Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 16

Thẩm Lan khẽ hừ một tiếng: "Suy nghĩ của con cũng không sai. Những đan dược đó là do con tốn mấy chục vạn lượng tìm mua. Một người ở nông thôn đã lâu như Phượng Tầm đã bao giờ thấy được nhiều bạc như thế? Nếu cho nó, chắc chắn là nó sẽ không dùng để nuôi mèo con mà sẽ quyết định đem số đan dược đó đi bán."

Thời điểm vợ chồng Thẩm Lan không chú ý, Tần Ngọc Nhu rũ mắt xuống, khóe miệng cong lên một độ cong như có như không.

Ban đầu nhìn cứ tưởng con mèo nhỏ trong tay Phượng Tầm vô hại, không ngờ được nó lại có thực lực mạnh đến vậy.

Một người đến khế ước với huyền thú còn không làm được, giao cho nàng ta một con thú như vậy thật sự quá lãng phí.

Chỉ có ở trên tay của chính mình mới có thể khiến cho con mèo đó.. nhanh chóng trưởng thành.

* * *

Hậu viện Mặc gia.

Thiếu niên ngồi ở trên xe lăn, dung nhan tuấn mỹ tựa như một vị thần.

Hắn cầm quyển sách trong tay, ánh trăng trong trẻo lành lạnh phủ lên trên người thiếu niên. Mái tóc bạc tay trong gió đêm, xinh đẹp đến nổi đủ để làm cho tất cả nữ nhân trên thế gian này phải cảm thấy xấu hổ.

"Công tử."

Một thị vệ mặc áo bào đen như mực đứng ở phía sau thiếu niên, giọng điệu cung kính.

"Điều tra như thế nào rồi?"

Thiếu niên buông quyển sách trên tay xuống và hỏi.

"Công tử, vị cô nương ngày hôm nay tên là Phượng Tầm."

Phượng Tầm?

Ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve trái tim, nơi đó lại truyền đến cảm giác nóng bỏng.

Trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt của thiếu nữ, chậm rãi rũ mi hỏi: "Còn gì nữa?"

"Nàng là con gái do phu nhân Tần gia cùng người khác sinh ra. Cuộc sống thường ngày của nàng ở Tần gia không tốt lắm, thanh danh cũng rất khó nghe. Thuộc hạ còn đến hoàng cung điều tra ra được một bí mật, hình như vào ba năm trước đây nàng hạ dược tiểu vương gia ở Vọng Kinh. Kết quả khiến cho nhiều người tức giận, bị Tần gia trục xuất. Việc này đã bị hoàng đế ra lệnh đè xuống cho nên những người biết đến cũng không nhiều."

Thị vệ nhìn Mặc Thiên Cừu một cách cẩn thận, dường như đang phỏng đoán suy nghĩ trong lòng hắn, có chút thấp thỏm không yên nói: "Công tử, tuy rằng bên ngoài đồn đãi thanh danh của Phượng cô nương không được tốt, nhưng bọn họ đều nói Tần gia đối xử với nàng cực kỳ chu đáo. Tần Ngọc Nhu vì Phượng cô nương mà suy nghĩ đủ chỗ, nhưng Phượng cô nương lại háo sắc thành tánh, nàng ấy.."

Ngón tay thiếu niên vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của mình: "Háo sắc thành tánh? Là do ta chưa đủ đẹp hay sao?"

"..."

"Không phải như thế thì tại sao khi nàng ấy nhìn thấy ta giống như gặp phải quỷ?"

"Điều này.. Công tử.." Thị vệ lau mồ hôi trên trán: "Thuộc hạ không dám khẳng định, những điều đó là do bên ngoài đồn đại. Có thể là do Phượng cô nương không thích nam nhân lớn lên quá đẹp chăng?"

"Ừ, Mặc Thủy." Khóe môi thiếu niên gợi lên một độ cong nho nhỏ: "Ngươi đi theo nàng đi."

"Công.. Công tử.." Thị vệ tên Mặc Thủy sợ tới mức run lên, không dám tin nhìn thiếu niên.

Công tử kêu hắn đi theo một cô nương? Đây không phải biến hắn trở thành kẻ háo sắc sao? Chờ khi trở lại, những người ở Mặc phủ sẽ đối xử với hắn như thế nào?

"Đi theo nàng, có bất kì tình huống gì cũng phải đến báo cáo với ta."

Khóe miệng Mặc Thủy run run. Đối mặt với phân phó của công tử nhà mình, hắn vẫn cung kính trả lời: "Vâng, công tử. À mà đúng rồi công tử, tiểu thư nhà hữu tướng đến mong được gặp công tử."

Nụ cười trên môi thiếu niên đầy lạnh lùng và khát máu, nói: "Cho nàng ta vào."

"Vâng, công tử."

Mặc Thủy lại nghĩ đến ngày hôm đó hoàng gia muốn đem tiểu công chúa gả cho công tử, kết quả là.. Kết cục của công chúa đó vô cùng thê thảm. Cả người hắn không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng không khỏi bắt đầu nảy lên sự đồng cảm với tiểu thư nhà hữu tướng..

Ở tiền viện, một cô gái xinh đẹp đang thấp thỏm bất an tiến vào. Vẻ mặt nàng có chút lo lắng, căng thẳng xoa xoa ống tay áo.

Phụ thân nói công tử Mặc phủ đến từ Phượng đô. Nếu được gả cho hắn sẽ tốt hơn so với gả cho hoàng tử. Nhưng lúc trước công chúa có đến Mặc phủ một chuyến, kết quả là khóc lóc chạy về.

Nàng muốn biết công tử Mặc phủ trong truyền thuyết này lớn lên có thật sự xấu xí đến nổi kinh động quỷ thần hay không..