"Cửu gia, hàng lần này không phải bình thường, trong một năm mang cho chúng ta trên 10 vạn hoàng kim." Hổ Tam Nương vì phấn khích mà mặt nhiễm hồng, kính cẩn đối với người phía trước nói.
Chỉ thấy người nọ ước chừng năm mươi tuổi, lông mày đã có chút xám trắng, hai mắt híp lại, vừa nhìn qua thì có cảm giác như một lão nhân tuổi xế chiều, nhưng cẩn thận nhìn lại, phát hiện dưới đôi lông mày kia là một đôi mắt nhạy bén dị thường, hết thảy mọi sự khó chạy thoát khỏi đôi mắt, càng nhìn vào đó càng khiến cho người ta có cảm giác quái dị, gương mặt thì nhẵn bóng, phía dưới cằm lại nhẵn nhụi quá mức, tại sao thế?
Vì điệu cười lớn của Hổ Tam Nương mà trên mặt hắn khẽ cười, trên mặt trơn bóng lộ ra chút ít nếp nhăn, có thể thấy bình thường là một người rất chăm lo cho nhan sắc.
Hắn nhận ngân phiếu từ tay Hổ Tam Nương, không nhìn mà cho thẳng vào trong tay áo đen, áo đen kia nhìn thực không bình thường, người bình thường nhìn đều sợ hãi thán phục cái áo đen đầy thần bí kia. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
"Lần này vẫn như cũ, chia làm hai, đã khấu trừ rồi?"
"Ha ha…đã khấu trừ rồi." Hổ Tam Nương không thể khép miệng, trong lòng thầm nghĩ mình ẩn nhẫn với Thủy Nhan quả nhiên không có uổng phí.
Mà Tam Nương cũng lưu ý hắn đang mặc áo choàng không giống người thường, tinh tế xem xét thì là gấm xanh, trong nội tâm thất kinh, nhanh mồm nịnh nọt: "Ơ, đây không phải là gấm xanh một vạn hoàng kim một tấc ư, Cửu gia thật sự là lợi hại, có thể tìm được loại vải này làm thành áo choàng, thật sự là uy vũ."
Gấm xanh này ở Nam quốc không hề có, mà là do Sở Vân quốc hàng năm tiến cống, hơn nữa số lượng tiến cố có hạn, thực sự không phải do Sở Vân quốc keo kiệt, mà gấm xanh kia thực sự khó mà làm được, tơ lụa gấm vóc kia không phải làm từ tằm nhả tơ bình thường, mà là một loại hắc tằm nhả tơ, tằm này ăn lá dâu tím, giống lá này rất hiếm có, ở phía Nam Sở Vân quốc có một ít, ăn ít, tơ mà hắc tằm nhảy ra không nhiều, cho nên số tơ này rất được trân trọng, thêm nữa, gấm này là do hắc tằm nhả tơ, gấm bình thường đã có tác dụng tránh côn trùng, công hiệu giải nhiệt, gấm xanh này dệt ra không cần nhuộm phẩn nữa, phẩm chất tự nhiên, nhìn qua thì một màu đen, nhưng mặc lên mềm mịn tạo thành từng làn màu xanh mực, gọi là gấm xanh.
Hổ Tam Nương chuyến này vuốt đuôi ngựa không sai chỗ, gấm xanh này đúng là hảo phẩm, có thể thấy nếu không phải người hoàng gia, được coi trọng thì không thể nào được dùng, đủ thấy sức nặng của vị "Cửu gia" này.
Nghe được lời khen tặng của Hổ Tam Nương, Cửu gia kia cười nhạt, trong mắt đúng là đang đắc chí, "Ngươi miệng lưỡi càng ngày càng ngọt đó."
"Ha Ha, miệng lưỡi Tam Nương đâu có ngọt, Tam Nương không bao giờ nói dối."
Cửu gia nhếch miệng cười: "Ngươi thật là mồm mép, có khả năng ăn nói, không trách được cô nương kia cam tâm tình nguyện nghe lệnh ngươi."
"Ha ha, Cửu gia nói đùa rồi, cô nương ấy có thể làm trong Đào hoa lâu, ấy là phải dựa vào ân đức của Cửu gia ngài, còn người bình thường đâu có thể được lọt vào Đào hoa lâu."
Cửu gia rất vừa lòng với câu trả lời của ả, chậm rãi gật đầu: "Ân, nơi này cũng không thể thiếu được công lao của ngươi, lần này chỉ có cô nương kia giúp chúng ta kiếm tiền, còn nam tử kia thật là đáng tiếc, làm sao lại để cho hỏng mặt mũi?"
"Nói tới đây thật là giận dữ, tên nam nhân kia mặt mày tuấn tú, chỉ tại những tên thô kệch làm hỏng chuyện, bất quá như thế cũng tốt, cô nương kia nghe lời chúng ta, chỉ hơi thiệt thòi cho tên đó."
Cửu gia nghi hoặc không hiểu chuyện gì: "Ách, nói gì vậy?"
Hổ Tam Nương đem chuyện thế nào lừa được Thủy Nhan an tâm tiếp khách, mà phần còn lại âm thầm đưa Tử Hạ tới "chuồng cỏ", Cửu gia nghe được liên tục gật đầu: "Khó trách, nguyên lai này là vì cô nương này cứu tình lang... Ha ha, như thế giảm đi không ít phiền toái!"
"Cũng không hẳn vậy!"
Vào lúc này, bên ngoài truyền tới âm thanh của Trà Hương: "Ma ma, chú rể mới tới."
Hổ Tam Nương nói với Cửu gia: "Cửu gia, ta muốn nói chuyện với quan gia hôm qua, không tiện bồi ngài."
Nói xong, Hổ Tam Nương muốn đi ra ngoài, Cửu gia vội vàng kéo ả, thấp giọng hỏi: "Người này ra giá trên trời như vậy, thân phận chắc có chỗ khả nghi?"
"Yên tâm đi, Tam Nương gọi người điều tra, hắn là thương nhân buôn quặng của Tấn quốc, tiền hôm qua đối với nói chỉ như sợi lông trâu, không đáng kể, hắn nghe Trương đại nhân giới thiệu rồi tới Đào hoa lâu."
Cửu gia nghe thân phận người này không có gì đáng ngờ liền yên tâm gật đầu, "Ân, như vậy tốt rồi, ngươi cũng nên chú ý, tiểu tử kia gần đây không chịu an phận trong cung, cả ngày lấy lòng Hoàng Thượng, tuy chỉ là một tên oắt con vắt mũi chưa sạch nhưng cũng cần đề phòng tránh sơ xuất ngoài ý muốn."
Tam Nương vội gật gù đáp:
"Ừm, ừm, Cửu gia nói không sai, sắp tới Tam Nương nhất định cẩn thận hành xử, đối với khách nhân mới tới Tam Nương sẽ tăng cường chú ý"
"Vậy là ổn rồi, kẻ làm việc linh tinh như ta cần phải trở về rồi, bằng không trong nội cung kia lại nhộn nhạo lên."
"Ha ha, Cửu gia là người tâm phúc của Hoàng Thượng, ngài không ở bên, một khắc hoàng thượng cũng không yên tâm."
Phút chốc Cửu gia quay đầu lại, híp híp mắt phóng ra tinh quang, cả người Hổ Tam Nương run lên.
"Tam Nương, ngươi nói quá nhiều rồi đó."
Hổ Tam Nương gật đầu lia lịa nói: "Dạ, là Tam Nương lắm lời, sau này chắc chắn sẽ giữ mồm giữ miệng."
….
Triệu Vũ Quốc theo Trà Hương vào sương phòng, chỉ thấy bên trong Hổ Tam Nương mặt dày bự son phấn, khiến cho trong người nổi lên cảm giác chán ghét, may mắn trong phòng có mùi mực thoang thoảng khiến cho hắn có chút thư thái.
Tam Nương nhìn thấy Triệu Vũ Quốc tức khắc hai mắt sáng quắc, rốt cục hiểu được tại sao Thủy Nhan cam tâm tình nguyện tiếp khách, nếu đổi lại là ả ta đối với một nam nhân tuấn tú như vậy, sợ là phải trả tiền ả cũng nguyện ý.
"Ha ha, ngài là Triệu gia a, đêm qua không muốn quấy rầy gia, Tam Nương không có được diện qua dung mạo ngài, giờ phút này thấy Triệu gia thật không thể tưởng được, Triệu gia quả thật tuổi trẻ tài cao."
Triệu Vũ Quốc xua tay: "Ma ma không cần khách sao, Quỳnh hoa rất vừa ý ta, tối hôm qua đã thấy lạc hồng, ta tới đây chính là trả lễ ma ma."
Hổ Tam Nương che miệng cười: "Ha ha, Triệu gia khách khí quá rồi, ngài trả giá cao như vậy, Tam Nương đâu dám dâng cho ngài thứ vật cũ."
"Ba chữ "Đào hoa lâu" ta chưa có tin, nếu không phải do Trương đại nhân dẫn tiến, chỉ sợ Triệu mỗ này cả đời không thể biết được có một nơi như thế này."
Triệu Vũ Quốc vừa nói vừa đưa một xấp ngân phiếu cho Hổ Tam Nương, tuy rằng không thể so với số 10 vạn lượng hoàng kim đêm qua nhưng cũng không ít, Hổ Tam Nương cười đến nỗi không khép miệng được, "Ha ha ha, Triệu gia nói đúng, đào hoa lâu vốn là chỗ để tìm niềm vui, Triệu gia sau này thường tới nhé."
"Sau này phiền ma ma chiếu cố Quỳnh hoa cô nương rồi." Nói xong, lại thêm ngân phiếu cho Hổ Tam Nương.
Hổ Tam Nương cười híp mí, "Ngài thật là, Quynh hoa là nữ nhi của ta, ở đâu lại có mẹ nào không chiếu cố con gái."
Triệu Vũ Quốc phất tay mở quạt, lười biếng cười: "Ân, nhìn ra ma ma đối với Quỳnh hoa rất tốt, lại còn cho nàng một nha hoàn rất thông minh, thật là tốt!"
Hổ Tam Nương nhíu mày: "Ha ha, Triệu gia… Có gì sao…"
Triệu Vũ Quốc gấp quạt lại, đặt lên bàn, "Ma ma đừng vội nói bậy, không nên hiểu nhầm chuyện giữa ta và Quỳnh hoa…"