Trong hoa viên hậu viên được thiết kế tinh xảo, chính giữa vườn hoa là một hồ nhân tạo, trên hồ có một tòa lầu tên là Kính Hoa Thủy Nguyệt các, người đứng trên đó có thể nhìn toàn bộ Lê phủ không bỏ sót chỗ nào.
Lúc này, thiên kim tiểu thư Hộ Bộ Thị Lang - Lê Lạc Tuyết, tay cầm một quyển Kinh Thi, đang ngẩn người nhìn mặt hồ.
"Tiểu thư? Tiểu thư?" Bên cạnh Núi truyền tới tiếng kêu của tỳ nữ Cẩm nhi .
Lạc Tuyết thở dài lắc đầu, cái tính nóng vội, hấp tấp này sửa thế nào
cũng không được?
Cẩm nhi vội chạy thẳng tới trước mặt Lạc Tuyết, "Tiểu thư, phu nhân mời người cùng nàng đi chùa Kim Hoa dâng hương, cứu tế."
"Hì hì, là sáng sớm ngày mai. Phu nhân mới vừa mới nói, Cẩm nhi không nhịn được liền chạy tới đây báo cho tiểu thư.”
"Ngươi nha, luôn nóng vội như vậy, phải ra dáng nữ nhi nói năng thận trọng một chút mới phải.”. Lạc Tuyết thở dài trách nói
Lại nhìn thấy ánh mắt Cẩm nhi nhìm chằm chằm Lạc Tuyết, hoàn toàn không
nghe lọt tai những gì nàng vừa nói, mà lại cười khúc khích, “Tiểu thư,
người thât là xinh đẹp! Cẩm nhi đảm bảo không có người nào ở Đại Kim
Quốc có thể so sánh được với bộ dáng khuynh quốc khuynh thành của tiểu
thư, đúng rồi, mặc dù Cẩm nhi ngày nào cũng nhìn người nhưng nhìn thế
nào cũng không thấy chán nha!hìhì.”
Lạc Tuyết giã vờ tức giận
duỗi ngón tay cái điểm vào trán Cẩm nhi, "Mỗi lần ngươi nói...ngươi liền khen ngợi ta?chỉ được cái dẻo miệng, thật đúng là một nha đầu ba hoa.”
"Tiểu thư, những lời Cẩm nhi nói đều là sự thật mà! Ở Kinh Thành này có ai
không biết Lạc Tuyết tiểu thư của phủ thị lang? dung mạo tuyệt thế, hoa
nhường nguyệt thẹn, tinh thông cầm kỳ thư họa, tính tình dịu dàng như
nước
"Được rồi, được rồi, cang nói càng không có giới hạn rồi,
nếu như để ngươi noi nữa, tiểu thư như ta liền trở thành tiên tử hạ phàm mất" Lạc Tuyết nói xong bước bậc thang đi đến hoa viên, Cẩm nhi ở phía
sau vẫn còn kêu lên: “Tiểu thư, những lời nô tì muốn nói vẫn chưa hết mà
Lạc Tuyết trở lại nơi nàng ở "Liễm Nguyệt cư" , nhìn thấy cây đàn đặt trước cửa sổ, bỗng nhiên có hứng thú, ngồi xuông đàn thử một chút, giữa những ngón tay linh hoạt vang lên một ca khúc nhẹ nhàng mà thản nhiên………..
"Lạc nhi! ca khúc này thật là dễ nghe, là con viết ra sao?" Triển Nguyệt
Dung đứng trước cửa đang được tỳ nữ đỡ lấy, trên mặt tràn đầy nụ.
"Vâng, Nương, mau vào trong ngồi." Lạc Tuyết quay đầu, nhìn thấy mẫu thân vội
vàng đứng dậy đi qua đỡ lấy cánh tay còn lại của Triển Nguyệt Dung.
"Nương, ngày mai đi chùa Kim Hoa ạ?"
Triển Nguyệt Dung ngồi vào ghế, cười từ ái nói: "Mới đó mà nha đầu Cẩm nhi đã đem tin tức nói ra rồi?
Lạc Tuyết mỉm cười không nói,Trương Nguyệt Dung vẻ mặt hơi mơ hồ nói: “Ngày mai con đi cùng nương.”
"Nương à, người hàng năm vào lúc này đều đi dâng hương ở chùa Kim Hoa, vì sao
năm nay lại muốn con cùng đi?” Lạc Tuyết có chút không hiểu.
Triển Nguyệt Dung vẻ mặt xúc động nói: "Bởi vì Lạc nhi năm nay tròn 16 tuổi, đã trưởng thành rồi !"
Nhìn bộ dạng kỳ lạ của mẫu thân, lòng Lạc Tuyết tràn đầy thắc mắc, mẫu thân không nói, nàng không hỏi nữa.
Sáng sớm hôm sau,Triển Nguyệt Dung mang theo Lạc Tuyết ngồi lên xe ngựa đi
chùa Kim Hoa ở ngoại thành. Sau khi cúng bái Chính điện, Trương Nguyệt
Dung dẫn theo Lạc Tuyết đi Thiên Điện, trên đài có một tấm bài vị được
phủ một mảnh vải trắng, Trương Nguyệt Dung cúi người vái ba lạy, sau đó
nói: "Lạc nhi, con quỳ xuống, hướng về phía bài vị dập đầu ba cái."
Lạc Tuyết càng không hiểu ra sao, nhưng nhìn mẫu thân nghiêm mặt, liền gật
đầu một cái, tiến lên, quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu lạy ba cái.
"Lạc nhi, mẹ cùng chủ trì đại sư đi cứu tế, con và Cẩm nhi đi dạo chung
quanh một chút đi, ngày hôm nay thật nhiều người !" Trương Nguyệt Dung
chỉ vào cảnh tượng náo nhiệt ngoài điện nói.
"Vâng, bọn con đi
dạo một lát rồi quay lại đây chờ người.” Lạc Tuyết gật đầu mỉm cười nói, đã lâu không xuất phủ rồi, nhìn nét mặt hưng phấn của Cẩm nhi, Lạc
Tuyết khẽ cười.
Đi đến bên cạnh cây liễu, Lạc Tuyết có chút mệt
mỏi, ngồi ở trên băng đá nghỉ ngơi, Cẩm nhi đang còn hưng phấn lòng vòng không ngừng đi lại, ríu rít nói chuyện không ngừng, nhân tử còn dừng
lại không được, tại chỗ đi lòng vòng, ríu rít nói chuyện không ngừng,
đột nhiên dừng lại chỉ tay nói: "Tiểu thư, người nhìn kìa!"
Lạc
Tuyết nhìn theo hướng ngón tay Cẩm nhi chỉ, thấy một nam tử cao hai mươi thước một thân y phục màu vàng tỏa sáng đang ngẩng đầu nhìn bên ngoài
chính điện, từ vị trí họ nhìn sang, chỉ nhìn thấy một bên mặt, một phần
tóc được cài lên, còn buông xõa trên vai, rất tự nhiên, phiêu dật, gương mặt hơi nghiềng tỏa ra phong thái trác tuyệt, dũng mãnh hiên ngang,
giống như một hòn đá nhỏ ném vào lòng Lạc Tuyết khiến cho lòng nàng rung động không thôi.
"Công tử cái gì? toàn nói lung tung thôi." Lạc Tuyết khuôn mặt đỏ lên, quở trách.
"Là một mỹ nam tử phong độ, nhẹ nhàng! Tiểu thư, người không thấy thật sao? " Cẩm nhi cười lớn đùa nói, nói xong rồi bỏ chạy.
"Tiểu nha đầu này thật là , thật không biết ngượng ngùng là gì nữa! Toàn nói
bừa, bổn tiểu thư đem ngươi gả khỏi phủ bây giờ!" Lạc Tuyết giả bộ giận
dữ nói.
"Hả? Không cần đâu, tiểu thư, Cẩm nhi từ nhỏ đã đi theo
bên cạnh tiểu thư, chưa từng rời xa, chỉ muốn cả đời hầu hạ tiểu thư."
Cẩm nhi sợ nhất là chiêu này của Lạc Tuyết, chỉ cần dùng chiêu này, nàng chắc chắn sẽ đầu hàng.
Kể từ ngày ở chùa Kim Hoa sau khi gặp qua vị công tử kia, Lạc Tuyết trong đầu không kiềm chế được trong đầu luôn nhớ đến khuôn mặt đó, vì khuôn mặt suy nghĩ về
gương mặt đó mà như người mất hồn, ai, nàng ở đây đoán già đoán non gì
chứ? Việc này không phải là việc một tiểu thư khuê các nên nghĩ? Nghĩ
đến đây, Lạc Tuyết không nhịn được đỏ mặt.
"Tiểu thư? Ngày hôm nay thời tiết rất tốt nha!" Cẩm nhi vẻ mặt mong đợi nói.
"Ừ, rất tốt." Lạc Tuyết cũng không dễ bị lừa, nha đầu này nàng hiểu rất rõ, nhất định là có "Âm mưu" gì đây!
"Tiểu thư ngồi một mình không buồn bực sao? Có muốn ra phố đi dạo một chút
hay không? Nhìn mọi người một chút, lại còn được xem náo nhiệt nữa? "
Cẩm nhi tiếp tục thuyết phục.
"Đây mới là trọng điểm chứ gì?" Lạc Tuyết thẳng thắn vạch trần.
"Hắc hắc, tiểu thư thật là thông minh, tiểu thư. . . . . ."
"Nương ta sẽ không đồng ý." Lạc Tuyết lành lạnh cắt đứt những thao thao bất tuyệt của Cẩm nhi.
". . . Nhưng mà, tiểu thư. . . Chúng ta đi một chút thôi, về trước bữa tối cũng không được sao? Phu nhân rất thương người, nhất định sẽ đồng ý."
Cẩm nhi năn nỉ nói.
Lạc Tuyết bất đắc dĩ để quyển sách trên tay xuống, "Được rồi, ta đi dạo một chút thôi."
Cẩm nhi chờ bên ngoài "Lan Tâm cư" nơi ở của vợ chồng Triển Nguyệt Dung ,
chăm chú lắng nghe, qua vài phút đồng hồ, nhìn thấy Lạc Tuyết đi ra,
"Tiểu thư như thế nào?"
"Như thế nào? Đương nhiên là như nha đầu
nhà ngươi mong muốn rồi." Lạc Tuyết nhìn bộ dáng khẩn trương của Cẩm
nhi, buồn cười nói.
"Oa! tuyệt vời quá! Tiểu thư vạn tuế! Chúng ta nhanh đi!" Cẩm nhi mừng rỡ lôi kéo Lạc Tuyết đi nhanh về phía cửa phủ.
Lạc Tuyết không biết rằng, bước này nàng bước ra, là bắt đầu cho tất cả may mắn và bất hạnh sau này của cuộc đời nàng …