Phượng Ly Thiên

Chương 92: Trái nho chua

“Ui……” Bị chua, ngũ quan xinh xắn của Phượng Ly Thiên nhăn nhúm lại với nhau, uất ức nhìn đầu sỏ gây chuyện, người kia lại chỉ nhướn nhướn mày, tiếp tục đọc sách. Đôi mắt như thủy tinh đẹp chớp động quang mang giảo hoạt khiến lòng người rung động, khóe môi cười như không cười dụ dỗ Phượng Ly Thiên có xúc động muốn chia sẻ vị chua trong miệng mình cùng y, vì thế hắn nhanh chóng ngoài người dậy, Hiên Viên Cẩm Mặc lại phát hiện động tác của hắn trước một bước, sau đó ấn hắn vào trong ngực lần nữa, dùng ánh mắt ý bảo trong xe còn có một người đang nhìn chằm chằm bọn họ đó.

Phượng Ly Thiên quay đầu trừng Diêu Trường Thanh đang nhìn không chuyển mắt về phía này, ai ngờ người nọ lại không bị cái liếc nhìn tràn ngập sát khí của hắn dọa, ngược lại còn trả cho hắn một ánh nhìn khiêu khích, sau đó dời ánh mắt về phía Hiên Viên Cẩm Mặc đang lẳng lặng đọc sách. Đồng tử Phượng Ly Thiên co rụt lại, Diêu Trường Thanh này lá gan đúng là không nhỏ, là anh hùng rơm hữu dũng vô mưu? Hay chỉ đơn thuần là sự khiêu khích không chút sợ hãi? Nếu là vế sau, vậy thì hắn dựa vào cái gì?

“Hoàng Thượng, ngài cơ thể ngàn vàng, không nên đến núi Thiên Hàn chịu nguy hiểm.” Diêu Trường Thanh không màng tới ánh mắt dò xét của Phượng Ly Thiên, chỉ nhìn vào thiên hạ anh tuấn cao quý kia thôi, hắn đã nhịn không được muốn trò chuyện cùng y, “Phải rồi, thần có săn được mấy con tuyết hồ trên núi tuyết, gửi ở chỗ quận thủ Hàn quận, sau này nếu Hoàng Thượng cần cứ nói với vi thần, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện như đợt săn mùa thu năm trước……” Giọng điệu quan tâm như vậy, không giống quân thần, mà giống như lão bằng hữu nhiều năm.

“Nếu Diêu tướng quân rãnh rỗi không có gì làm, ra ngoài cùng thị vệ đánh xe đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc rốt cục mở miệng, trấn an sờ sờ đầu Phượng Ly Thiên, nếu không ngăn cản, không chừng bảo bối này sẽ xù lông mất.

Diêu Trường Thanh thuận theo câm miệng: “Thần tuân chỉ.” Hắn không cam lòng liếc nhìn Phượng Ly Thiên còn đang làm nũng trong lòng Hoàng Thượng một cái, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài xe ngồi bên cạnh Ám Nhất.

Theo màn cửa buông xuống, Phượng Ly Thiên lập tức bật dậy đè Hiên Viên Cẩm Mặc xuống đệm bông mềm mại, hai tay chống hai bên sườn, mắt phượng híp lại, hào quang bên trong lưu chuyển nhanh chóng, biểu hiện sự tức giận của chủ nhân. Cánh môi mỏng hơi nhếch lên, cười đến càng thêm dịu dàng: “Về Diêu tướng quân, không phải ngươi có gì gạt ta đó chứ? Ca ca của ta.”

“Diêu Trường Thanh là một nhân tài, trẫm có chút thưởng thức, huống hồ hắn còn là thần tử đầu tiên không e sợ ta, ba năm trước lúc bị ám sát hắn cũng là hắn cứu ta, cho nên thường xuyên qua lại, cũng được xem là một nửa bằng hữu.” Nhìn đôi mắt như sắp nổi bão của Phượng Ly Thiên, Hiên Viên Cẩm Mặc không sợ chết ăn ngay nói thật.

“Thường xuyên qua lại? Bằng hữu?” Phượng Ly Thiên rốt cuộc không thể duy trì nụ cười được nữa, môi mỏng mím thành một đường thẳng, trước mắt hiện ta cảnh tượng Diêu Trường Thanh dũng cảm đứng ra bảo vệ Thái tử, sau đó hai người hoạn nạn thấy chân tình (Ồ mố OvO), ngọn lửa ghen tị bập bùng dấy lên, chẳng lẽ Mặc đồng ý cùng hắn đến núi Thiên Hàn là vì lo lắng cho Diêu Trường Thanh sao?

“Sao hả, đã cho ngươi có một Lam Cẩn mỗi ngày nhớ nhung, lại không cho ta có nửa bằng hữu…… Ưm……” Câu nói tiếp tục đổ dầu vào lửa còn chưa ra khỏi miệng, môi đã bị chặn lại, vị nho chua theo chiếc lưỡi linh hoạt kia tràn ngập khoan miệng.

“Ca ca, hôm nay không ngoan, dám cho ta ăn nho chua.” Phượng Ly Thiên rời khỏi cánh môi mang theo vị chua ngọt kia, cắn lên vành tai tinh xảo đáng yêu, “Ngươi nói ta nên phạt ngươi thế nào đây?”

Hơi thở ấm áp phà trên vành tai, nhồn nhột, Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi rụt cổ lại, vươn tay đặt trên ngực người phía trên muốn đẩy hắn ra, cố gắng vũng vẫy thân thể, chỉ là không gian trong xe nhỏ hẹp, muốn trốn cũng trốn không thoát.

“Haiz……” Bởi vì người dưới thân cứ không biết sống chết lộn xộn, dục vọng vốn vận sức chờ phát động lập tức liền giương cung bạt kiếm đứng lên, Phượng Ly Thiên than nhẹ một tiếng, bắt lấy hai tay đang đặt trên ngực mình kéo qua đỉnh đầu đè lại, “Mặc, đây là ngươi tự tìm.”

“Ư…… Aha……” Viên phần hồng trước ngực bị người ngậm vào trong miệng liếm lộng cắn xé, Hiên Viên Cẩm Mặc cố khắc chế không để mình phát ra tiếng rên rỉ, “Dừng tay…… Hắn còn ở đây…… A……”

Phượng Ly Thiên cắn mạnh một ngụm: “Ngươi cho là hắn không nhìn ra quan hệ của chúng ta sao? Ta chính là muốn để hắn nghe thấy!”

“Không, không được……” Hiên Viên Cẩm Mặc kịch liệt vùng vẫy, mặc kệ sủng đệ đệ bao nhiêu, có một số việc tuyệt đối không thể nhượng bộ, không thể mất mặt trước mặt thần tử, đây là tôn nghiêm đế vương của y, nhất là khi y nhìn thấy Phượng Ly Thiên bốc một trái nho lên không có ý tốt dò xét vào giữa hai chân mình.

Ai ngờ cái vùng vẫy này đã hoàn toàn chọc giận Phượng Ly Thiên, vốn chỉ là đùa giỡn, nhưng nhìn thấy Mặc để ý đến sự tồn tại của Diêu Trường Thanh như vậy, lý trí lập tức bị quăng đến chín tầng mây, hắn nhét trái nho vào thân thể Hiên Viên Cẩm Mặc, trái cây lập tức bị nơi chặt chẽ kia ép nát, chảy ra chất lỏng màu xanh đậm.

“Ưm…… Dừng tay……” Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn, một bên dùng sức giãy dụa, một bên hạ giọng cảnh cáo.

Phượng Ly Thiên nắm lấy vòng eo thon mà mạnh mẽ kia, nương theo ẩm ướt của nước nho, trực tiếp vọt vào.

Thân thể không được khuếch trương đầy đủ đột nhiên bị xâm nhập, cơn đau như bị xé rách tràn khắp toàn thân, “A!” Hiên Viên Cẩm Mặc cong người dậy thốt thành tiếng.

“Hoàng Thượng!” Diêu Trường Thanh vốn nghe thấy tiếng vang ái muội trong xe đã sắp chịu không được, lần này lại nghe thấy tiếng rên rỉ khổ sở của Hiên Viên Cẩm Mặc, hắn lập tức muốn vén màn xông vào, nhưng lại bị Ám Nhất bên cạnh cản lại.

“Làm thuộc hạ, cái gì nên làm cái gì không nên làm, Tướng quân hẳn là biết rõ.”

Chẳng chút quan tâm đến thanh chủy thủ đang đặt trên cổ mình, Diêu Trường Thành nheo mắt lại: “Không muốn chết thì cút đi.”

Nhưng mà, đã quen với uy áp của Phượng Ly Thiên nên tuy rằng kinh hãi nhưng trên mặt Ám Nhất cũng không có biểu hiện gì: “Nếu lúc này Tướng quân đi vào, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng sẽ không giữ ngươi.”

Giằng co vài giây, Diêu Trường Thanh quay đầu tiếp tục lái xe, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, đúng vậy, cho dù hiện giờ hắn xông vào thì có ích gì, cũng chỉ khiến Hiên Viên Cẩm Mặc hận thêm thôi, bây giờ vẫn còn chưa phải lúc, không thể làm loạn. [Phượng Ly Thiên, vì sao cả thứ tốt đẹp duy nhất trong lòng ta ngươi cũng cướp mất?], nắm tay siết chặt run nhè nhẹ, móng tay đâm sâu vào da thịt mà hắn cũng không hề nhận ra.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của người dưới thân, Phượng Ly Thiên dừng động tác xâm nhập, kỳ thật hắn cũng không chịu nổi. Cả chính hắn cũng bị ép có hơi đau, đủ thấy người nọ đau đến mức nào.

Hiên Viên Cẩm Mặc mở mắt ra, một giọt trong suốt lệ theo khóe mắt chảy xuống: “Hiên Viên Cẩm Thiên, nếu ngươi còn làm tiếp, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi.” Âm thanh trầm thấp du dương cũng không lớn, thậm chí không có bao nhiêu phập phồng, nhưng mỗi một chữ đều đập mạnh vào trong lòng người nghe.

Phượng Ly Thiên chậm rãi rời khỏi, kiểm tra hậu quả do chính mình tạo thành. May là chỉ có chút sưng đỏ, không có bị thương. Hắn ngẩng đầu nhìn người vẫn nằm bất động như trước, lòng đau cực kỳ, kéo tấm chăn mỏng qua bọc y lại, ôm chặt vào trong lòng: “Ca ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Liếm đi giọt lệ kia, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm y, sau đó tội nghiệp chôn đầu vào cổ y, nhẹ nhàng cọ cọ, “Ca ca……”

Âm thanh dịu dàng mang theo vẻ tội nghiệp vô cùng, kèm theo cái va chạm nhồn nhột ở cổ, Hiên Viên Cẩm Mặc có giận tới đâu cũng không phát nổi nữa, y khẽ thở dài, vươn tay ôm lấy cái đầu đang cọ loạn kia: “Thiên nhi, chuyện quá khứ ta không thể thay đổi, nhưng nếu đã hứa với ngươi, đời này tuyệt đối không phụ người.”

“Ca ca……” Phượng Ly Thiên ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn y, một câu hứa hẹn này của đế vương đại biểu cho cái gì, không ai hiểu rõ hơn hắn.

Ánh vàng nhạt nhẹ nhàng lưu chuyển, biểu hiện tâm tình tốt của chủ nhân, cánh môi mỏng gợi lên nụ cười khẽ mê người, cho nhìn đã nhìn rất nhiều lần, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn không khỏi bị nụ cười này mê hoặc: “Hửm?”

“Còn mấy trái nho nè, chúng ta tiếp tục đi.”

“Cút!”

……

Sau khi đến Hàn quận, Phượng Ly Thiên vốn định ở tại phân bộ Phượng Cung, để tiện quản lý cung vụ, hơn nữa cũng có vẻ an toàn. Nhưng mà, thế lực của Phượng Cung ở bảy quận phương Bắc vốn đơn bạc, bởi vậy cứ điểm khá lớn duy nhất ở Hàn quận này chính là Khinh Mộng Lâu. Xét thấy ở nơi này Phượng Ly Thiên đã từng làm đủ loại hành vi với mình, hơn nữa còn có Diêu Trường Thanh đi theo, ở tại nơi này cũng không thể giải thich, cho nên Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn quyết định ở tại khách sạn.

Chỉ nghỉ ngơi hồi phục một chút, Hiên Viên Cẩm Mặc liền bắt tay vào việc giải quyết chuyện sông Huyền Lăng, mà Phượng Ly Thiên phải đến Khinh Mộng Lâu gặp Lam Cẩn.

Chuyện sông Huyền Lăng cũng không phải khó giải quyết, trước đây khi biết Thanh doanh mất tích, Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức dựa theo lệ cũ năm trước tu chỉnh đường sông, hôm nay dẫn theo Diêu Trường Thanh dạo một vòng trên đê, phát hiện công nhân trị thuỷ, nguyên vật liệu gì đó cơ bản đều đã vào chỗ, năm nay bờ đê hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Cho dù đã là cuối xuân, phương Bắc vẫn rét lạnh như trước, giữa sông Huyền Lăng còn trôi lơ lửng mấy tảng băng lớn chưa tan, đứng ở trên đê, từng đợt gió lạnh tràn vào, Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi rùng mình một cái. Một kiện áo choàng ấm áp đột nhiên đắp lên vai, Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi nhếch môi, thầm nghĩ Thiên nhi đúng là dính người, không phải nói có chuyện phải làm sao, còn lén chạy đến đây. Cười khẽ quay đầu, lại đối diện với ánh mắt thanh lãnh của Diêu Trường Thanh.

“Ở đây lạnh, công tử vẫn nên về khách sạn đi.” Diêu Trường Thanh quan tâm nói.

“Không sao.” Lạnh nhạt lên tiếng, Hiên Viên Cẩm Mặc thu lại nụ cười, dọc theo bờ đê tiếp tục đi về phía trước.

“Sông này hằng nay đều tu sửa, hàng năm đều tiêu phí rất nhiều tiền, ngài biết vì sao không?” Diêu Trường Thanh đi theo phía sau y, làm như cảm khái nói.

Hiên Viên Cẩm Mặc nghỉ chân dưới tàng cây liễu, ra hiệu cho Diêu Trường Thanh nói tiếp. Lá liễu vừa mới đâm chồi, hoa đào bờ bên kia còn chưa nở, mà hoa đào trong kinh thành đã rụng, khiến người ta có một cảm giác thời gian chảy ngược.

“Lũ chủ yếu là bởi vì đường nước dưới hạ nguồn hẹp, lúc băng tuyết tan không chứa kịp, nếu có thể đào đường nước dưới hạ nguồn rộng hơn, thì hằng năm sẽ không cần đắp bờ sửa đê.”

“Việc này đương nhiên ta biết, nhưng dưới hạ nguồn là ruộng tốt, di dân, đào đường nước, hao phí của những việc đó chỉ gấp bội so với việc sửa đê sao? Cho nên nhiều năm qua cũng không có vị hoàng đế nào làm như vậy.” Y quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diêu Trường Thanh, “Trị quốc, không phải chỉ dựa vào một ý tưởng hay là có thể trị được.”

“Ta chỉ là một giới võ phu, không hiểu những việc đó, ta chỉ biết, uống rượu độc giải khát không phải là cách hay.” Diêu Trường Thanh tiến lên từng bước, gần sát Hiên Viên Cẩm Mặc.

Hiên Viên Cẩm Mặc theo phản xạ lui từng phía về phía sau, lại bị thân cây liễu tráng kiện sau lưng chặn đường, y nhíu nhíu mày: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Công tử cũng biết, ngài và nhị công tử ở bên nhau, là vi phạm luân thường.” Diêu Trường Thanh nói xong thì hơi nghiêng về phía trước, lúc ánh mắt thanh lãnh chăm chú nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc lại ẩn ẩn dấy lên một ngọn lửa nóng, “Hắn dùng cái gì để uy hiếp ngươi, khiến ngươi tình nguyện dù khổ sở như vậy cũng chịu ủy thân cho hắn, ngươi làm như vậy không phải là uống rượu độc giải khát sao?”

“Diêu Trường Thanh, nếu ngươi không cần đầu nữa thì cứ nói thẳng.” Hiên Viên Cẩm Mặc xoay người muốn đi, lại bị Diêu Trường Thanh kéo lại, khí lực lớn kinh người, khiến cho y giãy không ra, đảo mắt đã ngã vào trong lòng Diêu Trường Thanh.

“Diêu Trường Thanh, ngươi đây là phạm thượng!” Hiên Viên Cẩm Mặc cả giận nói, dùng tới nội lực đẩy hắn, ai ngờ Diêu Trường Thanh võ công thường thường nay lại vững như Thái Sơn.

“Là hắn bức ngươi có phải không? Đừng sợ, ta có thể bảo hộ ngươi, cho dù hắn vận dụng toàn bộ thế lực Phượng Cung, cũng không thể làm khó dễ được ta!” Diêu Trường Thanh tự phụ cười khẽ, nháy mắt phóng xuất ra khí thế khác hẳn vị Tướng quân thành thật thường ngày.

Lúc Hiên Viên Cẩm Mặc nghe đến hai chữ “Phượng Cung” lập tức mở to mắt, sao hắn lại biết Hiên Viên Cẩm Thiên chính là Phượng Ly Thiên?