Chương 15: Vì tiểu thư vỗ tay 32 cái
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Diệp Tống cuối cùng cũng có thể đi hành tẩu, nếu tiếp tục ở Bích Hoa uyển nàng sẽ buồn chán mà chết mất. Nghe bốn tỷ muội Xuân, Hạ, Thu, Đông nói, đông uyển ở vương phủ cách đấy không xa có một mảnh hồ rất đẹp, cảnh sắc tựa thiên tiên. Diệp Tống nghĩ thầm, vương phủ này nàng tốt xấu gì cũng đi dạo rất nhiều rồi, không nghĩ tới lại chưa từng đi qua chỗ mà các nàng kể, vương phủ quả nhiên là rộng đến biến thái. Nàng lập tức quyết định, mang Phái Thanh đi du hồ. Từ Bích Hoa uyển đến đông uyển hồ, trêи đường đi hỏi hai nha hoàn, đi suốt nửa canh giờ mới tới. Nhìn mặt hồ trong suốt, bóng liễu rủ khắp nơi, trong hồ hoa sen đua nhau đâm chồi nảy nụ, tức khắc mệt mỏi do ban nãy phải đi lâu liền tan biến hết. Diệp Tống hít sâu hai cái, cảm thụ không khí trong lành xung quanh, bỗng nhiên có tiếng đàn lượn lờ vờn qua tai. Nàng nghiêng đầu hỏi Phái Thanh: "Còn có người khác tới du hồ?" Phái Thanh tỏ vẻ không biết. Một chủ một tớ liền theo tiếng đàn đi qua, gạt cành liễu trước mắt nhìn lên, chỉ thấy bên kia bóng cây đặt một cái cầm trêи bàn dài, bên cạnh đốt lư hương, một nữ tử ngồi ngay ngắn trước cầm, bàn tay trắng như ngọc đang gảy đàn, vô cùng êm tai. Nàng ngồi đối diện mặt hồ, phía là sau phồn hoa cẩm thốc, cảnh sắc tuyệt đẹp. Diệp Tống híp mắt nghe trong chốc lát, Phái Thanh nhận ra người tới, chỉ vào nữ tử váy hồng nhạt đang đánh đàn nói: "Ai nha, kia không phải Nam thị sao?" Người kia cách còn hơi xa nên không rõ hình dáng trông như thế nào, Diệp Tống nhìn một lúc liền cảm thấy cũng có chút giống: "Xa như vậy mà muội cũng nhận ra được?" Phái Thanh thổn thức: "Có đôi khi muội nhận người không qua mặt mà qua khí chất." "Nàng ta có khí chất gì mà muội nhận ra?" Phái Thanh: "Tao khí, theo gió bay xa hơn mười dặm" Diệp Tống: "Tài ăn nói của muội tiến bộ cũng thực nhanh a." Linh Nguyệt bên người Nam Xu tương đối tinh mắt, nghiêng đầu liền thấy dưới cây liễu bên kia có hai bóng người lén lút. Nàng đi tới vài bước, thấy rõ là Diệp Tống cùng Phái Thanh, trêи mặt mang theo chế nhạo mà khinh thường cười, phúc lễ qua loa với Diệp Tống, giương giọng nói: "Này không phải Vương phi nương nương cùng Phái Thanh tỷ tỷ sao, hai người cũng tới thưởng hồ? Phu nhân nhà chúng ta đang ở bên kia đánh đàn, Vương phi nương nương cùng Phái Thanh tỷ tỷ nếu cảm thấy dễ nghe, chi bằng lại gần đây, nô tỳ dâng trà để hai người thưởng thức, tránh phải đứng dưới tàng cây khổ sở như vậy." Phái Thanh cười lạnh một tiếng, nói: "Ta đang nói không biết người phương nào đánh đàn làm nhiễu nhã hứng thưởng hồ của Vương phi nương nương, hóa ra là Nam phu nhân a. Vương phi nương nương lúc còn ở tướng phủ, được nhạc sư số một số hai thượng kinh dạy cầm, không phải tiếng đàn nào đều có thể lọt vào lỗ tai Vương phi nương nương." "Ngươi!" Linh Nguyệt bị nghẹn, nhất thời không tìm được lời gì để phản bác. Diệp Tống liếc mắt đánh giá Linh Nguyệt trêи dưới một cái, ánh mắt này của nàng hẳn là chính bản thân còn chưa nhận ra có gì không tốt, nhưng thực sự giống như đang nhìn một con khỉ nhảy nhót vậy. Đối Phái Thanh nói: "Trước mặt người khác, muội khiêm tốn một chút." Phái Thanh cúi đầu: "Nô tỳ biết sai rồi." Lúc này tiếng đàn đột nhiên im bặt. Nam Xu đứng dậy, chậm rãi đi tới, thuận miệng hỏi: "Linh Nguyệt, là ai tới vậy?" Linh Nguyệt lùi lại, Diệp Tống cùng Phái Thanh chậm rãi đi ra từ phía sau cây liễu. Nam Xu sửng sốt, ngay sau đó mặt giãn ra cười nói: "Nguyên lai là tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại tới đây?" Diệp Tống nhìn cảnh sắc hồ quang, nói: "Ta bệnh nặng mới khỏi, muốn đi ra ngoài dạo một chút. Lại nghe nói ở đông uyển cảnh sắc tuyệt mỹ, liền tới đây nhìn, không nghĩ tới cảnh sắc mỹ, nhìn tới muội muội lại càng mỹ hơn, đánh ra khúc đàn cũng làm lòng người thổn thức." Nam Xu hổ thẹn nói: "Khiến tỷ tỷ chê cười rồi, tỷ tỷ mời qua bên này ngồi." Diệp Tống liền đi qua, tùy tiện ngồi xuống, Nam Xu gảy gảy dây dàn, lại nói: "Ta chẳng qua chỉ học được một ít tài nghệ mà thôi, còn chưa nắm được cái tinh túy của cầm, nào có thể so được với tỷ tỷ. Ta vừa mới nghe Phái Thanh nói, sư phụ dạy nhạc cho tỷ tỷ chính là nhạc sư số một số hai thương kinh." Diệp Tống đạm đạm cười, nói: "Phái Thanh nói bừa thôi. Muội muội tài nghệ cao như vậy, chẳng qua đang khiêm tốn đi. Nếu chỉ là nắm được chút da lông thì lúc trước đã không thể vì một vũ khúc mà câu mất tâm Vương gia được, thực sự là lợi hại, tỷ tỷ tự thấy không bằng." Nam Xu cứng đờ, sắc mặt có chút trắng, mặt lộ vẻ u sầu: "Nguyên lai tỷ tỷ cũng để ý ta xuất thân thanh lâu sao. Tuy ta xuất thân hèn mọn, nhưng thể xác và tinh thần đều trong sạch, bị bán vào thanh lâu may mắn gặp được Vương gia. Ta biết vì xuất thân của ta mà Vương gia bị người đời lên án, nhưng ta ngoại trừ việc có thể dùng tâm hồi báo Vương gia, cũng không biết phải hồi báo người thế nào nữa..." Diệp Tống thầm nghĩ, nàng ta nói như vậy, nếu Tô tiện nhân nghe được chỉ sợ sẽ cảm động đến không kìm được mà ôm mỹ nhân đóng cửa nói chuyện vân phiên vũ phúc đi. Nàng giương mắt nhìn xung quanh một chút, vẫn chưa phát hiện bóng dáng Tô Thần, vì thế nhiệm vụ an ủi mỹ nhân đang hoa lê vũ đái kia liền dừng trêи người nàng. Diệp Tống đỡ vai Nam Xu, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, mười phần mười mà khoan dung hào phóng nói: "Ai nha, muội muội sao mới nói có chút đã khóc thành như vậy, tỷ tỷ đương nhiên sẽ không ghét bỏ ngươi. Lui một vạn bước nói, muội muội cùng Vương gia là thật tâm yêu nhau, dù cho cả thiên hạ có ghét bỏ muội, Vương gia cũng sẽ không ghét bỏ, cái gọi là đầu bạc không muốn xa nhau, không phải chỉ là như thế thôi sao, muội muội nên vui vẻ mới đúng." Phái Thanh ở một bên, cúi đầu che miệng cười. Tiểu thư nhà nàng quả là siêu mà, có thể nói mấy lời buồn nôn như vậy, trong lòng không khỏi yên lặng vì tiểu thư mà vỗ tay 32 cái. Nam Xu ngừng một chút, nén nước mắt, nhưng sắc mặt vẫn không được hòa hoãn. Linh Nguyệt ở một bên tuy tức giận cũng phải cố gắng chịu đựng, nàng cảm thấy Vương phi nương nương nói như vậy, thoạt nhìn là lời hay, nhưng ngẫm kĩ sẽ thấy là đang châm biếm.