Ngày thứ hai thượng triều, bộ binh tham tán Thượng Quan Minh Đức đưa ra kế hoạch gặp mặt Tây Uyển quốc sứ thần, trong đó đưa ra từng bước phòng bị, nhưng biện pháp hộ giá cứng rắn này bị viên quan đứng đầu hộ bộ Đinh Hoảng kịch liệt phản đối. Lão đại thần đầu hoa râm này bắt đầu khóc lóc, quỳ gối dập đầu trước mặt Hoàng thượng:
– Hoàng thượng! Tây Uyển quốc tuy rằng đầu hàng, nhưng không có chịu khuất phục a! Nếu đối xử cứng rắn vô lễ, nói không chừng còn bức họ phản lại a!
Môn đồ của Đinh gia cũng là một quan viên có thế lực lập tức tán thành:
– Hoàng thượng! Ý kiến của Thượng Quan đại nhân là có ý khơi mào chiến tranh giữa ta và Tây Uyển quốc!
– Hoàng thượng, Tây Uyển quốc đã muốn đầu hàng thoái nhượng, không thể bức họ thêm a!
– Hoàng thượng!……
Thượng Quan Minh Đức mồm miệng cũng không thua kém, tuy nhiều người cùng phản bác nhưng vẫn đánh trực tiếp vào tên đầu sỏ:
– Lời Đinh đại nhân thực là nói hươu nói vượn!
Đinh Hoảng tức giận đến nỗi râu run run lên:
– Lão phu thế nào mà nói hươu nói vượn?
– Đối đầu với kẻ địch mạnh, chẳng lẽ lại không tăng thêm phòng bị, còn muốn làm ra vẻ quân tử hòa thuận vui vẻ sao!
– Sứ thần Tây Uyển quốc tới, sao lại thành đại địch!
– Chẳng lẽ Đinh đại nhân muốn Tây Uyển quốc thích khách mang thủ cấp của Hoàng thượng đi sao?
– Ngươi…… Ngươi đại bất kính!
– Ngài bụng dạ khó lường!
– Ngươi……
– Tây Uyển quốc thích khách am hiểu tà thuật, điều này cả thiên hạ đều biết! Đang gặp tình thế nghiêm trọng như thế này, Đinh đại nhân lại ngông cuồng không cho ta bố trí lực lượng bảo vệ Hoàng thượng! Ngài là quan văn không biết lợi hại, khinh địch mà hại quốc, lấy gì mà ăn nói với tổ tông!
Đinh Hoảng chỉ cảm thấy trước mặt đen dần đen dần, Minh Đức còn chạy lại bồi thêm một câu:
– Đinh đại nhân muốn thế nào, cũng chỉ mình ngài biết rõ!
– Ta…… lão phu…… Ta……
Minh Đức đoán chắc hắn sẽ hôn mê bất tỉnh, vì thế lợi dụng thời điểm khi hắn mất thần trí mới phun ra một bãi nước miếng:
– Theo thần, Đinh đại nhân có lẽ cho rằng mình mang tuyệt kỹ, có thể biết lúc nào Tây Uyển quốc xuất kích mà báo cho Hoàng thượng biết để còn bảo vệ tính mạng!
Đinh Hoảng đứng dậy trông có vẻ muốn ngã, nhưng là đung đưa một chút, thấy trước mắt tối sầm, rồi mới ngã hẳn.
Trước khi bất tỉnh, phía trước còn nghe thấy tiếng kinh hô của vô số vây cánh của Đinh đại nhân, nhưng thanh âm của một thanh niên nhất quyết không chịu buông tha, kiên trì bền bỉ, phá tan mọi huyễn tạp, đâm thẳng vào màng nhĩ của hắn mà nói:
– hôm nay thần để ý mỗi tiếng nói cử động của Đinh đại nhân, mới vỡ lẽ được câu ‘quan văn thường hại quốc’!
……Ta đã bất tỉnh rồi…… Ngươi vẫn còn muốn tương cho ta một quả cuối cùng nữa sao?
Đinh Hoảng rốt cục cũng ngoặt đầu sang một bên, bất tỉnh nhân sự.
Kiền Vạn Đế cảm thấy nghẹn ngào ở cổ. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy một đám đại thần tùm lum đang vây quanh Minh Đức, trong ngoài không đồng nhất, tiểu nhân nham hiểm, thế nhưng lại mang vẻ mặt chính nghĩa, chỉ kém không có treo trên đầu một bài tử, ghi mấy chữ thật to bằng mực tàu đậm — ta là trung thần!
…… Thật ra…… Tiểu tử này chính là người muốn ta bị thích khách Tây Uyển quốc giết nhất.
Sau đó là có thể cho Thái tử yên vị, Hoàng hậu buông rèm nhấp chính…… Như thế y có thể an nhàn đi Giang Nam xây một tòa nhà lớn, sửa một sân thật đẹp, an an ổn ổn, thư thư thái thái mà rời xa chốn kinh thành.
Kiền Vạn Đế quả thực cảm thấy khó bề tưởng tượng. Lời lẽ của y đanh thép, thật giống như thực sự quan tâm đến an nguy của chính mình. Cho ai xem cơ chứ?
Đinh Hoảng bịch một tiếng ngã sấp xuống, một bên Hạ Tể tướng một bên quan viên đều che miệng cười, môn sinh của Đinh đại nhân thì kêu toáng lên:
– Thái y! Thái y!
– Mau truyền thái y!
– Đinh đại nhân! Đinh đại nhân người không sao chứ!
……
Minh Đức che miệng, nhịn cười không nổi liền ho khan vài tiếng, phải dựa vào tường, cước bộ phù phiếm bước từng bước về hàng ngũ quan viên, quay sang hai bên mà tố khổ:
– ……Hạ quan thật sự cảm thấy tim đập liên hồi……
Hạ Tể tướng lập tức tỏ vẻ quan tâm:
– Thượng Quan công tử không nên kích động……
– Thần chính là quan tâm đến an nguy của Hoàng thượng, nên phút chốc không làm chủ được mình……
– Công tử không nhất thiết phải tự trách……
– Nhưng Đinh đại nhân tức giận mà ngất đi, thần cảm thấy phi thường bất an……
– Đó cũng không phải lỗi của công tử……
Kiền Vạn Đế ho một tiếng, Trương Khoát nhìn sắc mặt của hắn, lập tức hiểu ý kéo dài giọng, lớn tiếng truyền lệnh:
– Hữu bản thượng tấu vô bản bãi triều!
Tây Uyển quốc trên chiến trường gặp nhiều bất lợi, thích khách cũng thất bại, rốt cục chỉ có thể phái công chúa cùng quốc sư, ngàn dặm xa xôi tiến về Trường An, dâng quốc thư đầu hàng cho Thiên triều hoàng đế.
Minh Đức lo lắng kỳ thật không phải không có nguyên do. Lần này đảm đương chức vụ sứ thần là quốc sư Tây Uyển quốc Trác Ngọc, từ lâu đã vang danh khắp nơi, trong thiên hạ, hắn là đệ nhất cao thủ. Hắn được cái danh ‘đệ nhất’ không phải từ võ lâm đại hội hay đấu lôi đài, mà từ những gì hắn làm trên chiến trường mới hợp lại thành ‘đệ nhất’.
Vài năm trước, Tây Uyển quốc bị tiểu quốc xâm chiếm, tướng sĩ biên cương cũng tháo chạy, nên có hơn một ngàn loạn quân tiến vào kinh thành, hướng phía hoàng cung. Lúc ấy Quốc vương tuổi còn nhỏ, hoảng sợ không biết làm sao, bên người lại chẳng có một binh sĩ khả dùng, con cháu cùng người hầu cứ ôm nhau khóc ròng. Ai ngờ khóc suốt một ngày một đêm cũng chắng thấy một ai đánh vào tẩm cung. Quốc vương lấy hết dũng khí đi ra ngoài, thấy ngoài đại môn cung, Trác Ngọc một người một bạch mã, tay cầm một kiếm, mang theo mười ba thiết vệ, dưới chân mấy trăm xác người, máu chảy thành sông.
Nghe đâu lúc ấy Trác quốc sư cùng mười ba thiết vệ đều như lao theo biển máu, mùi đao nhuốm máu theo gió bay khắp kinh thành, giống như ác quỷ đã tỉnh giấc, khí thế ngút trời.
Nhân gian lưu truyền rằng Trác Ngọc nuôi dưỡng một đám tử sĩ, hắn cực kỳ am tường mọi điều về cấm thuật, nghe nói hắn còn có thể khống chế thủ cước người khác từ xa, thậm chí còn dụ hoặc người khác bằng ý nghĩ. Y bình thường không tiến cung, nhưng bên ngoài lại tuyên bố là người bảo hộ tiểu quốc vương, kỳ thật chính là cánh tay phải của thiên tử, chuyên sai khiến chư hầu.
Người như vậy đột nhiên làm một sứ thần, ngàn dặm xa xôi chạy tới Kiền Vạn Đế mà dâng quốc thư xin hàng, làm đối phương không sao đoán được ý đồ của y.
Ở ngoại thành phía Tây, Kiền Vạn Đế tổ chức một cuộc săn bắn để gặp mặt sứ thần từ phương xa tới, ánh nắng ban mai vừa mới khởi sắc, chậm rãi phủ lên trăm người tùy tùng theo công chúa, theo hướng dẫn của thái giám mà tiến vào khu săn bắn. Thiên triều đại thần theo cấp bậc ngồi hai bên, dưới rải thảm đỏ thẫm, còn Kiền Vạn Đế ngồi ngay ngắn trên kim loan thủ tọa, sứ thần phải tam bái cửu khấu, sau khi nghe thấy thánh âm, liền trình lên quốc thư đầu hàng.
[13: kim loan: hình chim loan ngậm chuông, thường được khắc trên ghế vua ngồi]
Kiền Vạn Đế cố tình tuyên dương chiến tích, nên mới sai người dốc sức trang hoàng, toàn bộ khu tiếp kiến đều dùng vàng ngọc mà rải, khắc hoa mà trang trí xà nhà, ở ngoài dùng màn lụa rộng mà phủ kín mười dặm, bên trên có treo bức trường họa chiến trường máu lửa rất nổi tiếng. Đằng xa, Tây Uyển quốc công chúa, quốc sư cùng tôn thất thân vận hắc y, đang thẳng hướng mà cung kính quý xuống, vẫn đợi khi mặt trời lên cao mới tiến lại gần.
Do Minh Đức dốc hết sức để đề phòng sứ thần, khiến cho đoàn người phải trải qua ba lần kiểm tra mới được vào, ngay cả công chúa cao quý cũng không là ngoại lệ. Không như những người khác, Trác Ngọc quốc sư cùng công chúa lại không tỏ chút phẫn nộ, hai người cung kính tiến lên quỳ trước thảm trên, hai tay giơ cao quốc thư đầu hàng,cao giọng nói:
– Thần phụng mệnh Tây Uyển vương, đến bái kiến Thiên triều Hoàng đế, nguyện phục tùng, kết mối giao hảo vạn thế!
Dung Thập Bát tiến tới, cúi người tiếp nhận quốc thư, cao giọng nói:
– Truyền
– Truyền…
– Chúc Đại vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…!
Kiền Vạn Đế tiếp nhận quốc thư, sắc mặt nghiêm nghị đặt bức thư lên bàn. Trương Khoát cúi người dâng chén rượu vàng lên cho công chúa, để công chúa tiến dâng cho Kiền Vạn Đế, xem như là biểu đạt ý nguyện giao hảo giữa hai nước.
Không biết là cố ý hay cố tình, Minh Đức lại đang ngồi ở mép bàn của Đinh Hoảng, tươi cười cầm tay Đinh Hoảng, thấp giọng nói:
– Đinh đại nhân xem, công chúa trông cũng được đấy chứ, có thể xếp vào nội cung không.
Đinh Hoảng hừ một tiếng, chẳng thèm ngoái đầu lại.
Minh Đức bất giác giật mình:
– …Nếu có thể sinh hạ long tử, huyết mạch của lưỡng quốc hoàng tộc có thể giao hòa, như vậy mới đúng là giao hảo muôn đời hảo tốt, Đinh đại nhân thấy có phải không?
Đinh Hoảng lần này ngay cả gầm gừ cũng chẳng phát ra một tiếng.
Minh Đức thân thân thiết thiết nở nụ cười:
– Đinh đại nhân người xem Trác Ngọc kìa, hạ quan trước kia có nghe đồn người đẹp như ngọc, nhưng xem ra cũng chỉ là một lão ông mà thôi. Xem ra ‘thế nhân đa trá truyện’ (không tin được lời đồn đại trong nhân gian), lời này thực đúng.
Trác Ngọc dẫn theo một đám hắc nhân y quỳ phía sau nàng, bất quá cũng chỉ là một lão ông mà thôi, nhìn qua có vài phần giống thần tiên, chứ không ba đầu sáu tay, âm trầm đáng sợ như lời đồn. Đinh Hoảng hừ một tiếng, ngữ điệu châm chọc:
– Lão ông nắm giữ triều chính, so với đồ nhóc con thì vẫn yên tâm hơn!
Minh Đức rất đỗi kinh ngạc:
– Đại nhân nói thế là ý gì?. A…… Hạ quan đã hiểu, Đinh đại nhân nắm giữ triều chính, so với Hoàng thương chính trực thanh tráng thì
Phịch một tiếng, Đinh Hoảng toát hết mồ hôi hột, vội bịt chặt miệng Minh Đức lại, có hơi dùng sức, hận không thể đem Minh Đức ra bóp chết mới thôi.
Công chúa thướt tha đứng lên, tay bưng chén rượu hoàng kim, mỉm cười mà hướng về phía Kiền Vạn Đế.
Minh Đức nói không sai, nàng quả thật là một mỹ nhân. Làn da của nàng màu mật ong, làn mi xanh biếc, không vương chút bụi trần, làn môi không tô điểm mà hồng, mái tóc đen dài phiêu tán ở sau lưng, tựa như giấc mộng gió sớm ngọt ngào. Tuy rằng thân vận hắc bào, nhưng quanh eo nàng có quấn đai lưng bằng lụa làm toát lên dáng người yêu mị, giống như chỉ cần có người khẽ động chạm, nàng sẽ nũng nịu chiều theo.
Đáy mắt Kiền Vạn Đế hiện ra ý cười đen tối. Công chúa bước qua chín bậc thềm ngọc, không dừng chân mà tiếp tục tiến tới vài bước. Nàng quỳ xuống chân Kiền Vạn Đế, tựa như một con mèo con danh quý mà ôn dịu, tay dâng mâm vàng.
– Hoàng thượng, – Nàng nói, – Thỉnh ngài nhận lấy sự thần phục của nữ nhân.
Kiền Vạn Đế vươn tay về phía nàng. Không một nam nhân nào có thể cự tuyệt một nữ nhân như vậy, không một ai.
Vì thế hắn vươn tay còn lại ra. Trong phút chốc mọi sự xảy ra nhanh như chớp, từ dưới kim bàn, nữ nhân trong nháy mắt rút ra một chùy thủ tẩm độc, nhằm hướng Kiền Vạn Đế mà đâm tới!
Cùng lúc đó, trong đám đông, ám vệ đại nội toàn thân thẳng căng, trong tình thế chỉ mành treo chuông thế này liền nhanh gấp mười lần chớp, hướng về phía long tọa mà phi tới!
Những người này đều mặc y phục thị vệ, có người đóng giả đệ đệ ăn chơi trác táng của tước gia, có người lại thành tiểu quan thấp kém trong triều, có người lại hóa thành nội thị cung nhân vô danh. Một khắc sau, tất cả đều sợ ngây người, không ai có thể theo kịp mọi diễn biến, chỉ có những đầu óc mau trí một chút mới ngộ tỉnh – ám vệ!
Bóng dáng trong truyền thuyết với bên ngoài đều giống nhau, đích thị hoàng gia ám vệ!
Đinh Hoảng đột nhiên bị xô mạnh, hắn quay đầu lại chỉ nhìn thấy Minh Đức quỷ mị như tia chớp mà thoát ra ngoài. Đinh Hoảng chỉ biết ho lấy ho để như ho lao thối phổi vậy, cơ hồ khó có thể ước lượng được tốc độ chém gió từ không trung hiện lên, thấy y nhanh chóng rút kiếm ra, chỉ thấy hồ quang chợt lóe, rồi thẳng phía đoàn người của Trác Ngọc đang quỳ gối trên bậc thang kia mà chém tới!