Triệu Cảnh chăm chú nhìn Tô Hà, sắc mặt hồng nhuận năm xưa của nàng đã không còn, lúc này vẻ mặt tái nhợt khiến cho hô hấp của Triệu Cảnh cũng đau đớn theo, đôi mắt năm xưa trong veo chỉ có hắn bên trong, hôm nay là không hề liếc hắn, thần thái bình thản, mím môi tích chữ như vàng!
- Tiểu Hà, van xin nàng, cho ta một cơ hội bồi hoàn nàng được không?
Khi nói, hắn tiến lên cầm chặt tay Tô Hà, khóe mắt đã ươn ướt nhưng cố nén kìm lại không tuôn lệ.
Mắt Tô Hà rung động, nhưng nàng vẫn lạnh lùng như cũ, chậm rãi ngẩng lên nhìn hắn:
- Vì cái gì khiến tâm một người sống lại chết đi?
- Thật xin lỗi, hết thảy là lỗi của ta!
Trong mắt Tô Hà phủ một màn sương mỏng, nàng cố ngăn không cho lệ tuôn, hít một hơi thật sâu, lời nói không mang nửa phần lưu luyến:
- Nô tì chỉ có một câu, Hoàng thượng không sai!
Mặt Triệu Cảnh tái nhợt, lời này như một quyền đánh thẳng vào trái tim đang đau đớn của hắn, vĩnh viễn không cho hắn cơ hội sửa sai ư, nghĩ lại sai lầm năm xưa mình hoài nghi nàng, hắn có cảm giác bản thân thật sự không có dũng khí đối mặt với nàng. Nhưng, hắn sẽ không buông tay, bởi hắn hiểu… buông tay lần này, có nghĩa là vĩnh viễn, bọn họ đã mất mát quá nhiều, ngày hôm nay hắn cố gắng cứu vãn, đoạt từ trong cái chết ra quá khứ tươi đẹp năm xưa.
Tô Hà nói xong muốn thu tay lại nhưng bị Triệu Cảnh xiết chặt thêm, không có ý định buông ra, nãy giờ nàng vẫn dịu dàng, lúc này đã có sự phẫn nộ.
- Hoàng thượng hồi cung nhiều việc bề bộn, nô tì không quấy rầy ngài, kính Hoàng thượng ban thưởng nô tì xuất gia Bạch Long tự.
Lời này như sấm giữa trời quang, Triệu Cảnh ngây ngốc, ngay cả Triệu Vũ Quốc cũng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của mẹ mình, hắn im lặng đứng một bên.
- Không, ta không cho phép, không cho phép!
Triệu Cảnh kích động, tay vô thức bóp chặt tay Tô Hà.
Tô Hà kiên quyết, mày phượng khẽ chau lại:
- Ngài là Hoàng đế cao cao tại thượng, hôm nay như vậy… Chẳng lẽ muốn nô tì phải chết sao? Hay làm người để cả thiên hạ phỉ nhổ?
Triệu Cảnh đau đớn thê lương, môi mấp máy nhưng rồi lại do dự, Tô Hà nhìn hắn, thở dài quay đầu.
- Tô Hà, ta biết ta sai rồi, nàng không thể tha thứ cho ta sao?
- Ngài là Hoàng thượng…
- Đủ rồi, ta không làm Hoàng thượng, ta muốn được đối mặt với sai lầm của mình dù chỉ một lần.
Triệu Cảnh rốt cuộc thốt ra lời đang nghẹn ứ nơi cổ họng, cơ hồ rống lên, cả người như tê tâm liệt phế.
Tô Hà kinh hãi nhìn hắn, nàng không tin được người trước mặt kia là Hoàng đế, lặng im hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lần nữa hít một hơi thật sâu:
- Lừa gạt… Đối với ta, ngài định lặp lại điều đó một lần nữa sao.
Giọng nói nghe qua nhẹ nhàng nhưng thực sự trong đó ẩn chứ sự tức giận bị kìm nén.
- Không, lần này, là thật…
Triệu Cảnh ôn nhu nói khiến nàng hồi tưởng lại năm xưa hắn cũng từng cầm tay nàng mà nói những lời như thế…
Lệ không còn nghe theo sự điều khiển của khối óc nữa, theo cảm xúc của trái tim không chế ngự được, bỗng chốc tuôn trào như đê vỡ, từng giọt từng giọt lăn trên má:
- Nếu như, chúng ta chỉ là những thảo dân bình thường, sẽ không có chuyện đau đớn như ngày hôm nay, nhưng ngài sanh ra là bậc đế Vương, chúng ta còn có thể quay lại sao?
Hắn chậm rãi gật đầu, rốt cục hạ quyết tâm, hồi tưởng lại tất cả sự việc năm đó, hắn làm hết thảy mọi việc nhưng tại sao lại không thể bảo vệ nàng?
Năm đó bọn họ là thanh mai trúc mã, Tô Hà mười lăm tuổi, cho dù mặc đồ cung nữ giản dị nhưng lại nổi lên dung nhan xuất trần, rất nhanh lọt mắt xanh Thái tử, đáng tiếc Thái hậu đối với cung nữ rất tốt nên không tiện mở miệng, tuy nhiên nhiều lần Thái tử bí mật gọi Tô Hà đi nói chuyện.
Tô Hà mặc dù chỉ là một cung nữ, nhưng cung nữ cũng chia ra bậc cao thấp, nàng lúc ấy tính tình hiền lương, tinh thông huyệt vị xoa bóp, Thái hậu rất yêu thích nàng, Thái tử kia không dám lén lút muốn nàng, liền nghĩ cách tới hỏi ý nàng.
Chuyện này bị Triệu Cảnh biết, trong đầu tiên có ý niệm diệt Thái tử, vừa lúc đó gặp một tài nhân (là tên gọi một tước vị của các phi tần, cung tần trong hậu cung thời phong kiến) có bầu mà không có nguyên nhân, Triệu Cảnh đem tội này đổ lên đầu Thái tử kia, Tiên Hoàng nổi giận, phế vương vị Thái tử, không lâu sau phong Triệu Cảnh làm Thái tử, từ đó vận mệnh Triệu Cảnh thay đổi…
Nghĩ tới đây, Triệu Cảnh tự giễu cười, trong nụ cười mang theo lệ, lệ đắng từ tim chảy ra của một nam nhân, hắn nhìn Tô Hà, trong lòng dâng lên ngàn vạn lời xin lỗi, hai chữ này châm vào lòng hắn bỏng rát.
Hắn chăm chú nhìn Tô Hà, thấy khóe mắt nàng đã có nếp nhăn mới tỉnh ngộ, bọn họ không còn trẻ nữa, Triệu Cảnh chậm rãi quỳ xuống trước mặt Tô Hà, Triệu Vũ Quốc nhìn thấy cũng cả kinh.
- Hoàng thượng, người đây là…
Giọng nói Tô Hà mang theo sự hoảng sợ cùng nghẹn ngào.
Triệu Cảnh lắc đầu:
- Từ nay về sau, nhi tử của chúng ta là Hoàng đế Điểm Thương quốc, ta chỉ là trượng phu, là một phụ thân, một người đang chờ đợi nàng cho ta chuộc lại cơ hội làm trượng phu nàng…
Nước mắt nàng bỏng rát lăn dài trên má, rơi xuống mu bàn tay Triệu Cảnh, cả người hắn run rẩy, nhìn chăm chú Tô Hà hỏi:
- Nói cho ta biết, lệ này có phải là vì ta mà chảy?
Tô Hà không nói gì, bị hắn ôm chặt vào ngực…
Một màn này, Tuyết Dao nhìn xong chỉ cười nhạt, nhìn về phía Tô Hà, thấy mắt nàng hiện ra chút phức tạp khó hiểu.
Triệu Vũ Quốc nhìn Tuyết Dao, ánh mắt ôn nhu ấm áp, tiếp sau đó không tiếng động rời khỏi vườn, Tuyết Dao hiểu hắn nhắc nhở mình không nên được voi đòi tiên nữa, nhìn lén đủ rồi, giờ phút này cần phải đi.
Tuyết Dao lại một lần nữa dùng phương pháp phi thân hồi nãy, động tác lần này thuần thục hơn, tốc độ nhanh hơn, cho dù trước mắt không ít thái giám cùng cung nữ nhưng không kẻ nào phát hiện ra, chỉ cảm thấy như gió thổi qua.
Không đợi Triệu Vũ Quốc mở miệng, Tuyết Dao đã nói trước:
- Chúc mừng!
Triệu Vũ Quốc nhíu mày, không trả lời, chỉ vươn tay ra, Tuyết Dao hé miệng cười một tiếng, cũng đưa tay ra, hắn liền nắm chặt, cùng nàng sóng vai chậm rãi bước đi về phía trước. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
- Sắp tới ta sẽ bề bộn nhiều việc.
- Ừ, hẳn là như vậy.
Triệu Vũ Quốc nhìn nàng thật lâu:
- Nàng không trách ta không đi cùng nàng sao?
- Huynh vốn rất ít đi theo ta.
Hắn ngẩn ra, sau đó cười khổ, tay nhéo mũi nàng:
- Chúng ta xuất cung đi.
Tuyết Dao cười lớn:
- Ha ha, hảo!
Trong lòng Triệu Vũ Quốc hiểu rõ, qua hôm nay hành động của hắn sẽ không thể tùy ý như thế nữa, nhìn nụ cười sáng ngời kia của Tuyết Dao, hắn rất vui vẻ, hồi tưởng lại một màn vừa rồi, hắn tự nhủ: "Nương, cám ơn người…"
Tuyết Dao đi bên cạnh hắn, thấp giọng nói:
- Mẹ huynh từng nhiều năm ẩn nhẫn, hết thảy là vì huynh, hiện tại nguyện vọng của nàng đã được thực hiện…
Phút chốc, Triệu Vũ Quốc dừng bước, cúi đầu nhìn Tuyết Dao, đối mặt với hắn là đôi mắt trong vắt tựa như có thể nhìn xuyên thấu nhân gian, hắn cười cười, lại nhéo nhéo mũi nàng, trầm giọng nói:
- Tương lai, đối mặt với nàng, ta sợ không cách nào nói láo được!
- Thử mới biết!
Tuyết Dao nửa giỡn, nửa uy hiếp, còn có mùi vị khiêu khích…