*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên sân khấu đặt năm chiếc ghế sắt lưng dựa ngang hàng nhau, trước còn có bàn dài trải khăn nhung đỏ đỡ vài cái micro dây nhợ lòng thòng.
Quản lý cùng nhân viên đều đã ngồi chờ.
Vấn tỷ hiếm khi tỏ ra nghiêm nghị đến thế.
Cô mặc vest xám, trước chào hỏi cùng sắp đặt truyền thông, xử lý thật tốt những lễ nghi thông thường.
Cuối cùng cô nói:
“Hiện tại, xin mời Kỷ Dương đứng ra giải thích một lời.”
Dưới sảnh, rất nhiều phóng viên cùng phó nháy nhìn quanh, chờ đợi khoảnh khắc nhân vật chính xuất hiện.
Máy chụp hình chớp tắt liên hồi, đời máy cũ phát ra tiếng “răng rắc” cùng khói thuốc magiê hăng hắc.
Kỷ Dương sau cánh gà hít sâu một hơi, sửa lại cổ áo một chút.
“Đi thôi.”
Một giọng nói quen thuộc cất lên ngay sau anh.
“Tôi ở đây, đợi anh trở về.”
Kỷ Dương hơi nghiêng đầu.
Đèn chiếu lên sân khấu quá mức chói mắt, mảnh phông đen phía sau cũng bị đèn nhoá ánh bạc.
Tống Manh đứng ở phía sau cách anh không xa, thần sắc thản nhiên an tĩnh.
Giống như cậu sẽ đứng yên ở đây, kiên nhẫn chờ. Chờ anh quay lại mới thôi.
Nhìn anh làm sao một mình trải qua một hồi mưa to gió lớn.
Rồi vẫn sẽ ở đó, nghênh đón anh trở về. Cậu chỉ đứng sau lưng thần tượng.
Kiên định nhìn anh bước từng bước. Từ cánh gà âm u, ra trước ánh sáng đèn pha của công luận.
******
Đoàn người lập tức rộn rã hẳn lên.
Không khí ồn ào không tưởng, phóng viên dùng tầm mắt như diều hâu soi thẳng vào Kỷ Dương.
Kỷ Dương nhìn qua rất tiều tụy.
Anh khom người với ký giả, thận trọng ngồi xuống chiếc ghế giữa bàn.
Tống Manh cắn chặt môi dưới.
Thần tượng của cậu… Đang xin lỗi người hâm mộ.
Anh bình tĩnh nói:
“Đúng, tôi là đồng tính luyến.”
Dưới sảnh, tất cả xôn xao.
Thần tượng cười nhạt một tiếng, nói với bọn họ:
“Đây là đúng là tôi.”
Tống Manh gần như ngừng thở.
Anh ta nói, anh không hy vọng viễn vông rằng công chúng có thể hiểu và chấp nhận anh.
Anh nói, nhưng anh sẽ không rút khỏi giới giải trí.
Anh nói… Người yêu nhỏ bé của anh vô tội, bọn họ đã chia tay.
Dưới sảnh, tiếng ồn ào dần dần trầm xuống.
“Tôi đây, từ hai mươi hai tuổi bước nghề này.”
“Tôi đóng qua phim điện ảnh, phim truyền hình. Có ca hát, từng được mời làm người mẫu.”
“Cảm tạ các bằng hữu của tôi, cảm tạ những fan hâm mộ đã theo tôi cho đến lúc này.”
“Tôi thật cảm tạ các cô. Tôi đóng phim, các cô gửi quà, còn đến xem.”
“Sinh nhật tôi, các cô cũng chúc mừng. Tôi nhận giải, các cô sẽ vui vẻ tự hào.”
“Nếu như chuyện này làm cho các cô bị thương tổn, tôi rất xin lỗi. ”
“Xin lỗi.”
Kỷ Dương nói vô cùng nghiêm túc, nói ra tâm sự trong lòng.
“Mà…”
“Tôi đã yêu một người, hi vọng cùng cậu ấy nắm tay đi qua cuộc đời này.”
“Một đời một kiếp.”
“Giống như bao người bình thường khác.”
“Là một nhân vật của công chúng, rất nhiều người đã nhắc nhở tôi phải cẩn trọng từ lời ăn tiếng nói đến cách hành xử. Một bước cũng không thể đi nhầm.”
Tống Manh ngơ ngác nhìn thần tượng.
Kỷ Dương không phải người đẹp trai nhất, không có chất giọng thiên phú, cũng không phải diễn viên thực lực.
Nhưng mà…
“Nhưng mà… đây mới là tôi.”
Bất luận anh ta yêu nam hay nữ.
Anh vẫn tận tâm làm việc, quan tâm đến từng người hâm mộ anh.
Đối xử thật lòng với bằng hữu, lễ độ với mọi người, thậm chí quan tâm đến nhân viên nhỏ bé của mình.
Dưới sảnh lúc này, yên lặng như tờ.
Kỷ Dương nhân lúc đó, đi vào sau sân khấu, Vấn tỷ lặng lẽ lau khóe mắt đỏ hoe.
Tống Manh nhìn thần tượng đang tiến về phía cậu.
“Tôi tự hào về anh.”
Tống Manh nói với Kỷ Dương.
Cười đến híp cả mắt.
******
[Bối cảnh] Trên đường về.
Tống Manh mở nắp bình thuỷ, rót cho Kỷ Dương đang ngồi cạnh một cốc trà gừng mật ong.
Kỷ Dương ngáp một cái.
“Mệt mỏi sao?”
Tống Manh tiếp tục chà xát tay.
Kỷ Dương nhẹ nhàng nói với cậu:
“Có một chút.”
Sau đó nghiêng đầu, gối lên vai Tống Manh.
Vấn tỷ ngồi ở ghế trước quan sát Kỷ Dương, có chút kinh ngạc.
… người vậy mà, cũng sẽ có lúc than “Mệt”.
Tống Manh xoa đầu thần tượng, thần sắc thản nhiên:
“Hả, vậy thì ngủ một chút đi.”
“Ừm.”
Vấn tỷ thần sắc quỷ dị, nhìn cách hai bọn họ dựa vào nhau:
“…”
… Kỳ quái.
******
“Cắt!” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Tống Manh vội vã chạy lại tròng áo choàng lên người Kỷ Dương mới từ trong bồn tắm bước ra.
Kỷ Dương chào hỏi tổ hậu trường cùng âm thanh, sau đó che miệng hắt hơi một cái.
Phải nói giới giải trí ở Hương Cảng thật quái dị.
Tống Manh vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt với mấy cái gọi là miệt thị ở trường quay.
Vấn tỷ nghe cậu bảo đảm tận lực không để cho Kỷ Dương thiệt thòi liền buồn cười gõ gõ trán cậu:
“Cậu đó … Quá ngây thơ rồi.”
Với vị trí ngày hôm nay của Kỷ Dương, lúc này vẫn chưa có người nào dám làm trận làm thượng trước mặt anh.
Dù sao giới giải trí là một vòng xoáy nước đục ngầu, nếu mà so với đám nghệ sĩ đêm đêm chơi bời trác táng thì đồng tính luyến ái cũng chỉ là hạt bụi mà thôi.
Nhân khí mới quyết định tất cả.
Nếu anh còn hot, nghênh ngang đi trong trường quay không thành vấn đề.
Chỉ là làm người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, thời trẻ qua mau.
Nên bọn họ ở trong nghề càng lâu, càng sẽ biết cái gì nên nói, cái gì nên tuyệt khẩu.
Cho nên trong trường quay, đãi ngộ của Kỷ Dương vẫn y như cũ.
“Cúi đầu.”
Kỷ Dương xoa xoa mũi ngứa, nghe lời cúi đầu.
Tống Manh cầm khăn lông trắng, vụng về thay thần tượng lau khô tóc.
Bên phải xoa một chút, bên trái xoa một chút.
Kỷ Dương thoáng hướng lên trên để nhìn, chỉ thấy nước đều bắn lên quần áo của Tống Manh.
Từng giọt thấm vào vải, loang đi, nhiều như giọt mưa.
Nhân viên dần dần đi về hết, hoặc là còn phải đến một trường quay khác để làm.
“Phân cảnh của hôm nay đã xong chưa? Quay hết mười hai tiếng rồi.”
Tống Manh vỗ vỗ đầu của thần tượng, ra hiệu có thể ngẩng lên, vì vậy mà bất ngờ đối diện với đáy mắt xanh trong của anh ta.
Ánh mắt của Kỷ Dương thật ra đã hơi phiêu đãng.
… Chắc là mệt rồi.
Tống Manh dịu dàng nói với anh:
“Đi, chúng ta đi về nhà.”
Thần tượng phản ứng chậm nửa nhịp, lắc đầu còn hơi ẩm:
“Còn phải thay quần áo.”
… Quên mất.
Tống Manh nhìn thần tượng còn khoác áo choàng, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đành ngượng nghịu kéo thần tượng vào phòng thay quần áo.
******
“Thay xong chưa?”
“…”
Người ở bên trong không hé răng, Tống Manh kiên nhẫn đợi.
“Kỷ Dương?”
… Gay go.
Kỷ Dương mới vừa rồi sắc mặt ửng hồng, bước chân bất ổn.
Còn tưởng rằng là do ngâm nước quá lâu.
Tống Manh chỉ cảm thấy một đám lửa từ trong đầu bốc lên.
Vội vã gọi cho Vấn tỷ.
Vấn tỷ nói cậu trước tiên chăm sóc tốt Kỷ Dương, cô sẽ liên lạc với bác sĩ riêng.
“Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên, cậu đừng hoảng loạn.”
Cô động viên Tống Manh đang không biết làm sao. Tống Manh cúp máy, chờ.
Đóng liên tục mười hai giờ không nghỉ ngơi, ngâm nước suốt ba giờ.
Rõ ràng khi quay cảnh cuối vẫn còn rất phấn chấn.
Sẽ không hôn mê bất tỉnh chứ?
… Thử dùng tay đẩy cửa phòng trang phục ra.
… Cư nhiên không khóa.
Kỷ Dương mềm nhũn nằm trên đất, áo tắm vẫn còn dính nửa trên người.
Nghe thấy tiếng động, anh chậm rãi mở hai mắt mông lung.
Bình tĩnh nhìn Tống Manh.
Tống Manh cắn chặt răng nâng anh dậy, kéo áo choàng bọc kín người anh, sợ anh sẽ bị cảm lạnh.
Kỷ Dương cả người kề sát vào Tống Manh, đầu vô lực gối lên vai cậu.
Hơi thở nóng rực thổi vào hõm cổ của Tống Manh.
Hơi ngứa một chút, tê dại. Tống Manh không được tự nhiên cong người.
Ánh đèn của phòng phục trang mập mờ chiếu vào hai người.
Kỷ Dương vô thức nhẹ nhàng cọ vào cả người mát lạnh của Tống Manh. Mơ mơ màng màng gọi một câu:
“Đô rê mon…”
Tống Manh:
“Haiz, có tôi.”
Dùng lòng bàn tay áp trán thần tượng.
Quả nhiên.
Thật là nóng.
******
Tuy rằng gầy đi không ít, nhưng khi Kỷ Dương dùng trọng lượng toàn thân dựa vào vai Tống Manh, Tống Manh vốn cũng chẳng cứng cỏi mấy liền cảm thấy lảo đảo.
Cậu không thể làm gì khác hơn là vất vả kéo người dựa vào tường, một tay đỡ anh ta.
May là đêm đã khuya, thời gian làm việc đã hết, phòng thay quần áo không một bóng người.
Tống Manh cảm thụ được cơ thể ấm áp kia, liền hung dữ đẩy đẩy Kỷ Dương:
“Mệt lắm đúng không? Khó chịu đúng không?”
“Cho anh khó chịu còn ráng chống đỡ!”
Kỷ Dương bị đẩy ra liền mở đôi mắt mơ màng, nhìn vào cái áo thun trắng Tống Manh đang mặc.
Vừa nãy cậu ta giúp anh lau đầu đã bị nước bắn, lúc này vì đỡ anh mà bị ướt thêm.
Áo trắng… ướt đẫm dính sát vào cơ thể, đường nét như ẩn như hiện.
Kỷ Dương đột nhiên nói:
“Sẽ lạnh.”
Sau đó không nhiều lời, một tay kéo hai tay Tống Manh giơ cao.
Dứt khoát kéo áo Tống Manh lên để cởi ra.
Tống Manh lấy làm kinh hãi, ngạc nhiên.
Dùng hết khí lực giãy dụa.
Chỉ là hai tay giống như bị trói, không thể động đậy.
… Tại sao không giãy ra được!
Anh ta không phải là đang không có khí lực sao?
“Kỷ Dương, anh bệnh đến hồ đồ rồi?”
Kỷ Dương không nghe, không nghe thấy, cố chấp cởi áo cậu ra.
Tống Manh bị lột trần: “…”
Gió vèo vèo thổi qua, Tống Manh nhất thời nổi hết da gà.
Một giây sau Kỷ Dương kéo ra được một cái khăn tắm lớn, khoác cho Tống Manh đang ngẩn người.
Cũng không biết cậu đang có cái tâm tình thế nào, cư nhiên giơ tay bóp cái mũi thẳng tắp của đối phương.
Kỷ Dương nhăn mặt nhăn mũi, không hề ngăn cản cậu.
Làm sao đây…
Thật muốn ở nhà nuôi Kỷ Dương.
Tống Manh nghĩ, cậu hình như đã bị anh biến thành fan não tàn rồi.
******
Kỷ Dương làm bộ lơ đãng nhìn nhìn nửa người trần trụi của Tống Manh.
Nhanh chóng phủ thêm khăn tắm cho cậu.
Sau đó Tống Manh giơ tay, sau đó cái mũi của anh bị cậu ta nhéo.
Anh lại liếc nhìn hai viên đậu bởi vì lộ ra ngoài không khí mà dựng thẳng lên.
… Ừm.
Đôi mắt của Tống Manh rất sáng.
Trong mắt tràn đầy đều là anh. Thật gay go.
Thật là muốn đem Đô rê mon của anh nuôi ở trong nhà, không cho bất luận người nào nhìn thấy.
… Anh giống như biến thành biến thái mất rồi.
******
Bác sĩ riêng đến tiêm cho Kỷ Dương một mũi hạ sốt, kê đơn, bắt anh phải nghỉ ngơi thật tốt.
Thật may là hai ngày tới Kỷ Dương không có lịch quay.
Vấn tỷ lái xe, qua kiếng chiếu hậu nhìn qua một cái, hai người kia đang dựa vào nhau.
Kỷ Dương vẫn như cũ, gối lên vai Tống Manh.
Bởi vì mệt mỏi quá, anh ngủ say đến mức phát ra tiếng ngáy nhẹ.
Tống Manh nghiêng đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Qua từng căn chung cư phai màu, người đi đường thưa thớt, cùng với không gian tĩnh lặng. Quản lý thu tầm mắt lại, suy tư.
Lặng im một lúc, cô hạ thấp giọng, ngập ngừng:
“Tống Manh.”
Tống Manh cũng phải một lúc mới nhận ra, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
Vấn tỷ làm bộ chăm chú lái xe, lơ đãng nói:
“Kỷ Dương mới vừa gặp chuyện như vậy. Cậu… haiz, cẩn thận một chút.”
Trên thực tế, qua nhiều năm như vậy, từ lúc mới bắt đầu mãnh liệt phản đối, sau đó nhìn cậu ta trầm mê trong đoạn tình cảm kia.
Kiên quyết, kiên trì, cuối cùng chịu bao nhiêu vết thương.
Cô đành thừa nhận, thẳng thắn chấp nhận.
Chuyện đã như vậy, sự nghiệp cũng đang phát triển không ngừng.
Cô thật sự… Đã thông suốt rồi.
Quản lý dùng khoé mắt đánh giá Tống Manh.
Nếu là người bình thường, có thể để cho Kỷ Dương trông cậy.
Để cho Kỷ Dương tùy ý than thở, cam tâm tình nguyện để cậu ta dựa vào.
Chưa thử sao biết không phải là chuyện tốt.
Nghĩ tới đây, Vấn tỷ cũng nhu hoà đi một ít.
“Cẩn thận?”
Tống Manh tiện tay điều chỉnh vị trí để đầu của Kỷ Dương, để anh ngủ được thoải mái.
Ánh mắt của Vấn tỷ càng trở nên ôn hòa.
Tống Manh suy tư một lúc, sau đó nhìn Vấn tỷ gật đầu:
“Ừm! Yên tâm.”
“Tôi sẽ lưu ý, sẽ không để gã đàn ông không đứng đắn nào tiếp cận Kỷ Dương.”
Tống Manh như tự nói với mình:
“Ít nhất cũng phải nhìn đàng hoàng một chút… Phải cẩn trọng, tốt bụng…”
Vấn tỷ: “…”
Không lẽ, hết thảy đều là cô cả nghĩ quá rồi sao?
******
Bởi vì về đến nhà đã hơn nửa đêm, Vấn tỷ quyết định qua đêm ở nhà Kỷ Dương luôn.
Kỷ Dương loạng choà loạng choạng đi tới cái giường quen thuộc, cứ thế nằm ụp xuống.
Tống Manh cười lắc đầu một cái.
Vấn tỷ đang tắm, buồng tắm truyền đến tiếng nước từng đợt.
Thay quần áo ở nhà, lấy gạo trắng ra chuẩn bị nấu cháo.
Bởi vì sợ cháo hoa quá nhạt nhẽo, Tống Manh đặc biệt thả vào mấy viên sò điệp khô.
Lúc trước cậu ở một thân một mình tự xoay sở, bây giờ đi chăm sóc người bệnh cũng không gặp trở ngại gì.
Lấy băng thuốc trong tủ lạnh ra. Ừm, lạnh quá
Ngồi xuống mé giường, cúi người nhẹ nhàng dán băng lên vầng trán của thần tượng.
Cảm giác lạnh lẽo nháy mắt lan toả.
Kỷ Dương nhíu lông mày, cố hết sức mở mắt ra.
Mông lung, nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Đưa tay ra.
Kéo người vào lòng.
Tống Manh bị anh kéo một cái lảo đảo, ngã lăn ra giường.
… Kỷ Dương đột ngột ôm choàng lấy Tống Manh.
Sau đó dùng cả tay chân, ôm chắc lấy trợ lý vào lòng.
Tống Manh: “…”
Nhiệt độ ấm nóng của đối phương bỗng nhiên quấn tới.
Tống Manh chỉ cảm thấy xung quanh đều tràn ngập khí tức tên là “Kỷ Dương”.
Cậu có chút bồi hồi.
Lớn đến cái tuổi này, vẫn là lần đầu tiên cùng người ôm ấp.
Hơn nữa còn là bị một đại nam nhân cao một mét tám mấy ôm vào trong ngực
… Tống Manh vất vả nhô đầu khỏi vòng tay Kỷ Dương, tay vòng qua lưng anh, vỗ vỗ trấn an:
“Xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Dương như bạch tuộc, quấn lấy càng chặt hơn.
Sau đó Tống Manh cảm nhận được…
Có cái gì đó ấm áp lặng lẽ dò vào trong áo cậu, xoa nắn eo.
Da thịt chạm nhau, xúc cảm lạ lẫm khiến Tống Manh không thể tự kiềm chế mà phát run.
Băng cùng lửa.
Kỷ Dương vô thức cười cười:
“Như vậy là tốt rồi…”
Bàn tay nóng bỏng lướt trên da dẻ mát rượi nhẵn nhụi.
A.
Thật thoải mái.
******
Tống Manh bất an hơi ngọ nguậy thân thể.
“Đừng nhúc nhích…”
Hai tay rắn chắc mạnh mẽ của Kỷ Dương siết chặt hông cậu, không cho cậu rời đi.
“Nhưng mà nhột quá… Bếp còn chưa tắt.”
Tống Manh buồn bực bĩu môi, giọng mũi nồng đậm.
Kỳ thực nằm ở trên giường êm ái, dựa vào nguồn nhiệt ấm áp, cậu cảm thấy lười vô cùng.
Chỉ là còn việc phải làm…
Kỷ Dương bỗng nhiên mở miệng, thanh âm hơi khàn:
“Ngủ đi.”
“…”
“Cậu không phải cũng không chợp mắt suốt mười hai tiếng à.”
Tống Manh hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cằm của thần tượng, ngẩn người.
Kỷ Dương nhìn khuôn mặt của cậu, không kìm lòng được cong khóe miệng.
Lúc anh quay, cậu ở một bên bưng trà rót nước, trên dưới chuẩn bị bận bịu đến mức cũng không nghỉ tay chút nào.
Thật vất vả mới được dừng lại nghỉ ngơi, anh liền thoáng nhìn thấy Tống Manh tranh thủ kiếm một góc trong trường quay đun một ấm trà gừng.
… Đáy mắt anh vẫn xanh trong.
Vành mắt Tống Manh lại thâm hết.
Sắc mặt của anh là ửng hồng không hề tự nhiên.
Cậu ta là thức đêm đến cứng cả mặt.
Nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay che đi đôi mắt sáng của cậu ta.
Tống Manh trong nháy mắt rơi vào bóng tối.
Có thể nghe thấy, tiếng hít thở của đối phương.
“Kỷ Dương, tôi gần đây chắc là quá chiều anh rồi…”
Kỷ Dương cười khẽ: “Có thể lắm.”
Tống Manh hừ giọng:
“Anh không sợ lây bệnh cho tôi sao…”
A… Buồn ngủ quá… Kỷ Dương nghiêng đầu.
Đúng vậy, trước đây anh không phải là người ngang ngược như thế.
Nhưng mà nghĩ lại thì, không phải Đô rê mon cũng bận tối mắt theo mình sao…
Chẳng bằng đồng thời sinh bệnh.
Ngày mai còn có thể cùng nhau ăn cháo trắng.
Cùng uống thuốc sắc đắng đến cong người.
Cũng có thể như lúc này, cùng ôm nhau ngủ yên một giấc. Ngủ thật say.
… Luôn cảm thấy, trong lòng dâng lên một luồng thỏa mãn không rõ.
Một giây sau, Kỷ Dương vì ý nghĩ không đâu của mình mà bật cười. Lòng bàn tay có thể cảm nhận được rung động vì lông mi của đối phương.
Kỷ Dương chậm rãi buông tay ra, đặt tay lên eo Tống Manh.
Ý thức dần dần mơ hồ.
Bên ngoài bầu trời dần hồng lên, nắng sớm mờ mờ.
Một phòng yên tĩnh.
******
Tiểu kịch trường.
Vấn tỷ tắm xong đi ra.
Bước qua nhà bếp ngửi được mùi thơm của thức ăn, sợ mất mật chạy lại tắt lửa hớt cháo sắp trào ra ngoài.
Múc một chén cháo hoa, ngồi ở ghế sô pha, thoải mái ăn, hương vị không tệ.
Đi tới trước phòng khách, tò mò thò đầu vào phòng Kỷ Dương xem một chút.
“…”
Cô liền biết cô cả nghĩ quá rồi! Nếu như Kỷ Dương thật sự có ý đó, nhất định sẽ không hở chút là ôm ấp đối phương.
… Cho nên, bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì! Còn có cái tư thế ngủ này…
“Hai tên này cộng tuổi lại chia ra cũng bằng ba mươi rồi, sao lại như trẻ lên ba ôm nhau ngủ chứ!!!”
Chỉ trách hai người ngủ quá say, không hề phản ứng lại.
Vấn tỷ khó hiểu mang theo một bụng tức giận trở về phòng khách.
Không tới mấy phút đồng hồ sau cũng ngủ say.
Tống Manh nhìn ra ngoài xe là để ngắm Đường Lâu (唐楼), nghĩa là toà lâu thời Đường, nhưng search ra 1 dãy nhà ở Đường Lâu, nhìn rất cổ xưa thế này, ở tại Hương Cảng:”>