Lạc Tuyết vung roi thúc ngựa ra khỏi phạm vi của Liệt Diễm Sơn Trang, nhưng lại không biết nên đi đến nơi nào? Có lẽ nàng nên hỏi thăm "Mạc Bắc Hắc Thất" tại đâu chứ? Bởi vì mục đích duy nhất mà nàng còn sống đến lúc
này chính là vì báo thù!
Trong lòng đã có quyết định, liền chạy
thẳng đến vùng kế bên Tề Châu là Cảnh Châu. Bởi vì Phong Liệt Diễm nói
Cảnh Châu có rất nhiều nhân vật hắc đạo, có lẽ có thể đã nghe được
chuyện có quan hệ đến "Mạc Bắc Hắc Thất", nghĩ đến đây, Lạc Tuyết dục
ngựa khẩn cấp phóng nhanh hơn, một lòng kích động đến mức tim đập thình
thịch, giống như nàng đã thấy được những kẻ thù giết phụ thân đang ở
Cảnh Châu vậy.
Mà hôm đó Nam Cung Nhược Lan lúc bình minh mới lên đã thức dậy, nàng tối hôm qua đã nghe Vân Hận Thiên nói muốn rời khỏi,
nên đã dậy thật sớm canh giữ ở trên đường xuống núi. Quả nhiên, Vân Hận
Thiên thật sự đã đi, Nam Cung Nhược Lan hoảng lên lên, liền giục ngựa
đuổi theo. Cũng biết rằng, sau khi đi theo được một đoạn đường, người bị theo dõi giống như thần tiên vậy, đã biến mất không một dấu vết!
Đã đến đại phận của Cảnh Châu, Nam Cung Nhược Lan mặc dù lớn lên ở trong
một gia đình võ lâm thế gia, nhưng cũng mới đi lại trên giang hồ một
thời gian không lâu, nhìn khắp mọi nơi, không có một bóng người, nàng
đang phân vân có nên vào bên trong thành tìm không đây? Đang lúc còn do
dự, lại nghe được một trận tiếng vó ngựa truyền đến, đợi đến lúc Nam
Cung Nhược Lan quay đầu nhìn lại, thì lúc đó bụi đất tung bay, không thể phân biệt được ai cũng không thể nào mở mắt ra nổi, đợi bụi đất dần dần tan hết, Nam Cung Nhược Lan buông cánh tay áo xuống mở mắt ra, thì lại
kinh ngạc phát hiện, xung quanh nàng bốn phía đã vây đầy hơn mười nam
nhân, tất cả đều cưỡi trên những con ngựa cao lớn, cười như không cười
nhìn nàng.
"Các ngươi là người nào? Tại sao ngăn bản tiểu thư?"
Nam Cung Nhược Lan không chịu nổi những nụ cười dâm đãng của những người này, giận dữ hét.
Vậy mà những lời đe dọa không có một chút tác
dụng nào, ngược lại càng làm đám người kia càng thêm tàn sát bừa bãi
cười ha hả, Nam Cung Nhược Lan tức giận vô cùng, trừng mắt nhìn bọn
chúng, "Vèo" một tiếng rút thanh kiếm trong tay ra, nói: "Các ngươi
thật gan to, ngya cả đến đường của bản tiểu thư mà cũng dám cản?"
"Ơ, tiểu cô nương tức giận? Ha ha ha. . . . . . Đã đến địa phận Cảnh Châu,
chúng ta khuyên tiểu thư ngươi vẫn là nên nghe lời một chút thì tốt
hơn, nếu không người bị tổn hại chỉ có tiểu thư như nàng mà thôi!" Trong đó một tên có râu quai nón cười đùa nói, những người khác sau khi nghe
xong thì cười ầm cả lên.
Nam Cung Nhược Lan mặt xanh mét, nàng
lớn như vậy, còn chưa từng phải chịu loại nhục nhã như thế này, nên đã
vung kiếm lên, võ công của Nam Cung gia tất nhiên là không kém, nhưng
Nam Cung Nhược Lan rèn luyện còn ít, vả lại đối phương người đông thế
mạnh, trải qua mấy hiệp đấu, cuối cùng cũng không địch lại được chúng,
bị đối phương điểm huyệt.
Một nam nhân to lớn vươn bàn tay tới
giữa cổ của Nam Cung Nhược Lan, "Chậc chậc chậc, một nữ nhân xinh đẹp
như vậy phải đưa cho người khác, thật đúng là đáng tiếc a!"
"Lão
Lục, chính sự quan trọng hơn, dù xinh đẹp nữa nhưng cũng chỉ là một nữ
nhân, cứu lão đại về mới là quan trọng nhất." một giọng nói bình tĩnh
của một người nam nhân khác đã quát lên bảo ngừng lại đôi tay dâm tà
kia. Nam nhân mập mạp bỉ ổi kia ấm ức rút tay về, không cam lòng nhìn
hai mắt vẫn nhìn Nam Cung Nhược Lan, Nam Cung Nhược Lan á huyệt cũng bị
điểm trúng, chỉ có chết liều mạng hung hăng nhìn chằm chằm tên tiểu nhân đó động thủ, nói không được câu gì.
"Lão Tam, truyền tin cho bọn Tam Đương Gia, nói là muội tử họ hàng xa của lão đại, nguyện ý gả cho
hắn, xin hắn rộng lòng. Thả lão đại bọn ta trở về." giọng nam lạnh lùng
đó vang lên tiếp, "Ừ, ta lập tức đi ngay." Người vừa nhận lời cưỡi ngựa
chạy về phía nam Cảnh Châu phóng đi.
Nam Cung Nhược Lan trong
lòng không ngừng mắng, đáng chết, rõ ràng là gặp bọn cướp rồi! Nên làm
cái gì đây? Nghe lời mấy người đó nói phải đem nàng giao cho cái Tam
Đương Gia gì kia rồi ! Vân đại ca, phụ thân, mau tới cứu ta!
Đáng tiếc nàng cầu cứu trong lòng thật lâu, một người cũng đến, đúng lúc Nam Cung Nhược Lan đang sốt ruột, bỗng nhiên sau lưng bị người ta đánh một
chưởng thật mạnh, lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Đi thôi! Trở về chờ tin tức."
Nam Cung Nhược Lan lập tức bị đặt nằm ngang trên ngựa, đi theo nhóm người đi thật nhanh về phía nam Cảnh Châu mà đi.
Lại nói sau khi Lạc Tuyết nhanh chóng phi ngựa vào thành Cảnh Châu, trước
tiên quyết định đi vào trong quán trà ngồi một chút, bởi vì, loại địa
phương này quan lại quyền quý, đủ mọi hạng người đều có thể vòa
được, cho dù ở nơi đâu có một chút biên động nhỏ nào, tin tức phần lớn
đều sẽ truyền ra từ nơi này, cho nên, lúc này Lạc Tuyết đã thay đổi y
phục toàn thân màu trắng chọn một quán trà bình thường tìm chỗ chỗ ngồi
ngồi xuống.
Lạc Tuyết từ từ thưởng thức trà, nhìn như không để ý
lắm, nhưng hai lỗ tai lại tỉ mỉ lắng nghe hết tất cả nội dung mấy nhóm
người tụm ba tụm năm lại nói chuyện.
"Này, các ngươi nghe nói
không? Trên giang hồ mới xuất hiện một nhân vật tự xưng "Công tử cụt
tay", nghe nói người này rất lợi hại, một người có thể chống lại ngàn
người có thế lực trên giang hồ, còn làm loạn việc hôn sự của Nam Cung
thế gia!"
"Ngươi nói sai rồi, không phải như vậy, việc là cái
công tử cụt tay đó ra tay giúp đỡ cứu sống năm người có tài trên giang
hồ suýt bị độc hại mà chết, vốn dĩ Nam Cung gia muốn chọn một trong năm
người kia làm con rể, nhưng Nam Cung tiểu thư này lại cố tình nhìn trúng công tử cụt tay!"
"Đúng vậy, đúng vậy, đáng tiếc vị công tử cụt
tay này lại cực kỳ cao ngạo, vậy mà dám đứng trước mặt mọi người cự
tuyệt hôn ước! Nghe nói bề ngoài không thể nào chịu nổi nhé!"
"Vị công tử cụt tay này ngoại trừ có võ công cái thế, y thuật tuyệt vời,
nghe nói có bộ dáng có phần giống yêu nghiệt nhé! Nam không nam nữ không nữ!"
. . . . . .
Lạc Tuyết đoạn phía trước nghe cảm thấy
cũng không tồi, nhưng khi nghe đến hai chữ "Yêu nghiệt", cũng không nói
gì , thường nói lời đồn đãi là lưỡi đao giết người không thấy máu, ngày
hôm nay nàng mới thật sự tin! Thầm than trong lòng, đứng dậy đi về phía
một nhóm người đang thảo luận sôi nổi nhất, mọi người đang lúc xúc động, đối với phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng trong lúc vô tình có một người bỗng nhiên nhìn
thoáng qua ấn đỏ trên mi tâm của Lạc Tuyết một cái, kinh hãi "Oa" hét
to lên, mọi người lúc này đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Lạc Tuyết.
"Bản công tử muốn hỏi thăm các ngươi một người!" Lạc Tuyết bình thản không hỏi.
"Ngươi? Ngươi là người nào vậy?" Một người run rẩy chỉ ngón tay vào Lạc Tuyết hỏi lại.
"A! Hắn không có cánh tay trái !" Tên còn lại sợ hãi thét lên, "Áo trắng! cụt. . . . . . Công tử cụt tay!"
Những người còn lại nghe được bốn chữ "Công tử Cụt tay", sợ hãi trừng lớn
mắt, tất cả ánh mắt đều nhìn đến ống tay áo trống rỗng của Lạc Tuyết,
cũng quên mất lúc vừa rồi Lạc Tuyết hỏi họ chuyện gì.
"Bản công
tử muốn hỏi thăm các ngươi một ngươig!" Lạc Tuyết cau mày lại hỏi một
lần. "Cái . . . . . . Người nào?" Tất cả mọi người giọng nói vẫn còn run rẩy.
"Mạc Bắc Hắc Thất!" Lạc Tuyết nhàn nhạt phun ra bốn chữ, đã thấy mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó nhất trí lắc đầu.
"Các ngươi là không biết hay là không dám nói?" Lạc Tuyết giọng điệu lạnh
xuống, mắt phượng càng ngày càng mờ, giống như tràn ngập băng tuyết lạnh lẽo, khiến cho mọi người bị đông cứng càng lúc run lợi hại hơn! "Chúng
ta. . . . . . Chúng ta cái gì cũng không biết. . . . . . Đại hiệp ngươi
tạm tha chúng ta đi. . . . . ." Tiếng cầu xin tha thứ nhất thời vang
lên, nhưng mà hiện giờ trong lòng Lạc Tuyết trái tim cũng đã lạnh như
ánh mắt của nàng rồi, nhếch miệng nở ra một nụ cười quỷ dị, "Nhìn dáng
dấp các ngươi chắc đã nghe nghe đến rồi, nếu như sợ "Mạc Bắc Hắc Thất"
sau này tìm các ngươi tính sổ, nhưng Bản công tử cũng nhắc nhở hoặc
hướng dẫn các ngươi trước, nếu như các ngươi vẫn kín miệng không nói,
ngay bây giờ Bản công tử sẽ lấy đầu của các ngươi luôn, như thế nào? Nói hay là không?"
"Cụt . . . . . công tử cụt tay, ngươi đi ngoài
thành theo hướng Tây Nam ba mươi dặm hỏi thăm một nơi có tên là "Nghịch
Kiếm Các"! Những thứ khác chúng ta thật không biết!" Một số người duy
trì im lặng như tượng gỗ suốt một buổi, một lúc sau có một người một lời nhắc nhở, đợi đến lúc người này vừa nói xong, mọi người không đợi Lạc
Tuyết tỏ thái độ như thế nào, vội vã tản ra khắp mọi nơi chạy mất.