Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 123: Thương pháp

Trong đầu Tuyết Dao quanh quẩn một thanh âm quen thuộc: "Muốn hợp nhất giữa người và thương thì phải nắm được cái hồn của thương pháp…"

Từng đợt gió nổi lên trong rừng khẽ lay động những sợi tóc rủ trên trán, nàng đứng lặng yên trước một dãy núi cao sừng sững, cả người như dung hợp vào trong không gian mênh mông, thế nhưng, trước cơn bão lại thường gió yên biển lặng, càng bão lớn nắng lại càng rực rỡ.

Quái vật trước mắt nheo mắt nhìn Tuyết Dao, khí thế lặng yên của nàng thẩm thấu vào trí não hắn, cảm nhận được khí tức bức người kinh khủng, đứng trước một quá vật như vậy mà nàng thản nhiên đứng không nhúc nhích, tựa như đang ngắm nhìn núi non.

Vẻ bạo ngược của quái vật phút chốc thu lại, trên mặt lộ ra sự ngưng trọng, mới vừa rồi hắn còn điên cuồng bất chấp muốn giết chết Tuyết Dao, giờ lại như vậy khiến người ta nghĩ việc xà nữ chết đi đối với hắn căn bản không là gì cả.

- Hộc hộc…

Quái vật thở hổn hển, hiển nhiên do lúc nãy sử dụng nhiều nội kình nên thể lực bị hao tổn.

Tiếng hô hấp dồn dập của hắn truyền đến tai Tuyết Dao, thể lực của quái vật kia quả nhiên không chống đỡ được bao lâu, Tuyết Dao lạnh lùng cười, ngay sau đó nàng hành động, động tác nhanh chóng chỉ để lại tàn ảnh trong mắt quái vật.

Quái vật kia ngơ ngác quan sát trái phái trước sau, hắn không nhìn ra hướng tấn công của Tuyết Dao, tuy nhiên rung động khí từ hành động của nàng bị hắn nghe thấy, nhanh chóng bổ nhào tới bắt nàng, thân thể nhìn có vẻ cồng kềnh của hắn hóa ra linh hoạt dị thường, không hề thua kém Hầu vương ở sơn dã.

Tuyết Dao lao thương đâm phía quái vật tiến tới, hắn vận khí lui cước bộ lùi lại, tránh qua tránh lại sát kích của nàng, lại nhìn thấy trong mắt Tuyết Dao phát ra một tia cười đắc ý, không hiểu sức lực ở đâu, nàng đề khí phi thân qua đầu hắn, mũi thương chĩa sau lưng hắn ở vị trí trái tim, mùi của cái chết mỗi lúc một gần.

Hắn không nghĩ đến, Tuyết Dao ra một chiêu như vậy, tuy nhiên hắn bình tĩnh tìm cách thoát thân, lần thứ hai bị công kích hắn kinh ngạc không thôi, mặc dù tránh được chiêu này khá chật vật nhưng hắn vẫn tự cao ỷ mình nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

- Ái chà, hảo hảo, có khí thế, ta thích.

Quái vật kia mượn miệng lưỡi cực nhanh để che giấu bản thân vừa phải chật vật né tránh.

Tuyết Dao không để ý, trong mắt chỉ có sát khí.

- Im miệng!

Tiếng hô trầm thấp vừa dứt, Tuyết Dao ba lần công kích hắn bằng thương, lần này lại dùng cây gỗ bình thường, thế nhưng lại khiến người ta ảo giác đó là một thanh kiếm sắc nhọn có thể lấy mạng người.

Quái vật kia nắm chặt cuồng đao, lớn tiếng quát rống:

- Hôm nay sẽ không cho ngươi đường sống!

- Tìm chết!

Tuyết Dao nhảy lên không trung, như tiên tử bay giữa nhân gian, giữa máu tanh và cuồng đao lại khiến người ta mải mê ngắm đến mất hồn.

Quái vật kia bị một màn này của nàng làm cho thất thần, giây phút ngắn ngủi này không lọt khỏi mắt Tuyết Dao, nàng đánh cuộc mọi thứ vì thời điểm này. Thời cơ đến, Tuyết Dao không dám chần chờ, ghìm mũi chân hướng xuống mặt đất, phi thân trở lại, vũ động thương pháp kia không phải ai cũng học được, chỉ nghe tiếng nàng gầm:

- Tử!

Quái vật nhìn khúc gỗ đâm xuyên qua lồng ngực mình, hắn không thể tin được: "Gỗ củi, chẳng qua chỉ là một thanh gỗ củi, tại sao có thể…"

Phanh~

Quái vật không cam lòng, chết không nhắm mắt, nặng nề ngã xuống đất.

Tuyết Dao ném khúc gỗ đi, hững hờ nhìn thi thể trên đất, lòng thầm đoán: "Là kẻ nào muốn giết ta?"

Đến phủ Lục Hổ ở, Tuyết Dao lập tức nói với Nhĩ Đóa mình cần tìm một cây thương phù hợp, chẳng hiểu thế nào cuối cùng lại nói ra hết thảy chuyện phát sinh ở trong rừng.

Nghe xong Lưu Phi tức giận rống:

- Mẹ kiếp, nếu để cho lão tử biết là ai, đảm bảo xóa sạch phần mộ tổ tiên nhà hắn.

Nhĩ Đóa tức giận liếc hắn một cái:

- Nói bậy, nếu như tra ra được ai đứng sau hắc thủ chúng ta tuyệt đối không cho chúng con đường sống, nhưng vấn đề hiện giờ địch trong tối, lão đại ngoài sáng, đây mới làm điểm đáng giận.

- Lão đại, ngài suy nghĩ xem, người lần này có cùng nhóm người lần trước không?

Tuyết Dao cẩn thận hồi tưởng, nhíu nhíu mày, lại lắc đầu:

- Ta không xác định được, nhưng trực giác mách bảo, những người này cùng thuộc một thế lực phái tới.

A Đoạn nãy giờ vẫn trầm mặc, nghe Tuyết Dao nói lời này xong, thở dài một hơi lên tiếng:

- Những người này, hẳn là có liên quan tới lão đại trước khi mất trí nhớ.

- Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.

Sắc mặt Tuyết Dao có điểm khác lạ, nàng mơ hồ cảm nhận thân phận trước khi bị mất tích có phần không thoải mái.

Đêm đến, Tuyết Dao không trở về cung mà lựa chọn ở lại phủ của Lục Hổ, vừa là chờ Nhĩ Đóa giúp mình chế tạo một cây thương phù hợp, vừa là cảm giác nơi này thoải mái hơn nơi cung cấm kia…

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tuyết Dao nghe ra tiếng bước chân của Nhĩ Đóa, nàng không đứng dậy mở cửa, thản nhiên nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Vào đi.

- Lão đại, người trong cung đến.

- Người đến?

Tuyết Dao nhíu mày, trong lòng có cảm giác bị người khác giám thị.

Nhĩ Đóa cảm thấy Tuyết Dao không vui, vội giải thích:

- Là Hoàng thượng phái người đưa tin.

- Tin gì?

- Lão đại hỏi khó tiểu nhân quá, thư của ngài, sao chúng ta dám đọc chứ?

Nhĩ Đóa vừa nói vừa đưa thư cho nàng.

Nội dung trong thư đơn giản, chủ yếu là dặn dò nàng chú ý an toàn, hắn cũng đã biết chuyện nàng bị đuổi giết, muốn nàng an tâm, hắn nhất định sẽ tra ra ai là kẻ đứng sau hắc thủ….

Từng nét chữ cứng cáp kiêu hùng của Triệu Vũ Quốc khảm trong mắt nàng, mặc dù trong thư chỉ nói ngắn gọn về tình hình hiện tại của nàng đồng thời dặn nàng bảo trọng nhưng Tuyết Dao có thể cảm nhận được trong thư sự lo lắng cùng nhu tình.

Nhìn sắc mặt Tuyết Dao dần dịu đi, Nhĩ Đóa trêu chọc:

- Ha ha, lão đại ơi là lão đại, sắc mặt ngài bây giờ thì dọa được ai chứ.

Sắc mặt Tuyết Dao vẫn lạnh đạm như cũ nhưng trong mắt không toát ra sự lạnh lẽo, nàng đặt bức thư lên bàn, khẽ mỉm cười, đi tới bên cửa sổ nhìn trời đêm, tâm tình không tệ.

Nhĩ Đóa lập tức liếc thư kia, thấy những chữ viết trên đó, mặt hắn nhất thời đen sì: "Đây… Đây rốt cuộc là sự phỏng đoán hay tình hình thực tế?"

Tuyết Dao đi ra khỏi phòng, gió lạnh ban đêm thổi tới làm cho đầu óc nàng minh mẫn, thương pháp trong mộng nhất thời hiện lên trước mắt, không suy nghĩ nhiều, nàng hít một hơi thật sâu, tiện tay đánh gãy một cây trúc rồi bắt đầu vũ động.

Nhĩ Đóa ở trong phòng cảm thấy ở phía ngoài truyền vào tiếng xé gió khác thường, cho là có thích khách đột nhập, hắn lập tức phi thần ra ngoài. Vừa ra đã ngẩn người, thương pháp hoàn mỹ kia hắn chưa từng được thưởng thức qua, cả người bị khí thế mãnh liệt của Tuyết Dao áp chế.

"Đây… Đây mới là thực lực chân chính của lão đại." Hắn nuốt nước miếng nói.