Ngồi thoải mái nhìn Phượng Âm đọc tấu sớ trên cao, ta có chút buồn ngủ. Phượng Ngoã vẫn chưa đến. Không biết lần này tới nàng có dắt theo Thuận nhi hay không?
- Phượng Dương?
Một người lay ta. Nhập nhèm nhìn Phượng Ngoã trước mặt. Là ta ngủ quên sao?
Phượng Âm cũng dừng đọc tấu chương, nàng nhìn ta bật cười:
- Dạo này ngươi làm sao thế? Luôn ngủ quên như vậy. Sáng nay trên triều cũng dám ngủ đứng.
Ta vuốt đầu không nói. Ta cũng không biết bị làm sao nữa.
- Hay kêu Lưu Hoà vào bắt mạch?
Ta trả lời Phượng Âm:
- Ta để nàng về Hoả Hương thăm Vịnh Khanh rồi. Hắn bị thương khi đang huấn luyện thuỷ quái.
- Đội quân đó, tiến hành tới đâu rồi?
Phượng Âm nghiêm túc nhìn ta. Tới lúc bàn chính sự rồi.
Chỉnh lại tư thế ngồi, hơi liếc Phượng Ngoã bên kia, nàng cũng nhìn về phía này chờ ta nói.
- Tiến hành tốt lắm! Thuỷ quái được nuôi nhốt huấn luyện từ nhỏ đều rất nghe lời, số lượng thuỷ quân điều khiển được chúng cũng đã tăng lên hai ngàn. Đang tiến hành huấn luyện Hải Quỳ. Nếu thành công, chúng ta không cần ngày nào cũng ở trên biển tuần tra nữa.
- Là ý gì?
Phượng Ngoã hỏi ta.
- Hải Quỳ không giống Bội Sâm. Bội Sâm chỉ bơi trên mặt nước, chở được người, da cứng rắn có thể thay chiến thuyền. Hải Quỳ sống ở dưới nước, thân mềm, da nhờn, hung dữ và ăn tạp. Điều đáng nói là cả cuộc đời chúng chỉ sống ở một vùng biển duy nhất và không cho phép loài nào xâm phạm…
- Ý ngươi làđể chúng canh gác vùng biển, thay thế đội tuần tra sao?
Ta gật đầu. Phượng Âm nắm bắt rất nhanh. Ý ta chính là như vậy.
- Nhưng nếu chúng tấn công cả thuyền chúng ta thì thế nào?
Ta xoa trán nhìn Phượng Ngoã:
- Vậy mới cần huấn luyện.
Nàng liếc nhìn ta, chuẩn bị phát tác. Phượng Âm trên kia liền ngăn lại:
- Đừng nháo nữa! Chuyện cảng biển thế nào?
Phượng Ngoã ngồi xuống, e dè nhìn ta. Ta cười khẩy.
Giọng Phượng Ngoã chậm rãi:
- Đã hoàn thành rồi. Cảng ở Hoả Hương có thể chứa được hai trăm thuyền thương gia, một khu chợ cũng đã xây dựng xong. Cảng ở Vân Thành có thể chứa được năm mươi thuyền, Tử Hương tộc thì được một trăm thuyền.
Hai năm nay Phượng Âm tập trung xây dựng cửa cảng, chuẩn bị nối lại giao thương quy mô lớn với ba nước kia. Giao thương với Kim quốc và Ân quốc sẽ đi từ Hoả Hương, qua biển Cấm thì chia thành hai đường: một đến Kim quốc, một đến Ân quốc. Cảng ở Vân thành chỉ là trường hợp các thương nhân muốn ở lại Nghi quốc một thời gian dài mới được phép tiến vào, hơn nữa phải chịu bị Nghi quốc kiểm soát. Cảng ở Tử Hương tộc một năm trước Hạ Cẩm dẫn quân đi khai thông, mở rộng thêm đường biển, vừa vặn gặp quân lính của Trường Hạp quốc cũng đang mở đường. Hai bên hợp sức mới có thể mở rộng vùng biển theo quy mô lớn hơn. Cảng ở Tử Hương tộc chủ yếu đón thuyền từ Trường Hạp quốc, như vậy sẽ rút ngắn thời gian cho thương nhân, cũng giảm áp lực trị an cho Hoả Hương. Đặc biệt, ta không hiểu tại sao Phượng Âm rất thích giao thương với Trường Hạp quốc, nàng nói họ chuộng nghĩa khí, đã nói nhất định làm. Ta thì thấy thương nhân kẻ nào cũng giống nhau, đều sặc mùi tiền.
- Thuyền mới đóng thế nào?
Phượng Âm nhìn qua, ta gật đầu:
- Đóng được ba trăm chiếc, có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Chú trọng an toàn và vững chắc, có thể chịu được bão tố bất ngờ. Mỗi thuyền sẽ có hai mươi thuỷ binh bảo vệ an toàn, một đội quân gồm mười người điều khiển Bội Sâm mở đường, đánh đuổi thuỷ quái.
- Đã thuyết phục xong, có khoảng hai ngàn hộ đồng ý theo chúng ta đến hai nước Kim, Ân giao thương.
Phượng Âm lắc đầu:
- Chuyến đầu thì chỉ cần một trăm người thôi. Lụa là, trang sức, ngọc trai và hải sản. Tạm thời là mấy thứ này trước. Chỉ là, chúng ta tiến hành giao thương với quy mô lớn cần có sứ giả đi vỗ về những kẻ trị vì. Ai đi thì thích hợp?
Ta dựa đầu vào sau, không nói.
Phượng Ngoã tiếp lời:
- Không thể để một quan viên nhỏ đi được. Đây là chuyện đại sự, nên để bọn họ biết chúng ta nghiêm túc.
Phượng Âm gật đầu:
- Ta định để cho hai người xuất phát từ Hoả Hương đến Kim quốc và Ân quốc, Hạ Cẩm sẽ mang theo đoàn sứ thần xuất phát từ Tử Hương tộc đến Trường Hạp quốc.
Ta lắc đầu:
- Ta không giỏi đi sứ, cũng không biết bàn chuyện chính trị. Bảo vệ trên biển thì có thể nhưng nói chuyện giao thương thì không nói được.
Phượng Âm xoa đầu, nàng nói:
- Ta cũng biết là thế nhưng hiện tại ngoài tỷ ra thì còn ai thích hợp?
Ta tựa đầu vào tay, không trả lời.
- Huống chi tân đế của Ân quốc không phải từng làm phu thị của ngươi sao? Có nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Ta chau mày nhìn Phượng Ngoã:
- Hắn bây giờ là Hoàng đế Ân quốc, ta là Định quốc tướng quân Nghi quốc. Có thể dựa vào quá khứ mà bàn chuyện giao thương?
Phượng Ngoã chống cằm nhìn ta, nàng nói:
- Ngươi xem ngươi đi, thả hai phu thị. Một kẻ trở thành hoàng đế, một kẻ là tể tướng của nước khác. Bất cứ lúc nào cũng có thể quay ngược cắn Nghi quốc. Đây là cái lý gì? Ngươi khi đóđáng lẽ nên giết chúng đi.
Ta tức giận đứng lên:
- Tóm lại, ta sẽ không đi sứ. Các ngươi muốn làm sao thì làm.
Bỏ về Thiên Viên các, ta ngồi ngẩn ngơ ngoài đình. Có quá nhiều chuyện phải nghĩ. Về kinh thành chính là rất nhiều việc nhưng chỉ toàn là những việc ta không thể làm.
*****
- Mẫu thân!
Thiên nhi chạy đến nắm váy ta. Vuốt vuốt tóc nó, ta hỏi:
- Hôm nay không phải đi học sao?
Nó lắc đầu, trèo lên đùi ta:
- Phu tử chỉ dạy chữ thôi, ta muốn học võ với mẫu thân. Mẫu hoàng đồng ý rồi.
Ta nói:
- Vậy lấy kiếm ra đây, ta dạy con.
- Vâng.
Thiên nhi chạy đi, Gia Nghị đi tới chỗ ta ngồi xuống, nàng nói:
- Tướng quân, trọng binh đã bày bố xong. Ngày mai sẽ diễn tập cùng với Thuỷ Tịnh quân ở Hoả Hương.
Ta gật đầu, hỏi nàng:
- Tuyển quân binh thế nào rồi?
- Đang tiến hành. Chủ yếu là các huyện xã ngoài kinh thành.
- Hoàng tộc và Đại gia tộc cũng không được bỏ qua, tất cả đều nhét vào quân doanh tập luyện.
- Vâng.
Giao thương với ba quốc gia kia cũng đồng nghĩa để lộ sơ hở của Nghi quốc cho bọn họ. Binh lực không mạnh, Nghi quốc rất dễ trở thành mồi ngon.
- Phía Khả Vinh có tạo được một loại vũ khí mới, ngươi thấy thế nào?
- Hôm qua đã cho binh lính dùng thử, Hoàng thượng cũng có mặt. Lực sát thương vàđộ chính xác cao hơn nhiều. Đang cho người tiến hành chế tạo với số lượng lớn.
Ta gật đầu không nói, cầm miếng điểm tâm định ăn nhưng chợt thấy đắng miệng lại bỏ xuống. Phủi tay nói với Gia Nghị:
- Siết chặt trị an ở Kinh thành và các vùng khác, đừng để rối loạn xảy ra. Tăng thêm quân lính, phải đảm bảo khi tiến hành giao thương vẫn giữ được trị an cho Nghi quốc.
- Vâng.
Gia Nghị lui xuống, ta cùng Thiên nhi đánh võ một chút. Ta chỉ điểm những sai sót trong chiêu thức của Thiên nhi, nên giơ kiếm thế nào, thức bộ phải ra sao. Nhìn Thiên nhi tấn công Lục Nga, ta chợt cảm thấy vui vui. Tiểu tử này nhất định có thể trở thành một tướng quân giỏi.
Thiên nhi được tỳ nữ đón đi. Lục Nga tới chỗ ta, nàng lau mồ hôi trên mặt nói:
- Tướng quân, Lão Ông đưa thư tới nói Lưu Hoàđang trên đường về kinh thành, Vịnh tướng quân không sao. Điệp Nhã tỷ có gửi chút rượu nếp cho tướng quân, nàng lại sinh thêm một tiểu tử nữa, nhờ tướng quân đặt tên.
- Ngươi báo lại với Kính Thiên, để hắn lo liệu đi.
- Vâng.
Lục Nga lui xuống. Ta dựa vào cột đình, chốc lát lại ngủ mất.
****
- A Dương?
Kính Thiên bưng một bát thuốc đi tới, nói với ta:
- A Dương, đến giờ uống thuốc rồi.
Ta gật đầu đưa tay lấy thuốc, uống một hơi. Nhìn Kính Thiên, ta hỏi:
- Có việc gì sao?
Hắn nói:
- Phụ thân viết thư cho ta nói người bị bệnh, muốn ta về núi Thất Nghịch.
Ta gật đầu:
- Vậy ngươi đến đó đi, ở đây ta có Gia Nghị chăm sóc rồi.
Hắn ngồi xuống, vuốt má ta:
- Ta đi rồi nàng nhớ phải uống thuốc, đừng đổ đi nữa.
Ta nhìn Kính Thiên rời đi. Tự nhiên lại có chút không nỡ.