Chương 6: Đụng phải tô tiện nhân
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
"Phải không?" Diệp Tống cười một tiếng, sau đó khom người xuống, từ phía sau nha hoàn lấy thoại bản đi, "Để ta nhìn xem." Nha hoàn bị hành động này làm cho cả kinh, ngửa đầu nhìn thấy Diệp Tống liền giật mình, lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ không biết là Vương phi nương nương, mong Vương phi nương nương thứ tội!" Các nha hoàn khác cũng phục hồi lại tinh thần, đồng loạt quỳ xuống, thân mình phát run. Diệp Tống lật lật vài trang sách, phát hiện nội dung bên trong quả thực phong phú, cùng với tiểu thuyết hiện đại không khác biệt lắm, hứng thú nổi lên, hỏi: "Sách này các ngươi lấy ở chỗ nào?" Nha hoàn trả lời đúng sự thật: "Nô tỳ, nô tỳ khi đi chợ thuận tiện mua..." Diệp Tống giả mặt lạnh quát: "Đang thời gian làm việc ai cho các ngươi tụ tập. Tịch thu, tịch thu hết!" Bọn nha hoàn vẻ mặt đau đớn, Diệp Tống nhướng mày lại an ủi nói: "Các ngươi cố gắng làm thật tốt, Vương phi ta sẽ xem biểu hiện của các ngươi, xem có nên trả lại sách hay không?" Bọn nha hoàn liên tục dạ vâng, sau đó lui xuống tiếp tục làm việc. Dưới tàng cây, Tô Thần Diệp Tống thu tất cả vào trong đáy mắt, phất áo quay người rời đi. Diệp Tống hiện tại cùng trước kia hắn nhận thức không giống nhau, chẳng lẽ là nàng giả vờ? Mặc kệ như thế nào, hắn đều sẽ không nhìn nàng bằng con mắt khác. Cùng lắm chỉ như nhìn một con khỉ diễn trò mà thôi. Liên tiếp mấy ngày liền, Diệp Tống đều đóng cửa không ra, cả ngày chỉ nằm trêи giường xem thoại bản, say mê không thể dừng lại. Mọi sự phiền lòng trước kia cũng theo đó mà bay hết, sắc mặt cùng thân thể đều khôi phục, một bữa ăn ba chén cơm, trêи eo tích cũng tích quá hai lạng mỡ. Chờ đến khi Phái Thanh nói tới, nàng mới phát hiện trêи eo kia có hai lạng mỡ béo, không khỏi thở ngắn than dài. Cuối cùng gian nan đưa ra quyết định: "Phái Thanh à, bắt đầu từ sáng mai, muội cùng ta ngủ sớm dậy sớm cùng nhau tập luyện." Phái Thanh đầy mặt khổ: "Tiểu thư, muội đâu có bị mập lên, người cũng...muốn muội chạy cùng a?" Diệp Tống liếc nhìn nàng một cái: "Làm sao, ta bảo muội rèn luyện thân thể là đang ủy khuất muội à?" Phái Thanh giật mình đáp: "Không ủy khuất, tiểu thư vì nô tỳ thân thể yếu đuối mà suy nghĩ, nô tỳ cảm thấy vô cùng hạnh phúc." "Ngoan." Diệp Tống xoay người đến tủ quần áo tìm xem có bộ trang phục nào đơn giản dễ tập luyện không: "Muội đem mấy thoại bản trả lại cho các nha hoàn kia, nhân tiện bảo mấy nàng tìm thêm nhiều một chút, về sau cho ta xem cùng." Phái Thanh khó hiểu: "Tiểu thư muốn xem những cái đó làm gì?" Diệp Tống hừ hừ hai tiếng: "Học tập, tham khảo." Phái Thanh ước chừng minh bạch, vui mừng cầm thoại bản trả về cho mấy nha hoàn. Y phục của Diệp Tống toàn bộ đều là loại dành cho tiểu thư khuê các, không thích hợp mặc chạy bộ rèn luyện thân thể. Cho nên suốt đêm nàng đem quần áo sửa chữa lại một chút, cạp váy và tay áo rộng đều làm gọn lại, cổ tay áo dùng lụa bó lại, cổ áo che kín mít, váy đổi thành quần. Diệp Tống vốn cũng là loại thích ngủ nướng, nhưng cũng biết ở cổ đại này thâm sâu khó lường, phải giữ thân hình cân đối mới có thể kháng chiến trường kì, bằng không như lần trước, chỉ dính một chút đinh đã phải nằm mấy ngày, đây thực sự không phải là tác phong trước nay của nàng. Với suy nghĩ này, Diệp Tống liền lôi Phái Thanh dậy, kéo ra ngoài cùng nhau chạy bộ. Hiện tại đang lập xuân. Sáng sớm còn có chút lạnh, cỏ cây đều dính một vài giọt sương trong suốt. Hơi thở cũng tạo thành một lớp sương trắng mỏng. Dần dần Phái Thanh cũng tỉnh táo hẳn, nhanh chóng vào trạng thái, cùng Diệp Tống chạy vòng quanh hoa viên. Mái tóc đen như mực cùng vạt áo lụa bay theo mỗi động tác của Diệp Tống khi chạy, gương mặt thon gầy dần phớt hồng, hai mắt trong sương sớm mê ly, giống như đang lạc vào thế giới của tiên tử. "Tiểu, tiểu thư, nô tỳ không...không chạy được nữa!" Diệp Tống giương giọng quát: "Kiên trì chính là thắng lợi, mốt hai mốt! Mốt hai mốt!" Ý chí chiến đấu sục sôi, nên khi Phái Thanh dừng cách một đoạn phía sau, nàng cũng không biết, đến lúc quay đầu lại phát hiện chỉ còn lại một mình, hơn nữa con đường này...Ai, nàng lạc đường luôn rồi. Chính là khi nàng quay đầu lại lần nữa, liền va phải lồng ngực cứng rắn phía trước, làm cho nàng đầu váng mắt hoa. Diệp Tống hai mắt đẫm lệ, xoa xoa hai thái dương mới ngẩng đầu lên, đồng tử dừng ở dáng người tuấn tú mặc hắc y hiên ngang, lạnh lùng, ngẩn ra một chút, nàng mới lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: "Thì ra là Vương gia a." Thấy nàng thay đổi thái độ nhanh chóng, Tô Thần không khỏi nhíu mi. Lần trước cảnh Tô Thần đánh nàng vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt, Diệp Tống thấy hắn liền phòng bị. Tuy cười, nhưng trong giọng nói lại xa cách, không hề kém sự chán ghét mà Tô Thần dành cho nàng, đặc biệt khi nhìn thấy gương mặt đẹp kia, nàng liền cảm thấy sườn mặt có chút đau. Giờ phút này đứng đơn độc cùng nhau, nàng lo hắn nhân cơ hội diệt khẩu, cảm thấy vẫn nên nhanh rời đi thì tốt hơn. Nàng cười đến càng thêm sáng lạn, đánh giá Tô Thần một chút nói: "Nhìn y phục này của Vương gia, hẳn là chuẩn bị lâm triều? Lâm triều là đại sự không thể trì hoãn được, ta không quấy rầy nữa." Dứt lời xoay người chuẩn bị rời đi. "Đứng lại." Tô Thần mở miệng, lạnh lùng phun ra hai chữ, cảm giác như có thể giết người ngay tại chỗ.