Hai tay Thủy Nhan vuốt vẻ, cảm giác được sự khác thường của ngọc bội kia, lúc tay chạm vào vật nhẵn nhụi kia, cảm giác như có lóe sáng hệt như ánh mắt thiếu nữ mới lớn, cảm giác ôn nhuận mà kiên cố truyền ra tay, bốn phía khảm hoa văn bằng vàng tinh tế, phát ra khí lạnh, tựa hồ trên mặt ngọc bội có thể hút nhiệt độ của cơ thể, xuyên qua lòng bàn tay, khiến cho Thủy Nhan có cảm giác khác thường, bất an....
"Là ngọc bội?" Nàng hỏi
"Ừm… Cho là thế đi. Cô nương hãy giữ nó cẩn thận!"
Lời hắn nói ra, như có đôi phần hối hận khi giao nàng vật này.
Mặc kệ hắn có thể nhìn thấy hay không, Thủy Nhan thận trọng gật đầu nói: "Ưm, cái này đường nhiên, ta biết đồ vật này quan trọng với ngươi, dĩ nhiên, đối với ta, nó cũng quan trọng!"
Tử Hạ yên tâm gật đầu, "Vậy là tốt rồi, hi vọng sự hợp tác của chúng ta sẽ tốt đẹp!"
"Tốt đẹp hay không ta cũng không dám vọng tưởng, chỉ hi vọng không phải là ác mộng là đủ!" Thủy Nhan vẫn lạnh nhạt nói chuyện, nhưng lại có cảm giác như đang bắt đầu một chuyện gì đó...
Hai người vừa hoàn thành hiệp nghị không lâu, phòng tối một lần nữa bị mở cửa, Tử Hạ lại như cũ giả dạng hôn mê, Thủy Nhan thì thanh tỉnh, không hề che giấu.
Người tiến vào không phải ai khác, là Hổ Tam Nương, đứng sau ả là một người dáng gầy nhỏ, đứng trong bóng tối, bên cạnh là một tên cầm đèn lồng, xem ra là thủ hạ của Hổ Tam nương, Thủy Nhan nhìn hình thể người kia phỏng đoán, có thể là ngươi mà Tam Nương gọi là Qủy Trủng.
Tên cầm đèn lồng soi lên Thủy Nhan, nhìn vẻ mặt nàng, gấp gáp nịnh nọt Hổ Tam Nương: "Lão đại, nàng tỉnh…"
Qua tiếng nói của hắn, Thủy Nhan đoán được, hắn đã vào lúc nãy, chỉ có điều lần này không có người có giọng kỳ quái kia đi cùng.
Hổ Tam Nương nghe tên thủ hạ nói Thủy Nhan tỉnh, gấp gấp nhìn tới, dưới ánh đèn dầu mờ ảo, ả thấy Thủy Nhan sắc mặt có chút tái nhợt, không nhúc nhích đang nhìn chăm chú vào mình, trong lòng cả kinh nghĩ thầm: "Nữ nhân này không đơn giản, trong mắt không hề có chút sợ hãi."
Hổ Tam Nương nhiều năm đối mặt với nguy hiểm nhưng vẫn có thể lành lặn vượt qua nhờ áp dụng đúng lời khuyên: "Cẩn thận thì thuyền có thể dùng vạn năm"
Ngày thường những nam nhân hoặc nữ nhân bị bắt làm nô lệ, giờ phút này phân nửa đều sợ tới mức tè ra quần, kêu trời than đất, nhưng nữ nhân này trong mắt không hề có nửa điểm sợ hãi, chuyện này ả chưa bao giờ thấy qua!
"Ngươi không sợ sao?" Hổ Tam Nương cầm tẩu thuốc trên tay hướng Thủy Nhan phun tới.
"Sợ sao? Ta còn đang muốn ra ngoài đây."
Như là nghe được chuyện cười hay nhất từ trước tới giờ, Hổ Tam Nương cùng thủ hạ bên cạnh lập tức phát ra tiếng cười quỷ mị: "Ha ha ha, vào cửa của Hổ Tam Nương ta, còn muốn ra ngoài?"
Đối với phản ứng của bọn họ, Thủy Nhan vẫn nhàn nhạt đối lại, mặt không chút thay đổi, coi như hai con ếch vừa mới nhảy qua, không thể gây chú ý với nàng.
Hai người kia thấy Thủy Nhan nhìn chúng như nhìn xiếc khỉ, trong lòng khó chịu, không chờ Hổ Tam Nương mở miệng, một tay hướng mặt Thủy Nhan một bạt tai…
"Nhìn cái gì vậy!"
"Ba------"
Thanh âm thanh thúy vang dội trong phòng tối.
Nóng cháy thiêu đốt trên má, Thủy Nhan vẫn im lặng nhìn tên thủ hạ kia.
"Ngươi hận hắn?" Tam Nương ở một bên quan sát, hít một hơi thuốc lá.
Thủy Nhan không rời mắt khỏi tên thủ hạ kia, bình tĩnh nói: "Hắn không có tư cách!".
"Hắc… Nha đầu, ngươi đúng là miệng lưỡi cứng rắn!"
Dứt lời, hắn lại động thủ hướng mặt Thủy Nhan đánh tới, lúc này đây, Thủy Nhan vô thức nghiêng mình một cái, rất xảo diệu tránh qua, né được một đòn.
"Dám tránh!" Tên kia phẫn nộ, muốn đánh thêm một cái.
"Chỉ cần ta không chết, ta nhất định bắt ngươi phải chết!"
Thanh âm Thủy Nhan lạnh như băng quanh quẩn trong phòng tối, tay của tên thủ hạ dừng im trong không trung, hắn cảm thấy toàn thân rét run, loại rét lạnh này, không phải do bên ngoài đến, mà là từ trong phát tán ra, thoáng chốc, không khí bốn phía như bị hút hết, toàn thân hắn ảo giác khó thở.
Hổ Tam Nương híp híp đôi mắt xếch, ngồi xổm người xuống, dùng tẩu thuốc nâng cằm Thủy Nhan, "Nói cho ta biết, ngươi là ai?"
Thủy Nhan nhìn Tử Hạ trên mặt đất, nói với ả: "Thả hắn, hết thảy ta nghe theo ngươi!"
"Ha ha, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói chuyện trao đổi với ta sao?" nguồn Trà Truyện
"Nếu không, ta không còn chuyện gì nói!"
Hổ Tam Nương nhíu mày, lại hút thuốc, "Ngươi dựa vào cái gì?"
"Cái chết của ta!" Nàng trả lời ngắn gọn.
"Cái chết của ngươi?" Hổ Tam Nương cười lớn nhìn Thủy Nhan.
Thủy Nhan nhìn tên thủ hạ kia, lạnh lùng nói: "Có thể mời hắn nói cho ngươi, ta có thể kiếm tiền, hơn nữa giá sẽ rất cao!"
"Cho nên, ngươi cảm thấy mình đáng giá nên có thể ra điều kiện với ta?"
Thủy Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng a, mang theo sự khiêu khích.
Ánh mắt băng lãnh của Hổ Tam Nương lướt qua mặt Thủy Nhan, hết cầm lên, nói với vẻ châm chọc: "Vào tù thất của ta, sinh tử của ngươi là do ta định, bán lấy tiền hay không là việc của ta, ngươi dựa vào cái gì mà ra điều kiện với ta?'
"Nếu ta chết, ngươi sẽ chẳng có gì!"
"Ngươi nghĩ rằng đã ở chỗ Hổ Tam Nương ta, ngươi còn nắm giữ được sinh tử của mình sao?" Hổ Tam Nương cả giận nói.
"Nếu ta muốn chết, không ai ngăn được!" Thủy Nhan cao giọng, không hề để mắt ả.
Chỉ thấy nàng phiêu mắt nhìn Tử Hạ đang hôn mê trên mặt đất thầm nói: "Hy vọng ngươi có thể làm được hết những lời ngươi nói!"
Lập tức nàng nói với Hổ Tam Nương: "Ta đoán ngươi rất muốn biết thân phận của ta, bởi vì ngươi là người làm việc cẩn thận, điểm này, ta chắc chắn là việc ngươi quan tâm nhất lúc này." Nàng tạm ngừng, nhìn thấy con ngươi Hổ Tam Nương dao động, trong lòng biết là đã đi đúng hướng, tiếp tục nói: "Bất quá, ta biết, nếu là chạy trốn, ngươi sẽ không tha cho ta, vì thế ta không có ý định đào tẩu, nhưng ngươi quên là... trước khi ngươi bắt được ta, người đồng hành với ta đã chạy đi được..."
Hổ Tam Nương kinh ngạc, giờ phút này ả hồi tưởng, dường như nghe được giọng nói của Ngũ Nhi kia, nói rằng các nàng là người của phủ Thái tử, ả liền dò xét Thủy Nhan một lượt, có khí chất cao quý, còn có thái độ không hề sợ hãi, hoàn toàn không phải một nha đầu tầm thường.
Nhìn đến đây, trong lòng Hổ Tam Nương không khỏi cả kinh, "Chẳng lẽ ta bắt phải hoàng thân quốc thích?"
Nhưng ngay sau đó, ả lại lập tức phủ quyết ý tưởng, bởi vì từ Hoàng thượng cho tới hoàng thân, chưa có nghe qua nhân vật như Thủy Nhan, hơn nữa, nếu là hoàng thân quốc thích há lại giả nam hành tẩu ở phố phường?
Thủy Nhan thấy Hổ Tam Nương bị lời nói của mình làm cho phân tâm, trong lòng không khỏi thở nhẹ ra, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ dạng lạnh lùng.
"Hiện tại có phải là ngươi cảm thấy tiến thoái lưỡng nan? Muốn giết ta, rồi lại cảm thấy có bạc kiềm chân giữ tay; muốn bán ta nhưng lại sợ chủ nhân ngươi, đáng sợ hơn là, không đợi ngươi giết, tự ta có thể chết trước, ngươi sợ đến lúc ấy, người không còn, bạc cũng chẳng thấy đâu, muốn thả thì lại sợ người nhà của ta..."
"Nói, ngươi là ai?" Đối mặt với người có thể đọc ra nội tâm của người khác, Hổ Tam Nương cảm thấy trong lòng có áp lực lớn không thốt ra được.
"Ha ha, ngươi đoán ta sẽ nói cho ngươi sao?" Thủy Nhan khẽ cười bâng quơ.
Hổ Tam Nương có chút nhụt chí, ả biết mình hỏi cũng sẽ không có đáp án, trong lòng uất nghẹn.
"Nếu ngươi nói, ta sẽ xem xét có thả ngươi không!" Tam Nương dụ dỗ.
"Nếu ngươi biết thân phận của ta, chỉ sợ đời này ngươi phải kiêng kị tránh ta…"
Một câu mang theo cảm giác bất ổn, hiện tại Hổ Tam Nương có cảm giác đâm lao phải theo lao, nội tâm thầm mắng: "Nữ nhân, thông minh như vậy làm gì?"
Thủy Nhan thấy thời co tới, một lần nữa nói ra yêu cầu, "Ta không muốn thiếu nợ ai, hôm nay nếu ngươi thả vị công tử này ra, từ nay về sau ta nghe lời ngươi, cam đoan từ giờ tới trước khi ngươi bán ta sẽ sống khỏe!"