"Lạc Tuyết?" Long Ngạo Thiên nhẹ nhíu mày, lần thứ hai gọi Lạc tuyết giữa lúc nàng đang mơ mơ màng màng.
Lạc Tuyết khẽ quay đầu lại, thấy đúng là Long Ngạo Thiên, mỉm cười kêu lên: "Vương Gia! Chàng đã về rồi!"
"Như thế nào, nàng không hi vọng bổn vương trở về sao?” Long Ngạo Thiên hòn
đá đè nặng trong lòng chưa tản đi, giọng hơi lạnh lùng hỏi.
Lạc
Tuyết giật mình, nhìn sâu xa Long Ngạo Thiên một lát, mới nói: "Vương
Gia tại sao có thể nói như vậy? Đây là vương phủ của chàng, chàng là chủ tử ở nơi này, ai lại dám không chào đón chàng trở về phủ chứ?"
Long Ngạo Thiên nuốt xuống tức giận, đến gần Lạc Tuyết, "Nàng nói đúng, Bổn
vương là là chủ tử của nơi này, bất luận là kẻ nào thích cũng được,
không thích cũng không sao, đều phải học chấp nhận!”
Lạc Tuyết
mặt không cắt ra một giọt máu, mơ hồ cảm thấy đau đớn, niềm kiêu hãnh
của nàng cũng nổi lên, khóe miệng nhẹ nhích lên, cười như không cười,
"Lạc Tuyết tạ ơn Vương Gia dạy bảo, Lạc Tuyết nhất định ghi nhớ thân
phận của mình!"
Long Ngạo Thiên đã giận bây giờ lại càng giận
thêm, tại sao nhất định không chịu nói vài câu ôn nhu nhẹ nhàng vậy? con ngươi màu đen của hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt ôn hòa của Lạc Tuyết, gằn từng chữ: “Nếu như đã biết thân phận của mình, vì sao không xưng là thiếp.”
"Dạ, thiếp biết sai rồi! Xin Vương Gia tha tội!" Lạc Tuyết ngừng chốc lát, cúi đầu nhẹ nhàng nói.
"Hừ!" Long Ngạo Thiên vung cẩm bào xoay người rời đi. Để lại Lạc Tuyết một
mình đứng đó ngơ ngẩn, lo lắng một lúc rất lâu, đây là như thế nào? Đây
là lần đầu tiên sau khi nàng gả cho chàng hai người bất hòa, nhưng Lạc
Tuyết suy nghĩ thật lâu, cũng không biết nàng sai ở đâu.
Nhưng
đúng là Long Ngạo Thiên rất giận, lúc trước cưới Lạc Tuyết là vì thích
nàng, bởi vì sắc đẹp của nàng khiến cho bản thân khó có thể kiềm chế
được, mà lúc này hắn lại muốn nhiều hơn thế, bản thân hắn cũng không
hiểu hắn muốn nhận được điều gì trên người của nàng?
Vừa nghĩ đến trong lòng nàng có nam nhân khác, Long Ngạo Thiên không biêt tại sao
lại nổi giận, mặc kệ oán hận trong đầu, đi tới nơi ở của Thượng Quan Vũ
Điệp "Thanh Tâm các" .
"Vương Gia, vừa rồi quản gia đã tới báo,
nói là Vương Gia đã trở về phủ, thiếp đã chuẩn bị cháo tổ yến cho Vương
Gia đi đường về mệt, như thế nào mà lúc này Vương Gia mới tới đây? Ha
ha, có phải là đã qua thăm Tuyết muội muội rồi không?" Thượng Quan Vũ
Điệp bưng cháo, nũng nịu nói.
Long Ngạo Thiên nhận lấy bát cháo
tổ yến, đơn giản"Ừ" một tiếng, liền chơi đùa cùng Tiểu Quận Chúa Long
Khuynh Nhã, Thượng Quan Vũ Điệp trong lòng không thể hiện gì, trên khuôn mặt là nụ cười, nói: "Lạc Tuyết muội muội sinh ra rất xinh đẹp, vừa
nhìn đã thấy thương, người nào nhìn thấy cũng vô cùng thích nha! Vương
gia nên đến xem nhiều hơn."
"A? Vương phi nói thật lòng sao?" Long Ngạo Thiên sắc mặt không đổi trả lời.
Câu này vừa nói ra Long Ngạo Thiên lại nghĩ đến Lạc Tuyết, nàng đang trêu
đùa bổn vương sao? Khó chịu được khai thông, đưa Long Khuynh Nhã giao
cho bà vú, một mình đi đến thư phòng.
Thượng Quan Vũ Điệp nhìn bóng lưng Long Ngạo Thiên rời đi, miệng nhếch lên, dùng sức vò chiếc khăn trong tay.
Lạc Tuyết ở tại hoa viên bên trái tên là"Hà Nguyệt trai" .
Nàng ngẩn người nhìn cuốn sách trong tay rất lâu, vẫn còn ở trang đó nãy giờ không lật trang khác, ánh mắt trống rỗng mơ màng. Ngọc nhi đưa nước
tới, hầu hạ nàng rửa mặt, thay trung y, nhỏ giọng nói: “Trắc vương phi,
Vương Gia phái người đến báo, nói là tối nay nghỉ ngơi ở "Thanh Tâm
Các", mời người đi ngủ thôi.”
Lạc Tuyết "Ha ha" nở nụ cười, "Ừ,
ta đã biết, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi, tối nay không cần tới hầu hạ.” Nàng đã sớm biết sẽ như thế này, với tính tình của chàng, là sao
dễ dàng hết giận như vậy được?
"Dạ, trắc vương phi." Ngọc nhi
nhìn Lạc Tuyết bình tĩnh nói làm nàng không biết làm sao cho phải, nàng
nghĩ trắc vương phi nhất định sẽ phải khóc một trận.
Lạc Tuyết trong lòng thầm khóc, không thay quần áo mà nằm xuống, cả đêm không nằm mộng.
Buổi sáng, theo thường lệ đến chỗ ở của Thượng Quan Vũ Điệp vấn an, phát
hiện Long Ngạo Thiên cũng ở đó, chàng không không vào triều sao? Lạc
Tuyết mặc dù hoài nghi, nhưng vẫn lễ phép hướng theo địa vị hai người
chào hỏi.
.
"Muội muội hôm nay ở lại đây ăn sáng với tỷ tỷ được chứ? Nhiều người càng náo nhiệt hơn." Thượng Quan Vũ Điệp nhiệt tình mời.
"Cảm tạ Vương phi đã mời, Lạc Tuyết. . . . . ." Long Ngạo Thiên đang uống
trà, cũng không buồn ngẩng đầu ngắt lời nói: "Nàng trở về "Hà Nguyệt
Trai" dùng bữa đi."
Lạc Tuyết sắc mặt không đổi, đáy mắt nhanh
chóng tràn ngập bi thương, nhưng rất nhanh sau đó thản nhiên yếu ớt
cười, "Dạ, vậy thiếp xin cáo lui!"
"Vương Gia, Lạc Tuyết muội
muội. . . . . ." Thượng Quan Vũ Điệp nhìn Lạc Tuyết thướt tha rời đi,
khóe miệng cong lên, cố ý khuyên ngăn, lại bị Long Ngạo Thiên ngắt lời,
"Dùng cơm đi!"
Long Ngạo Thiên ăn không có cảm giác ngon ăn qua
loa một ít, xong đặt đũa xuống, ban đầu hắn định hồi kinh sau đó xin
hoàng thường nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay muốn mang Lạc Tuyết ra ngoài
cưỡi ngựa, bây giờ lại biến thành như thế này, hắn cũng không còn hứng
thú gì nữa, gọi thị vệ tới dăn dò, sau đó thay đổi y phục, liền xuất
phủ.
Lạc Tuyết trở lại "Hà Nguyệt Trai" , Ngọc nhi đã dọn xong đồ ăn, Lạc Tuyết ăn vài miếng, nói là không có khẩu vị, bắt Ngọc nhi mang
đi.
"Trắc vương phi, Ngọc nhi là một nha hoàn, người dạy Ngọc nhi, như vậy sẽ phá hỏng phép tắc?” Ngọc nhi không yên lòng hỏi.
"Làm sao có thể như vậy được? Đừng sợ, có ta rồi." Lạc Tuyết an ủi, chuyện
đã không tốt còn có thể không tốt đến mức nào nữa đây?
Toàn bộ
một ngày, Lạc Tuyết đều ở đây dạy Ngọc nhi đánh cờ, Ngọc nhi lúc đầu còn không biết cách chơi lắm, nhưng mấy ván tiếp theo, đã dần nắm được
phương pháp, chủ tớ hai người bắt đầu sôi sục khí thế, Long Ngạo Thiên
đứng ở phía đối diện “Hà Nguyệt Trai” nhìn tới, trừng mắt nhìn thật lâu, cuối cũng vẫn không đi vào. Tâm trạng hắn cả ngày không yên, mà nàng
lại hào hứng như vậy, chơi cờ rất vui vẻ, làm sao còn tâm trạng để nghĩ
tới hắn đây?
Buổi tối, Ngọc nhi sau khi đi về nói, "Vương Gia đã
nghỉ ngơi ở "Thanh Tâm các".” Lạc Tuyết gật đầu, vẫn như hôm qua bảo
Ngọc nhi lui xuống.
Liên tục năm ngày, Long Ngạo Thiên đều không đến chỗ Lạc Tuyết, cũng không ngủ ở đây.
Đến buổi tối ngày thứ sáu, Lạc Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, đang muốn
tháo trang sức, thì Ngọc nhi đi vào, đang muốn mở lời, bị Lạc Tuyết ngắt lời nói: "Ngọc nhi, về sau có chuyện gì liên quan Vương Gia, không cần
báo nữa. Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, mau đi ngủ đi. Sáng ngày mai ngươi
còn phải dạy ta làm nữ công đấy."
"Không phải, trắc vương phi, là . . . . ."
"Là ngươi không muốn dạy ta nữa sao? Ha ha, Ngọc nhi, ngươi và nha đầu Cẩm
nhi hầu hạ ta trước kia kém hơn rất nhiều nha, nàng bất luận làm cái gì
thì phải rõ ràng việc đó.” Lạc Tuyết vẫn đưa lưng về phía Ngọc nhi nói.
"Không phải, là Vương Gia đã đến!" Ngọc nhi lần này cướp lời nói.
"Ngọc nhi, ngươi xuống trước đi!" không biết từ lúc nào Long Ngạo Thiên đã
đứng ở cửa phòng, nghe thấy lời Lạc Tuyết nói, làm lòng hắn nguội lạnh.
"Dạ, Vương Gia, nô tỳ xin cáo lui." Ngọc nhi khom người lui xuống.
Lạc Tuyết dừng tay ở giữa không trung, ngây người rất lâu , mới xoay người, đi tới trước mặt Long Ngạo Thiên, cúi người hành lễ: "Thiếp xin vấn an
Vương gia!"
"Nàng không mời bổn vương vào phòng sao?" Long Ngạo Thiên khóe miệng nâng nhẹ, hơi trêu tức nói.