Phượng Hoàng Vu Phi

Chương 15: Bắt đầu truy thê

Núi Nam Ngu.

Nghiêm Trường Tễ không tìm được Tiểu Phượng Hoàng ở những địa phương quen thuộc.

Bởi vì lo lắng Tự Khuynh phát hiện, hắn không dám đem thần thức thả quá rộng, chỉ có thể tìm từng chút từng chút, song vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Phượng Hoàng đâu.

Có thể ở chỗ Tự Khuynh hay không? Nghiêm Trường Tễ dùng pháp bảo ẩn thân, lặng lẽ lẻn vào đại điện.

Vẫn là không thấy người đâu, nhưng đúng lúc này Thanh Loan bị triệu đến.

Nghiêm Trường Tễ nhận ra bằng hữu này của Tiểu Phượng Hoàng--- có lẽ hắn ta sẽ biết Tiểu Phượng Hoàng đang ở đâu đi?

Hắn ngừng thở, hoàn toàn ẩn trọn khí tức, núp phía sau cột đá nghe lén cuộc đối thoại giữa Thanh Loan và Tự Khuynh.

Thanh Loan cung kính hành lễ với Tự Khuynh, nói: "Không biết Tôn thượng gọi ta đến, là vì chuyện gì?"

"Không cần quá mức câu nệ, ngồi đi." Tự Khuynh nói, "Không gấp, chỉ là Phi Phi gần đây gầy đi không ít, ta muốn hỏi ngươi một chút, có phải thân thể nó có bệnh gì hay không?"

Thanh Loan đột ngột cảnh giác, ngẫm nghĩ, trả lời, "Thiếu chủ không có điều gì đáng ngại, chỉ là có chút thiếu máu, đến vấn đề chung khi đột phá cảnh giới mà thôi."

Biểu tình Tự Khuynh nhìn không ra vui giận, cũng không lập tức trả lời đối phương.

Sự im lặng bao trùm khiến Thanh Loan đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc Tự Khuynh đang thăm dò mình, hay hắn thật sự đã phát hiện có điều không đúng?

Một lát sau, Tự Khuynh hỏi: "Đột phá cảnh giới? Phi Phi không đề cập gì với ta, hơn nữa lấy tốc độ tu luyện của nó, lần đột phá kế tiếp hẳn phải là mười năm nữa. Bỗng nhiên trước thời hạn sớm như vậy, là vì lẽ gì?"

"Thiếu chủ cũng không báo cho ta biết, khả năng cao là tìm được phương thức tu luyện tốt hơn."

Tự Khuynh kinh ngạc nói: "Ngươi không nhìn ra?"

"..." Thanh Loan vốn không giỏi nói láo, Tự Khuynh hỏi dồn dập, câu trả lời cũng phải đưa ra gấp, đào hết đất trong đầu ra, lấy lại tinh thần, suy nghĩ chốc lát, thật sự là sơ hở chất chồng---

Linh lực vận chuyện trong cơ thể có quan hệ rất lớn với phương pháp tu luyện. Thanh Loan xem bệnh, bình thường đều là dùng linh lực của mình dẫn đường, đi một vòng trong kinh mạch đối phương, để có thể phát hiện những vấn đề ấn giấu sâu bên trong, mà không áp dụng phương thức bắt mạch như tu sĩ trần thế.

Cho nên sau khi Tiểu Phượng Hoàng đổi phương pháp tu luyện, hắn thân là thầy thuốc, hoàn toàn có khả năng phát hiện những chỗ bất thường, làm sao có khả năng ứng phó với loại câu hỏi này.

Thanh Loan tự trấn an tinh thần, tránh tầm mắt sáng quắc của Tự Khuynh, giải thích: "Tôn thượng, linh lực của thiếu chủ không có gì kì lạ, có lẽ là gặp được kỳ ngộ nào đó giúp đỡ bộc phát tu vi."

Tự Khuynh nhìn hắn chằm chằm, hỏi ngược lại: "Ngươi không biết chuyện?"

Thanh Loan chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi nhễ nhại, nhắm mắt trả lời: "Bẩm, Thanh Loan không biết."

Nghiêm Trường Tễ trong thầm nghĩ, đây là bởi Tiểu Phượng Hoàng song tu với hắn, Thanh Loan không nhìn ra cũng bình thường.

Không ngờ Tự Khuynh đột nhiên gây khó dễ, chất vấn: "Tự Phỉ thật sự không có gì đáng lo? Mỗi ngày ngươi đều lén lén lút lút mang thuốc đến gặp thằng bé, đây cũng là không có gì đáng ngại của ngươi hay sao?!"

"Tôn thượng!" Thanh Loan đột nhiên cả kinh, quỳ rụp xuống, "Đó chỉ là thuốc bổ thông thường mà thôi!"

Nghe được lời giãi bày của Thanh Loan, Tự Khuynh sửng sốt một hồi, tiếp đó liền hiểu ra: "Thì ra mỗi ngày ngươi đến gặp nó, thật sự mang thuốc theo."

Tự Khuynh là đang dẫn dụ đối phương.

Thanh Loan thầm nghĩ, xong rồi.

Nghiêm Trường Tễ ngạc nhiên, Tiểu Phượng Hoàng rốt cuộc thế nào, nghiêm trọng đến mức cần phải uống thuốc sao? Nếu thật sự là bởi đột phá cảnh giới, cũng không đến nỗi khó chịu thành như vậy, còn phải giấu cả Tự Khuynh.

"Thanh Loan, nói thật cho ta."

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt vạt áo Thanh Loan, nhưng hắn đã đáp ứng Tự Phỉ, không thể tiết lộ cho Tự Khuynh dù chỉ nửa câu, dằn vặt hồi lâu, nói nước đôi: "Tôn thượng, Thiếu chủ quả thật không có bệnh gì, cậu ấy nói không có gì nghiêm trọng, chờ thời điểm thích hợp sẽ kể cho ngài, tránh gây thêm rắc rối cho ngài."

Mặc dù Thanh Loan nói vậy, nhưng Tự Khuynh không tin lấy nửa lời, tiếp tục tra hỏi: "Vậy thằng bé đâu?"

Thanh Loan lắc đầu một cái, cười khổ: "Cậu ấy cũng không báo cho ta."

Thì ra Tiểu Phượng Hoàng không ở núi Nam Ngu, ngay cả Tự Khuynh cũng không tìm được y? Nghiêm Trường Tễ mơ hồ ý thức có gì không ổn.

Sau đó Thanh Loan còn nói: "Theo tình trạng bây giờ của Thiếu chủ, ta đã đề nghị cậu ấy không nên rời khỏi núi Nam Ngu. Hôm nay cậu ấy bỗng nhiên rời đi, hẳn là có chuyện hết sức trọng yếu."

Tự Khuynh lập tức nghĩ tới ngày Tự Phỉ đột ngột đến thăm hỏi, tìm cách chứng thực Chu Tước và Nghiêm Lăng có phải cùng một người hay không.

Tự Khuynh không nén nổi tiếng thở dài, phất phất tay, nét mặt mệt mỏi: "Ngươi lui xuống đi, Thanh Loan."

"Tôn thượng..."

Thanh Loan còn muốn nói điều gì, nhưng Tự Khuynh đã quay người, hàm ý sâu xa: "Phi Phi đến Thiên giới, nó thật đúng là..."

Thật đúng là một đứa nhỏ ngốc không có tâm nhãn mà.

Vế sau là Tự Khuynh tự nói cho bản thân mình, thanh âm không lớn, Nghiêm Trường Tễ lại nghe được rõ ràng, đáy lòng kinh hãi--- Tiểu Phượng Hoàng lên Thiên giới!

Núi Nam Ngu cùng Thiên giới từ xưa tới nay xa cách rõ ràng, Tiểu Phượng Hoàng cũng chỉ có quan hệ tốt với một mình Đàn Yến, y lén trốn lên nhất định không phải để gặp Đàn Yến, mà là... vì đi tìm hắn.

Tiểu Phượng Hoàng thân thể khó chịu còn cậy mạnh chống đỡ lên Thiên giới, chẳng lẽ đã phát hiện thân phận của hắn hay sao? Nhưng tại sao hắn không phát hiện Tiểu Phượng Hoàng? Chẳng lẽ...

Trước mắt Nghiêm Trường Tễ biến thành màu đen, đất trời như đảo lộn, đôi chân không vững, một khắc hắn cũng không thể chờ đợi thêm nữa, bất chấp khả năng bị Tự Khuynh phát hiện, bấm pháp quyết trực tiếp lao ra khỏi đại điện.

Hắn vội vã trở về cổng thần điện phương Nam trên Bát Trọng Thiên, sau khi thủ vệ hành lễ, hắn liền hỏi: "Hôm nay có người lạ nào đến thần điện không?"

Thiên binh đáp: "Bẩm Thần quân, hôm nay không có ai đến thăm."

Thủ vệ sẽ không nói dối, hắn ta nói không ai tới, vậy thật sự là không ai tới.

Nghiêm Trường Tễ lại nghĩ, có lẽ nào Tiểu Phượng Hoàng còn chưa đến được Bát Trọng Thiên? Nhưng hắn lập tức xóa bỏ ý tưởng này, vị trí của Nam phương Thần điện cực kỳ dễ tìm, lấy tu vi của Tiểu Phượng Hoàng, dùng văn điệp dẫn đường, chỉ cần thời gian một nén hương là đến nơi. Mà Tiểu Phượng Hoàng vốn là người tính tình thẳng thắn không che không đậy, tại sao lại ẩn thân không xuất hiện?

"Thần Quân, có thể là thuộc hạ đã bỏ sót?"

Thủ vệ bỗng nhiên lên tiếng, kéo mạch suy nghĩ của Nghiêm Trường Tễ trở lại, hắn đáp: "Không có gì."

Thủ vệ thở phào nhẹ nhõm, Nghiêm Trường Tễ trở lại đại điện liền đóng cửa, gọi Quan Thiên Kính ra.

Chiếc gương bạc xuất hiện trước mặt hắn, hắn đưa tay khẽ chạm lên, vị trí bị đầu ngón tay chạm tới lan ra một vòng sóng lượn, mặt kính nhanh chóng phát sinh biến hóa.

Cái tên Tự Phỉ thoáng hiện lên trong danh sách qua cổng Nhất Trọng Thiên, tiếp đó là Nhị Trọng Thiên, Tam Trọng Thiên... Tên y một mực sáng rõ đến tầng thứ tám, liền ngừng lại.

Tự Phỉ quả nhiên đã tới!

Nghiêm Trường Tễ dường như quên cả hô hấp, nếu như Tiểu Phượng Hoàng quả thực đã tới, nhưng thủ vệ lại không thấy y, vậy chỉ có thể nói rõ y...

Lúc này hình ảnh trong gương lại phát sinh biến hóa, danh tự từ từ được ẩn đi, biến mất, tiếp đó hình ảnh Nam phương Thần điện hiện lên ngày một rõ nét, chỉ thấy bóng dáng một thiếu niên tuyệt đẹp rẽ mây nhẹ nhàng từ xa đi tới.

Đó là Tiểu Phượng Hoàng mà hắn vô cùng quen thuộc.

Nhiều ngày không gặp, sắc mặt Tiểu Phượng Hoàng tái nhợt đi rất nhiều, gầy đi không ít, thần sắc cũng có chút tiều tụy.

Sao y có thể tự giày vò bản thân thành như vậy?

Mặc dù Nghiêm Trường Tễ luôn một mực tự nhủ, hắn cùng Tiểu Phượng Hoàng đã kết thúc, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của cậu, vẫn không kiềm chế được tâm trạng phập phù.

Ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng mang theo bất an, y đi một mạch hết dọc đường đến thần điện. Sau đó Nghiêm Trường Tễ nhìn thấy y núp sau cây, nghe trọn vẹn cuộc đối thoại giữa Hoa Thường cùng Dao Y.

Phỏng đoán trong lòng được chứng thực, Nghiêm Trường Tễ giận đến thiếu chút nữa hất đổ gương trời, hình ảnh sau cùng của một Tiểu Phượng Hoàng cố nén không cho nước mắt tuôn rơi quanh quẩn thật lâu trong tâm trí hắn. Hắn đi qua đi lại trong đại điện mấy vòng, cuối cùng không nhịn được, xoay người đạp thẳng một cước đá đổ chiếc ghế bên cạnh, giận dữ hô lớn: "Thanh Nguyệt, Dao Y đang ở đâu------!"

Tiểu thư đồng hối hả chạy vào, chắp tay cúi người hành lễ: "Thần Quân, Dao Y đã bị đưa tới sông Ngân, lúc này đây đã đến giờ chấp hành hình phạt."

Một bụng nổi giận của Nghiêm Trường Tễ không có chỗ phát tác, liền đạp nát chiếc ghế dưới chân.

Thanh Nguyệt câm như hến, không dám phát ra dù chỉ là một chút thanh âm, ngay sau đó Nghiêm Trường Tễ trực tiếp hóa về nguyên hình, vọt ra khỏi đại điện.

Trừng trị Dao Y là thứ yếu, tìm được Tiểu Phượng Hoàng đang mất tích mới là điều quan trọng lúc này.

Cảm xúc mất khống chế của Tiểu Phượng Hoàng trực tiếp phản ứng lên thai nhi.

Sau khi y rời khỏi Bát Trọng Thiên, bụng dưới bắt đầu đau quặn thắt. Y vốn định lập tức trở lại núi Nam Ngu, nhưng vừa cố gắng trụ được rời khỏi Thiên giới, đã đau đến run rẩy toàn thân, không nhấc nổi chân, chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ lấy thân cây gần đó, miễn cưỡng chống đỡ không để thân thể đổ nhào.

Thời điểm đỉnh điểm của đau lòng, bình thường Tiểu Phượng Hoàng sẽ rơi lệ không dứt, nhưng giờ đây y hoàn toàn không khóc nổi, dường như tuyến lệ đã cạn khô.

Trên thực tế, trong đầu y vẫn luôn cố chống lại, từ sâu trong thâm tâm, vẫn chưa chịu tin Nghiêm Trường Tễ từ trước tới nay đều là lừa gạt y, những lời ngon tiếng ngọt ngày xưa, tất cả đều là lời nói dối.

Nhưng chân tướng nằm đó, y không thể không tin.

Tiểu Phượng Hoàng không đưa tin cho Tự Khuynh.

Chính xác mà nói, y không dám đối mặt Tự Khuynh, y sợ phải đối mặt với ánh mắt quan tâm của người, y cần phải tranh thủ tỉnh táo lại, phải tiêu hóa xong chuyện Nghiêm Trường Tễ lừa dối y.

"Cục cưng, con ngoan một chút nhé..." Đôi môi Tiểu Phượng Hoàng run run, bàn tay đặt trên bụng dịu dàng xoa khẽ, "Chỉ một chút thôi..."

Nhà dột gặp mưa đêm. Tiểu Phượng Hoàng vừa dứt lời, thứ âm thanh cả đời này y đều không mong gặp lại vang lên phía sau tai: "Chà, ai đây nhỉ----"

Thứ thanh âm vừa khàn vừa chối tai, trong giọng nói mang theo ý bậy bạ khiến người ta nôn mửa.

Là Đằng Xà.

Gã không chết, gã lại trở về!

Hồi ức bị bắt cóc dội về trong trí nhớ, Tiểu Phượng Hoàng như rơi vào hầm băng, y muốn chạy trốn, lại lập tức bị túm lấy.

Đằng Xà trông còn dữ tợn hơn hai trăm năm trước, bởi vì nhập ma, trên mặt nổi đầy gân xanh, vảy màu xám đen mọc lên rải rác.

Gã bắt được Tiểu Phượng Hoàng vô cùng dễ dàng, kéo tay lôi y vào trong ngực, cắn lên dái tai y, mập mờ thổi khí lên cần cổ mảnh khảnh của y: "Đây không phải là Tiểu Phượng Hoàng xinh đẹp đáng yêu của chúng ta sao... Làm sao lại lén chạy ra ngoài, rồi còn nhảy vào lồng ngực ta đây thế?"

"Buông, buông ta ra... khụ... quái vật ghê tởm..." Tiểu Phượng Hoàng bị gã giữ đến hít thở không thông, suýt nữa ngất xỉu.

Đằng Xà cười híp mắt nói: "Đừng trừng ta, ngươi càng trừng ta, ta càng nhịn không nổi muốn thao ngươi."

Lưỡi rắn lạnh như băng lao lên mặt Tiểu Phượng Hoàng, khiến toàn thân y nổi đầy gai ốc.

Tiểu Phượng Hoàng giãy giụa hét lớn: "Thả ta ra, tên quái vật hèn hạ nhà ngươi! Thả ta ra -----a-----" Giọng y gấp gáp đến nỗi âm cuối cũng có chút lạc điệu.

"Đồ đê tiện, lúc này không có Nghiêm Trường Tễ cứu ngươi, tên gian phu của ngươi lần trước thiếu chút nữa giết chết ta, ngươi nói xem, ta nên đòi trả giá thế nào đây?"

Tiểu Phượng Hoàng vừa điều linh lực, y như rằng cảm giác lạnh thấu xương lại trùm lên, chỉ nghe Đằng Xà chậm rãi nói: "Cùng một chiêu thức ta sẽ không trúng hai lần, huống chi lần đầu ngươi còn chẳng gây nổi thương tích cho ta, chẳng lẽ ngươi tưởng ta sẽ để ngươi thỏa thích hành động lần này sao?"

Dứt lời, huyễn hóa băng xà thành ma khí, thả ra gắt gao cuốn lấy Tiểu Phượng Hoàng, tiếp đó đâm thẳng vào cơ thể y, khí lạnh trí mạng ào ào rót tới, người sau nâng cổ phát ra một tiếng kêu gào đẫm lễ: "A a a----"

Đau quá.

Cảm giác đau đớn nổ tung như có một cây đao cùn cắt đứt từng sợi kinh mạch trong thân thể y, đem linh hồn và thể xác của y phá nát toàn bộ.

"Ngươi có biết hai trăm năm qua, ta đã trải qua thế nào không? Phượng Hoàng, Chu Tước, Ứng Long,... từng kẻ từng kẻ đều muốn ta chết, đã vậy nếu ta còn chưa chết, trước tiên liền để ngươi đi đầu!"

Tiểu Phượng Hoàng cho rằng hôm nay là ngày chết của mình.

Nhưng một giây kế tiếp, từ lòng đất phát ra một tiếng động vang trời---

"Ầm!"

Mặt đất bị chấn động đến chia năm xẻ bảy, dưới chân y bất ngờ xuất hiện một lỗ hổng lớn, từ từ toạc ra rộng hơn, một cái thân cây nhọn hoắt chui thẳng lên từ lòng đất, nhanh như chớp trực tiếp chọc xuyên người Đằng Xà!

Tiểu Phượng Hoàng thoát ra, tê liệt ngồi dưới đất thở dốc mấy hơi, trơ mắt nhìn thân cây hóa thành đống dây mây mềm dẻo to cỡ miệng bát trong nháy mắt, tựa như một tấm mạng nhện xanh thẳm, gắt gao trói lấy Đằng Xà.

Lực lượng này rất lớn, càng xoắn càng chặt, thẳng đến lúc vặn cho Đằng Xà bị ép rỉ máu tươi.

Con ngươi của gã nổi lên đốm máu nhàn nhạt. Gã dường như muốn mắng chửi điều gì, nhưng vừa phát ra một âm tiết, liền bị máu phun ra ngoài rót ngược vào khí quản, ho khan đến thất khiếu đổ huyết.

Tiểu Phượng Hoàng bị buồn nôn muốn ói, y bỏ mặc suy nghĩ xem lần này là ai cứu mình, đột nhiên đứng dậy chuẩn bị nhanh chóng rời đi, còn chưa đứng thẳng, đầu gối đã mềm nhũn, lảo đảo đổ về phía trước.

Ngoài dự liệu của y, y cũng không ngã xuống đất, mà được một bàn tay kéo trở lại.

Y ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn phi phàm, thân hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy, chứa đựng khí thế xâm lược mười phần, trên trán có một dấu ấn xanh nhạt như lá liễu dài nửa ngón tay, khiến người đã gặp qua là không thể nào quên.

Đây là vị Thần Quân từ đâu tới?

Còn chưa chờ Tiểu Phượng Hoàng đặt câu hỏi, đối phương đã chú ý tới khuôn mặt đang nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, bàn tay mang vết chai mỏng của hắn túm chặt tay y đến phát đau, dường như muốn đem y dúi vào trong thân thể. Chỉ nghe nam nhân nói: "Tên ngươi là gì?"