Huy lịch năm tám mươi mốt, chân tướng việc Thái tử độc hại Hoàng Thượng sáng tỏ. Đại hoàng tử giá họa cho Hiên Viên Cẩm Mặc, bị trục xuất lưu đày tới man hoang ở Tây Nam. Hoàng đế Hiên Viên Ấp nhân việc trúng độc thân thể kém mà thoái vị lúc tráng niên, truyền ngôi cho Thái tử Hiên Viên Cẩm Mặc, mùa xuân năm đó cử hành đại điển đăng cơ, khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ, niên hiệu là Thương Huyền.
Cùng năm, Thương Huyền đế lập cháu gái của nguyên lão tam triều Thượng Quan Hoành — Thượng Quan Tư Di làm hậu, Thượng Quan gia nhiều đời làm quan, lại có hai đời Hoàng hậu, cực kỳ hưng thịnh, người người tôn sùng.
Còn về các huynh đệ của Thương Huyền đế, Tứ hoàng tử vì tật bệnh mà tàn tật hai chân, ở trong phủ Vương gia tại kinh thành tĩnh dưỡng Lục hoàng tử và Tam công chúa còn vị thành niên, giữ lại trong cung Nhị hoàng tử bỏ mạng ngoài ý muốn, chính sử không kể lại tỉ mỉ, chỉ ghi sơ lược. Nhưng chân tướng trong đó không ai biết rõ.
Vô tình nhất là đế vương gia, dù là vị đế vương vĩ đại đến đâu, cũng đều phải đạp lên máu xương của huynh đệ mình mà bước lên đế vị, đế vương ưu tú nhất trong sử sách Huy triều Thương Huyền đế cũng không ngoại lệ. Người đứng trên cao, luôn có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, lúc hậu nhân bàn luận, chỉ nhắc tới công tích vĩ đại của đế vương, lại không biết phía sau là bao nhiêu chua xót cùng cô độc.
Mà trên giang hồ đây cũng tuyệt đối là một năm không yên bình. Trang viên ở núi Lộc Minh của Âu Dương thế gia bị đại quân Lạc Thành san thành bình địa, nghe nói Âu Dương thế gia cấu kết dư nghiệt tiền triều, ý đồ sát hại Thái tử ra ngoài lịch lãm, cũng chính là Hoàng Thượng hiện nay. Âu Dương Hải, Cực Hàn song tuyết cùng với hoàng tử tiền triều Lâu Dạ Minh chết tại chỗ.
Tân nhiệm Võ lâm Minh chủ cho rằng, Âu Dương Hải và Cực Hàn song tuyệt ham vinh hoa phú quý, tham dự phân tranh triều đình, vi phạm công minh võ lâm, khiến cả võ lâm mất mặt, cho nên không thể vì ba người này mà đối địch với triều đình. Vì thế dưới sự khuyên bảo của lão hồ ly Mộ Dung Duệ, chuyện này cũng không được làm rõ. Bởi vì Lộc Minh Sơn Trang tổn thất nặng nề, thiếu chủ chết, Âu Dương gia đại thương nguyên khí, chỉ sợ trong vòng mười năm cũng không thể vực dậy nổi.
Mà cung chủ Phượng Cung ngày ấy kinh hồng thoáng hiện cùng Lưu Hỏa thần công độc bá thiên hạ kia trở thành truyền kỳ được mọi người say sưa bàn tán.
Núi Phượng Hoàng, cấm địa.
Người mặc hồng y nhắm chặt hai mắt, hỏa diễm như thực như ảo quấn quanh người. Chân khí khiến mái tóc dài như mực không gió tự bay, gương mặt tinh xảo đến gần như yêu dã, dưới ánh nước lấp lánh cũng như ảo như thực.
Ngươi biết rõ ta là ca ca của ngươi…… Biết rõ ta là ca ca của ngươi…… Ta là ca ca của ngươi…… Ca ca……
Đây là loạn luân…… Loạn luân…… Chúng ta không thể…… Không thể…… Không thể……
Nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao, vòng xoáy hỏa diễm càng lúc càng nhanh, tạo thành hình xoắn ốc khuếch tán xung quanh, lóe lên hào quang đỏ sậm quỷ dị, mà người bị hào quang bao bọc gương mặt đỏ bừng, mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi xuống. Lưu hỏa trong cơ thể chợt mất khống chế, nóng nảy lẩn vào trong kỳ kinh bát mạch.
“A!!!!!!!” Phượng Ly Thiên bỗng nhiên mở to mắt đồng thời phát ra tiếng thét đau đớn.
“Oành!” Tiếng nổ cực lớn vang lên, cột nước quanh người bắn cao hơn một trượng, “Phốc!” Phượng Ly Thiên bỗng chốc phun ra một ngụm máu tươi, hắn chống đỡ không được ngã xuống giường, cột nước hạ xuống đập mạnh lên người, từ đầu tới chân đều ướt đẫm.
Nghe thấy trong động truyền ra tiếng thét đau đớn, Lam Cẩn nhanh chóng chạy vào, cảnh tượng trước mắt khiến lòng hắn quặn thắt. Người nọ cuộn mình trên giường đá, hồng y dính bết vào người, thân thể mạnh mẽ kia nay lại không ngừng run rẩy. Hắn lập tức ôm lấy Phượng Ly Thiên, vận đủ nội lực, từ sau lưng đưa Liễm Băng chân khí áp chế lưu hỏa vào trong người hắn, từ từ hóa giải lưu hỏa đi nhầm kinh mạch.
“A……” Phượng Ly Thiên chỉ hừ một tiếng sau đó không phát ra âm thanh nào nữa, chỉ gắt gao nhíu chặt mày.
Lam Cẩn thu công, cởi áo khoác khoác lên người Phượng Ly Thiên, kéo tóc ướt dính trên mặt hắn sang một bên, nhìn mi mắt nhắm chặt kia, từng hạt bọt nước đọng trên hàng mi dài đẹp, nhẹ nhàng rung động. Lam Cẩn tựa như bị mê hoặc, chậm rãi nghiêng người qua, muốn hôn rơi hạt nước trong suốt phảng phất như giọt lệ kia xuống.
Phượng Ly Thiên rên khẽ một tiếng, chậm rãi mở mắt. Lam Cẩn nhanh chóng thẳng người dậy, tiếc nuối vì chưa chạm được vào hắn, nhưng nhìn đôi mắt sâu như hàn đàm của Phượng Ly Thiên, hắn có chút chột dạ mà dời mắt đi.
Nhìn vệt đỏ nhàn nhạt trên mặt Lam Cẩn, Phượng Ly Thiên thầm thở dài, Lam Cẩn với hắn mà nói là một sự tồn tại đặc biệt, là đồng bạn sinh tử có thể giao phía sau lưng cho đối phương, nhưng, tuyệt không phải người yêu. Tình cảm vốn không nhiều lắm của hắn đã dành hết cho người nọ, ngoại trừ Hiên Viên Cẩm Mặc, trái tim lạnh lẽo cứng rắn này của hắn không thể dung chứa được ai khác, cho nên, hắn chỉ có thể lựa chọn làm như không thấy.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, điều chỉnh lại nội tức hỗn loạn, Phượng Ly Thiên thở dài, vì lần này hao hết nội lực, hắn chỉ có thể luyện lại từ đầu, không ngờ lại khiến nội lực trở nên tinh thuần hơn, Lưu Hỏa thần công vốn trì trệ không tiến triển lại có dấu hiệu đột phá, vì thế hắn vội nhân cơ hội này mà bế quan tu luyện, tiếc rằng mỗi khi chặt đứt ngũ cảm, câu nói thất vọng mà tuyệt tình của Hiên Viên Cẩm Mặc ngày đó lại quanh quẩn trong biển ý thức. Lưu hỏa vốn vô cùng bá đạo, không cho phép một chút phân tâm nào, với tình trạng hiện tại của hắn thì rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Hắn dứt khoát đứng lên đi ra ngoài động, xem ra vẫn nên giải quyết tâm ma trước rồi mới tính đến chuyện luyện công.
Phượng Ly Thiên ngồi trên điện Cửu Tiêu, nhìn Bích Khung quỳ bên dưới — từng là sát thủ chi vương, nam tử có tính cách như sói này vẫn khiến hắn rất thưởng thức, hắn nhếch khóe môi, nói: “Bích Khung, ta giao bảy mươi hai Tuyệt sát cho ngươi, bắt đầu từ hôm nay, trên giang hồ không còn Mạc Sầu Các, chỉ có Bích Huyết Các hơn hẳn Mạc Sầu Các, hiểu chưa?”
Bích Khung ngẩng đầu, đôi mắt bích sắc hệt như sói tìm mồi trong đêm đen, xao động như khát máu, lại tĩnh lặng như nhìn thấu tử sinh, đồng tử ngọc bích mâu thuẫn mà hoặc nhân. Trên gương mặt âm nhu không có biểu tình gì, khí tức băng lãnh nguy hiểm, khiến khuôn mặt này trở nên cứng đờ.
“Dạ, chủ nhân!” Không nghi vấn, không khước từ, Bích Khung ngắn gọn dứt khoát đáp lại.
Phượng Ly Thiên vừa lòng gật đầu, Bích Khung tự giác đứng sang một bên.
“Thân phận của Trà Yên điều tra thế nào rồi?” Xử lý xong một chuyện, Phượng Ly Thiên có chút mỏi mệt nghiêng người dựa trên Phượng Hoàng tháp dát vàng.
“Hồi cung chủ, đã tra ra, Trà Yên chính là bào muội của Lâu Dạ Minh, cũng chính là công chúa chính thống của tiền triều.” Lâu chủ Thiên Cơ Lâu – Cố Mạc Ngôn cung kính đáp, “Bọn họ thất lạc nhiều năm, hai năm trước Lâu Dạ Minh tìm thấy Trà Yên, thuộc hạ thất trách, không thể phát hiện điều dị thường của Trà Yên.”
Phượng Ly Thiên nhướn mày, công chúa chính thống sao? Là vì không cam lòng làm quân cờ cho Thiên Cơ Lâu, muốn trở về hoàng tộc cẩm y ngọc thực nên chọn cách phản bội Phượng Cung hãm hại Hiên Viên Cẩm Mặc?
“Cắt đầu lưỡi của ả, chặt đứt ngón cái, xong rồi thì tống về Khinh Mộng Lâu đi.” Cánh môi mỏng nhếch lên độ cong tàn nhẫn.
Cố Mạc Ngôn tất nhiên hiểu được ý cung chủ, khom người nhận lệnh. Từ nay về sau, Trà Yên không còn là đầu bài thanh cao bán nghệ không bán thân gì nữa, lại càng không phải là công chúa tiền triều gì đó, ả chỉ là một xướng kĩ không thể ca hát, không thể đánh đàn mà thôi.
“Còn về điện Trưởng Lão……” Phượng Ly Thiên dừng một chút, thản nhiên liếc nhìn Trọng Hoa trưởng lão đứng bên dưới.
Trọng Hoa cũng nâng mắt nhìn hắn, thần thái lạnh nhạt thong dong: “Mấy năm nay điện Trưởng Lão càng lúc càng không biết phép tắc, là Trọng Hoa quản lý không nghiêm, mong cung chủ thứ tội, từ nay về sau, điện Trưởng Lão sẽ chỉ làm tốt bổn phận của mình, tuyệt không can thiệp vào quyết định của cung chủ.”
“Hiểu được là tốt rồi, lần sau không được viện lý do này nữa.” Phượng Ly Thiên vờ như không thèm để ý phất phất tay.
Điện Trưởng Lão có thể can dự vào quyết định của cung chủ là quy củ được duy trì suốt mấy đời của Phượng Cung, nay Trọng Hoa buông tay như vậy, chính là đập nát răng nanh và uống máu của điện Trưởng Lão, phải giao hết quyền lợi còn bị trị tội. Các trưởng lão đều là nhân vật quan trọng trong cung đời trước, nếu đuổi tận giết tuyệt không khỏi khiến lòng người nguội lạnh, Phượng Ly Thiên cũng không định làm gì bọn họ cả, nay điện Trưởng Lão đã mất hết quyền lợi, hắn cũng thu tay ko o ép nữa. Để bọn họ làm vật trang trí, lại có thể sai khiến bọn họ làm việc cho mình, cớ chi lại không làm.
“Lui ra hết đi.” Phượng Ly Thiên xua tay bảo mọi người thối lui, bưng một ly rượu nhạt lên thưởng thức.
“Ly Thiên, về nghỉ ngơi đi.” Lam Cẩn có chút lo lắng cho thân thể hắn.
“Hắn lập Thượng Quan Tư Di làm hậu, phải không?” Phượng Ly Thiên thản nhiên hỏi, ánh mắt lưu chuyển kim quang không nhìn ra cảm xúc. Hắn ngây người ở cấm địa gần một tháng, rất nhiều tin tức đến hôm nay mới biết được.
“Phải.” Lam Cẩn nhíu nhíu mày, “Cho dù hắn không lập Thượng Quan Tư Di, cũng có thể lập người khác, không có gì khác nhau.”
Phượng Ly Thiên nhìn gương mặt nghiêm túc của Lam Cẩn, mắt phượng yêu dã cong cong, người này đang muốn an ủi hắn, nhưng vĩnh viễn cũng không biết cách an ủi là như thế nào. Phượng Ly Thiên vỗ vỗ vai hắn: “Cẩn, Phượng Cung tạm thời giao cho ngươi.” Nay vấn đề cơ bản trong nội bộ Phượng Cung đã được giải quyết, chỉ còn lại vấn đề trùng kiến sát thủ các, tin rằng Bích Khung có thể làm tốt được, trên giang hồ còn có vị minh chủ thiết thực như Mộ Dung Kì quan sát, tạm thời sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì.
“Ngươi định đi đâu?” Lam Cẩn đứng đưa lưng về phía Phượng Ly Thiên đang đi tới trước cửa đại điện, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đi tìm hắn,” Phượng Ly Thiên cười khẽ, xuyên qua bầu trời vô tận, nhìn về hướng hoàng thành, “Ta là Vương gia mà, thân phận tôn quý như thế sao có thể bỏ được?”
“Ly Thiên……” Lam Cẩn siết chặt nắm tay, cuối cùng lại chậm rãi buông ra, thở dài nói, “Mang theo Dạ vệ.” Gần đây trong giang hồ đã lưu truyền Lưu Hỏa thần công đến mức vô cùng kỳ diệu, hơn nữa người này còn từng lộ diện trong võ lâm đại hội, thật sự quá nguy hiểm.
Phượng Ly Thiên hừ khẽ một tiếng: “Ta còn chưa yếu đến mức nay cả đến hoàng thành cũng làm không được.” Nói xong liền đi ra ngoài, để lại một mình Lam Cẩn ở giữa đại điện trống trải đứng lặng thật lâu.
Ngày xuân đã sắp đến, hoa trên núi luôn nở rất muộn, tuyết mai chưa rụng hết rơi lả tả trong suối nước nóng màu xanh lam, điểm cho vách đá bên hồ thêm vài phần sức sống. Phượng Ly Thiên đi giữa hành lang gấp khúc phía trên suối nước, gặp được Trọng Hoa đang mỉm cười ôn hòa.
“Chuyện gì?” Phượng Ly Thiên nhướn mày.
Trọng Hoa cười cười, âm thanh hùng hậu mang theo tang thương của tháng năm: “Hắn là đế vương một nước, thứ đeo trên lưng không chỉ đơn giản là đạo đức luân thường, còn là trách nhiệm quốc gia.”
“Ông muốn nói gì?” Đối với việc Trọng Hoa biết chuyện, Phượng Ly Thiên không mấy kinh ngạc, cũng không vì ông xen vào chuyện của mình mà căm tức, chỉ bình tĩnh ra hiệu cho Trọng Hoa nói tiếp.
“Gần đây sức khỏe cung chủ không tốt, thuộc hạ chỉ hy vọng, cung chủ đừng để chấp niệm quá sâu, với sự bá đạo của lưu hỏa, tin rằng cung chủ biết rõ hơn thuộc hạ.”
Phượng Ly Thiên nhướn mày, Trọng Hoa đây là đang quan tâm hắn sao? Hắn vì suy nghĩ này mà cảm thấy buồn cười, nhấc chân rời đi, lúc lướt qua Trọng Hoa liền nói: “Vì sao lại nói với bản cung những thứ đó?”
“Trọng Hoa chỉ là không mong anh chủ trăm năm khó gặp của Phượng Cung ta lại chết non vì tình.” Trọng Hoa không hề nhiều lời, loáng cái đã biến mất trên hành lang gấp khúc.
Phượng Ly Thiên như có chút đăm chiêu nhìn hướng Trọng Hoa rời đi.
Ban đêm, trăng trên trời dần khuyết. Hôm nay trong cung vô cùng náo nhiệt, Thái thượng hoàng và Thái hậu ở hành cung ngoài kinh dưỡng thân hơn một tháng hôm nay trở về.
Yến hội tán đi, vẫy lui người hầu, chỉ chừa lại hai cái tiểu thái giám ở phía trước cầm đèn, Hoàng đế trẻ tuổi chầm chậm nâng bước giữa hành cung.
Y không muốn trở lại tẩm cung trống trải, điện Bàn Long to lớn kia sẽ chỉ khắc sâu nỗi cô đơn tận xương ấy. Y đứng trước cửa sổ, ánh trăng ảm đạm kéo chiếc bóng ra thật dài, có đôi khi sẽ đột nhiên cảm thấy có ai đó đang dán người lên lưng mình, cho y chút ấm áp, nhưng khi quay đầu nhìn lại, chỉ có bóng tối thăm thẳm trong đại điện trống trải.
Dưới tình huống vẫn còn Thái thượng hoàng mà đăng cơ, căn cơ so với việc tiền nhiệm Hoàng đế đột nhiên băng hà mà kế vị vững vàng hơn rất nhiều, cho nên vừa đăng cơ hai tháng, chuyện trong triều về cơ bản đã được ổn định xong, không còn quá bận rộn nữa.
Nhưng mà, một khi rảnh rỗi, y sẽ vô thức mà nhớ về người kia. Nhớ đến người từng cười dịu dàng với y, quan tâm chăm sóc y từng li từng tí, cho y cái ôm ấm áp, còn không màng mọi thứ mà giúp đỡ y, với cả khi tình đến chỗ sâu tóc đen dưới trướng dây dưa điên cuồng…… Nhưng mà, mỗi khi nghĩ đến đây, cảm giác tội ác vì vi phạm luân thường lập tức cuồn cuộn dâng lên.
“Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.” Nữ nhân trong hoa viên đột nhiên lên tiếng, kinh hoảng thi lễ với Hiên Viên Cẩm Mặc, như cố che giấu mà xoa xoa khóe mắt.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu lại hàng mày đẹp, nữ nhân này trông có vẻ quen mắt, hẳn là một phi tử, nhưng không nhớ rõ là ai. Không đi tham gia cung yến, chắc là phẩm cấp không cao. Lúc này nàng xuất hiện ở đây, hẳn cũng không phải ngẫu nhiên gặp được, nói vậy ắt còn có một đoạn chuyện cũ đau lòng muốn nói lại thôi định kể cho y nghe nhỉ? Đây là chiêu số hậu cung quen dùng để tranh sủng, Hiên Viên Cẩm Mặc đau đầu nghĩ. Nhưng y không muốn để ý nhiều, chỉ một mực đi về phía trước.
Nữ nhân kia đối với sự thờ ơ của Hiên Viên Cẩm Mặc có chút không biết làm sao, trong lúc kích động liền nắm lấy tay áo y. Hiên Viên Cẩm Mặc không vui liếc nhìn tay áo bị nắm giữ, nữ nhân biết mình gây họa, vội vàng quỳ xuống, run rẩy nói: “Bệ hạ thứ tội, nô tì chỉ vì quá nhớ nhung Hoàng Thượng, mới phải bày ra hạ sách này đứng đợi ở đây, chỉ vì có thể nhìn Hoàng Thượng một chốc……”
Hiên Viên Cẩm Mặc giật mình vì nữ nhân này dám nói thẳng, y trầm ngâm một lát rồi nhấc chân đi đến hoa viên phía sau nữ nhân nọ, trong tiểu đình quả nhiên có đặt một bình rượu nhạt. Y ngồi trong đình, tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm. Y vốn không ham rượu, nhưng lại bị thái độ phẩm rượu thích ý của Phượng Ly Thiên hấp dẫn, nên cũng dưỡng thành thói quen thưởng thức rượu ngon xem như tiêu khiển.
“Lại đây, bồi trẫm uống một ly.” Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên nói, âm thanh nhẹ như gió thoảng lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.
Nữ nhân lập tức đứng lên, vui sướng ngồi bên cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Nàng nói nàng nhớ trẫm sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn nữ nhân kia, “Nhưng trẫm vốn dĩ không nhận ra nàng.”
Nữ nhân khẽ run, cười nói: “Nô tì là Vân tần, sau khi vào cung chỉ gặp được bệ hạ một lần, bệ hạ không nhớ cũng đúng.”
Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không nói thêm, lắc nhẹ ly rượu trong tay, cảm thấy chiêu số của nữ nhân này khác với phi tần bình thường, liền sinh ra chút ý tưởng muốn trò chuyện với nàng một lát, y cũng chỉ là muốn tìm người trò chuyện mà thôi, như vậy sẽ có thể về điện Bàn Long muộn một chút.
Vân tần cười khổ một tiếng, yếu ớt nói: “Kỳ thật trước đây nô tì đã từng vào cung vui đùa cùng Hoàng Thượng, chắc Hoàng Thượng không còn nhớ đâu, từ đó nô tì đã đối với Hoàng Thượng……”
“Nếu cả đời này trẫm cũng không sủng hạnh nàng, vậy nàng phải làm sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên cắt ngang nữ nhân đang say sưa nhớ về hồi ức, chậm rãi uống cạn rượu trong ly.
Gương mặt kiều diễm của Vân tần trắng bệch: “Nô tì không mơ ước viễn vông được Hoàng thượng sủng hạnh, chỉ cầu có thể đứng từ xa nhìn người, cũng đã thấy đủ……”
Gương mặt Hiên Viên Cẩm Mặc không có biểu tình gì, tiếp tục phẩm rượu, không chút xao động. Nếu tình nguyện như thế, sao có thể xuất hiện ở đây?
Thấy Hiên Viên Cẩm Mặc không lên tiếng, Vân tần biết câu trả lời của mình không vừa lòng Hoàng thượng, vội bổ sung: “Nhưng mà, nô tì sẽ tận lực tranh thủ, cho dù vô vọng, nô tì cũng……”
Cho dù vô vọng cũng muốn tranh thủ sao? Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời cao……
Cùng lúc đó, ngoài hoàng thành đang tiến hành một cuộc tranh đấu không hề công bằng.
Phượng Ly Thiên nâng tay cắt đứt yết hầu hai người bên rảnh tay, một chưởng đối kháng với chưởng môn Huyền Môn từ phía sau đánh tới, khiến đối phương bị phản chấn văng ra ngoài. Hắn thuận tay nhổ xuống ám khí trên vai, nhanh chóng che lại huyệt đạo xung quanh phòng nọc độc khuếch tán, nhưng trước mắt lại đang từ từ biến đen, năng lực có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng tối hình như đang chậm rãi biến mất, việc này có nghĩa là nội lực trong cơ thể hắn đang tiêu hao rất nhanh.
Hắn nhanh chóng ngưng tụ nội lực, lưu hỏa quanh thân đột nhiên biến thành lốc xoáy hình xoáy ốc, rời chợt lan rộng ra, đánh bật người xung quanh văng ra xa. Mười mấy đệ tử chính phái bị chấn đến mức lập tức hộc máu mà chết. Tóc dài như mực phiêu động trong gió, đồng tử ánh kim dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng khiến người ta sợ hãi, giờ khắc này hắn tựa như hóa thành Tu La khát máu, khiến hơn hai mươi kẻ được gọi là đệ tử danh môn còn sót lại không dám bước tới. Nội lực của Phượng Ly Thiên vốn chưa khôi phục hoàn toàn, lại bị đám người này lấy đông hiếp yếu làm tiêu hao không ít nội lực, thuốc mê trên ám khí kia hình như cũng bắt đầu phát tác. Nơi này là rừng cây ở ngoại thành, trước không thôn sau không ***, hai chưởng môn kia vẫn còn chưa ra tay, nay nội lực không đủ, chỉ sợ chắp cánh cũng khó thoát.
Phượng Ly Thiên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, có chút đứng không vững. Chưởng môn Kì Sơn – Kì Tự Nghị mừng rỡ, đoạt lấy roi trong tay đệ tử đánh tới Phượng Ly Thiên. Phượng Ly Thiên không kịp tránh, bị dây roi mang theo nội lực quất mạnh lên người.
“A!!!!!!!” Phượng Ly Thiên thét lớn một tiếng, xoay nửa vòng giữa không trung rồi ngã thật mạnh xuống đất.
Chưởng môn Huyền Môn – Huyền Cơ Tử nhe răng cười đi qua, nâng cằm Phượng Ly Thiên lên, dung nhan tuyệt mỹ lây dính máu tươi, lộ ra một loại mĩ cảm tàn khốc, Huyền Cơ Tử không khỏi nuốt nước miếng, cắn răng nói: “Quả nhiên là một yêu nghiệt, người tới, mang ma đầu này về, bổn tọa muốn đích thân thẩm vấn.” Nói xong, lão vội vàng vói tay vào trong áo Phượng Ly Thiên, làn da mịn màng khiến tay lão hưng phấn run rẩy không thôi, lão lẩm bẩm, “Đợi bổn tọa kiểm tra xem ma đầu này có mang theo ám khí không đã.”
Mắt phượng vô thần đột nhiên biến lãnh, Phượng Ly Thiên đánh một chưởng lên ngực Huyền Cơ Tử, tiếng nổ thật lớn làm bụi đất quanh người văng tung tóe, đợi tất cả tan hết, bóng dáng Phượng Ly Thiên đã sớm không còn, chỉ để lại thi thể rách nát của Huyền Cơ Tử ở tại chỗ đổ máu.
Hiên Viên Cẩm Mặc không quan tâm nữ tử bên cạnh đang đau khổ kể lể, chỉ trầm mặc tự rót tự uống, đột nhiên, một bóng đen từ trên nóc lướt qua, như chợt nhìn thấy nơi này mới quay lại đáp xuống, lẳng lặng đứng ngoài đình.
“A ” Vân tần sợ tới mức hét lớn.
“Câm miệng!” Hiên Viên Cẩm Mặc lạnh giọng quát, ám vệ không ngăn người này lại, chỉ có một giải thích, chính là người ban đêm xông vào hoàng cung này là chủ nhân của ám vệ — Phượng Ly Thiên.
“Bệ hạ, hắn là ai vậy?” Nữ nhân sợ bị xem nhẹ nơm nớp hỏi.
Phượng Ly Thiên không nói lời nào, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, không chống đỡ được nữa ngã về phía sau.
“Thiên nhi!” Hiên Viên Cẩm Mặc hoảng hốt gọi, nhanh chóng lao nhanh qua, một tay ôm lấy người kia vào trong ngực, lúc này mới thấy rõ, người này sắc mặt tái nhợt, trên mặt có vết máu chưa khô, khắp người có mùi máu tươi nồng đặc, y ôm chặt lấy hắn, vội vàng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”