Từ sau sự kiện đại cung nữ Đức Thuần bị khiển trách, Hoàng thượng cũng thờ ơ hơn với Hiền phi, vì thế mà số lần Hoàng thượng đến hậu cung cũng giảm hẳn. Nàng ta vì việc này mà rầu rĩ suốt ngày, rồi bỗng nhiên trong cung dấy lên tin đồn rằng nàng ta sẽ được phong hậu. Lời đồn đãi này đầu tiên chẳng ai tin, nhưng rồi ngay đến cả đám quan viên trong Ti lễ giám cũng nói bóng nói gió, thế nên mọi người càng tin là thật.
Vừa khéo hôm đó, Hiền phi thấy khó ở nên đi ra ngoài tản bộ, có đi ngang qua Phượng Tiên cung. Nơi đó lâu nay bị niêm phong, nhưng đằng sau tấm màn che vẫn thấy lờ mờ bóng của thợ xây qua lại kiến tạo tân cung, vô số đồ vật quý báu cũng được đưa vào không ngớt, thái giám cung nữ từng hàng nối nhau ra vào liên tục, đến lượt tấm da tinh tinh đỏ vì kích thước quá khổ mà phải lấy xe ngựa mà kéo vào, mọi thứ hiện ra thật náo nhiệt vô cùng. Hiền phi dõi theo bóng tấm da đỏ rực kia đến khi nó biến mất khỏi tầm nhìn, có chút nghi hoặc, liền quay sang hỏi cung nữ theo hầu:
– Hoàng thượng muốn làm gì vậy? Tại sao lại tiêu tốn một khoản tiền lớn để may thứ đó?
Ai ngờ rằng màu vải đỏ rực hiếm thấy đó, màu sắc được nhuộm lên tấm da tinh tinh kia chính là từ máu mà thành, các nhà quý tộc xưa nay muốn phô của cải đều mặc những thứ đồ hiếm có khó tìm, nên người có xuất xứ thường dân như Hiền phi khó có dịp được thưởng thức qua. Sắc đỏ này, diễm lệ nhưng không yêu mị, trân quý nhưng không hào nhoáng, sắc màu này vô cùng quý giá, còn quý hơn cả vũ sa (loại vải dệt bằng sợi vải tơ và lông chim). Hàng năm, cứ dịp mùa đông, loại vải này mới được đem ra sử dụng, bây giờ đang tiết xuân, tại sao đã lôi ra dùng?
Cung nữ vội vàng quỳ xuống:
– Nô tỳ không biết, nương nương thử hỏi những cung nhân đang làm việc kia xem!
Rồi một thanh âm nữ nhân từ đâu truyền tới:
– Tỷ tỷ không biết đó thôi, đây chính là loại da dùng để dát giường đó.
Hiền phi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Đinh Chiêu Dung tay cầm quạt lông chim phe phẩy, đằng sau là một cung nữ đi theo hầu hạ, đang chậm rãi tiến lại. Lúc đến gần, ả ta sai người hầu lùi ra, thân thiết níu tay Hiền phi, cười nói:
– Đây chính là da tinh tinh loại cao cấp nhất, những quý phi trước kia cũng chưa từng có ai được mặc lên người, giờ lại mang ra dát giường cho tân điện, không biết có đủ dùng hay không. Hoàng thượng còn nói, nếu không đủ thì phải lấy vải dát giường ở nội điện mà dùng.
Tuy biết rằng loại da này hàng năm được các tiểu quốc dâng lên làm cống phẩm, tám mười cuộn dùng cả năm cũng không hết, nhưng Hiền phi lại chưa từng thấy ai tiêu pha xa hoa như vậy, liền thở dài:
– Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, ta chưa từng thấy một nơi nào xa hoa như vậy! Cũng không biết cung điện này xây lên có giảm phúc hay không nữa!
Đinh Chiêu Dung thấp giọng nói:
– Tỷ tỷ không biết tân điện này được tân kiến cho ai sao?
Hiền phi hơi do dự, rồi nhìn về Thanh Trinh điện:
– …… Chẳng lẽ là……
Đinh Chiêu Dung thở dài, vẻ mặt mang chút ai oán:
– Sắc đẹp của tỷ tỷ như vậy sao lại không thể trở thành Hoàng hậu? Chẳng sớm thì muộn nơi này cũng thuộc về tỷ tỷ thôi!
Hiền phi sửng sốt, lớn giọng:
– Đừng nói linh tinh! Chẳng may người khác nghe thấy, thì hai chúng ta lên bàn thờ cũng chẳng có hoa quả mà ăn đâu!
Đinh Chiêu Dung không giận mà phì cười, nhìn nhìn xung quanh, rồi mới tiến tới thì thầm:
– Tỷ tỷ sao lại ngạc nhiên như vậy? Hoàng thượng đã quyết định rồi, mấy ngày nay đều sai người gấp rút chuẩn bị, chỉ chờ ngày lành tháng tốt thì sẽ tặng nơi này cho tỷ tỷ. Một quốc mẫu thiên hạ như này lại phải nhường nhịn một tiểu tử điên điên loạn loạn như vậy, tỷ tỷ làm sao có thể cam tâm tình nguyện!
Hiền phi im lặng không nói.
– Tỷ tỷ cứ suy nghĩ kỹ đi, lúc Hoàng hậu trước bị giam ở lãnh cung, Hoàng hậu chân chính lúc đó là ai? Tỷ tỷ có được danh hiệu Hoàng hậu này, e là cũng chỉ là cái tên để lưu trong sử sách mà thôi! Hiện giờ ai ai chẳng biết Hoàng hậu chân chính chính là người ở trong Thanh Trinh điện kia!
Hiền phi vẫn im lặng, Đinh Chiêu Dung biết nàng ta cũng đang do dự, liền cười cười, thấp giọng nói:
– Cứ nghĩ kỹ đi rồi đến tìm muội muội. Muội muội cũng là vì tỷ tỷ, đương nhiên sẽ dốc toàn tâm toàn ý……
Sau đó nhẹ nhàng quay người đi, tà váy tung bay, bóng người thản nhiên đạp lên cảnh xuân tươi đẹp xung quanh mà rời đi.
Đêm hôm đó, đại yến ở cung Liên Y vô cùng náo nhiệt, pháo hoa đầy trời, khí thế tưng bừng. Cung điện của Hiền phi ấy vậy lại chẳng có chút náo nhiệt, khắp nơi bao trùm bởi một màn sương lạnh lùng vô hình, tuy rằng tiếng pháo hoa ngay gần bên tai, nhưng không khí tưng bừng kia lại chẳng len vào được. Hiền phi ngơ ngác ngồi bên giường, chỉ nghe bên tai tiếng động của đồng hồ nước giữa không gian tĩnh mịch, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, lẳng lặng lấy khăn tay thêu hoa tuyết lên gạt lệ.
Cung nữ bên người biết nàng ta có tâm tư, liền thấp giọng nói:
– Nương nương, nô tỳ vừa đi hỏi thăm, người ta bảo rằng dạ yến ở cung Liên Y vừa mới tàn.
Hiền phi nghe vậy thì thoáng vui sướng, rồi lại buồn bã:
– Nhưng ai biết Hoàng thượng có về cung hay không?
Cung nữ rưng rưng nói:
– Có về hay không thì nương nương phải đến tận nơi mới biết được.
– Đáng tiếc là bản cung…… – Hiền phi đang nói dở, rồi những câu nói của Đinh Chiêu Dung hồi chiều cứ vang vọng trong tai mình, chợt thấy giật mình. Nàng ta chỉ là nữ nhân một gia đình thấp kém, khó khăn mới leo lên được vị trí này, vốn nghĩ rằng như vậy đã có thể mở mày mở mặt, nhưng ai ngờ rằng rốt cuộc vẫn bị quản thúc, thế thì sao nàng ta cam tâm? Nghĩ thế rồi không nhịn được, nàng ta lệnh cho cung nữ kia:
– Đi thỉnh Hoàng thượng mau!
Cung nữ liền nhanh chóng đáp lại. Đi từ cung Hiền phi đến cung Liên Y chỉ mất một nén nhang, cung nữ bước chân cũng nhanh hơn. Vừa đi đến cửa cung Liên Y, cung nữ dáo dác nhìn trái phải, liền thấy Kiền Vạn Đế, tay đang bế một hài tử cuộn mình trong áo lông trắng, đang chuẩn bị rời đi.
Hài tử kia đang khóc nháo, tiếng thút thít như tiếng mèo con, nước mắt tèm lem trên mặt. Kiền Vạn Đế cũng có chút ngà ngà, men rượu xộc lên não, hắn ra sức dùng lòng bàn tay thô ráp lau đi nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn, khiến hai bên má hài tử ửng đỏ.
Cung nữ không dám tiến đến, chỉ lén dúi cho tiểu thái giám đi theo Hoàng thượng chút bạc vụn, thì thầm:
– Hoàng thượng đang đi đâu vậy? Đêm nay liệu ngài có gọi phi tần đến thị tẩm không?
Tiểu thái giám kia đếm chỗ bạc trong tay, cười nói:
– Hai ba năm nay, tỷ tỷ có thấy Hoàng thượng gọi phi tần thị tẩm bao giờ chưa?
– Cái đó……
Tiểu thái giám quan sát quần áo của nàng, rồi nói:
– Là người trong cung Hiền phi đúng không? Mau về báo cho Hiền phi nương nương, đừng đợi, đi nghỉ sớm đi. Hoàng thượng say rồi, may mà tiệc tàn sớm, ngươi không nhìn thấy tiểu quý nhân đang khóc nháo à……
Cung nữ đành ôm giận trở về, lúc bẩm báo lại cho Hiền phi còn thêm mắm thêm muối, bỏ qua mấy chi tiết quá đáng. Hiền phi nghe xong, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, miệng cứ há ra mà không thốt nên lời.
Cung nữ thấy vậy liền khuyên nhủ:
– Nương nương, những lời Đinh Chiêu Dung nói ban chiều rất đúng đấy!
– Bản cung không cam lòng! Cái kẻ trong Thanh Trinh điện đó điên loạn thì ta không thèm chấp, còn cái ả Đinh Chiêu Dung đó thì có gì hơn ta? Trừ bỏ gia thế, xét về địa vị, thánh sủng, tướng mạo, ả ta làm sao có thể sánh với ta! Dựa vào cái thá gì mà dám lên mặt dạy đời ta? Ngay cả chuyện lập hậu cũng xía mồm vào?
Cung nữ vội vàng cản Hiền phi lại:
– Nương nương cẩn thận tai vách mạch rừng!
Hiền phi tức thì ngậm miệng, nhưng khuôn mặt vẫn bừng bừng lửa giận. Cung nữ cẩn thận đánh giá sắc mặt nàng ta, rồi thấp giọng nói:
– Nương nương cứ suy nghĩ kỹ đã, thời điểm này không nên giận dỗi! Một khi đã ngồi được lên ngai Hoàng hậu, so với những phi tần khác…… ngoại trừ cái kẻ ở Thanh Trinh điện kia, nương nương chẳng phải là người xinh đẹp nhất hay sao? Mụ Đinh Chiêu Dung lúc đó là cái thá gì!
Hiền phi vẫn cảm thấy căm phẫn. Cung nữ chậm rãi vừa quạt vừa dâng trà, một lúc lâu sau mới nghe Hiền phi mở miệng: