Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 116: Tàn ảnh Dạ Mị

- Thủy tinh kia… Cho ta một cảm giác rất đặc biệt. Tuyết Dao nói.

Triệu Vũ Quốc lập tức hỏi:

- Cảm giác gì?

Tuyết Dao nhíu mày suy nghĩ một chút, đoạn lắc đầu:

- Không biết nói thế nào, nhìn thấy khối thủy tinh kia, trong lòng ta cảm thấy nó quan trọng.

- Vậy mua cho được cái này.

Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, nụ cười của giai nhân khiến Triệu Vũ Quốc có cảm giác ánh nắng xuân ấm áp tràn vào trong lòng.

Rất nhanh, Cửu tiết tiên kia được đặt lên đài đấu giá, dựa theo lệ cũ, lúc này đáng lẽ là phần giới thiệu về vật phẩm được đấu giá, nhưng bây giờ lại phá lệ.

Ty lễ (Người điều khiển chương trình) sai người bê Cửu tiết tiên cho những người tham gia đấu giá nhìn, hắn nói:

- Roi này tính chất không rõ, lai lịch không rõ, định giá dựa vào Hắc thủy tinh…

Lời vừa nói ra vững vàng như núi, phía dưới nhất thời sôi nổi.

Ở Điểm Thương quốc, thậm chí là cả đại lục phía Đông này, Hắc thủy tinh được coi là một khoáng thạch hiếm thấy, huống hồ chỉ có Lan Miêu tộc (dân tộc Mèo – dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở các khu vực Quế Châu, Hồ Nam, Vân Nam, Quảng Tây, Tứ Xuyên,Quảng Đông, Hồ Bắc ngày nay) nắm giữ nội kình để có thể luyện hóa chức năng khai mở Hắc thủy tinh, chỉ riêng điểm nảy đã đủ sức hấp dẫn trí mạng với người luyện võ.

Tất cả mọi người đều biết, một người luyện võ cao thâm hay không được quyết định bởi nội kình chứa trong đan điền lớn hay nhỏ, tu luyện sức lực bên ngoài để luyện hóa thành nội kình chuyển về đan điền là một chuyện vô cùng khó khăn.

Ngoài việc có nội kình để luyện hóa Hắc thủy tinh thì người đó phải là người tuyệt đối không bao giờ tàn sát bừa bãi, nếu muốn dung nhập được Hắc thủy tinh sâu vào đan điền, nhất định cần phải dùng nội kình của bản thân luyện hóa, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu không biết đúng cách và cẩn thận sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

Sau khi luyện hóa được Hắc thủy tinh, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn, không cần dùng nội kình của bản thân để luyện hóa nữa, Hắc thủy tinh kia tự động dung nhập, người tu luyện chỉ cần luyến hóa tinh thần, nội kình trong đan điền sẽ tự động hòa lẫn Hắc thủy tinh, nếu người tu luyện ý chí kiên cường, khả năng mở rộng nội kình đan điền thành công lớn, nếu mọi chuyện diễn ra tốt, một lần có thể tăng được ba bốn cấp tu luyện.

Nghĩ thử xem, Hắc thủy tinh giúp người tu luyện khai thông mở rộng huyết mạch, lại được Lan Miêu tộc luyện hóa ra màu đen nhánh mê ly, độ tinh khiết không gì so sánh được, hơn nữa, Hắc thủy tinh kia phát ra quang mang u lam (âm u thăm thẳm), Cửu tiết tiên quấn quanh, sao lại không kích động đám người tập võ phía dưới đài đấu giá?

Triệu Vũ Quốc chăm chú quan sát Hắc thủy tinh kia, thấy quang mang u lam biến chuyển, lòng chấn động: "Hẳn là cực phẩm."

Khóe miệng hắn nhếch lên, không nghĩ lần này ra ngoài còn có thu hoạch, thấp giọng nói:

- Có chút vừa mắt.

Hắn nhìn về phía Tuyết Dao, thấy ánh mắt nàng khóa chặt ở Cửu tiết tiên, ánh mắt vốn trầm lãnh đột nhiên có chút mê mang.

- Nàng làm sao vậy?

Hắn lo lắng cầm tay nàng, lại phát hiện bàn tay nhỏ bé đang run rầy.

Đối với câu hỏi của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao giống như không nghe được, nàng lẩm bẩm nói: "Da lông chồn trắng trên đỉnh Tuyết Sơn quanh năm phủ trắng băng tuyết, ngâm trong nước băng chín chín tám mốt ngày, chế thành roi, tính mềm dẻo mà bền chắc, trải qua luyện hóa đạt tới độ tinh khiết vô cùng, lại kết hợp cùng Hắc thủy tinh mị lực, có thể đem Cửu tiết tiên dung hợp nhất thể với người…"

- Dung hợp làm một?

Triệu Vũ Quốc nghe không rõ.

Mắt Tuyết Dao vẫn mê mang, nàng tiếp tục nói: "Người sử dụng được Cửu tiết tiên có thể thông qua Hắc thủy tinh truyền nội kình tới roi kia, dung làm một thể, cho dù là Đại tông sư cũng không thể nào chống được…"

Triệu Vũ Quốc hoảng hốt: "Đại tông sư??? Đại tông sư là người thế nào, đừng nói Điểm Thương quốc, chỉ sợ cả đại lục phía Đông này số vị Đại tông sư chưa quá mười người, mà những người này phần lớn là những bậc trưởng lão cấp cao trong Hoàng gia mỗi nước. Tuyết Dao nói những lời vừa rồi, không trách Triệu Vũ Quốc giật mình sợ hãi. Quan trọng hơn, sao Tuyết Dao lại biết những điều này.

Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức hỏi:

- Làm sao nàng biết?

Cả người Tuyết Dao chấn động, ánh mắt mê mang đột nhiên biến mất, vẻ lợi hại đã quay lại trên mặt nàng.

Tuyết Dao không rời ánh mắt nhìn Cửu tiết tiên trên đài đấu giá, cũng không trả lời câu hỏi Triệu Vũ Quốc, chỉ nói một câu:

- Ta muốn roi này.

Triệu Vũ quốc biết Tuyết Dao muốn roi này không phải là giá trị bên ngoài, cho nên hắn hỏi nàng tại sao lại muốn nó.

Tuyết Dao nghe lắc đầu, giọng nói mơ hồ:

- Ta cũng không biết, nhưng ta muốn roi này.

Triệu Vũ Quốc thoáng gật đầu, giọng nói lạnh lùng nhưng mắt lại có sự ôn nhu:

- Ta biết rồi.

Tuyết Dao không nói gì, đối với ánh nhìn dịu dàng vừa rồi của hắn, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Cửu tiết tiên thần bí khiến dân tập võ dưới đài đấu giá đỏ mắt, giá quy định tám trăm lượng bạc trắng bắt đầu nhanh chóng tăng lên, có người thử thăm dò giá, hầu hết đều bảo thủ, tăng trung bình năm mươi lượng, dần dần nhiều kẻ bỏ cuộc, chỉ còn lại mấy nhân vật có máu mặt, đang lúc giá tiền tăng đến hai ngàn lượng bạc trắng, một tiếng lạnh lùng dứt khoát vang lên khiến toàn hội trường lặng đi.

- Năm trăm lượng…

Hả…. Xôn xao, xôn xao!!! Hai ngàn lượng rồi còn năm trăm gì…

- Hoàng kim!!!!

Phía dưới truyền tới một trần ồ lên, tất cả hỗn loạn tìm kiếm nơi phát ra thanh âm kia.

Hoàng kim a, là năm trăm lượng hoàng kim, tương đương vài ngàn "cân" bạc trắng đấy. Số lượng lớn như vậy, bọn tiểu thương cũng phải tích cóp cả một, hai năm trời, một lời nói ra khiến nhất loạt mặt mũi méo xẹo.

Tuyết Dao khẽ mỉm cười, coi hắn trầm ngâm phun ra một câu kia, giữa đám đông đang ầm ĩ, mặt không đổi sắc, tựa như cả thế giới chỉ còn lại riêng hắn.

- Giá tiền này, có hơi cao một chút.

Nàng nói.

Hắn nhìn nàng, cười nhạt:

- Người trả giá cao thì được đồ.

Tuyết Dao hé miệng:

- Huynh ngại gặp phiền toái, muốn nhanh chóng bịt miệng kẻ khác, nhưng đấy là hoàng kim a…

- Ta không có tiền.

Triệu Vũ Quốc lộ vẻ gian xảo.

A, a, cái người này, Tuyết Dao nhất thời hiểu, hoàng kim này lấy trong tay Triệu Cảnh mà ra, khó trách sảng khoái như vậy.

Ty lễ rung chuông khôi phục trật tự phòng đấu giá, Tuyết Dao không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nở nụ cười dịu dàng.

- Đi theo ta!

Triệu Vũ Quốc cầm tay nàng đi ra khỏi phòng đấu giá.

Hai người từ hội trường đi ra ngoài liền có bồi bàn dẫn đường.

- Mời nhị vị theo tiểu nhân.

Theo bồi bàn đi vào một gian phòng khách, một nam tử trung niên mỉm cười đi tới.

- Chúc mừng vị gia này mua được Cửu tiết tiên.

Triệu Vũ Quắc nhàn nhạt trả lời:

- Tạm được!

- Ta nói trước cho ngài một chút… Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Ta cần xem xét roi kia.

Triệu Vũ Quốc không muốn mất thời gian với kẻ này.

Nam nhân trung niên ngẩn ra, ngay sau đó phát hiện thần sắc thiếu kiên nhẫn của Triệu Vũ Quốc, một người tiện tay bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim, xem ra thân phận rất cao quý, không dám chậm trễ, lập tức sai người mang Cửu tiết tiên đến.

Khi Cửu tiết tiên hiện ra trước tầm mắt Tuyết Dao, trước giờ nàng vốn kìm chế bản thân tốt, lúc này thất thố thấp giọng hô:

- Dạ Mị…