Đức phi thấy Thái Hậu cứ vậy mà buông tha cho Phượng Ly Thiên, nàng vô cùng bất mãn, đang định mở miệng, lại bị Thục phi ở bên cạnh kéo kéo góc áo, nhẹ nhàng lắc đầu với mình. Đức phi khinh thường trừng Thục phi một cái, thầm nghĩ dù sau này gia tộc có lên triều làm quan thì nữ nhân xuất thân từ thương nhân này vẫn cứ sợ hãi rụt rè như trước, vậy nên nàng trực tiếp mặc kệ, nói thẳng ra: “Phượng công tử cao giá thật đó, Thái Hậu mời lại trực tiếp từ chối, nay gặp Thái Hậu và Hoàng hậu mà cả lễ tiết tối thiểu cũng không có, công tử đặt Thái Hậu ở chỗ nào?”
Thượng Quan Tư Di tán dương liếc nhìn Đức phi một cái: “Thái Hậu bớt giận, chắc hẳn sức khỏe của Phượng công tử thật sự không tốt, bằng không Hoàng Thượng cũng sẽ không bắt công tử đây ở lại điện Bàn Long không cho hoạt động.” Nói xong, cười khẽ nhìn Phượng Ly Thiên sắc mặt trắng bệch (theo như nàng thấy), lời này nghe qua như đang giải vây cho Phượng Ly Thiên, kì thực là đang nhắc nhở rằng hắn còn có một tội danh là chiếm cứ điện Bàn Long.
Phượng Ly Thiên chỉ thản nhiên nhìn lại, ánh mắt vô cùng bình tĩnh chẳng hề có chút xao động, lạnh nhạt như nhìn thấu hết thảy, lại có vẻ chê cười như đã định liệu trước mọi chuyện.
Nhớ tới khuất nhục người này đã gây ra cho mình vào hội săn mùa thu năm trước, Thượng Quan Tư Di theo bản năng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới việc hắn đã trọng thương, còn sắp rơi vào tay mình, nàng lại không khỏi cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Thượng Quan Nhan không ừ hử gì với lời của chúng phi tần, chỉ tao nhã nhấp một ngụm trà trong tay.
“Trong điện Bàn Long này chỉ còn trà ‘Tử Hư’ từ trà búp Minh Tiền (loại trà ngon hái trước tiết Thanh minh), vốn cũng có một ít ‘Nguyệt Chiếu’, nhưng hai ngày trước Diêu tướng quân đến điện Bàn Long nghị sự, Hoàng Thượng đã thưởng hộp trà kia cho Tướng quân, mong Thái Hậu thứ lỗi.” Phượng Ly Thiên thả lỏng tựa vào đầu giường thật dày gối mềm thượng, không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng Thái Hậu hàn huyên đứng lên.
Tay bưng chén trà của Thượng Quan Nhan khựng lại, khó hiểu nhìn Phượng Ly Thiên. Nàng thích uống ‘Nguyệt Chiếu’, đó là chuyện rất ít người biết đến, bởi vì nàng không quá yêu thích trà, hơn nữa ở trong cung kiêng kị nhất là để người khác đoán được sở thích của mình, cho nên dù nàng có chút yêu thích loại trà kia thì cũng chưa từng để lộ trước mặt người khác. “Sao ngươi lại biết?”
Phượng Ly Thiên rũ mi, nhìn bàn tay đặt trên chăn của mình, trầm mặc một hồi rồi mới thản nhiên đáp: “Là Hoàng Thượng nói, tuy nét mặt người luôn lạnh như băng, nhưng kỳ thật rất quan tâm Thái Hậu.”
Thượng Quan Nhan buông chén trà trong tay, Hiên Viên Cẩm Mặc biết sở thích nho nhỏ đó của nàng sao? E rằng Phượng Ly Thiên nói vậy chỉ là đang nhắc nhở nàng cho dù có muốn làm gì cũng phải bận tâm đến cảm nhận của Hiên Viên Cẩm Mặc mà thôi. Phượng cung chủ quả nhiên khó đối phó: “Khó được lúc Cẩm Mặc hiếu tâm như vậy, ai gia chỉ có một đứa con, tất nhiên là hy vọng nó sống vui vẻ, thứ nó muốn bảo vệ ai gia tuyệt sẽ không để bất kỳ ai cướp đi. Chẳng qua, ai gia trước hết là Thái Hậu Huy triều, sau đó mới là mẫu thân của Hoàng Thương, cho nên, Hoàng Thượng có làm sai chỗ nào thì ai gia phải giúp hắn sửa lại cho đúng, ngươi nói xem có phải không?”
Phượng Ly Thiên khẽ nhíu mày, Thượng Quan Nhan là mẫu hậu tốt, nhưng không phải mẫu thân tốt, tính cách của bà giống như nam tử, sẽ không nhỏ nhẹ khuyên nhủ ai bao giờ, hơn nữa đối với người nội liễm như Hiên Viên Cẩm Mặc, sẽ rất khó tìm được chút an ủi nào từ Thượng Quan Nhan. Ngẫm lại ngày tháng Mặc phải trải qua mấy năm nay, Phượng Ly Thiên lập tức cảm thấy đau lòng.
“Ngài nói đúng.” Phượng Ly Thiên sờ sờ đầu mèo xù lông bên gối, không nói tiếp.
Thấy Phượng Ly Thiên không tiếp lại, Thượng Quan Nhan cũng không nói nữa, mắt thấy đã đến trưa, đám đại thần kia có nói thế nào cũng không thể kéo dài không để Hoàng Thượng về Hoàng Thượng dùng cơm trưa, lúc nào Hiên Viên Cẩm Mặc cũng có thể trở lại, vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì hơn.
“Ai gia nghe nói gần đây giang hồ không yên ổn, Phượng cung chủ trốn vào Hoàng cung chắc cũng là bất đắc dĩ phải không?” Thượng Quan Nhan đặt hai tay lên đùi, cười như không cười nhìn Phượng Ly Thiên.
“Tại hạ từng giúp đỡ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho tại hạ một lời hứa, vậy nên tại hạ mới có thể ở tạm trong cung.” Phượng Ly Thiên cũng cười như không cười nhìn lại, phủi sạch mọi chuyện, nếu Thái Hậu nghĩ lệch theo hướng khác thì đó không phải trách nhiệm của hắn nha.
“Phượng công tử là một người thông minh, ai gia cũng không quanh co lòng vòng nữa. Trước kia công tử giúp đỡ Cẩm Mặc thế nào ai gia đều thấy trong mắt, giờ đây xin cảm tạ, chỉ là giao tình thì giao tình, đã vào cung thì phải tuân thủ quy củ Hoàng cung. Triều ta dù dân phong rộng mở, nhưng vẫn phải bận tâm đến uy nghiêm Hoàng gia, cho nên nếu công tử muốn ở lại bên cạnh Cẩm Mặc, nhất định phải đồng ý với ai gia ba điều kiện.” Thượng Quan Nhan không còn nhẫn nại đánh Thái Cực với Phượng Ly Thiên nữa, trực tiếp vào đề chính.
“Xin nguyện nghe rõ.” Phượng Ly Thiên yếu ớt mỉm cười, ho nhẹ vài tiếng, chỉ là đôi mắt vẫn sáng như tuyết, dù có ốm yếu, khí thế nam nhân cũng không hề mảy may suy yếu.
Thượng Quan Nhan sinh lòng kính nể với vị cung chủ ma cung trẻ tuổi này, người như vậy nếu bị vây trong thâm cung này thì thật là đáng tiếc, nàng không khỏi cảm thấy nắm chắc thêm vài phần: “Thứ nhất, Hoàng cung trọng địa không cho phép người ngoài bước vào, nếu công tử muốn ở lại trong cung thì phải có danh phận chính đáng Thứ hai ngươi phải giao thế lực Phượng cung cho hoàng gia Thứ ba……”
Thái Hậu nâng lên cánh tay mềm mại, Liên Thăng lập tức bưng một bình bạch ngọc nhỏ đi tới.
“Muốn bầu bạn cùng quân vương lâu dài, nhất định phải bảo đảm an toàn của Hoàng Thượng, Hóa Công tán này là do thần y Hạt Mã Tiền tự mình nghiên cứu chế thành, chỉ triệt tiêu nội lực không làm tổn thương thân thể, ngươi uống nó vào, ai gia lập tức cho phép ngươi tiến cung.”
Liên Thăng bưng khai đi đến bên giường, đắc ý nhìn Phượng Ly Thiên.
“Thái Hậu nương nương, không được đâu,” Tử Tiêu ở bên cạnh hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, “Công tử bị nội thương nghiêm trọng, thân thể rất yếu, không chịu nổi tác dụng thuốc này.”
“Hỗn láo, Thái Hậu nói chuyện ai cho ngươi xen mồm!” Đức phi giận dữ mắng Tử Tiêu.
Phượng Ly Thiên nhìn nhìn bình bạch ngọc nho nhỏ, lẳng lặng nhìn Thượng Quan Nhan: “Ta nghĩ Thái Hậu hiểu lầm rồi, Phượng mỗ cũng không định tiến cung, tại hạ và Hoàng Thượng chỉ là quân tử chi giao……”
“Hừ! Quân tử chi giao?” Thượng Quan Tư Di nhướn cao mày liễu, oán hận nói, “Vậy vì sao hàng đêm Hoàng Thượng đều ở cùng với ngươi mà không đến hậu cung?”
“Chắc do khi ở Giang Nam Hoàng Thương đã gặp nhiều mỹ nhân đi.” Phượng Ly Thiên vô tội đáp.
Chúng phi tử sửng sốt nửa ngày mới hiểu ra, đây là đang nói dung mạo các nàng không bằng ca cơ Giang Nam, Hoàng Thượng tình nguyện ôm một nam nhân ngủ cũng không muốn nhìn mấy đóa hoa tàn các nàng.
Thượng Quan Tư Di hít sâu mấy hơi, đột nhiên nhớ ra gì đó, lạnh lùng mỉm cười: “Vậy vào hội săn thu năm trước, bản cung tận mắt thấy ngươi cùng Hoàng Thượng ôm ôm ấp ấp, cái này phải giải thích như thế nào?”
“Ta và Hoàng Thượng tình như huynh đệ, mấy hành động kề vai sát cánh bình thường như vậy cũng có thể khiến nương nương hiểu lầm sao?” Phượng Ly Thiên cười xấu xa nhìn Thượng Quan Tư Di, cố ý nhấn mạnh hai chữ “hiểu lầm”.
Hoàng hậu dù có thành thục ổn trọng tới đâu, cũng chỉ là đại tiểu thư vừa ra khỏi khuê các, hai má lập tức đỏ bừng, lời tranh chấp không thể ra khỏi miệng, mấy cái lời này dù thế nào nàng cũng không thể nói được.
“Đủ rồi!” Thượng Quan Nhan nhu nhu huyệt Thái Dương, lạnh lùng nói, “Phượng công tử, ngươi đã không muốn tiến cung, ai gia cũng không miễn cưỡng, nay có hai con đường cho ngươi lựa chọn – rời khỏi Hoàng cung hoặc uống Hóa Công tán, ai gia không thể giữ một mối nguy hiểm ở bên cạnh Hoàng thượng. Nhưng ngươi cứ việc yên tâm, dù ngươi có lựa chọn thế nào, ai gia cũng sẽ bảo đảm an toàn của ngươi.”
Kỳ thật đây mới là mục đích của Thượng Quan Nhan, nàng biết rõ người này là cung chủ ma cung oai phong một cõi, nhất định sẽ không muốn ở lại Hoàng cung làm nam sủng, càng không muốn phế đi một thân tuyệt thế võ công, cho nên tất nhiên sẽ lựa chọn rời đi, sau đó để Hiên Viên Cẩm Mặc sắp xếp cho hắn một chỗ dưỡng thương ở ngoài cung, làm như vậy vừa có thể bình ổn sóng gió trong cung, mà nàng cũng có thể nhân cơ hội nhắc nhở Hiên Viên Cẩm Mặc một chút, cho y biết rằng người này không thể vì y mà hy sinh bất luận điều gì, chặt đứt niệm tưởng y dành cho Phượng Ly Thiên.
Thái Hậu nói xong, lập tức có sáu thị vệ cường tráng đi tới, vẻ mặt túc mục đứng hai bên, khiến cho không khí trong phòng lập tức khẩn trương lên.
Phượng Ly Thiên bình tĩnh nhìn Thượng Quan Nhan, lộ ra nét cười sầu thảm: “Thái Hậu cũng biết, ta đang bị thương nặng, trên giang hồ người muốn cái mạng này nhiều không đếm xuể. Trước khi sắp chết phải cố gắng dùng tới lời hứa trước đây của Hoàng Thượng cầu xin người giúp đỡ, một câu của Hoàng Thượng đáng giá ngàn vàng, ta mới có thể sống đến tận bây giờ. Tại hạ chỉ muốn ở trong cung dưỡng thương cho tốt, đợi đến khi trở lại giang hồ sẽ báo đáp ân cứu mạng của Hoàng Thượng……” Hắn chậm rãi cầm lấy bình bạch ngọc trên khay, tỉ mỉ ngắm nghía, “Nếu tại hạ uống thuốc này vào, Thái Hậu có thể ân chuẩn cho tại hạ ở bên cạnh Hoàng thượng bảy ngày hay không?”
Bi thương trong giọng nói khiến người nghe đều phải rung động, Thượng Quan Nhan nhíu nhíu mày, không biết trong hồ lô của Phượng Ly Thiên đang bán thuốc gì.
“Thái Hậu, không bằng đồng ý với hắn đi, không có nội lực, với sức của hắn cũng không nhấc nổi sóng gió gì, dù sao hắn hắn cũng đã ở trong cung khá lâu, chẳng tiếc chi bảy ngày này.” Thượng Quan Tư Di mở miệng khuyên nhủ, nàng cũng không muốn người này được thoải mái tới vậy, phế đi nội lực ở lại trong cung, dễ dàng đối phó với hắn hơn nhiều.
“Được, ai gia hứa với ngươi.” Thượng Quan Nhan tuy không biết rốt cuộc Phượng Ly Thiên muốn làm gì, nàng cũng không tin Phượng Ly Thiên sẽ vì bảy ngày lại mà đánh mất tuyệt thế thần công của mình.
“Tạ Thái Hậu thành toàn.” Phượng Ly Thiên nói xong, bật mở nắp bình nuốt thuốc xuống.
“Công tử!!” Tử tiêu thất thanh hét ầm lên.
“A……” Bình bạch ngọc trong tay rơi xuống đất, Phượng Ly Thiên lật người, ngã xuống giường, một khối ngọc bội thuận thế từ trong nội sam rơi ra, rớt trên chỗ gác chân bằng gỗ tử đàn, phát ra một âm thanh trầm đục.
Phượng Ly Thiên ôm ngực thật chặt, giống như đang phải chịu đựng khổ sở kịch liệt nào đó, nhưng cũng không quên giãy dụa cố gắng vươn tay lấy mảnh ngọc vừa rơi xuống.
Thượng Quan Nhan sửng sốt, chỉ vào ngọc bội nói: “Lấy lại đây.” Đức phi vội vàng đoạt lấy ngọc bội trong tay Phượng Ly Thiên, hai tay trình lên cho Thái Hậu. Dương chi ngọc ôn nhuận, điêu khắc một con kỳ lân sinh động, quanh thân quấn quanh hỏa diễm đồ đằng trông vô cùng sống động.
Tay cầm ngọc bội của Thượng Quan Nhan bắt đầu run nhè nhẹ, ngọc bội nàng tặng cho hai đứa con nhìn như giống nhau, kì thật là có điểm khác biệt, của Hiên Viên Cẩm Mặc là đế kì lân mang theo hoa văn mặt trời, mà của Hiên Viên Cẩm Mặc là hỏa kỳ lân được vây quanh bởi ngọn lửa hi vọng!
“Thái Hậu, người……” Thượng Quan Tư Di thấy vẻ khác thường của Thái Hậu, hoảng sợ.
Thượng Quan Nhan bổ nhào vào bên giường, nhìn người khổ sở run rẩy trên giường: “Ngọc bội này từ đâu mà có?”
Hắn biết nàng thích nhất uống là “Nguyệt Chiếu”, hắn luôn bất chấp tất cả bảo hộ Hiên Viên Cẩm Mặc, Hiên Viên Cẩm Mặc bởi vì hắn trọng thương mà trông chừng hàng đêm, vì hắn tẩu hỏa nhập ma mà bãi triều hai ngày…… Tất cả, tất cả dường như đã có một lời giải thích hoàn mỹ, ngay từ đầu mọi người đều đã nghĩ sai hướng!
“Cẩm Thiên!” Thượng Quan Nhan rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy thiên hạ đang run rẩy rên rỉ trên giường vào trong lòng, “Nói cho ta biết, con là Cẩm Thiên sao?”
“Thiên nhi!” Cửa bị lực mạnh đá bung ra, Hiên Viên Cẩm Mặc lao vào, đoạt lấy Phượng Ly Thiên, “Thiên nhi, ngươi làm sao vậy?”
Thượng Quan Nhan ngẩn người, đột nhiên giận dữ hét lên với những kẻ đang ngây người bên cạnh: “Thất thần hết làm gì? Mau truyền Thái y!”
“Dạ!” Mấy thị vệ nhanh chóng lui ra ngoài, mà Hoàng hậu cùng tứ phi đối với biến cố đột nhiên phát sinh không biết nên phản ứng thế nào chỉ đứng đờ ra đó, quên cả việc phải hành lễ với Hoàng Thượng.
“Ca ca……” Phượng Ly Thiên tủi thân cọ cọ trong ngực Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Mẫu hậu, người làm gì hắn vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc tức giận, lớn tiếng chất vấn.
“Cẩm Mặc, nói cho mẫu hậu biết, hắn là Cẩm Thiên sao?” Thượng Quan Nhan ngồi bên giường, nhẹ giọng hỏi, Thái Hậu luôn rất kiên cường, nay trong giọng lại có chút run rẩy.
Phượng Ly Thiên cọ cọ trong ngực ca ca, ở chỗ mọi người không thấy mà vươn móng vuốt tà ác sỗ sàng trên lưng Hiên Viên Cẩm Mặc.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn nhìn cái tên trong ngực, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, ngoài mặt lại không thể không diễn tiếp.