Sau giờ ngọ canh ba, đoàn người Phượng Băng Cao đi qua cửa sau Khánh Trình, rốt cục trở lại nơi làm hắn nhớ mong ngày đêm, rồi lại tràn đầy khiếp sợ — kinh thành.
Nhìn kinh thành vẫn phồn vinh như trước, hắn trong lòng vừa an ủi vừa cảm thán, trấn an chính là trả công bản thân hao hết tâm lực phòng vệ biên cương, đổi lại được quốc gia giàu mạnh yên vui; mà cảm thán chính là, việc đời vẫn như cũ, cảnh vật đã đổi thay.
Trước mặt là biển người di động hòa âm thanh ầm ỹ dường như định nhấn chìm hắn, theo bốn phương tám hướng không ngừng xuất hiện, so với 10 năm trước lúc hắn rời khỏi kinh thành, càng thêm náo nhiệt sung túc mấy lần.
“Trời! Mới rời khỏi vài năm, sao thành nhiều người như vậy? Xe ngựa cũng nhiều như vậy? Tiểu thương càng nhiều hơn…” Lý Tu Viễn ở một bên nói thầm tỏ ý bất mãn “Xem bộ dạng ngốc nghếch của ta, quả là giống gã nhà quê vào thành — kỳ quái hiếm thấy, thật là!”
“Sơn trung phương nhất nhật, thế thượng dĩ thiên niên (trong núi một ngày, ngoài đời đã nghìn năm). Chúng ta ra đi 10 năm chưa từng quay lại, dĩ nhiên sẽ không quen a! Dù sao Thanh Châu kia đất đai mênh mông, nhưng không thấy được quang cảnh ngựa xe như nước thế này.”
Phượng Băng Cao cười khẽ, hắn thập phần sáng tỏ Lý Tu Viễn trong lòng cảm thán.
“Tướng quân, xin hỏi chúng ta phải về bộ binh báo danh trước không?” Một vệ sĩ đi theo xin chỉ thị.
“Không cần, cũng quá ngọ rồi, ngày mai hãy nói đi! Các ngươi xa gia đình cũng rất lâu, thế nào cũng rất nhớ người thân, hôm nay trước mắt từng người về thăm nhà, ngày mai sau khi lâm triều sẽ đến bộ binh báo danh.”
“Tuân lệnh! Đa tạ tướng quân.” Chúng binh lính mừng rỡ, vui vẻ mà đáp. Bọn họ nhẹ nhàng kéo động dây cương thúc ngựa đi thong thả, đi qua một sóng tiếp một sóng biển người, hướng nhà mình tiến tới.
“Tu Viễn, chúng ta cũng đi thôi!” Phượng Băng Cao quay ngựa, tránh đường lớn, chuyển vào đường nhỏ, mục tiêu là tướng quân phủ ở phía Bắc kinh thành. “Nãi nương trông thấy ngươi trở về nhất định rất cao hứng.”
“Có đúng không đó? Bà trông thấy ngươi có lẽ càng cao hứng hơn! Còn ta, nói không chừng sẽ phải nghe mắng ‘thằng con chẳng ra gì’ ấy chứ!” Lý Tu Viễn chẳng có chút lạc quan.
“Ha ha ha … Sẽ không đâu…”
“Chúng ta có thể đánh cược xem…”
“Nãi nương, ta đã trở về.” Xa xa thoáng thấy hình dáng đầy đặn quen thuộc, Phượng Băng Cao lập tức lớn tiếng gọi. Trong chớp mắt, tăng nhanh tốc độ ngựa phi, lập tức đứng lại trước phủ tướng quân, xoay người xuống ngựa, tiến lên ôm lấy bóng dáng kia.
Bị ôm cổ, nãi nương tức thì sửng sốt, một hồi mới có thể mở miệng “Thiếu… thiếu gia… là ta hoa mắt? Ta không nằm mộng sao? Thiếu gia, thực sự là người sao?”
“Tất nhiên là ta, nãi nương, ngươi không hoa mắt nhìn lầm người, cũng không phải nằm mộng. Ta từng tưởng tượng trăm nghìn lần tình cảnh khi về nhà, nhưng sao cũng không nghĩ tới nghênh đón ta hồi phủ, lại có thể là cảnh tượng này đây?! Các ngươi đang làm gì? Tổng vệ sinh sao?”
Phượng Băng Cao buồn cười mà nhìn cửa chính mở rộng, trong ngoài đều có rất nhiều người hầu cầm dụng cụ quét dọn bốn phía, hắn vốn tưởng rằng sẽ có một hồi đón tiếp trọng thể, nào ngờ lại là cảnh lộn xộn như thế này.
“Đúng vậy! Chúng tôi đang tổng vệ sinh, hảo hoan nghênh thiếu gia lâu lắm chưa hồi phủ, mong làm cho người thấy phủ tướng quân rực rỡ hẳn lên…” Giọng nói không ngừng, nãi nương liền nghĩ nên gọi người chào đón tướng quân hồi phủ, vội vàng hô to “Trời ơi, coi ta thật hồ đồ, người đâu! Tướng quân phủ đương gia đã trở về, mau mau xếp hàng nghênh tiếp!”
“Mẹ, người đừng khoa trương như vậy có được hay không? Có cần phải lớn tiếng ồn ào gọi tất cả mọi người tới sao?” Lý Tu Viễn có chút chịu không nổi tính cách nói nhanh như gió của bà.
“Được! Thằng con chết bằm này, thằng con chẳng ra gì, lại còn mặt mũi đến đứng trước mặt ta?” Nãi nương dừng lại hành động kêu người, quay mình nhìn đứa con này, dường như lúc này mới thấy hắn “Mười năm không thấy bóng dáng, nửa câu thăm hỏi cũng không có, ngươi làm con như vậy sao? Trong lòng còn có mẫu thân ta tồn tại không?”
“Mẹ à! Muốn mắng ta cũng nên vào trong nhà chứ! Chúng ta chạy hơn mười ngày đường, vừa mệt vừa khát, vừa bẩn vừa thối, có thể hay không tạm thời bỏ qua cho ta? Cho ta nghỉ ngơi trước rồi hãy nói?”
Lý Tu Viễn rất bất đắc dĩ kéo kéo y phục đầy bụi đất, hướng mẹ hắn xin khoan dung, cũng không quên cùng Phương Băng Cao ném một ánh mắt, hảo tựa như nói: Nhìn đi! Ta lúc trước nói không sai chứ!
“Đúng a! Nãi nương, ta cùng Tu Viễn đều mệt mỏi.” Thấy thế, Phượng Băng Cao vội lên tiếng bênh vực.
“Ta rõ là tuổi già hồ đồ, thiếu gia, cũng quên người mệt mỏi, nhìn sắc mặt tái nhợt, thần tình uể oải, mà ta lại còn kéo người nói chuyện, thật là quá vô trách nhiệm. Đến đây đến đây, mau vào trong phủ nghỉ ngơi đi!” Nãi nương lôi kéo Phượng Băng Cao vào phủ, vừa đi vừa muốn người khác tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ ăn, nước nóng, cho hắn tẩy đi mệt mỏi, lấp đầy bụng rỗng.
“Mẹ, vậy con trai người thì sao?” Lý Tu Viễn rất đáng thương mà tự động đi theo phía sau.
“Tự mình không theo được sao? Còn muốn làm khó mẹ chăm sóc ngươi phải không? Thiếu gia, mau vào đây, đi bên này.”
“Bất công! Đối xử khác nhau kìa…” Lý Tu Viễn ồn ào than phiền, cam chịu số phận mà tự động theo đuôi.
“Hô… thật thoải mái, có cảm giác như được sống lại ấy.”
Tắm rửa xong xuôi, Phượng Băng Cao y phục giản đơn, đi tới nhà ăn, thoải mái ngồi trước mâm trà bằng gỗ đàn, đợi nãi nương đem cơm nước đưa lên.
Chỉ thấy hắn một tay chống cằm, một tay bưng chén trà, thả lỏng tinh thần, tinh tế thưởng thức hương trà, tiếp đó khen ngợi một tiếng, lộ ra nụ cười hài lòng, suy cho cùng tại Thanh Châu rất khó được uống loại trà hảo hạng này.
Bởi rằng trong nhà mình, cho nên Phượng Băng Cao không câu nệ như nơi doanh trại, trang phục cũng khá tùy ý, hắn đem mái tóc đen nhánh vẫn còn ướt nước xõa trên vai, chỉ dùng thắt lưng xanh thẫm, trên mặt hiện ra sắc hồng do hơi nóng, lại thêm hưởng thụ hảo trà mà lộ ra nụ cười, làm cho khuôn mặt trắng nõn càng thêm đẹp…
Phần tươi đẹp kia, nữ tử nhìn thấy hãy còn nhượng ba phần.
Lý Tu Viễn một bước tiến vào nhà ăn thì nhìn thấy cảnh kia, trong lòng bỗng nhiên giật thót, hắn cũng không biết Phượng Băng Cao có phong tình như vậy…
Bọn họ hai người thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, sống chung hai mươi năm hơn, Phượng Băng Cao kia khuôn mặt đã sớm quen thuộc như của mình, hắn đương nhiên biết y ngày thường xinh đẹp, cũng hiểu được diện mạo kia so với nữ nhi còn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng do ý chí gan dạ hơn người cùng với tinh thần bất khuất của nam tử, khiến cho hắn không cảm thấy y có chút nào giống nữ nhi…
Lúc này xem ra, tuy là hắn vẫn như cũ không nhận Phượng Băng Cao có nét nhu mì của nữ tử, nhưng vẻ mặt này dường như càng thêm rung động lòng người, tràn ngập trung tính mê hoặc, khiến người ta không khỏi muốn trộm xem phong trái che giấu trong đó…
Chớ trách hoàng thượng lại đối tướng quân cố chấp như vậy, nếu lúc đó hoàng thượng chứng kiến chính là dáng vẻ cực kỳ mê hoặc nhân tâm này… Lý Tu Viễn vội vàng lắc lắc đầu, muốn xua đi suy nghĩ kia.
Thế nào có thể?!
Y chính là hảo huynh đệ của mình, hảo tướng quân, hảo thượng cấp, là người hắn sùng kính nhất, hắn có thể nào với y vọng tưởng như thế chăng?
“Tu Viễn, ngươi đứng ở cửa chơi hả?” Phượng Băng Cao vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Lý Tu Viễn đứng cạnh cửa nhà ăn, sắc mặt lúc xanh lúc hồng, thật không biết hắn đang làm cái gì “Mau vào uống chén trà, nãi nương đúng là dâng lên loại thượng đẳng! Không uống đáng tiếc.”
“A!” Lý Tu Viễn vội bước nhanh, dùng dáng tươi cười che giấu vẻ thất thần vừa nãy, dù sao chăng nữa, cũng không thể để Phượng Băng Cao phát hiện ý niệm trong đầu hắn lúc nãy, nếu biết, nói không chừng sẽ cầm đao chém hắn, hết giận mới thôi.
“Ngươi vừa rồi tại sao đứng ở cổng?” Phượng Băng Cao vừa đưa tay châm trà, vừa hỏi.
Mới vừa rồi Lý Tu Viễn thần sắc rất là quỷ dị, không biết lại nghĩ ra chủ ý gì?
“Không… Không có gì…” Hoảng hốt tiếp nhận trà mà há mồm hét lớn, suy nghĩ lại nhanh chóng mà chuyển, nên như thế nào tự bào chữa đây? “Ta là đang suy nghĩ… nghĩ hoàng thượng tình báo chẳng biết có linh nghiệm không? Có thể hay không lập tức phái người tuyên ngươi yết kiến?”
“Không thể nào! Ta mới vừa hồi phủ, nên không đến mức lập tức tuyên ta phải tiến cung.”
Phương Băng Cao buông chén trà đang thưởng thức, mất đi vẻ nhà nhã hứng thú.
“Vậy cũng không chắc, hoàng thượng tâm tư chính là rất khó đoán, nói không chừng hắn muốn đả thiết sấn nhiệt*, cho ngươi không có không gian nghỉ ngơi…”
Lý Tu Viễn vì chột dạ che đậy ý niệm trong đầu, biết rõ Phượng Băng Cao trước mắt rất không thích đàm luận việc này, y nguyên đi xuống kể rõ, hy vọng có thể dời đi điểm tập trung của hắn, không chú ý tới phản ứng khác thường của mình.
“Thiếu gia, thiếu gia, trong cung phái người truyền chỉ dụ, muốn người lập khắc tiến cung yết kiến hoàng thượng.” Nãi nương bưng mâm thức ăn thịnh soạn hoảng hốt vội vàng mà chạy vào.
“Những thức ăn này người mau mau ăn một ít, lấp đầy cái bụng, ta đi giúp người chuẩn bị triều phục, mau, ăn bao nhiêu được bấy nhiêu.”
Xếp đặt xong xuôi, nãi nương tức khắc lại như một trận gió vội vã rời đi.
Ngồi ở trước bàn hai người đưa mắt nhìn nhau, vừa mới nói chuyện đến đó, nào ngờ ngay tức thì ứng nghiệm.
“…Tu Viễn, ta không thể không như vậy mà cho rằng… ngươi thật đúng là miệng con quạ, chuyện tốt mất linh, chuyện xấu vô cùng chuẩn, vừa mới nói xong chuyện thì xảy ra ngay.”
Phượng Băng Cao oán hận mà trừng mắt một cái, không còn lòng dạ ăn cái gì, lập tức đứng dậy rời khỏi nhà ăn, chuẩn bị yết kiến hoàng thượng.
“Ta gọi đây là ai rước lấy ai?” Trợn to hai mắt, Lý Tu Viễn rất vô tội nhún nhún vai, tiếp tục thoải mái mà cấm lấy đũa, chậm rãi thưởng thức bữa ăn thịnh soạn bày trên bàn, bất chấp Phượng Băng Cao oán hận.
Chuyện nào đến sẽ đến, hắn chỉ là không nghĩ tới hoàng thượng làm việc nhanh như vậy mà thôi, xem ra, hoàng thượng đối với binh pháp cũng ít nhiều có nghiên cứu đây! Tướng quân muốn đánh thắng trận này, chắc là phải phí không ít tâm tư.
Còn như hắn đây, hắn muốn ngồi xa nhìn sơn quan hổ đấu, mới không định cuốn vào tính cảnh hỗn loạn giữa hoàng thượng và tướng quân trong lúc đó, để tránh thâu kê bất trứ thực bả mễ*, làm cho toàn thân tan nát.
Chỉ có điều… nếu như thỉnh thoảng đi vào kích động quấy rối một chút, nói không chừng có thể tăng thêm chút lạc thú cuộc đời! Như vậy xem ra, thời gian sống ở kinh thành hẳn là cũng sẽ không nhàm chán a!