Lời Vân Thanh Nhiễm vừa nói ra, cơ hồ toàn bộ lực chú ý của mọi người đều bị kéo về hướng Tần Tố Tố.
Tần Tố Tố nào ngờ được Vân Thanh Nhiễm lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, lập tức cảm thấy rét lạnh.
Khó trách! Vừa rồi Vân Thanh Nhiễm ở bên tai nàng nói những lời này, lại cười đến sáng lạn như vậy, cuối cùng còn để lại một câu “Ta sẽ tặng ngươi một đại lễ” cho nàng.
Dung trắc phi vốn đã hoài nghi Tần Tố Tố tâm địa độc ác, một câu này của Vân Thanh Nhiễm, Dung trắc phi càng thêm khẳng định là Tần Tố Tố có ý xấu.
“Tần Tố Tố tiện nhân nhà ngươi, ngươi cũng dám làm vậy với ta, tiện nhân nhà ngươi sẽ không được chết tử tế!” Dung trắc phi hiện giờ nhận lấy lạnh nhạt của Ký Bắc Vương gia, cũng bất chấp thứ khác, chỉ biết là nàng cho dù phải xuống Địa ngục cũng muốn lôi kéo tiện nhân Tần Tố Tố này theo cùng!
Dung trắc phi bỗng nhiên phát điên chạy qua hướng Tần Tố Tố.
Nàng ta bắt lấy Tần Tố Tố quyền đấm cước đá không theo chương pháp gì, đưa tay túm tóc Tần Tố Tố, nện lên trên quầy. Tần Tố Tố không chút đề phòng đầu bị Dung trắc phi túm lấy hung hăng đập lên trên quầy hàng.
Tần Tố Tố vốn muốn giải thích, kết quả đã bị Dung trắc phi đánh, lúc này cũng bất chấp quay lại đánh Dung trắc phi.
Hai nữ nhân đánh nhau, vừa kéo vừa cắn, lại giật tóc xé quần áo, gần như điên cuồng.
Không khí hiện trường bởi vì hai người kia lập tức “tăng vọt”, người xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều, hiện trường ồn ào.
Vân Thanh Nhiễm thưởng thức bộ dáng Dung trắc phi đột nhiên vứt bỏ toàn bộ lễ nghi quy củ, thì ra người điên có bộ dáng này, xem ra nàng vẫn thiếu điêu luyện một chút, hôm nào đó nhất định phải cường hóa thêm.
“Kéo hai nàng ta ra cho bổn vương!” Sắc mặt Ký Bắc Vương gia miễn bàn có bao nhiêu khó nhìn, hiện giờ Tần Nhược Dung này vẫn là trắc phi của phủ Ký Bắc Vương, ở bên ngoài đánh nhau với người ta, Ký Bắc Vương hắn cũng cảm thấy không còn mặt mũi.
Thị vệ của phủ Ký bắc vương lúc này tiến lên kéo hai người Tần Tố Tố cùng Tần Nhược Dung ra, lúc hai nữ nhân điên cuồng lên quả thực khí lực không nhỏ, bốn thị vệ đi lên, mới kéo được hai nữ nhân này rời ra, thật vất vả mới khiến cho hai nữ nhân này an tĩnh lại.
Ký Bắc Vương rất giận, cũng không muốn tiếp tục nghe hai nữ nhân này biện giải cái gì, lập tức cho người đem hai nàng mang về nhốt trong địa lao vương phủ. Đỡ phải tiếp tục quấy nhiễu khiến bên tai hắn không được thanh tịnh.
Dung trắc phi cảm giác mình thực ủy khuất, lại bị nữ nhân ác độc Tần Tố Tố hãm hại.
Tần Tố Tố cũng cảm giác mình vô tội, hôm nay nàng ta vẫn luôn tiến lên giúp Tần Nhược Dung cảnh cáo Vân Thanh Nhiễm, kết quả Tần Nhược Dung cũng bởi vì hai câu nói của Vân Thanh Nhiễm mà đổ hết thảy lên trên đầu nàng.
Tiếc nuối chính là, hai người đều không có cơ hội biện giải, toàn bộ đều bị thị vệ mạnh mẽ tha đi.
Lúc hiện trường lần nữa yên tĩnh, Ký Bắc Vương nhớ tới muốn tìm Vân Thanh Nhiễm tính sổ, lại phát hiện, tên đầu sỏ quấy hết thảy lên thành một mớ hỗn loạn đã không còn!
Ký Bắc Vương đi đến trước mặt hai thị vệ bị điểm huyệt, thưởng cho hai người một bạt tai, “Phế vật!”
Thiệt là, ngay cả trông người cũng trông không xong, lại có thể để cho hắn chạy mất, hôm nay phủ Ký Bắc Vương bọn hắn thất thố lớn đến vậy, chẳng những để cho người ta trêu chọc trắc phi, lại còn làm cho đối phương trốn thoát!
“Còn không mau đuổi theo cho ta, cho dù là đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra tên đó cho bổn vương!” Ký Bắc Vương cả giận, giọng nói làm cho người ta nghe xong không rét mà run.
Vân Thanh Nhiễm thừa dịp hỗn loạn chuồn đi, vốn định rời khỏi, có điều mới vừa giải quyết hai tên thị vệ đã nhìn thấy Mộ Dung Tu, vì thế liền cùng Mộ Dung Tu đi vào bên trong Trân Thúy các.
Sau khi rời xa khỏi đám người bên ngoài, Mộ Dung Tu dùng ngữ khí trào phúng chất vấn Vân Thanh Nhiễm: “Ngươi đói khát đến vậy à?”
Đói khát đến mức ở trước mọi người đem trắc phi của phủ Ký Bắc Vương người ta đề lên trên mặt đất!
“Đúng vậy, ta rất đói khát.” Vân Thanh Nhiễm biết Mộ Dung Tu tựa hồ thực sự coi nàng là nam nhân, cho nên đã đem một màn nàng đè lên Dung trắc phi vừa rồi lý giải thành nàng đói khát.
Vân Thanh Nhiễm thoải mái thừa nhận, Mộ Dung Tu cũng không biết muốn dùng từ gì để hình dung miêu tả Vân Thanh Nhiễm, cuộc sống riêng tư của hắn, thật đúng là một đống hỏng bét! Làm cho người ta không thể nhìn thẳng!
“Hiện giờ ngươi đã là Thiếu chủ Thương Lan giáo, không thiếu ngươi ăn cũng không thiếu ngươi mặc, không cần tiếp tục chà đạp chính mình.” Mộ Dung Tu khuyên giải Vân Thanh Nhiễm.
Mộ Dung Tu cảm thấy Vân Thanh Nhiễm như vậy khiến cho hắn cảm giác rất không thoải mái, dù sao sau này nàng sẽ là giáo chủ Thương Lan giáo bọn hắn.
Chà đạp? Dùng từ này để hình dung.
Mộ Dung Tu cũng hiểu được dùng từ chà đạp này không quá thích hợp, nhưng hắn cũng không biết làm như thế nào để hình dung, cho tới nay ấn tượng của hắn đối với Vân Thanh Nhiễm đều rất không tệ, thậm chí hắn cảm thấy trên người Vân Thanh Nhiễm mang theo một cỗ cảm giác thần bí, hắn rất muốn tìm tòi nghiên cứu.
“Ta thích vậy, đây là tự do của ta.” Vân Thanh Nhiễm cho Mộ Dung Tu ba chữ, nàng thích làm chuyện gì thì làm chuyện đó, hơn nữa, chuyện của nàng cùng Quân Mặc Thần cũng không phải như Mộ Dung Tu nghĩ.
“Như vậy lần đó ở trong tửu lâu, ngươi và Vân Tử Hy thì sao?” Mộ Dung Tu lại nghĩ tới chuyện ngày trước.
Nói đến Vân Tử Hy, Vân Thanh Nhiễm ngược lại nghĩ mình đã rất lâu chưa gặp ca ca rồi, “Ngươi suy nghĩ nhiều.”
Lần này nàng không thừa nhận, bởi vì Vân Tử Hy là ca ca của nàng, nàng cũng không muốn phá hủy thanh danh ca ca của nàng, ca ca nàng còn phải lấy vợ nữa mà!
Vân Thanh Nhiễm nói xong ánh mắt bị trang trí trong phòng hấp dẫn, “Nơi này cũng là của ngươi à? Cho nên trong tiệm có rắc rối ngươi liền tới đây?”
Vân Thanh Nhiễm nhìn toàn bộ trong phòng, bài trí vẫn tinh xảo như vậy, mỗi một chỗ đều hết sức xa hoa, sau khi Vân Thanh Nhiễm ở bên trong phòng đi một vòng, cho kết luận, “Ngươi vẫn rất có phong cách.”
“Gian phòng này ban đầu là Đại sư huynh dùng, trang trí nơi này cũng là huynh ấy chọn.” Yêu cầu của Mộ Dung Tu đối với bài trí không cao đến vậy, Đại sư huynh của bọn họ là người rất biết tính toán tỉ mỉ, cũng là người có yêu cầu cuộc sống rất cao, Mộ Dung Tu làm sinh ý cũng không đến mức lỗ vốn, nhưng không có sự khôn khéo như Đại sư huynh của bọn họ.
“À.” Vân Thanh Nhiễm ngồi xuống, uống một hớp trà, “Chờ người ở bên ngoài đi rồi thì phiền toái ngươi nói cho ta biết một tiếng, hiện tại ta ngủ một giấc trước đã.”
Mộ Dung Tu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Vân Thanh này, ngoại trừ sinh hoạt cá nhân hỗn loạn một chút, những thứ khác hắn đều có thể nhận, tính tình này, chắc là rất hợp ý bà, bên ngoài náo nhiệt đến long trời lở đất, hắn lại còn có tâm tư đi ngủ.
Mộ Dung Tu từ trên người Vân Thanh Nhiễm thấy được bóng dáng Hồng Dược mẫu thân hắn, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy hai người bọn họ có chỗ tương tự, là một loại cảm giác mà thôi.
Bởi vì phải đợi thị vệ của phủ Ký Bắc vương ở bên ngoài lục soát xong mới rời đi, Vân Thanh Nhiễm vẫn luôn ở bên trong phòng của Trân Thúy các đợi thật lâu, trời đã tối, Vân Thanh Nhiễm mới trở về phủ Trấn Nam Vương.
Vân Thanh Nhiễm không biết, ngày hôm nay Ký Bắc Vương rất nhanh đã bị nàng chọc cho tức điên, thế nhưng sau khi chọc hắn xong thì biến mất, để cho hắn lật cả kinh thành cũng không thể tìm được nàng, Ký Bắc Vương rất lâu chưa bị chịu qua tức giận như vậy! Cả phủ Ký Bắc Vương từ trên xuống dưới lòng người bàng hoàng.
Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, cũng may trước khi nàng động thủ với Dung trắc phi đã để Lục Trúc về phủ trước, bằng không Quân Mặc Thần còn tưởng rằng nàng đi mua nhẫn ngọc mua đến nơi nào luôn rồi.
Vân Thanh Nhiễm trở lại Kim Dật Hiên, chỉ thấy bên trong phòng của nàng đèn đuốc sáng ngời, còn có rất nhiều người chen chúc ở trong phòng nàng. Đương nhiên trong đó quan trọng nhất vẫn là Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần ở chỗ này đã chứng minh Lục Trúc làm lộ.
Quân Mặc Thần ngồi ở trước bàn chậm rãi phẩm trà, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm vào cửa, Quân Mặc Thần cho những người khác một ánh mắt, để tất cả mọi người lui ra.
Sau đó Quân Mặc Thần mới không nhanh không chậm nói với Vân Thanh Nhiễm: “Ái phi hôm nay trở về thật sớm…”
“Hồi thế tử gia, vì tìm một chiếc nhẫn ngọc tốt nhất cho thế tử gia, thần thiếp phải tiêu phí một chút thời gian.” Vốn xuất môn chính là vì việc đi mua nhẫn ngọc mà.
“À? Phải không?” Quân Mặc Thần khẽ nhếch lông mày, bộ dạng cũng không phải quá tin tưởng vào lời nói của Vân Thanh Nhiễm.
Quân Mặc Thần chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, cúi đầu nhìn Vân Thanh Nhiễm.
Chỉ thấy Vân Thanh Nhiễm rủ xuống đầu nhỏ, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, ngắm nghía ngón tay của mình, tay trái nắm ngón tay bên phải, tay phải lại nắm ngón tay bên trái…
“Ái phi, nhẫn ngọc của bản thế tử đâu?” Quân Mặc Thần hỏi Vân Thanh Nhiễm, nếu đi mua nhẫn ngọc cho hắn, tìm thời gian lâu như thế, vậy nhẫn ngọc hẳn là đã mua được rồi?
Vân Thanh Nhiễm sờ sờ trên người mình, không có nhẫn ngọc, nhẫn ngọc… Hình như lúc ngủ ở chỗ Mộ Dung Tu đã làm rớt.
Lần này hay rồi, nhảy xuống sông Hoàng hà cũng rửa không sạch!
“À… Hình như làm rơi ở chỗ của bằng hữu.” Vân Thanh Nhiễm hồi đáp.
“Bằng hữu? Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần chậm rãi nói, “Ái phi không phải nói đi mua nhẫn ngọc cho bản thế tử à, sao lại xuất hiện một người bạn rồi?”
“Hồi thế tử gia, thần thiếp quả thật đi mua nhẫn ngọc cho thế tử gia, chẳng qua trong quá trình xảy ra một vài vấn đề, vì thế thần thiếp mới ở chỗ bằng hữu…”
Vân Thanh Nhiễm còn chưa nói hết, Quân Mặc Thần bỗng nhiên dùng một tay kéo Vân Thanh Nhiễm vào trong lòng, “Ái phi hôm nay không nghe lời, bản thế tử phải trừng phạt nàng.”
Nói xong, Quân Mặc Thần hôn Vân Thanh Nhiễm…
Đôi môi khêu gợi của hắn chiếm lấy bờ môi đỏ tươi của Vân Thanh Nhiễm, mang theo trừng phạt dùng đôi môi của mình chiếm lĩnh đôi môi của Vân Thanh Nhiễm, chuẩn bị triển khai thế công đối với Vân Thanh Nhiễm.
Nhận thấy Quân Mặc Thần đang làm cái gì Vân Thanh Nhiễm vội vàng đẩy Quân Mặc Thần ra, lau môi của mình một cái, “Ngươi đói khát đến vậy à?” =))
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Bộ dáng Quân Mặc Thần tương đối bình tĩnh, “Bản thế tử chỉ là muốn trừng phạt ái phi nàng một chút mà thôi, ái phi không nên hiểu lầm mới phải.”
Có trời mới biết nội tâm Quân Mặc Thần kỳ thật một chút cũng không trầm tĩnh, hắn muốn mãnh liệt hôn Vân Thanh Nhiễm, cũng bởi vì sợ từ trong miệng Vân Thanh Nhiễm nghe được nội dung hắn không muốn nghe.
Hắn để ý Vân Thanh Nhiễm, so với chính hắn dự tính còn nhiều hơn, hắn thậm chí ích kỷ không hy vọng Vân Thanh Nhiễm ở bên ngoài kết giao bằng hữu khác, hơn nữa không hy vọng để Vân Thanh Nhiễm tiếp xúc đến những nam tử khác.
Có trời mới biết lúc hắn ở trong phòng Vân Thanh Nhiễm chờ Vân Thanh Nhiễm trở lại, ung dung trầm tĩnh của hắn đều chạy lên đến chín tầng mây rồi, mãi tới khi thủ vệ giữ cửa báo lại, nói thế tử phi hồi phủ, hắn mới yên lòng.