Lúc này Bì Lỗ (chính là tiểu học đệ nga~) đang đứng ngoài cửa quán bar Blue, vô cùng phẫn nộ rống vào di động.
Không rõ người ở đầu bên kia nói gì, Bì Lỗ biểu tình càng thêm phẫn nộ.
“… Cái gì!? Đêm qua các ngươi nói trăng nói sao đàm nhân sinh đàm lý tưởng đàm đến khuya lơ khuya lắt cho nên sáng nay ngủ quên tỉnh dậy phát hiện đã hơn mười hai giờ rưỡi không kịp tới?!”
“Các ngươi muốn viện cớ cũng phải tìm cái cớ nào nghe xuôi tai một chút chứ! Tưởng ta không biết đôi cẩu nam nam các ngươi rõ ràng là vì tiến hành loại vận động mờ ám gì đó cho nên mới ngủ nướng sao!”
“Các ngươi cố tình kích thích ta! QAQ! Không chơi với các ngươi nữa!”
Vì vậy Bì Lỗ lại hừ một tiếng thật kêu vào điên thoại, quả quyết cúp máy.
Leo cây gì đó đáng ghét nhất!
Cẩu nam nam gì đó đáng ghét nhất!
Tú ân tú ái gì đó đáng ghét nhất!
Kích thích nhân sĩ độc thân đáng ghét nhất! 【đây mới là trọng điểm chăng?】
Nhét điện thoại vào túi quần, Bì Lỗ xoay người vào quán bar Blue, bên trong đang tiến hành cuộc họp mặt CV đồng thành đồng hương như dự định… Mà hắn chính là người khởi xướng hoạt động lần này, về phần mục đích tổ chức cuộc họp mặt, hắn lấy danh nghĩa là để xúc tiến cảm tình giữa các CV đoàn kết xã hội hài hòa góp phần giúp GDP nước nhà tăng trưởng… Thế nhưng tình hình thực tế thế nào thì chỉ có bản thân hắn mới biết được.
Vào gian phòng đặt trước, vài cô nàng đến sớm mắt sắc phát hiện Bì Lỗ, bắt đầu xì xầm bàn tán.
Từ nhỏ kỹ năng nghe tiếng Anh đã chẳng ra sao, nhưng thính lực tiếng quốc ngữ cực tốt, Bì Lỗ hóng được vài câu phiêu phiêu lọt vào tai.
“Uy, là một tiểu thụ thanh tú nga…”
“Sinh viên sao? Nhìn non ghê…”
“Chậc chậc, xem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn chưa kìa, cứ như véo một phát liền xịt sữa…”
“Ta quyết định rồi! Để tiểu thụ này trở thành vai chính trong bộ truyện tiếp theo của ta… Ân, viết về một tiểu bạch thụ hồn nhiên ngốc nghếch ~ “
“Nga hắc hắc hắc hắc hắc…”
Bì Lỗ biểu tình vẫn duy trì ba phần mờ mịt ba phần ngố, hắn hơi nghiêng đầu, bày ra một ánh mắt mang theo chút hoang mang nhìn đám nữ nhân kia, nói: “Các vị cũng tới tham gia tụ hội?”
“Oa oa oa oa biểu tình đáng yêu quá!”
“Ngốc nghếch lại hồn nhiên…”
“Nhìn tiểu biểu tình mờ mịt chưa kìa…”
Đám yêu nữ như sói như hổ quỷ dị nhìn Bì Lỗ hắc hắc cười hai tiếng, sau đó trong nhóm có một cô gái mặc áo sơ mi đen bộ dạng già đời mỉm cười với hắn, nói: “Đúng vậy, bọn này lên diễn đàn thấy bài post tổ chức họp mặt CV trong thành phố, bất quá bọn này toàn là tác gia tiểu thuyết.”
Bì Lỗ nga một tiếng, gật đầu.
Cô gái kia hai mắt sáng rực, nhìn Bì Lỗ nói: “Ngươi cũng là CV? Nghe giọng quen quen…”
“A, ta là CV, bất quá chỉ là vô danh tiểu tốt mà thôi, tuổi càng lên mà tên không ai biết.” Bì Lỗ ngượng ngùng gãi gãi đầu, cắn cắn môi.
“A a a đáng yêu quá…” Một nàng kích động ré lên.
Bì Lỗ e thẹn cười cười, sau đó nói: “Xin lỗi, ta đi toilet tí…”
Đoạn hắn gật đầu với đám nữ nhân kia, xoay người liền đi.
“Tiểu bạch thụ!”
“Ngốc manh thụ!”
Sau lưng vẫn không ngừng truyền đến những tiếng gào rú.
Nhưng Bì Lỗ ngay tại một giây xoay người đã tức tốc khôi phục biểu tình hờ hững.
Ngây thơ? Ngốc manh? Tiểu bạch?… Trong từ điển của hắn chưa bao giờ xuất hiện mấy từ này. Bất quá, thỉnh thoảng làm diễn viên sắm vai, cũng là thú vị lắm chứ, không phải sao?
Đứng trong WC rửa tay, Bì Lỗ nhìn người trong gương có khuôn mặt coi như bảy tám phần thanh tú, thoạt trông rất đỗi lừa tình, nhe răng cười. Hắn không nhớ có bao nhiêu người trên mạng mắng hắn là tiểu tiện nhân phong tao, không có tiết tháo hạ thân rớt đầy đất vân vân… Kỳ thực oan cho hắn lắm a, tuy rằng trên mạng hắn quả thật rất phong tao, nhưng ngoài đời thực hắn căn bản là thiếu nhiên ngoan hiền rạng rỡ…
Được rồi, nói trắng ra, hắn là nội tâm phóng đãng phong tao, bề ngoài đứng đắn buồn tao.
Một lần nữa đi vào gian phòng đó, mười mấy người kia không chịu được tịch mịch bắt đầu chơi trò khai thật lòng hay là đại mạo hiểm.
Mà lúc hắn vào, chai rượu đã trống không quay hết mấy vòng, cuối cùng từ từ ngừng lại, vừa vặn chỉ ngay hướng cửa —— cũng chính là vị trí của hắn.
“Nga ~ khai thật lòng hay là đại mạo hiểm?” Một thanh niên với mái tóc nhuộm vàng, tướng mạo rất ư yêu nghiệt nhìn hắn, nói.
Bì Lỗ dùng ánh mắt có chút mờ mịt nhìn lại thanh niên đó, rốt cuộc mím môi nói: “Ta… ta mới vào, không tính được không?”
“Không được nga ~” Thanh niên nhìn bộ dáng của Bì Lỗ, nhướn mày, thong thả nói: “Ngay giây đầu tiên ngươi tiến vào gian phòng này thì đã tính là nhập cuộc… Mau chọn đi, khai thật hay mạo hiểm?”
Bì Lỗ làm ra vẻ khổ não nhíu mày: “Đại mạo hiểm đi.” Lời thật tình gì đó là vạn phần không nên, không khéo sẽ bị người khác nắm bắt nhược điểm.
“Nga ~” Những người còn lại bắt đầu ồn ào, lần lượt đưa ra chủ ý.
“Tùy tiện tỏ tình với một người ở đây!”
“Cái này quá con nít! Hay là… ra ngoài đường lăn một vòng?”
“Múa thoát y đi!”
“Giả nai cầu mọi người bao dưỡng…”
“Uy uy, ta nhớ quy tắc trò chơi là do người quay chai quyết định hỏi vấn đề gì hay là trừng phạt cái gì mà?” Thanh niên tóc vàng bon chen nói.
“Vậy ngươi mau nói đi!”
“Nhanh lên nhanh lên!”
“Được rồi được rồi,” Thanh niên tóc vàng nhìn Bì Lỗ, lộ ra một nụ cười đúng chất yêu nghiệt, nói: “Hình phạt là… tùy tiện hôn một người nào đó ở đây.”
Bì Lỗ trong ngực thịch một tiếng, đã hiểu tóc vàng rõ ràng có ý đồ.
Tên tóc vàng này… cũng là người đồng tính, hắn đang khiêu khích mình.
Bì Lỗ khẽ nhíu mày, bối rối không biết làm sao.
Đối mặt một đồng loại đang ám chỉ hắn có ý với mình, thông thường phản ứng đầu tiên đều là vui vẻ… Được rồi, như vậy chứng tỏ ít ra mình cũng có điểm mị lực. Vấn đề là, hắn không có thiện cảm với những người nhuộm tóc vàng, càng không có thiện cảm với hạng thanh niên thoạt nhìn già dặn tình trường hoa cúc bao mùa nở như vậy… Hơn nữa, quan trọng nhất, hắn là số 0, thuần 0!
Đối phương xem ra cũng là số 0… Nếu như đây là thế giới mạng, hắn thật muốn thấm thía dạy tóc vàng một câu: “Hai tiểu thụ ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc.”
Bất quá không có nếu như, mà đây cũng không phải internet.
Bì Lỗ còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị một người ở sau lưng xen ngang.
Người tới nhìn toàn cảnh trong phòng, mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền không sâu, nói: “Ta muộn lắm sao?”
“Không có, chúng ta cũng vừa mới bắt đầu thôi.” Một người đáp lại.
“Thanh âm này… nghe thật quen tai a!”
“Có điểm giống Mạc Phụ Như Lai đại nhân…”
“Không thể nào?! Đại thần?!…”
Bì Lỗ thấy thanh niên tóc vàng nghe đến bốn chữ Mạc Phụ Như Lai liền ngẩn ra, tựa hồ muốn nói gì đó, hắn liền tiên hạ thủ vi cường vài bước tiến lên, ôm thắt lưng người mới tới.
“Tùy tiện hôn một người ở đây chứ gì? Vậy chọn đại người này đi…”
Nói xong, hắn nắm cằm thanh niên, đưa lưng về phía mọi người, nhắm mắt hôn tới.
Hiện trường nhất thời một mảnh trầm mặc.
Hồi lâu mới có người huyên náo ——
“Oa oa oa ôn nhu công chủ động thụ manh quá đi!”
“Chụp hình! Chụp hình!”
“… Bị manh vật vã lăn lộn dưới đất!!”
Bì Lỗ chậm rãi buông tay, nhìn người trước mặt hơi ngạc nhiên, hắn lộ ra một nụ cười lười biếng.