói.
"Vâng, mẹ, con không hỏi, người không cần khóc, đều là nữ nhi bất hiếu, làm người đau lòng!"
Lê Sinh Niên nhớ đến chuyện xưa, lòng vẫn đau như cắt, đi đến, đem thê
tử, nữ nhi ôm vào trong ngực, “Đừng khóc nữa, chúng ta là người một nhà
nên vui vẻ mới đúng chứ, nào đi dùng bữa thôi, hôm nay ta đã dặn phòng
bếp nấu món cá hoàng hoa mà hai mẹ con thích nhất!"
Sau bữa tối, Triển Nguyệt Dung đưa Lạc Tuyết về "Liễm Nguyệt cư" , sau khi phân phó Cẩm nhi chăm sóc cẩn thận, mới đi về.
Cẩm nhi hầu hạ Lạc Tuyết thay quần áo tháo, trang sức, nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại trong gương của tiểu thư , không nhịn được hâm mộ nói:
"Tiểu thư, người thật là có sức quyến rũ, khắp kinh thành gia đình danh
gia nào không muốn cưới tiểu thư về làm vợ đâu? Nhưng tiểu thư của chúng ta không thèm nháy mắt một cái a!”
"Tiểu nha đầu, càng ngày
càng nói như rót mật vào tai vây! Ngươi thế này là khen bản tiểu thư?
Hay là chế giễu, làm hạ thấp bản tiểu thư đây?”
"Đương nhiên là
khen tiểu thư rồi? Nếu Cẩm nhi là nam tử, nếu cưới được tiểu thư nhất
định rất vẻ vang! À, Cẩm nhi biết rồi, tiểu thư không đồng ý, không lẽ
tiểu thư đã có người trong lòng rồi?” Cẩm nhi đột nhiên nói, Lạc Tuyết
bị dọa sợ đến ngay cả cây lược trong tay cũng rơi trên đất.
"Cẩm nhi, không được nói bậy! Ta làm gì có cái gì đó. . . . . . Người thương. . . . . ."
"Tiểu thư ngươi đỏ mặt nha! nhất định là Cẩm nhi nói đúng, chính là vị Vương Gia mà tiểu thư gặp ngày hôm qua đó sao?”
Lạc Tuyết mặt đã hồng đến cả cổ rồi, nhưng là ngoài miệng vẫn không chịu
nhận. "Ngươi nói cái gì đó..., trước lúc bản tiểu thư xuất giá, việc đầu tiên ta làm chính là tìm cho ngươi một người xứng đáng gả đi, hử, gả
cho con trai Tôn quản gia trong phủ chúng ta đi, nhân phẩm cũng không
tệ, lại đã từng đọc qua sách vở mấy năm, cùng ngươi rất xứng đôi nha!
Thế nào, có được hay không? Đây chính là nhân duyên trời ban nhé!”
"Tiểu thư ngươi ức hiếp người, Cẩm nhi không nói chuyện với người nữa." Cẩm
nhi bị nói trúng tâm ý, mắc cỡ cúi đầu vần vò váy.
"À, tiểu cô nương đã động tâm nha! nếu như vậy, hôm nào đó ta sẽ hỏi mẹ một chút
xem ý Tôn quản gia như thế nào?” Lạc Tuyết cười nhẹ nói.
". . . . chuyện của Cẩm nhi. . . . Không phải đều là. . . . Tiểu thư làm chủ
sao?" Cẩm nhi nhịn nửa ngày, mới nói ra được ý tứ của mình, chọc cho
Lạc Tuyết cười không ngừng.
Chân của Lạc Tuyết quả nhiên sau vài ngày , đã khôi phục bình thường.
Nghe nói mấy bà mai lại tới cửa hỏi thăm mấy lần nữa, nhưng đều bị Lê Sinh
Niên từ chối quay trở về. Đều lấy lý do là, vợ chồng bon họ chỉ sinh
được một nữ nhi, muốn chờ thêm hai năm nữa mới gả đi. Cũng không muốn,
đính hôn trước, hai năm sau nữa để nữ nhi quyết định, Triển Nguyệt Dung
khéo léo trả lời: “Tiểu nữ hôn sự là do chính nàng làm chủ, Vợ chồng
chúng ta quyết không cân thiệp.”
Lạc Tuyết tạm thời không có chuyện phiền lòng, nhưng trong tâm có chút mất mát, nàng còn có thể gặp lại hắn sao?
"Cẩm nhi, lấy đàn lại đây."
Lần đầu gặp nhau, vẫy nhẹ quạt, búi tóc tung bay, đã lưu lại trong trái tim.
Ngoảnh đầu lại nhìn lại, người đã đi, nược mắt trống rỗng, quay đầu lại mênh mông.
Bất chợt gặp nhau, ngẩng đầu nhìn , là Nhu Tình, say mê một đời.
Cuộc đời này nguyện làm hồng nhan, ước làm chim liền cánh.
Không quên lời hứa người nói, nhưng sợ sai lầm lỡ dở cả cuộc đời.
"Tiểu thư, ngươi làm sao lại hát thương tâm như vậy? làm Cẩm nhi nghe cũng
muốn khóc rồi nè. A? Tiểu thư, sao ngươi lại khóc thật thế này?" Cẩm nhi nói xong vội vàng chạy qua dùng khăn tay lau những giọt nước mắt trên
mặt của Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết đặt tay trên đàn, hỏi Cẩm nhi, "Ngươi nói xem, huynh ấy sẽ tới gặp ta sao?"
"Vâng, nhất định sẽ đến, người đó nhất định sẽ đến." Cẩm nhi trong lòng tràn đầy tự tin nói.