Ra sức kéo sợi dây thừng, bàn tay đau nhức, rớm máu. Cánh cổng chậm chạp nhúc nhích, từ từ được kéo lên. Sợi dây đột nhiên giật mạnh, ta theo đà bị kéo ngã, trượt một đường dài trên đất.
Rầm!!!
Cánh cổng nặng nề rơi xuống, đóng chặt.
Toàn thân đau đớn. Khả Vinh nhanh chóng đỡ ta dậy. Đôi tay lấm lem bùn đất, những ngón tay cứng ngắc nắm hờ sợi dây thừng nhuộm đỏ máu, từng giọt máu thấm đỏ cát nóng dưới chân.
Nhúc nhích thử những ngón tay. Không cử động! Ngoài cảm giác đau đớn tê dại truyền lên, bàn tay hoàn toàn không thể cử động được nữa.
Ngoảy đầu nhìn những binh đứng sau, đôi tay họ cũng giống như ta. Nhìn lại cánh cổng nặng nề, ta ngăn không được thở dài:
- Khả Vinh, nghĩ cách làm nó nhẹ hơn đi. Nặng như vậy bao nhiêu người kéo cho đủ?
- Vâng.
- Tướng quân.
Lục Nga chạy tới dìu ta lên, nàng chăm chú nhìn vào tay ta, hoảng hốt. Mỉm cười với nàng, ta nói:
- Đừng sợ, ta không sao.
Ta đi vào một gốc cây, Lục Nga chạy đi tìm nước và gọi quân y. Những người khác cũng ngồi xung quanh. Tất cả đều chau mày chịu đau, từng giọt mồ hôi lăn dài trên má.
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt ta, Kính Thiên bước xuống, trên tay hắn còn có một giỏ đồ ăn. Hẳn là mang cơm đến cho chúng ta. Hắn nhìn mọi người rồi dừng lại tay ta, chau mày.
Bốn quân y chạy tới cùng với Lục Nga. Diêu Lục chạy tới trước mặt, ta xua tay:
- Ngươi đi kiểm tra cho binh lính trước, ta không bị nghiêm trọng đâu.
Hắn gật đầu rồi xách thùng thuốc tới băng bó cho người khác. Kính Thiên đặt giỏ đồ xuống, bước đến bế bổng ta lên, đi về xe ngựa. Khi qua Khả Vinh, hắn nói:
- Ta đưa tướng quân về phủ trước, ngươi lo chuyện ở đây.
Khả Vinh hành lễ với chúng ta:
- Vâng.
Ta ngoảnh đầu lại nói với Lục Nga đang chạy theo:
- Ngươi ở đây băng bó cho binh lính bị thương xong rồi hẵng về.
Nàng hơi dừng lại nhưng vẫn gật đầu:
- Vâng.
****
Khi tới phủ Lưu Hoà đã đứng chờ từ lúc nào, bên cạnh nàng là thùng thuốc. Kính Thiên đặt ta ngồi xuống ghế, trên bàn đã có một chậu nước sạch.
Lưu Hoà đổ một ít dược vào nước sau đó mới nhẹ nhàng dùng nước đó rửa tay cho ta. Không đau như dùng nước bình thường rửa, có cảm giác man mát dễ chịu.
Đất và máu trôi hết để lộ bàn tay dập nát, thịt đỏ hổi, một đường dài cắt ngang bàn tay sâu hoắm, một vài đốt tay cũng lộ xương trắng ra bên ngoài. Ta thấy mày của Lưu Hoà chau lại, đôi tay thuần thục bôi thuốc rồi băng kín hai bàn tay của ta.
Nàng ấy đứng lên, gom thuốc vào trong hộp. Ta nghĩ vậy là xong nhưng Kính Thiên nãy giờ im lặng đột nhiên nói:
- Ngươi xem luôn chân và vai của nàng.
Lưu Hoà nhìn Kính Thiên, ta cũng nhìn hắn. Cảm nhận được ánh nhìn, ta quay lại nhìn Lưu Hoà, nàng khô khan nói với ta:
- Tướng quân, xin cởi y phục ra.
Ta nhìn lại Kính Thiên, hắn vẫn đứng không nhúc nhích, vậy là muốn coi rồi. Ta hít mũi, đưa tay cởi nút thắt thì ngăn không được tiếng rên. Cơn đau từ hai tay dội lên đánh mạnh vào trong đầu.
Ta còn đang quay cuồng trong cơn đau thì đã thấy Kính Thiên đứng trước mặt. Hắn thở dài, gương mặt nghiêm túc giúp ta cởi y phục.
Ừm. Lần đầu ta thấy việc cởi y phục lại có thể nghiêm túc như vậy.
Hai vai của ta bị trầy nhưng nghiêm trọng hơn là trước ngực và mặt dưới cánh tay. Cả hai đều chảy máu, vùng thịt xung quanh cũng đỏ tím đan xen. Lúc nãy bị kéo ngã là hai nơi này tiếp đất trước, lại còn bị kéo dài một khoảng nên bị nghiêm trọng là đương nhiên. Hai vai và đùi của ta cũng có một vài vết trầy, máu vẫn đang rướm ra.
Ta nghe tiếng hít sâu của Lưu Hoà. Nàng vẫn nhanh nhẹn giúp ta rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc. Tay nàng rất nhẹ, hoàn toàn không đau chút nào. So với Tử Ân làm thì tốt hơn nhiều lắm. Tự nhiên ta nghĩ, thật ra giữ nàng lại cũng không tồi. Bỏ qua tính cách khô khan cố chấp của nàng thì mọi việc tốt lắm, ít nhất cũng loại bỏ khả năng mất mạng vì băng bó. Nhìn theo đôi tay nhỏ nhắn mềm mại như chân mèo của Lưu Hoà, ta nhịn không được mà so sánh với đôi tay to lớn thô kệch như củ cải của Tử Ân. Dù sao thì dùng chân mèo vuốt vẫn dễ chịu hơn là bị củ cải đánh.
- Tướng quân, đại nhân. Thần sẽ đi sắc thuốc.
Đã xong rồi à?
Kính Thiên dùng một tấm áo choàng khoác lên cho ta, gật đầu với Lưu Hoà. Nhìn bóng nàng lui ra, ta nén không được thở dài.
- Nàng đang nghĩ gì?
Ta thở dài:
- Vịnh Khanh vẫn ở trên biển.
Nếu nhớ không nhầm thì ngay sau hôn lễ, Vịnh Khanh đã mang quân ra biển, long đong ngoài đó đến tận bây giờ. Cuộc hôn nhân này, là đúng hay sai?
Một bàn tay ấm áp chạm vào mặt ta, ánh mắt Kính Thiên thật gần:
- Đừng nghĩ nữa. Mỗi người một cuộc đời.
Ta cụp mắt gật đầu. Cố gắng gạt những suy nghĩ này ra khỏi đầu.