Mưa bụi như tơ rủ xuống mái son. Giờ đã là tháng Ba cuối xuân, chim én ríu rít ngoài hiên, bụi hồng lả tả rơi đầy nền đất.
”Hoa đã rụng rồi.” Kính phi tự lẩm bẩm, ngẩn ngơ bước vào trong sân, không
để ý mưa rơi ướt áo, đuôi áo choàng bằng gấm kéo dài trên bùn lầy. Hai
thị nữ vội vàng bung dù đuổi theo che mưa giúp nàng, nhưng làm sao cũng
không khuyên được nàng trở vào trong. Kính phi mở rộng váy dài, chỉ bận
bịu che chắn cho hoa, tay áo chính mình lại ướt đẫm.
Công chúa
Thanh Bình chẳng biết từ khi nào đã đi tới trước sân, váy trắng tinh
khiết, tóc đen như mây, thân người sạch sẽ như gốm sứ, ngay cả giọng nói cũng như nước rơi lên ngọc. Nghe thấy giọng nàng, Kính phi vội vã xoay
người, lúng túng giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi làm chuyện
xấu. Nàng tùy ý để thị nữ dìu đến hành lang. Công chúa vươn tay giúp
nàng lau đi nước mưa còn đọng trên má, động tác vô cùng dịu dàng. Kính
phi lại tựa như vô cùng bất an, sợ hãi cúi thấp đầu, “Là gốc phù dung
phụ hoàng con thích nhất mà...”
Thị nữ nghe được lời này, trong lòng không khỏi đau xót, công chúa Thanh Bình lại chỉ thản nhiên cười
nói, “Hoa tàn rồi còn có thể nở lại, phụ hoàng sẽ không bỏ lỡ đâu.”
Kinh phi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dần dần nở nụ cười. Chợt có thị nữ
tiến tới, báo Xương Vương và Trầm thiếu phó cầu kiến. Nghe có người
ngoài tới, Kính phi lập tức tỏ vẻ kinh hoàng, kéo lấy tay áo Vân Hoàng
nhất quyết không buông.
Xương Vương dẫn theo Thẩm Giác băng qua hành lang gấp khúc, một đường đi thẳng tới tiểu viện yên tĩnh nhất
trong vương phủ ở phía Bắc, dọc đường không có lấy mấy nô bộc, trên
đường đá, hoa rụng thành bùn.
”Trong lúc vội vàng, chỉ kịp
chuẩn bị một chỗ khó coi thế này.” Xương Vương khiêm tốn cười cười, đối
với Thẩm Giác vô cùng khách khí.
Thẩm Giác cũng khiêm tốn có thừa, “Nhờ có Vương gia săn sóc chu toàn.”
Xương Vương vuốt râu cười, “Hoàng mệnh ở trên, lão phu chẳng qua chỉ nhấc tay một cái.”
Xương Vương là con thứ của Minh đế, xuất thân thấp hèn, không hề tham gia
chính sự. Trải qua phong ba hai triều, cũng chỉ có duy nhất hắn giữ được vàng lẫn mạng. Tân hoàng lên ngôi, luận bối phận vẫn là cháu của Xương
Vương, đối đãi với vị lão Vương gia này mặc dù lễ ngộ có thừa, nhưng
chung quy vẫn không quá mức thân thiết. Hoàng thân không có thế lực kém
xa trọng thần nắm quyền, huống hồ Thẩm Giác còn là tâm phúc của Tân
hoàng, với tính tình không câu nệ, không phân tranh của Xương Vương,
nhún nhường ba phần với hắn là chuyện đương nhiên.
Hai người
đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một mình công chúa Thanh Bình trong sân, một
thân tố y sáng tỏ, phảng phất như tiên nữ chốn bồng lai.
Vân Hoàng hơi cúi người thi lễ với Vương Xương.
Xương Vương vốn có tiếng phong lưu, đã qua lục tuần nhưng cơ thiếp thành đàn, giờ thấy Vân Hoàng thanh tao xinh đẹp thì không khỏi ngây người... Hôm
trước, mẫu nữ hai người ngồi xe vào phủ, trong lúc vội vàng hắn còn chưa kịp nhìn kỹ dung nhan bọn họ. Bây giờ vừa liếc thấy, chợt nhận ra đứa
nhỏ ngày nào đã ra dáng thiếu nữ rồi, phong hoa không thua gì mẫu thân
nàng năm đó.
Chỉ là ai có thể ngờ tới, Kính phi ngày xưa nhan
sắc bậc nhất thiên hạ, thụ sủng đứng đầu lục cung, giờ lại rơi vào tình
cảnh bi ai như vậy.
Xương Vương thầm than thở, nhưng bề ngoài
vẫn mang vẻ trung hậu của bậc trưởng lão, thăm hỏi tình hình sức khỏe
của Kính phi còn đang cáo ốm, sau đó một phen sắp xếp người hầu kẻ hạ,
cuối cùng mượn cớ rời đi. Trong sân chỉ còn Thẩm Giác và Vân Hoàng đối
mặt với nhau. Khoảng cách ba bước, nhưng xa cả đời.
Nếu như ban đầu phụ hoàng đồng ý lời cầu hôn của hắn, hoàn cảnh lúc này sẽ thế nào đây?
Vân Hoàng đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, không khỏi nhếch môi cười nhạt.
Thẩm Giác yên lặng nhìn nàng, rốt cục cũng có thể thấy nàng như vậy,
không tị hiềm, không hèn mọn,... Nàng lại dùng một nụ cười lạnh nhạt
xuyên thấu tâm can mà đối diện với hắn.
Hồi lâu sau, Thẩm Giác từ từ rũ mắt.
....
Khánh Gia năm thứ nhất, sau tin bình, thứ tử Thẩm Giác vừa tròn hai mươi theo cha đi sứ Bắc Tề, trổ tài hùng biện khiến nước ngoài kinh sợ. Đêm đó,
đoàn sứ đi tới dịch quán, quan viên dâng tặng lụa là gấm vóc và mỹ cơ,
Thẩm Giác dứt khoát vỗ kiếm tiễn khách. Ngày về triều, hoàng đế mở tiệc
trong cung, ban hôn cho hoàng nhi... Mùa đông năm đó, công chúa Lâm
Xuyên gả vào Thẩm thị, sau đó không lâu thì đột nhiên phát bệnh, tới mùa hạ năm thứ hai Khánh Gia thì mất.
....
Trong một lần
cung yến, hoàng nữ thứ mười một của hoàng đế, tức công chúa Thanh Bình - Vân Hoàng bởi địa vị thấp kém mà ngồi ở ghế xa nhất. Trước điện ca múa
mừng cảnh thái bình, phồn hoa rực rỡ, tài tuấn phong lưu, chỗ nàng lại
yên ắng đến lạ, đối lập hoàn toàn với cảnh náo nhiệt bên trong. Phụ
hoàng khi đó rất vui vẻ, mượn say chỉ vào thiếu niên áo gấm, nói: “Trẫm
từng nghe qua trong kinh đồn rằng Thẩm lang phong lưu, nghĩ xứng thiên
nữ. Hôm nay nữ nhi của trẫm đều ở chỗ này, Thẩm Giác, ngươi có chăng
nhìn trúng người nào?”
Phụ hoàng trời sinh tính tình phóng
khoáng, thường nói ra những lời khiến người khác ngạc nhiên, mà lời nói
lần này đã khiến đám công chúa bọn họ ngồi sau mành che vừa kinh hãi lại vừa e thẹn. Mấy vị công chúa vừa độ tuổi lại càng khẩn trương, một bên
cầm quạt che nửa khuôn mặt, một bên len lén liếc nhìn Thẩm lang.
Vân Hoàng nghe được lấy làm thú vị, lòng hiếu kỳ nổi lên, cũng kiễng chân
nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy cha con Thẩm gia quỳ trên đất tạ ơn không
ngớt, phụ hoàng mỉm cười nhìn sang phía này, chờ Thẩm lang mở miệng. Tất cả mọi người trên điện đều tò mò không biết Thẩm lang sẽ cầu hôn vị
công chúa nào, ngay cả Hoàng hậu thường ngày nói năng thận trọng, lúc
này cũng liếc mắt nhìn sang.
Qua một lúc lâu, Thẩm Giác rốt cục mở miệng, “Thần, cầu thượng công chúa Thanh Bình.”
Tiếng bàn tán chợt tắt, cả điện chìm trong yên ắng, vừa rồi còn ca múa mừng
cảnh thái bình, chớp mắt một cái đã thành băng phủ bốn phía. Sau ngự án, hoàng thượng chợt trầm mặc.
Trên điện dưới thềm, trong ngoài
mành che không có lấy một tiếng động. Vô số ánh mắt đồng loạt hướng về
phía công chúa Thanh Bình đang ngồi ở vị trí thấp nhất, giống như hàng
vạn mũi tên lặng lẽ đâm tới người nàng.
Công chúa Thanh Bình
tên là Vân Hoàng, năm nay mười lăm, là do Kính phi sinh ra. Mười bảy vị
Đế cơ, tục danh đều độc một chữ, chỉ duy nhất công chúa Thanh Bình được
thánh thượng ban tên “Vân Hoàng“. Mây đón ánh nắng; vua của chim muông,
trống là phượng, mái là hoàng - Vân Hoàng, vua của chim muông, thỏa sức
bay lượn dưới ánh mặt trời.
”Ngày con sinh ra, Hoàng thượng
mộng thấy chim phượng vàng bay lượn dưới ánh mặt trời, nên ban tên Vân
Hoàng cho con.” Mỗi lần mẫu phi nhắc tới nguồn gốc của cái tên này, từ
ánh mắt đến vẻ mặt đều ngập vẻ tự hào, tựa như lần nữa thấy lại vinh
quang ngày trước. Nữ nhi của nàng từ nhỏ đã không giống người thường, là công chúa mà Hoàng thượng yêu quý nhất, Hoàng thượng còn vì sự ra đời
của nàng mà tổ chức lễ mừng cực kỳ xa xỉ, pháo hoa đốt suốt ba đêm.
Mãi một lúc sau, phụ hoàng rốt cục mở miệng, giọng nói hờ hững, “Ai là Thanh Bình?”
Thì ra, người đã sớm không còn nhớ đến sự tồn tại của nàng.
Cha con Thẩm gia quỳ trước bậc thềm cúi thấp đầu, không dám ngước mắt nhìn lên.
Sau đó Hoàng hậu nở nụ cười, “Hoàng thượng nghe nhầm rồi, Thẩm lang nói là Hưng Bình.”
”A, là Hưng Bình sao?” Hoàng thượng tựa như đang lầm bầm, quét mắt xuống cha con Thẩm thị bên dưới.
Lưng còng của Thẩm lão Hầu gia - Tín Viễn Hầu rõ ràng run lên, chỉ lưỡng lữ
trong chốc lát, giọng nói như chuông đồng liên vang lên, “Khuyển tử cả
gan cầu thượng công chúa Hưng Bình.”
Công chúa Hưng Bình là ấu nữ của Hoàng hậu, năm ấy vừa tròn mười ba, là vị công chúa mà đế hậu cực kỳ yêu thương.
Hoàng hậu mỉm cười, “Đáng tiếc Hưng Bình còn quá nhỏ, chưa đủ tuổi, trái lại tháng trước Lâm Xuyên vừa qua lễ cập kê.”
Công chúa Lâm Xuyên - nữ nhi thứ mười hai của Hoàng đế, do Thần phi - bào
muội của Hoàng hậu - sinh ra. Năm ấy Lâm Xuyên mười lăm, dung mạo xinh
đẹp, giỏi cầm thư.
Hoàng thượng lười biếng nhấp một ngụm rượu, không chớp mắt nói, “Vậy chọn Lâm Xuyên.”
Long nhan kim khẩu, một câu nói ra đã định cả đời sau này của Lâm Xuyên. Mà
cách đó trùng điệp ghế ngồi, tầng tầng màn che, Vân Hoàng đã sớm nhìn
không rõ vẻ mặt của người bên cạnh, người bên ngoài cũng không thấy được ánh mắt của nàng. Hết thảy những thứ này, đều không liên quan gì tới
nàng nữa, khoảnh khắc trước đó, sấm sét chợt đánh bên tai khiến nàng
giật mình sợ hãi, chẳng qua là hiểu lầm nho nhỏ của Hưng Bình mà thôi.
Là hiểu lầm, là trùng hợp, hay vì lý do nào khác, Vân Hoàng không còn tâm
tư phân biệt nữa, ánh mắt dò xét và giễu cợt bắn tới từ bốn phía như
xuyên qua y phục của nàng, khiến cả người nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đám
cung phi che miệng cười, nhìn nữ nhi của kẻ điên, lại cười thêm một vòng nữa. Công chúa Thanh Bình chỉ có thể cúi đầu nhìn chòng chọc hoa văn
trên váy mình, nhìn tới xuất thần.
Cha con Tín viễn Hầu dập đầu tạ ân, Thần phi và công chúa Lâm Xuyên cách mành tạ ân, quần thần dưới
điện liên tục chúc mừng, mệnh phụ trong ngoài chúc mừng, hai tiếng “vạn
tuế” vang vọng cung điện. Ca vũ lại một lần nữa bắt nhịp hân hoan, y
phục nghê thường rực rỡ, quạt lông lay động, yến tiệc linh đình,...
Hoàng gia có tin vui, khắp nơi ăn mừng, tứ hải chúc phúc.
Thế gia phong lưu cưỡi rồng lên chín tầng mây.
Tỷ muội Hoàng hậu Quách thị và Thần phi xuất thân không mấy cao quý, năm
xưa chỉ là nữ nhi của Thứ sử Bình Châu; Quách gia dù rằng một nhà hiển
quý, nhưng chưa bao giờ được xem là Hậu tộc chân chính...
Năm
thứ tư Thiên Hữu, Thái tử Hoài Tấn tố giác Hoa phi - mẫu thân của Lư
Lăng Vương lén lút dùng bùa nguyền rủa, dâm loạn cung đình. Cảnh Đế ban
rượu độc cho Hoa phi, xử trảm cả nhà Hoa thị; Năm thứ năm Thiên Hữu, Lư
Lăng Vương khởi binh ở Bình Châu, thừa dịp Thái tử Hoài Tấn tuần tra
biên giới phía Bắc, chém giết Thái tử và Tướng quân Quan Uy, bức Cảnh Đế nhường ngôi. Lư Lăng Vương kế vị đăng cơ, theo họ mẫu thân. Thứ sử Bình Châu có công phò tá, được phong làm Thái úy, trưởng nữ làm chủ trung
cung, Thứ nữ phong làm phi, Quách gia trở thành ngoại thích đứng đầu.
Giết anh đoạt vị, thay đổi quốc tính, nương tựa ngoại thích, tất cả những
việc này đều khiến nguyên lão trong triều và hoàng thân quốc thích tức
giận. Sau khi đăng cơ, việc làm của tân đế ngày càng bất thường, ưa
thích giết chóc. Những cựu thần liều lĩnh khuyên can đều bị phạt gậy đến chết. Chỉ trong chốc lát, lòng người trong triều ly tán, trọng thần
liên tiếp rời đi, cho nên trong triều không thần, biên quan không tướng, dẫn tới Bắc Tề rục rịch. Năm thứ chín Thiên Hữu, Tín Viễn Hầu Thẩm Ân
vào triều chủ chính trong lúc quốc gia lâm nguy. Thẩn Ân thân là nguyên
lão ba triều, đức cao vọng trọng, trong mười năm chủ chính đã nỗ lực
thực thi chính sách nhân - kiệm (nhân từ, cần kiệm), trọng dụng lương
thần, ba lần đẩy lui Bắc Tề.
Công chúa Lâm Xuyên gả vào phủ Tín Viễn Hầu. Quách gia và Thẩm gia, một bên là ngoại thích lớn nhất, một
bên là thế gia có danh vọng cao nhất, từ đó kết thành thông gia.
Tháng Mười năm thứ nhất Khánh Gia, hôn lễ của công chúa Lâm Xuyên oanh động Đế Kinh.
Ba ngày sau, công chúa Lâm Xuyên và Phò mã Thẩm Giác cùng nhau hồi cung
quy tỉnh (thăm bố mẹ), Hoàng hậu ban tiệc rượu tại điện Thừa Quang, Kính phi và công chúa Thanh Bình của cung Mộc Lan đều được mời đến. Mười năm trôi qua, Hoàng hậu lại có thể nhớ mãi không quên Kính phi đã phát
điên, cho dù ân oán giữa hai người đã kết thúc, thắng bại cũng đã phân,
nhưng Hoàng hậu chung quy vẫn muốn sỉ nhục nữ nhi của kẻ thù.
Công chúa Lâm Xuyên - Hoa Anh - chỉ nhỏ hơn công chúa Thanh Bình vỏn vẹn ba
tháng. Năm đó, Kính phi được Hoàng thượng sủng ái, vì mừng công chúa
Thanh Bình ra đời mà châm ngòi pháo hoa, chiếu sáng bầu trời Đế Kinh
suốt ba đêm. Ba tháng sau, công chúa Lâm Xuyên ra đời, trong cung bận
bịu...chuẩn bị tiệc rượu trăm ngày của công chúa Thanh Bình, trước cung
Thần phi vắng ngắt, dưới thềm tuyết đọng ba tấc.
Thế sự kỳ ảo, cục diện đổi thay...
Chỗ ngồi Vân Hoàng và Kính phi được an bài cẩn thận, đã không hấp dẫn sự
chú ý của Hoàng thượng, lại vừa vặn để mọi người nhìn thấy. Hôm đó Kính
phi vô cùng vui vẻ, bởi đã rất lâu rồi nàng không thấy cảnh náo nhiệt
như vậy, thế nên không khỏi khoa chân múa tay vui sướng, dẫn tới trái
phải che miệng liếc mắt. Ánh mắt Vân Hoàng không dám rời nàng dù chỉ một khắc, chỉ sợ nàng nhìn thấy phụ hoàng sẽ điên cuồng luống cuống. Nhân
vật chính đến, người bên ngoài đến, ánh mắt bọn họ nhìn hai người các
nàng, Vân Hoàng chưa từng để ý. Mãi tới lúc phụ hoàng giá lâm, mọi người lễ bái, Kính phi cũng si ngốc hướng về phía bóng người mặc long bào
vàng chói phía xa xa mà quỳ xuống cúi đầu, trán chạm nền đất, thật lâu
vẫn không dám ngẩng lên. Đợi tới khi Vân Hoàng nâng nàng dậy, ánh mắt
Kính phi đã đượm vẻ thê lương, càng không dám nhìn về phía Hoàng thượng
dù chỉ chốc lát. May mà phụ hoàng chỉ ở lại một lúc liền rời đi, phi tần hai bên bắt đầu tìm cách nịnh hót Hoàng hậu trước mặt mọi người, công
chúa Lâm Xuyên và Phò mã ngược lại biến thành phông nền cho chúng cung
phi.
Chưa quá ba tuần rượu, Kính phi đã hơi say. Dường như tâm
trạng Hoàng hậu rất tốt, thuận miệng đáp ứng Kính phi và công chúa Thanh Bình rời chỗ.
Bên ngoài, tuyết rơi lả tả, nhỏ xinh như hạt
gạo, một tầng tuyết mỏng mịn phủ lên mái ngoi lưu li, gió đêm thổi tới
cũng trở nên rét lạnh. Cung nhân hai bên mở ô, một đường dìu Kính phi đi ra.
Đi tới trong sân, một trận gió lớn ập tới, tuyết ào ào
đánh tới khiến mặt dù rung động. Kính phi cười vang vươn tay đón tuyết,
một mình chạy thẳng tới rừng mai.
Hai cung nhân vội vàng chạy
theo, Vân Hoàng mặc váy quá dài, không tiện đuổi bắt, một mình bung dù
đứng trong gió tuyết, đợi hồi lâu vẫn không thấy ba người trở lại. Hạt
tuyết sột soạt quét qua mặt dù bằng lụa mỏng, bị gió thổi bay đi, xẹt
qua tóc mai của Vân Hoàng. Hành lang phía xa chợt truyền tới tiếng cười
của nam tử, Thế tử Hiển Vương và thứ tử An Vương mũ quan áo mới đi tới,
thấy nàng đứng đó thì không khỏi ngây người - Trong đình, hoa mai lác
đác, mỹ nhân một mình đứng dưới ô, tuyết bay bốn phía, vạt áo đón gió,
tà lụa trắng uốn lượn trên nền tuyết.
Thứ tử An Vương lúc này
đã say chuếnh choáng, không thể nhận ra đó là Vân Hoàng, lảo đảo tiến
lên kéo ống tay áo nàng, cười nói, “Đây là mỹ nhân nhà ai?”
Vân Hoàng tức giận giật tay lại, né qua một bên, chỉ thấy mùi rượu nồng nặc ập vào chóp mũi. Nàng toàn mắng hắn vô lễ, lại nghe giọng ai lạnh lùng
từ sau truyền đến, “Nàng là công chúa Thanh Bình.”
Thứ tử An
Vương cả kinh, thân người lảo đảo, lại túm lấy ống tay áo Vân Hoàng rồi
ngã ngừa ra sau. Vân Hoàng cuống quít lùi lại, tiếng vải bị xé rách vang lên, ống tay áo rách làm hai nửa, da thịt gần như trong suốt thình lình lộ ra. Người phía sau vội bước tới che chắn trước người nàng nổi giận
quát, “Thiếu Khang, không được vô lễ!”
Thế tử Hiển Vương cuống
quít chạy tới đỡ Thiếu Khang, liên tục bồi tội. Lúc này Vân Hoàng đã xấu hổ lẫn giận dữ đến cực độ, lời trách mắng vọt tới bên môi lại phải nuốt về... Chuyện chẳng ra sao như vậy, nếu như vỡ lở, chẳng phải nàng sẽ
trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao? Hai người kia mặc dù chột dạ,
nhưng cũng không sợ Vân Hoàng, thấy nàng cúi đầu không nói liền nhân cơ
hội bồi tội thêm một câu rồi tươi cười rút lui.
Người nọ ngược lại không chịu bỏ qua, lạnh lùng quở trách, “Các ngươi cứ như vậy mà đi sao?”
Thế tử Hiển Vương xoay người, cười mỉa mai, “Thiếu Khang uống hơi nhiều,
công chúa đã độ lượng bao dung rồi, Thẩm huynh việc gì phải tức giận như thế? Cẩn thận làm buồn lòng công chúa Lâm Xuyên.”
Hắn nói...Lâm Xuyên...
Vân Hoàng bất chợt cảm thấy tim mình siết lại, dường như có dòng nước lạnh
như băng chạy thẳng lên não, bóp vụn lòng cảm kích cùng tình cảm ấm áp
vừa mới sinh ra.
Vân Hoàng thốt nhiên quay lưng lại, không nói một lời liền rời đi.
”Công chúa!” Người nọ tha thiết gọi nàng, nhưng Vân Hoàng không có quay đầu,
bước chân ngược lại còn nhanh hơn, tà áo kéo dài trên nền tuyết trắng.
Người nọ chạy vội tới, vươn tay về phía nàng, giọng nói trìu mến, “Ô của nàng.”
Vân Hoàng dừng chân, chậm rãi ngẩng đầu, rốt cục thấy rõ khuôn mặt người nọ