Mộc Chân híp mắt, quan sát nữ tử đôi lúc sau đó trở lại trạng thái ban đầu, tươi cười nói.
- Vị cô nương này từ đâu tới, tại hạ thật không quen biết. Phiền tránh đường.
Nử tử kia nheo mày nhìn hắn, nàng có vẻ không hài lòng với cách ứng đối của hắn cho lắm. Bước một bước về trước, nàng ta vung roi vào thân ngựa khiến nó hí lên một tiếng to sau đó điên loạn chạy.
Nhìn xe ngựa nghiêng ngã chạy thẳng về phía trước, tên nô bộc đứng phía sau cười nịnh nọt lấy lòng.
- Người xem. Hắn ta đúng là thỏ đế, mới doạ một chút đã như vậy...
Nữ tử nhếch mép, ánh mắt vẫn tập trung về phía cát bụi mịt mờ.
- Thỏ đế hay cáo già vẫn chưa thể khẳng định. Ta chỉ biết, vừa rồi roi da của ta có thể chạm vào thân ngựa là vì hắn cố tình.
...
Thảo Nguyên rộng lớn xanh ngát mở ra trước mắt. Những bãi cỏ xanh mượt bao phủ một khoảng bao la. Không khí nơi đây trong lành hơn hẳn, tiếng chim hót cũng trong trẻo hơn nơi khác.
Mộc Chân liếc nhìn khung cảnh tươi đẹp ấy, không nói gì hắn chỉ nở một nụ cười bí hiểm.
Tiếng vó ngựa, tiếng gió lùa ngày một giảm, tốc độ chậm dần. Không lâu sau đó, tiếng "uy" kéo dài của phu xe báo cho hắn biết đã đến nơi.
Tên cận vệ bên ngoài nói vọng vào.
- Chủ tử! Chúng ta đã đến nơi.
Nói rồi hắn nghiêm cẩn cúi đầu chờ đợi phản ứng của Mộc Chân.
Hít một hơi, Mộc Chân nhếch mép cười sau đó đáp ừ một tiếng. Tên cận về nhanh chóng vén màn, đặt ghế đỡ bên dưới xe dẫn đường Mộc Chân xuống.
Hắn chắp hai tay sau lưng, đi thẳng về phía cổng trại. Từ phía trong, có hai người đàn ông cao to đang cười chào đón, dắt theo đội binh bước ra ngoài.
- Ây! Cứ tưởng ngài không đến. Bát... À không biết...
Nhìn thấy vẻ lưỡng lự của người đàn ông, Mộc Chân cười bình thản.
- Thúc Nhạc La, không cần câu nệ câu xưng hô. Cứ gọi ta là Mộc Chân.
- Như thế sao được, ngài dù gì cũng nắm lãnh thổ binh quyền....
- Được rồi, được rồi. Cứ gọi Bát Vương.
Mộc Chân không thích bàn về chủ đề này, hay nói đúng hơn là hắn cực kì ghét chủ đề này. Xua tay tỏ vẻ không quan tâm, hắn đi thẳng vào trong với lửa giận trong lòng.
Hắn chợt nhận ra, thảo nguyên có cái hay của thảo nguyên. Chắp hai tay sau lưng hắn ung dung vừa đi vừa nói chuyện với người đàn ông hắn vừa gọi Thúc Nhạc La. Thúc Nhạc La nguyên là đại tướng của thảo nguyên này nhưng cách đây ba năm từ khi Hoàng Nhạc thống trị thảo nguyên thì ông ta bất ngờ bị gián cấp - từ đại tướng nắm giữ toàn bộ quân đội thảo nguyên trở thành kẻ không chức không quyền, công việc duy nhất chỉ là làm theo những gì Nhạc Vương yêu cầu, đôi khi chỉ là đón tiếp khách nhân đơn giản như vậy.
- Thúc Nhạc La. Bao năm qua thảo nguyên luôn cách biệt với bên ngoài, không tiếp khách. Ta thật sự có chút ngạc nhiên khi được mời đến đây.
Thúc Nhạc La đi bên cạnh, không quá khó để Mộc Chân nhìn rõ nếp nhăn nơi đuôi mắt cùng với cái cau mày nhẹ của ông. Ông ta chỉ lắc đầu sau đó thản nhiên nói.
- Chuyện này chỉ có Đại Vương mới trả lời ngài được.
- Ông không biết?
- Đúng vậy.
Mộc Chân hơi mỉm cười, gương mặt tuấn tú của hắn toả ra sự mê hoặc người đối diện. Hắn chậc lưỡi.
- Đúng rồi, ông không thể biết rõ mọi thứ. Giống như việc từ đại tướng nay lại trở thành kẻ không quyền không binh.
Thúc Nhạc La nắm chặt hai tay rồi nhanh chóng buông ra ngay sau khi nghe Mộc Chân nói bồi câu sau.
- Cũng giống như ta, không thể biết vì sao từ một hoàng tử ta lại trở thành kẻ tay trắng, có "nhà" không thể về.
Mộc Chân nói xong thì bước nhanh hơn về phía trước mà không đợi Thúc Nhạc La dẫn lối. Ông ta đứng phía sau nhìn theo bóng lưng hắn, dường như trong đầu ông đang diễn ra tranh đấu - về việc gì đó - về hắn chẳng hạn.
Mộc Chân được đưa vào trong, khung cảnh hoàn toàn biến đổi.
Những chiếc bàn bày rất nhiều hoa quả, thịt nướng và cả những bát đầy chất lỏng màu trắng đục - hắn đoán đó là sữa dê. Đại Vương Hoàng Nhạc - người đàn ông gương mặt bặm trợn, những lọn tóc dài xoăn buông xoã, ngồi trên bục cao, bên cạnh còn có hai nữ nhân xinh đẹp son phấn đỏ hồng - kẻ vuốt ve người dâng rượu. Mộc Chân hơi chuyển ánh mắt sang nữ nhân ngồi dưới điện bên phải - là nàng ta!
Hoàng Nhạc đột nhiên lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn.
- Bát hoàng tử, cuối cùng ngươi cũng đến.
- Đại Vương. Cứ gọi ta là Bát Vương. Đại Mộc đã có tân hoàng, ta cũng không còn là bát hoàng tử.
Hoàng Nhạc cười to, tay vỗ nhẹ lên đùi của nữ nhân bên cạnh.
- Ta nói sai rồi sao? Được rồi, được rồi. Ngồi xuống đi.
Mộc Chân có lễ ngồi xuống chiếc bàn nhỏ đối diện với nữ nhân kia. Cả hai đối mặt nhau, không ai nói gì chỉ mỉm cười. Người ngồi phía trên lại lên tiếng.
- Thế nào? Ngươi thích Tiểu Đán?
Mộc Chân có chút mất tự nhiên nhưng đã vội giấu đi cảm xúc.
- Chỉ là ta đang thắc mắc không biết tiểu thư đây là...
Nữ nhân kia cười nhẹ, chậm rãi đứng lên hành lễ.
- Công chúa thảo nguyên - Hoàng Đán.
Mộc Chân tỏ vẻ hiểu, nhẹ gật đầu sau đó chuyển hướng về phía Hoàng Nhạc.
- Đại Vương, ta có một thắc mắc không biết ông có thể giải đáp hay không?
Bị Mộc Chân lờ đi, Hoàng Đán tức giận đỏ mặt, nhưng không thể làm càng. Nàng nuốt giận, lặng im ngồi xuống. Hành động của nàng đều lọt vào tầm ngắm của Hoàng Nhạc.
- Có chuyện gì Bát Vương cứ nói.
- Có phải ta đến quá sớm hay không?
Hoàng Nhạc cười ha hả, ông ta đẩy tay nữ nhân bên cạnh ra một cách thô bạo khi nàng vừa dâng lên ly rượu.
- Tiệc đã bắt đầu rồi.
- Tức là...
- Khách mời đã đến đủ.
Mộc Chân đảo mắt nhìn quanh, sau đó nâng lên ly rượu.
- Vậy chúng ta bắt đầu vào tiệc thôi.
Rốt cuộc là vì điều gì?
Thảo nguyên chưa một lần mở cửa đón khách, nay lại mời Mộc Chân đến nhưng quan trọng hơn là chỉ mình hắn.
Buổi chiều nắng vàng, con nắng đậu trên tán lá xanh ngoài kia. Trên bãi cỏ non mơn mởn trải dài, Mộc Chân đứng lặng người nhìn khoảng không bao la. Hắn cười quỷ dị, tự nói với bản thân.
- Thảo nguyên không phải là không tốt.
...
Hắn trở về đến phủ cũng đã là buổi đêm, lặng lẽ trở về thư phòng, có vẻ như hắn không muốn bị làm phiền.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, vừa mở cửa hắn đã thấy Trần Kiều Như đợi sẵn phía trong. Hắn hơi khó chịu nhưng vẫn không thể hiện ra mặt.
- Nàng vẫn chưa ngủ?
- Ta đợi chàng về.
Mộc Chân ngồi xuống ghế, nhận lấy khăn ấm từ Trần Kiều Như.
- Ta biết chàng mệt mỏi, nhưng vẫn còn việc phải làm, chắc chắn sẽ trở về thư phòng.
Nàng vừa nói vừa giúp hắn thay y phục. Hắn mỉm cười, nắm lấy tay nàng, ân cần vuốt ve đôi tay nhỏ.
- Nàng vẫn luôn là người hiểu ta nhất. Hôm nay ở phủ thế nào?
Trần Kiều Như rút tay khỏi tay hắn, tiếp tục công việc của mình. Nàng chậm rãi nói.
- Vẫn ổn.
Hắn nhìn nàng, tiếp tục giữ tay nàng lại.
- Nàng đang lẩn trốn? Có chuyện gì sao?
- Ta...
Trần Kiều Như tròn mắt nhìn hắn, miệng lắp bắp không nói nên lời.
- Có chuyện gì?
Nàng lần nữa rút tay khỏi tay hắn, sau đó đi về phía cửa sổ.
- Chàng mệt rồi, ngủ đi.
- Nàng cho rằng nàng sẽ có thể giấu được ta?
Nói rồi hắn nhanh chân bước ra ngoài với vẻ mặt giận dữ. Biết hắn có ý định gọi người điều tra, nàng vội vã giữ chặt tay hắn.
- Chân. Chàng đừng nóng giận, ta sẽ nói.
Hắn dừng chân, nhìn mặt nàng hoảng sợ, trong lòng có chút xót xa. Hắn đưa tay lau đi dòng nước mắt trong suốt trên má nàng.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trần Kiều Như lắp bắp, nói mãi mới xong.
- Muội muội, có, thai.
Mộc Chân dừng lại động tác, hắn lặng người một lúc sau đó đột nhiên cười lớn khiến Trần Kiều Như giật mình.
- Tốt lắm. Làm tốt lắm.
Nói rồi hắn buông Trần Kiều Như ra, sau đó bỏ ra ngoài.
Trần Kiều Như đứng lại, vẫn còn thút thít nhưng ánh mắt đã không còn vô hại ngây thơ như vừa rồi.
...
Quách Lan ngồi trên đệm, miệng vẫn còn tủm tỉm cười. Tay nàng xoa xoa lên bụng, trong lòng lại thích thú vô cùng.
- Lan phi. Hiện tại người đang mang trong người dòng máu của vương gia, lần này, Đông viện chắc chắn không thể chuyển mình rồi.
Quách Lan không đáp lời nha hoàn kia, chỉ mỉm cười, chăm chú vuốt ve phần bụng thon gọn. Nha hoàn thấy nàng không đáp lời, nhưng biểu hiện lại rất hài lòng nên đã cả gan nói thêm một câu.
- Nữ nhân quan trọng nhất là biết thay phu quân sinh hạ quý tử, nói chi mấy việc khác. Nô tỳ thấy, khéo sau khi nương nương sanh hạ tiểu vương gia, lại được nâng thành chánh phi duy nhất.
- Tiểu nha hoàn nhà ngươi miệng mồm lẻo mép, để Đông Viện nghe được thì đừng trách sao bản thân xui xẻo.
Lời nói tưởng chừng như đang trách móc nhưng nụ cười trên môi nàng biểu thị nàng vẫn đang rất hài lòng với những lời rót mật bên tai kia.
Được đà, nha hoàn cứ thế phát huy.
- Nương nương. Vương gia không có ở phủ, người phải thật cẩn thận. Đợi khi vương gia về, chỉ cần báo tin vui này thì nương nương muốn gì chẳng được.
Quách Lan vẫn im lặng, chỉ gật đầu tỏ vẻ tán thành, tuy nhiên sau trong đáy mắt lại chứa đựng nỗi buồn không nói nên lời.
Từ ngày Mộc Chân cam chịu lui về vùng đất khô cằn này làm một vị vương gia hữu danh vô thực, nàng đã thay đổi suy nghĩ rất nhiều. Nàng muốn nhiều hơn danh vị Lan vương phi này. Thế nhưng, Mộc Chân lại chịu thua sớm đến vậy. Nhưng nghĩ cho cùng, hiện tại hắn lại chính là cành cây cuối cùng nàng có thể bám víu. Cả Quách phủ đều rời khỏi Đại Mộc, bọn họ đến một vùng đất mới - nơi thiên đường mà thỉnh thoảng nàng vẫn nghe bọn nha hoàn lén lút nói đến - Vĩnh Ngọc quốc. Càng nghĩ đến nàng cần ôm hận, vì sao Quách An có thể đối xử với mẹ con nàng như vậy. La Bích Hân hiện tại vẫn còn bị nhốt trong cung mặc dù đã có tân hoàng. Tỷ tỷ của nàng - Quách Tuệ lại biệt tâm, muốn cắt đứt quan hệ với nàng khi phu quân của nàng là Mộc Chân còn phu quân của tỷ ấy lại là tay sai của Mộc Lịch. Tất cả những điều này, chẳng phải đều do sự nhẫn tâm và ít kỷ của cha con Quách Ngọc hay sao?
Căm hận là thế nhưng nàng lại chẳng dám hé môi nửa lời. Bởi nàng biết nàng không đủ khả năng phản kháng, Mộc Chân cũng chẳng màng tâm tư của nàng, lại còn ả Trần Kiều Như kia nữa.
Nghĩ đến cái tên Trần Kiều Như, nàng lại thở dài, bao nhiêu phiền muộn lại đến.
Vừa lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào. Quách Lan trông ra cửa, hoá ra bóng dáng nam nhân mà nàng vẫn chờ đợi cuối cùng cũng trở về.
Nàng đẩy nha hoàn lúc nãy ra, sau đó nhanh chân tiến ra cửa, nũng nịu lên tiếng.
- Vương gia. Cuối cùng người cũng trở về, ta đợi người rất lâu.
Nói xong, nàng nép mình vào lòng hắn, tay nhẹ vuốt ve phần ngực săn chắc. Mộc Chân thuận thế ôm lấy bả vai nàng ta, chậm rãi tiến bước về phía giường to. Cả hai ngồi xuống, lúc này hắn mới cất tiếng. Giọng hắn không quá gần gũi cũng chẳng quá xa cách, khiến nàng không biết hắn đang vui hay buồn.
- Nàng đợi ta? Có chuyện gì sao?
Quách Lan mỉm cười, ngước mặt nhìn hắn. Ở góc độ này, nàng chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt của hắn, thế nhưng nét tuấn tú vẫn làm tim nàng xao xuyến.
- Vương gia. Ngày hôm nay, ta rất mệt, cứ muốn ngủ, lại còn chóng mặt buồn nôn.
- Nàng bị bệnh à? Đã gọi y phủ thăm khám chưa?
Nha hoàn đứng bên cạnh nghe Mộc Chân nói lạc chủ đề, bèn khéo léo nói.
- Vương gia, nương nương sáng nay ngất xỉu, Kiều phi cho y phủ đến khám mới biết nương nương có thai gần một tháng rồi.
- Nàng có thai?
- Vâng.
Quách Lan ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, dụi đầu vào lồng ngực hắn. Nàng đắm chìm trong hạnh phúc mà không hề cảm nhận được giọng nói hắn vốn không biểu hiện cảm xúc nay lại trở nên lạnh lùng đáng sợ.
- Người đâu...
Quách Lan nhìn ra phía cửa, trong lòng đang hân hoan chờ đón phần thưởng mà Mộc Chân ban tặng, nào ngờ tai hoạ ập đến đầu lúc nào chẳng hay.
Bọn gia đinh chạy vào khiến gian phòng trở nên chật chội. Quách Lan cảm thấy có gì đó không đúng, nàng chưa kịp hỏi hắn vì sao đã như chết đứng khi nghe hắn nói.
- Mang ả ta ra ngoài, giam vào phòng củi cho bản vương.
- Vương, vương...
Quách Lan như rơi xuống vực thẳm, nàng không biết nàng đã làm gì nên tội, nàng chỉ báo với hắn nàng đã mang thai, lẽ ra hắn phải vui mừng mới đúng, vì sao lại ra nông nỗi này...