Phương Đường Và Cà Phê

Chương 18: 18 Tọa Đàm


Lời editor: Xin lỗi cả nhà vì giờ mới đăng chương mới, nửa tháng trước mình đang điều trị bệnh nên không có khả năng lên chương tiếp theo.

Đợi sức khoẻ mình ổn hơn mình sẽ ra vài chương mỗi tuần.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình.

Chúc mọi người sức khoẻ.

Love all!!!
—————————————————————
Khi Diệp Cửu tỉnh dậy anh luôn cảm thấy trí nhớ mình đứt đoạn, quay lại giường lúc nào cũng không nhớ nổi.
Anh thất tha thất thểu đi từ phòng ngủ đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, sau đó mới nhớ đến Triệu Lăng người hôm qua không mời mà đến cùng với những món ăn trên bàn trà nhỏ trước khi anh mất đi ý thức.
Nhưng mà Diệp Cửu nhớ lại rằng dường như không có bất cứ thứ gì giống như hộp cơm trưa trên bàn trà nhỏ mà anh vừa đi ngang qua, đang lúc nghi hoặc bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Diệp Cửu mở cửa ra nhìn thấy người đứng ở cửa mang theo một chiếc túi liền theo bản năng chào hỏi: "Chào buổi sáng, Triệu Lăng?"
Giọng anh khàn khàn ngay sau khi tỉnh dậy, câu từ có chút mơ hồ không giống như đang hỏi mà lại giống như đang làm nũng.
Triệu Lăng nhìn bộ dạng buồn ngủ của anh nâng cái túi trong tay lên cười, "Buổi sáng tốt lành, em mang bữa sáng đến cho anh nè."
Lời nói của Triệu Lăng quá tự nhiên khiến anh chưa kịp thích ứng đã bị hắn dẫn tới ngồi trên sô pha.
"Hôm nay cậu không đến đại học Y sao?" Diệp Cửu nhìn hắn đang lắc lư trước mặt nghi ngờ hỏi.
Triệu Lăng đặt cháo, mỳ sợi và dưa muối trong tay sang một bên, nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh liền đưa đũa qua với giọng điệu như đang dỗ dành đứa trẻ lớn hơn, "Đợi anh ăn xong rồi nói."
Diệp Cửu nhìn Triệu Lăng đang ngồi ở bên cạnh đem đũa đặt lên trên bát, vẻ mặt xấu hổ, "Tôi cảm thấy, a---"

Hắn đặt lên khóe miệng anh một nụ hôn, chặn lại lời của anh, "Ăn không nói, ngủ không nói"
Mắt thấy Triệu Lăng đang định lặp lại thủ đoạn tương tự như hôm qua anh lấy tay đặt vào giữa môi hai người, "Tôi biết."
Triệu Lăng nhìn Diệp Cửu đang hướng mắt về phía bàn trà nhỏ, hôn nhẹ vào lòng bàn tay anh rồi cầm đôi đũa sạch gắp bánh bao hấp vào bát trống trước mặt.
Anh liếc xéo cười nhìn Triệu Lăng đang nháy mắt một cái, oán giận nhét bánh bao vào trong miệng vểnh hai má lên như sóc tích trữ đồ ăn.
Hắn không tiếp tục quấy nhiễu vào việc ăn uống của anh, khi thấy Diệp Cửu khó chịu vì mắc nghẹn hắn đưa nước ấm và vỗ nhẹ vào lưng anh.
Thức ăn đơn giản cho bữa sáng nhanh chóng được anh giải quyết nhưng chưa đợi anh ngăn cản, Triệu Lăng đã tự giác đem chén bát rỗng đi rửa sạch rồi dọn dẹp sạch sẽ.
Diệp Cửu đứng ở cửa phòng bếp, nhìn hai tay hắn ướt đẫm khóe miệng mím thành một đường thẳng, vẻ khó hiểu trong mắt gần như ngưng tụ thành vật thể "Cậu cần gì phải..."
"Thử yêu đương thì vẫn là yêu đương", hắn lau khô ngón tay rồi câu nhẹ lấy ngón tay anh, nhìn Diệp Cửu đầy chăm chú ý cười trong mắt dần dần sâu sắc, "Nói thích em là anh, anh không cần để ý những thứ này.

Những gì em có thể làm cho anh chính là mục đích để tìm thấy anh một lần nữa.

"
Triệu Lăng cảm nhận được ngón tay anh cứng đờ do không quen tiếp xúc gần gũi liền rút điện thoại ra, buông tay Diệp Cửu, "Bây giờ không đi thì em sẽ muộn mất buổi chiều gặp lại nhé."
Vừa nói xong liền muốn hôn anh nhưng lại bị Diệp Cửu ngăn lại, hắn cười mỉm chạm nhẹ một cái rồi rời đi.

Anh nhẹ thở dài một hơi dựa vào lưng ghế sô pha hoài nghi chính mình quyết định có thích hợp không.
Nhưng buổi sáng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ khi chuông báo thức vang lên, Diệp Cửu gác lại cảm xúc trong lòng một chút tùy ý thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Khoảng một giờ chiều Cố Vân Hề đến cửa hàng, "Chào buổi chiều, tiền bối", lúc nói chuyện có hơi chút chột dạ.
Diệp Cửu vừa đi đến liền nhìn thấy cô đẩy cửa bước vào mỉm cười chào hỏi: "Buổi chiều an lành, cô ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi." Cố Vân Hề đi về phía quầy pha chế nhét tờ thông tin bài giảng trên tay vào ba lô, thấy sắc mặt Diệp Cửu tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều liền an tâm, "Thím mập sát nhà nhờ em đưa cái này cho anh"

Cố Vân Hề đưa qua một cái bánh nhỏ được gói trong một cái cốc, sau đó lấy ra một đống kẹo dâu tây lộn xộn chất thành một cái "núi đường" nhỏ trong trên quầy.
"Em chỉ mang một số đồ chơi đến cảm ơn thím mập, tuy rằng không anh ra ngoài nhưng vẫn bị phát hiện." Cô vừa nói vừa nhìn về phía bồn nước nhưng đôi mắt lại thỉnh thoảng liếc trộm về hướng Diệp Cửu.
Anh nhìn đống kẹo mà dở khóc dở cười từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi đựng cà phê trong suốt đem mấy viên kẹo bỏ vào rồi để ở nơi dễ thấy trên tủ, đưa cho cô một cốc cà phê, "Tôi không trách cô"
Nghe anh nói xong, động tác của Cố Vân Hề trở nên nhanh nhẹn hơn, "Được ạ."
Khoảng 4 giờ chiều cửa tiệm không còn náo nhiệt nữa, người ra vào hầu hết là khách ngồi trong cửa hàng, thực tế cũng không có nhiều đơn đặt hàng.
Diệp Cửu nhìn vài khách hàng thưa thớt trong tiệm liếc nhìn đồng hồ treo tường, "Vân Hề, tôi phải đi gặp thầy cửa tiệm ở đây giao cho cô được không?"
Cố Vân Hề làm động tác chào có phần hơi khoa trương, "Đừng lo cứ giao cho em."
"Ừ," Anh nhìn động tác của cô nở nụ cười nhàn nhạt đeo ba lô lên, cầm chìa khóa dự phòng của cửa hàng đặt vào tay cô, "Vậy thì nhờ cô rồi."
Sau khi Diệp Cửu rời đi, Cố Vân Hề đợi khách hàng trong cửa hàng đi hết liền lật tấm biển ở cửa, xách túi rác ra cửa sau định quay lại quầy pha chế nhưng lại phát hiện một người phụ nữ mặc quần áo giản dị khoảng 50 tuổi đang hành động đáng ngờ.
Cố Vân Hề chộp lấy chiếc điện thoại di động đã bấm tốt số "110" và mỉm cười hỏi: "Xin chào?"
Ngay khi người phụ nữ nghe thấy tiếng mở cửa của cô cả người bà ta co rút lại trong mắt lóe lên, "Cái kia..." Nói được một nửa ánh mắt liền bay về hướng cửa hàng.
Cố Vân Hề vô thức chặn tầm nhìn của người phụ nữ, "Xin hỏi cô có chuyện gì không?"
"Không có gì", người phụ nữ mỉm cười miễn cưỡng, bỗng trong ngõ truyền tiếng "Vân Hề", cô quay đầu nhìn lại trong nháy mắt đó bà ta liền vội vàng rời đi.
"Anh Hồ Vi?" Cố Vân Hề nhìn người đi tới với vẻ mặt khó hiểu, "Sao anh lại ở đây?
"Khụ khụ, anh tới đây tìm Nhị ca." Hồ Vi bỏ qua tầm mắt của cô, vội vàng nhìn về bóng lưng người phụ nữ đang chạy trốn.

"Vừa rồi là ai vậy?
Cố Vân Hề cúi đầu xoá số điện thoại trên di động, "Em cũng không biết." Để cẩn thận hơn, cô còn gửi một tin nhắn WeChat cho Triệu Lăng.
Lần này Diệp Cửu miễn cưỡng không có lạc đường đến phòng làm việc của Ngô Giang ở đại học Y nhìn về phía cửa phòng làm việc đang định gõ cửa, giọng nói của Ngô Giang vang lên đầu tiên, "Có phải là Diệp Cửu đến không? Vào đi."

Anh lần này không chút do dự cười mở cửa văn phòng nói với Ngô Giang đang đeo kính: "Quấy rầy thầy rồi."
Ngô Giang ngồi sau bàn làm việc, trên tay cầm một xấp tranh, sau khi anh vào cửa cũng không nói lời nào.
Diệp Cửu không thúc giục đặt ba lô lên băng ghế bên cạnh, lẳng lặng ngồi đối diện Ngô Giang khóe miệng nhếch lên chờ ông nói.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, thật lâu sau ông mới ngẩng đầu nhìn từ trong đống bản vẽ, "Mặc dù rất vui vì cậu có thể tham gia cuộc thi này, nhưng cậu đã suy nghĩ kỹ về nó rồi sao?"
"Đúng vậy", Anh nhìn thẳng vào mắt Ngô Giang giọng điệu không chút do dự, cười gật đầu xác nhận lại lựa chọn của mình.
Ngô Giang nhìn bầu không khí nhu hòa xung quanh Diệp Cửu, sau khi xác nhận lựa chọn của sinh viên ông không hỏi thêm câu nào nữa.

Thay vào đó, ông nhìn vào thời gian ở đồng hồ trên tay nói với anh, "Cậu theo thầy đi tới nơi này."
Diệp Cửu xách ba lô theo sau Ngô Giang, cả hai cùng nhau đi bộ đến giảng đường của trường.
"Hôm nay ở trường có một sự kiện." Trên đường đến đó Ngô Giang nhẹ nhàng giải thích cho anh lý do đặc biệt vì sao đưa anh đến đây.

"Có một luật sư xuất sắc trong số những người đến đây, biết đâu một ngày nào đó có thể giúp đỡ cậu.

"
Anh nghe ông nói nụ cười trên mặt có chút nghi hoặc, "Dạ?"
Ngô Giang nhẹ nhàng vẫy tay ngăn lại anh nói, "Chuyện trước kia là thầy biết muộn, lần này coi như cho ông già đây có thể xen vào việc của cậu."
Ông không muốn kích thích sự đau lòng của anh lại lần nữa, vì vậy nói không rõ ràng vài câu để bỏ qua câu chuyện nhưng hai người trong lòng đều hiểu rõ.
"Dạ", ánh nắng phía chân trời có chút chói làm mờ mắt anh, một làn sương nhẹ bao phủ đôi mắt nhưng lại bị anh cứng rắn thu lại, "Cảm ơn thầy."
Ở lối vào của hội trường có rất nhiều biển hiệu quảng cáo hoạt động, từ lối vào chính của khán phòng các sinh viên đang tụ năm tụ ba hướng về căng tin hoặc ký túc xá tiếng nói ồn ào náo nhiệt, Ngô Giang dẫn Diệp Cửu ngược đám đông đi vào hậu trường.
Ông đến hậu trường nhìn một vòng dừng một sinh viên đi ngang qua và nhờ bạn nhỏ này tìm giúp mình một người.
Một lúc sau cậu sinh viên dẫn một người trở lại, chỉ thấy Triệu Lăng người vừa mới chào tạm biệt buổi sáng đang mặc một bộ âu phục chỉnh tề, đeo kính cận, áo sơ mi trắng và cà vạt xanh đen, quanh thân tràn ngập khí chất tinh anh ưu tú.

Hắn đi tới một bước vươn tay với ông, "Giáo sư Ngô Giang, ngưỡng mộ đã lâu."

Ngô Giang bắt tay hắn nét cười nơi vương khóe mắt buông lời khen ngợi: "Nghe nói cậu đã thành lập văn phòng riêng? Quả nhiên là người trẻ tuổi đầy triển vọng."
"Giáo sư Ngô quá rồi," Triệu Lăng khiêm tốn đáp lại lời khen ngợi của Ngô Giang, "Chỉ là may mắn mà thôi."
Ông nhìn Triệu Lăng với vẻ tán thưởng giới thiệu anh với hắn, "Đây là sinh viên mà tôi đã đề cập với cậu trước đây, Diệp Cửu."
Diệp Cửu mỉm cười định giải thích tình hình cho Ngô Giang, thì Triệu Lăng đã lên tiếng trước: "Chúng tôi đã biết nhau từ trước rồi." hắn nhìn anh chăm chú, "Văn phòng của tôi ở ngay đối diện tiệm của anh ấy".
"Thật ư?" Ngô Giang hỏi Diệp Cửu trong giọng nói còn mang theo nụ cười.
Anh nhìn vào mắt của ông khẳng định nói: "Em cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy."
Nghe được lời nói của Diệp Cửu ánh mắt Ngô Giang tràn đầy an tâm, "Thế thì hai đứa nói chuyện với nhau đi, thầy còn có chuyện cần giải quyết."
Nói xong Ngô Giang từ chối lời giữ lại của Diệp Cửu và Triệu Lăng, tự mình rời đi để bọn họ ở đó.
Đã là tháng tư rồi thời tiết ấm áp hơn, hôm nay Diệp Cửu mặc một chiếc áo len mỏng trơn, dù chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản như vậy nhưng Diệp Cửu lại có thân hình cân đối cao ráo mặc vào liền lộ ra vẻ đẹp ấm áp tựa như một mảnh ngọc bích tuyệt đẹp lắng đọng qua năm tháng, dù không lộ ra góc cạnh vẫn tỏa sáng rực rỡ ở thế gian.
Hơn nữa Triệu Lăng còn mang theo một tầng lọc người yêu, ở trong mắt hắn Diệp Cửu trước mặt giống như một quý nhân khiêm tốn từ cổ văn tràn đầy bí ẩn hấp dẫn.
Hắn vô thức bước tới trước mặt anh kiềm né ham muốn của mình, vươn tay về phía Diệp Cửu, "Không biết tối nay Diệp tiên sinh có thời gian mời khách không?"
Diệp Cửu cũng đưa tay nắm lại khoảng ba giây sau mới thả ra, "Có chứ, xin hãy cho tôi một cơ hội để trả ơn trước đây."
"Được", Triệu Lăng đáp xong liền đưa anh đến siêu thị.
Diệp Cửu dựa vào quầy rau trong siêu thị, sau khi khoa tay múa chân một hồi cũng không phân biệt được măng với rau diếp cá.
"Mua rau diếp cá đi anh." Triệu Lăng từ sau lưng cầm lấy rau diếp cá trong tay anh ném đồ ăn kèm thịt vào xe hàng bên cạnh Diệp Cửu, "Em nhớ anh không thích ăn măng."
"Cũng không phải là không thích," Diệp Cửu đem măng trong tay kia để lại chỗ cũ nhìn Triệu Lăng bên cạnh cười nói.
Triệu Lăng đưa anh ra khỏi khu đồ tươi sống, từ ngăn đá bên cạnh lấy ra hai chai sữa chua dâu tây, "Chỉ là anh không muốn ăn phải không?"
Anh nhìn Triệu Lăng bên cạnh cũng không nói gì ngược lại tiếp tục hỏi: "Muốn tôi đãi cậu ăn mấy thứ này sao?"
Hắn vuốt ve ngón tay út của Diệp Cửu trên xe đẩy, làm như không nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của anh cười nói: "Anh trả tiền, em mời khách, tài nấu ăn của em rất tốt đó nha."
"Nhưng ······"
"Không có nhưng nhị gì hết", Triệu Lăng mỉm cười dẫn anh về phía quầy thu ngân.
Khi thanh toán Triệu Lăng giả vờ trả tiền liền nhìn thấy biểu cảm giống như mèo con đang giận dỗi trên mặt anh, hắn bật cười một lúc rồi nhường cho anh trả..