Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 67

Thời tiết mùa hạ thật giống như đứa trẻ, một chốc khóc, một chốc cười làm ngươi ta không sao suy đoán được, mưa suốt cả một đêm rốt cục ngừng, sáng sớm Thủy Nhan tỉnh dậy, đứng ở trước cửa sổ, tận lực hít thở hương thơm buổi sáng, hít thở thật sâu gió trời, nhất thời cảm thấy thư thả.

Đêm qua, nàng ra quyết định, nếu mục đích Triệu Vũ Quốc là coi nàng như quân cờ, như vậy nàng cũng không thể làm thâm hụt tiền mua bán, thay vì bất đắc dĩ bị người lợi dụng, không bằng mình cũng được lợi, lợi nhuận ở đây là do Ngũ Nhi nhiệt tình giảng giải, nàng coi như đồ của người ta, cuối cùng Ngũ Nhi thốt ra hai chữ "Vun trồng", nhưng sâu trong nội tâm nàng nghĩ thế nào cũng không thông suốt…

Nàng ở hồ sen nhìn thấy Triệu Vũ Quốc đang luyện công, chỉ thấy hắn mặc một thân quần áo võ màu trắng, thân ảnh mạnh mẽ tung trên không trung, múa kiếm như rồng bay trong mây, hoành hành không chút sợ hãi, lập tức thu hồi kiếm ổn định thân hình đứng thẳng nới lỏng, trọn bộ kiếm pháp như mây bay nước chảy lưu loát linh động, tiêu sái vô cùng, mờ ảo mà mê man, trong nháy mắt lại thấy nổi lên có sát khí, từng có người dùng Qủy Phủ thần công để hình dung kỹ xảo cao siêu, giờ phút này, Thủy Nhan cảm thấy không biết nên dùng từ gì cho đúng.

Từ khi mới bắt đầu Triệu Vũ Quốc đã biết Thủy Nhan tới, chẳng qua là hắn cố ý lơ mà thôi, khi hắn thu kiếm lại, Thủy Nhan không nhịn được trầm trồ khen ngợi.

Hắn nhíu mày, ngân quang chợt lóe, kiếm đã vào vỏ.

- Ngươi xem hiểu được?

Mới vừa rồi nhìn những chiêu thức kia, Thủy Nhan thấy rất rõ, cũng có thể cảm nhận được sát khí ở đó, chẳng qua là nếu nàng nói rõ ràng, nàng lại không thể giải thích được cho hắn, giờ phút này không biết có nên trả lời câu hỏi của hắn hay không.

Triệu Vũ Quốc lấy khăn lau mồ hôi,

- Nếu không hiểu tại sao lại khen ngợi?

- Nếu không tốt, sao ngươi lại luyện?

Thủy Nhan nhớ kĩ Ngũ Nhi gọi kia này là: nói tốt chắc chắn đã đúng tới ba phần, kỳ thật cái này gọi là nịnh nọt, Thủy Nhan đương nhiên sẽ không đi a dua nịnh hót, nhưng lại không nhịn được mà nói ra một lời nghịch tâm.

Hắn gật đầu ý bảo nàng hướng bàn đá, vừa đi, hắn hỏi:

- Tìm ta có việc?

- Ừ!

Thủy Nhan gật đầu, vốn là nghĩ cùng Ngũ Nhi hàn huyên mấy câu nữa. Nhưng mà thật là khó khăn. Nhất là không thể trực tiếp cắt chủ đề mà nàng cho là quái dị.

- Việc ta thăm dò tung tích ngươi?

Triệu Vũ Quốc cười. Nhưng Thủy Nhan cảm thấy nụ cười đó lạnh như băng. Cho dù là giữa hè vẫn cảm nhận được sự thâm trầm lạnh lẽo.

Nàng lắc đầu. Hai mắt nhìn chăm chú vào hắn mang theo vẻ trầm mặc.

Triệu Vũ Quốc thấy Thủy Nhan có chút khác thường so với mọi ngày. Nhất thời không nói ra lời nào.

- Ngươi muốn đi ra ngoài?

Hắn hỏi.

Nàng khẽ nghiêng đầu tìm tòi nghiên cứu khuôn mặt hắn. Nữ nhân này không còn nhìn hắn lạnh lùng như mọi ngày. Phút chốc hắn giật mình, trong lòng có chút hỗn loạn nhưng nhanh chóng biến mất.

- Dạy ta võ công!

Nàng nhàn nhạt nói, hoàn toàn không có chút khẩn cầu nào.

Hắn có chút kinh ngạc nhưng cũng không trả lời ngay.

Ánh mặt trời sáng sớm rơi trên gương mặt bình thản của Thủy Nhan, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, bình tĩnh, lạnh lùng, nhưng ngay sau đó lại hé miệng cười một tiếng, đáy mắt lại hiện lên sự lạnh lùng, Triệu Vũ Quốc cảm thấy trong chớp mắt hai người cách nhau muôn sông nghìn núi…

- Ngươi cứu ta vì tương lai có thể sử dụng ta, nhưng hiện tại ta không có nội lực, không hề hữu dụng, làm sao có thể giúp ngươi?

Con ngươi Triệu Vũ Quốc đột nhiên u ám thâm trầm, chỉ cảm thấy những lời này của Thủy Nhan khiến nơi ngực hắn nhất thời chững lại, cảm thấy nàng không nên nghĩ vậy, nghĩ tới ba ngày sau Hạ Ngải sẽ tới biểu lộ với Thủy Nhan, hắn đột nhiên nghĩ tới ý định muốn phản đối lại.

- Ngươi cảm giác mình bị lợi dụng?

Trong mắt hắn mang theo khinh thường, nhưng lời nói có chút trúc trắc.

Lòng nàng chấn động mạnh một cái, nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của hắn, nàng cảm thấy như trong lòng có lửa thiêu đốt, rất đau.

Nhưng là, ngoài mặt nàng khẽ cười nhạt một tiếng, đáp lễ hắn:

- Tướng mạo nữ nhân chính là giá trị cho nam nhân.

Tay cầm kiếm Triệu Vũ Quốc gia tăng thêm lực đạo, lời của nàng làm hắn sinh hỏa khí, nàng cười nhạo hắn ư, vì nghiệp lớn, ngay cả giá trị một nữ nhân cũng không buông tay, mà hắn biết Hạ Ngải có tình cảm gì với nữ nhân trước mặt này, bởi vậy chỉ có thể chôn giấu cảm xúc, có thể nói ra được ư?

Ngay lúc đó, trong đầu Triệu Vũ Quốc hiện lên hình ảnh mẫu thân năm đó…

Ánh mắt chợt quắc lên, lạnh lùng như băng…

- Được, ta dạy ngươi võ công!

Thủy Nhan gật đầu cười, nhưng cảm thấy một vị mặn trong lòng, bất giác giật mình có chút mất mát, nàng biết, hắn cứu nàng bất quá là vì giá trị của nàng, nàng đã rất nhiều lần muốn nói với bản thân, không nên nghĩ nhiều, càng không thể vọng tưởng giữa hai người tồn tại mối quan hệ nào khác mối quan hệ chủ tớ, nhưng bây giờ nghe chính miệng hắn đáp ứng dạy nàng võ công, cũng gián tiếp thừa nhận giữa hai người có một mối quan hệ mới… quan hệ ích lợi, quân cờ, nhưng cuối cùng bản thân chỉ là quan cờ, trong lòng nàng tự giễu!

Chứng kiến sự ảm đạm trong mắt Thủy Nhan, hắn không rõ, lại nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hắn càng không hiểu, hắn không hiểu tại sao giờ phút này vì nàng mà lòng nổi lên cảm giác chua xót, hình như giữa hai người chưa bao giờ có cùng suy nghĩ, chính là hai người cũng không biết, chỉ đắm chìm trong thế giới riêng của mình, ai cũng nguyện ý đi riêng từng bước!

Gió khẽ lay động mặt hồ, những cánh lá xanh biếc khẽ chập chờn, mưa lớn suốt một đêm, giờ phút này nước tí tách rơi, một giọt, một giọt…. truyện được lấy tại Trà Truyện

Rầm một tiếng, sấm cuộn ầm ầm kéo đến.

Thủy Nhan trầm mặc nhìn hắn, cho đến khi thân lạnh như băng, lúc tiếng sét phá ngang bầu trời, nàng mới ngẩn người tỉnh:

- Trời mưa rồi…

Nàng nói với hắn.

- Ừ, trở về thôi.

Hắn nhìn nàng, giờ phút này mặt nàng trắng bệch, tựa hồ như rất sợ tiếng sấm, nhưng nàng lại luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt hắn, cố che giấu đi sự yếu đuối.

Thủy Nhan gật đầu, nhưng không đi, hai chân giống như mọc rễ trên mặt đất.

Triệu Vũ Quốc cau mày:

- Mưa rơi rồi, ngươi sao không đi?

Nàng không nói, chỉ kinh ngạc ngắm hồ sen bị màn mưa bao phủ . .

Giờ phút này trong đầu Thủy Nhan thực hỗn độn, cơn đau đớn kịch liệt truyền tới xương cốt, trong đầu xuất hiện những hình ảnh vụn vỡ, một nam nhân tay cầm đao, hướng một nữ nhân đâm tới, hình ảnh bỗng nhiên đứt đoạn, tiếp đó lại là một tràng tiếng sấm, Thủy Nhan đưa hai tay ôm đầu, tức giận rít:

- Cút ngay!

Nhìn Thủy Nhan đột nhiên không khống chế được bản thân, Triệu Vũ Quốc nghĩ tới một màn nọ khi gặp nàng ở Đào Hoa Lâu, mà tựa hồ hai lần này đều liên quan tới tiếng sấm, lúc này chỉ thấy ánh mắt Thủy Nhan mê man đi, lại lâm vào trạng thái điên cuồng, thân ảnh gầy yếu lung lay, cả người run rầy, trong mắt tràn đầy âm lãnh, miệng rống giận:

- Ta không thể chết được, nhất định không thể chết được!

Triệu Vũ Quốc không muốn suy nghĩ nhiều, tiến lên ôm lấy nàng, cố gắng san cho nàng sự ấm áp, muốn dùng thân thể mình ngăn trở mưa gió cho nàng:

- Ngươi làm sao vậy?

Thanh âm quen thuộc làm cho Thủy Nhan nhớ lại hắn từng cứu nàng lúc bị trôi trong dòng nước lũ, nàng cố tìm kiếm tay hắn, muốn nói cho hắn biết, nàng muốn sống…

Nàng ngửa đầu, trong mắt không biết là nước mưa hay là nước mắt, vội vàng nhìn hắn nói:

- Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại cứu ta?

Hắn ôm chặt lấy nàng, giọng nói yếu ớt hòa lẫn trong nước mưa hay nước mắt kia, lòng hắn khẽ cứng lại, nhưng không biết nói gì, hắn khàn khàn bên tai nàng:

- Đừng sợ, ta ở….

Mưa to bốn phía rơi xuống, muốn cọ rửa tất cả, không lưu chút dấu vết gì, Thủy Nhan dùng sức đẩy hắn, rời lồng ngực ấm áp kia, lau đi nước mưa trên mặt, cảm kích đối với hắn:

- Ta vẫn còn muốn cám ơn ngươi cứu ta!

Trong lòng Triệu Vũ Quốc cảm thấy căng thẳng, giống như lạc mất vật trân quý, hắn muốn ôm nàng, nghĩ thân thể của nàng không còn run rẩy nữa, nhưng nước mưa đã làm hắn tỉnh táo, hắn im lặng nhìn nàng dần dần rơi xa tầm mắt mình.

Mà lúc này, Thủy Nhan chợt xoay ngươi hướng lại hắn, trong mắt lộ ra sát khí…