Một đêm này, Dạ Hoằng Nghị ở trong ngự thư phòng cùng quần thần thương nghị nên như thế nào đối phó với quân địch đột kích, phát hỏa tính tình ném vỡ không ít đồ thật không ngờ, cửa thành và cửa cung mà hắn cho rằng phòng thủ kiên cố đều đã bị người mở ra, hắn chưa hề biết được rằng Ám bộ dưới sự lãnh đạo của Quân Mặc Thần âm thầm đã đặt một dấu chấm tròn cho một hồi nội chiến bùng phát giằng co hơn nửa năm.
Một đêm này vài năm sau, bị truyền trên phố thành sự kiện thần quái, bởi vì chuyện này quá mức quỷ dị, là bởi vì thấy thế nào cũng đều không có khả năng là người làm, không ai có đủ khả năng có thể làm được loại chuyện này, bằng không đô thành này chẳng phải là sân nhà của người nọ rồi?
Người kể lại chuyện nói, đó là quỷ hồn của tiên hoàng và Lục hoàng tử đang tác quái, cho nên cửa thành và cửa cung lúc đó mới bị người ta mở ra lặng yên không một tiếng động, mà đại quân của Thành Duệ Đế ngay tại cái thời điểm kia lại không sớm không muộn tiến vào kinh thành, đánh vào hoàng cung, một lần hành động đã đoạt được đại quyền.
Trong điện Kim Loan, tường hồng ngói xanh như trước, xanh vàng rực rỡ huy hoàng không giảm, nhưng đã thành người đi nhà trống.
Trong nháy mắt cửa cung bị phá kia, cây đổ bầy khỉ tan, thái giám cung nữ đều tự chạy trối chết.
Trong điện Kim Loan to như vậy chỉ còn lại Dạ Hoằng Nghị.
Quân vẫn là quân, nhưng lại không phải uy nghiêm của hôm qua.
Vung tay lên, đều quỳ gối, lấy chén ngọc ban thưởng đặc xá thiên hạ, không ai, hô vạn tuế, chỉ có quân một mình rơi lệ.
Người của Vân Tử Hy bao vây toàn bộ điện Kim Loan, hoàng cung hôm nay đã thay toàn bộ bằng người của Vân Tử Hy, Dạ Hoằng Nghị mặc dù có mọc cánh cũng khó chạy trốn.
Vân Tử Hy, Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm, Cảnh Vương đi vào điện Kim Loan.
Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm một thân thường phục, lâng lâng, tại đây chiến hỏa phân tranh, vô cùng đột ngột, mà Vân Tử Hy vẫn là một thân áo giáp, anh khí bức người.
Trên long ỷ, Dạ Hoằng Nghị ngồi tê liệt ở đó, đế vương uy nghiêm ngày xưa kia giống như đã già nua trong một đêm.
Nhìn Dạ Hoằng Nghị lúc này, Vân Thanh Nhiễm không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên chính mình nhìn thấy Dạ Hoằng Nghị, khi đó Dạ Hoằng Nghị, uy nghiêm biểu lộ tự nhiên, trong ánh mắt như chứa đựng thiên hạ, quyết đoán làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta kính nhi viễn chi (tôn kính mà không thể gần gũi).
Trong nháy mắt, hết thảy đều thay đổi, lúc đó hắn là đế vương cao cao tại thượng, giờ phút này hắn đã từ trên mây ngã xuống vũng bùn.
“Trước khi ngươi động thủ hỏi xem phụ vương mẫu phi ta ở đâu.” Quân Mặc Thần nói với Vân Tử Hy.
Vân Tử Hy gật gật đầu, hắn tháo mũ giáp xuống, từng bước một đi tới long ỷ, nam nhân phía trên kia là kẻ thù giết cha hắn.
“Vân Tử Hy, ha ha ha…” Dạ Hoằng Nghị ngẩng đầu, thấy Vân Tử Hy cách chính mình chỉ còn vài bước, bỗng nhiên mở miệng cười phá lên, “Vân Tử Hy, ha ha ha, Vân Tử Hy! Hay cho một Vân Tử Hy!”
Người từng bước bức bách chính mình đến mức này thế nhưng lại là người vẫn luôn sinh hoạt ngay tại dưới mí mắt hắn.
Đây là châm chọc nhường nào, châm chọc cỡ nào!
“Hay cho một đế vương tinh, hay cho một cái đế vương tinh!” Tiếng Dạ Hoằng Nghị càng cười càng lớn, trong điện Kim Loan trống trải vang vọng tiếng cười của hắn, một tiếng một tiếng, một lần lại một lần.
“Ngươi mưu hại tiên hoàng, sát hại cha ta! Bọn họ là phụ thân và huynh đệ ngươi!” Mắt Vân Tử Hy đỏ hồng, lúc này đối mặt với Dạ Hoằng Nghị, hắn cảm thấy chính là giết hắn ta cũng không đủ bồi thường lại chuyện từng hắn ta đã làm! Bởi vì hắn ta, hắn đeo trên lưng huyết hải thâm cừu, bởi vì hắn ta, hắn cùng với phụ thân mẫu thân ruột thịt của hắn chia lìa hai mươi năm, hết thảy mọi chuyện đều là do nam nhân này!
“Phụ thân? Huynh đệ? Ha ha ha… Vân Tử Hy, ngươi thật sự là ngây thơ, ngây thơ! Ở trong hoàng cung này, cho tới bây giờ đều không có phụ thân, không có huynh đệ!” Dạ Hoằng Nghị giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian này, cười càng thêm lớn tiếng.
Cười một hồi, ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Cảnh Vương, “Thập đệ a Thập đệ, lòng dạ của ngươi cũng đủ thâm sâu, hai mươi năm trước chịu thua trước trẫm, tự nguyện thỉnh chỉ đi phủ Thiên Châu hoang sơ kia, thì ra là lưu trữ nghiệt chủng của Dạ Sầm, nghỉ ngơi dưỡng sức, để cho nghiệt chủng này bồi dưỡng lương tướng thiết kỵ, làm cho hắn vì Dạ Sầm báo thù!”
Cảnh Vương tiến lên từng bước, “Dạ Hoằng Nghị, trong hơn hai mươi năm này ta không có lúc nào là không nghĩ tới phải băm thây vạn đoạn ngươi! Ngươi hại chết Lục ca ta, ngươi hại chết phụ hoàng, ngươi không phải là người!”
“Chẳng qua chỉ là tên tạp chủng do nữ nhân man di sinh! Cũng cũng chỉ có Dạ Sầm và Phượng Hoàng xem ngươi là huynh đệ! Ngay cả phụ hoàng cũng không có thừa nhận sự tồn tại của ngươi!” Dạ Hoằng Nghị đáy lòng chế nhạo khinh thường Cảnh Vương Dạ Kiệt.
“Không được nhắc tới phụ hoàng với ta! Ngươi không xứng!” Dạ Kiệt đỏ mắt, quát Dạ Hoằng Nghị.
“Ha ha ha ha… Trẫm là hoàng thượng, trẫm mới là chân mệnh thiên tử, các ngươi là đám loạn thần tặc tử! Loạn thần tặc tử! Ha ha ha…” Dạ Hoằng Nghị cười đến điên cuồng, “Trẫm sẽ không bại, trẫm sẽ không thua ở trong tay đám loạn thần tặc tử các ngươi!”
Bàn tay Dạ Hoằng Nghị hướng xuống cái đệm phía dưới long ỷ, ánh mắt sắc bén của Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy cái chủy thủ phía dưới đệm kia.
“Hắn muốn tự sát!”
Vân Thanh Nhiễm la lên một tiếng.
Hai người Vân Tử Hy cùng Quân Mặc Thần cách Dạ Hoằng Nghị gần nhất đồng thời tiến lên, Vân Tử Hy đè lại thanh chủy thủ bị Dạ Hoằng Nghị lấy từ phía dưới cái đệm kia ra, mà Quân Mặc Thần bắt lấy tay Dạ Hoằng Nghị.
Dạ Hoằng Nghị giương mắt, nhìn Quân Mặc Thần có chút xa lạ kia.
“Quân Mặc Thần, nhiều năm như vậy, trẫm cùng thái hậu thế mà lại nuôi dưỡng một con bạch nhãn lang như ngươi! Uổng phí trẫm cùng thái hậu đối với ngươi yêu thương đủ điều!”
* bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa
Dạ Hoằng Nghị cười lạnh, hắn nuôi hai tên lang sói Vân Tử Hy cùng Quân Mặc Thần bên người, nay hai con sói này trưởng thành, cắn ngược lại hắn!
“Không cần nói chính ngươi trở nên vĩ đại như vậy, ngươi đối tốt với ta là vì mượn sức phụ vương ta, thái hậu đối tốt với ta, là có áy náy đối với ta, mặc kệ là thật hay giả, các ngươi quả thật đã bảo hộ ta nhiều như vậy năm, nhưng cũng đừng quên, một thân bệnh tật này của ta lại cũng là bởi vì các ngươi mà có, cho nên ta đối với các ngươi không có hận cũng không có tình. Nhưng mà, thái hậu mọi cách làm khó dễ thê tử của ta, ngươi nhốt nàng vào hoàng lăng không nói, lại còn có ý đồ muốn giết hại nàng, ngươi cho rằng ta có thể làm như không nhìn thấy?”
Chung quy thì ân ân oán oán giữa bản thân Quân Mặc Thần cùng Dạ Hoằng Nghị tổng kết lại, cũng không còn lại cái gì, nhưng mà việc hắn ta đã làm với Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần sẽ không tha thứ cho hắn ta.
Vân Thanh Nhiễm cũng đã đi tới.
“Dạ Hoằng Nghị, năm đó ngươi đối với mẫu phi như vậy, ti bỉ lợi dụng mẫu phi đến áp chế phụ vương làm việc cho ngươi, nay báo ứng đến rồi, thời điểm ngươi làm khốn thú chi đấu, hai người bọn họ ở bên ngoài tiêu dao tự tại, hiện giờ ngươi muốn chết, bọn họ còn không biết đang ở nơi nào tiêu dao thoải mái đó!”
* khốn thú chi đấu: Con thú hoang bị vây khốn nhưng vẫn quyết giãy giụa, không chịu bị bắt.
Hàm ý: Bị rơi vào cảnh đường cùng nhưng vẫn kiên cường, không chịu đầu hàng.
Dịch: Mãnh hổ cùng đường
Còn có thể dịch một cách zui zui nữa là: Cà cuống chết đến đít còn cay
Vân Thanh Nhiễm cố ý không đề cập tới việc Trấn Nam Vương và Trấn Nam Vương phi có khả năng đã xảy ra chuyện, nàng muốn nhìn phản ứng của Dạ Hoằng Nghị, từ đó phán đoán ra vợ chồng Trấn Nam Vương rốt cuộc có phải ở trong tay Dạ Hoằng Nghị hay không.
“A, nói chuyện với trẫm này để làm gì? Ngươi cho là trẫm nghe xong chuyện đó sẽ khổ sở? Ngươi sai lầm rồi, trẫm sẽ không ghen tị với người khác, trẫm là chân mệnh thiên tử, được vạn người kính ngưỡng, thiên thu muôn đời, lưu lại công danh muôn đời!”
Vân Thanh Nhiễm nghe vậy trong lòng chợt lạnh, phụ vương mẫu phi không ở trên tay Dạ Hoằng Nghị, nàng cố ý nói như vậy, chính là muốn thử Dạ Hoằng Nghị, nhưng từ cách nói của Dạ Hoằng Nghị rõ ràng chứng minh phụ vương mẫu phi cũng không có rơi vào trong tay hắn.
Một khi đã như vậy, như vậy chuyện nửa khối ngọc bội kia nên giải thích như thế nào?
★
Đêm hôm đó, kinh thành cả đêm đèn đuốc sáng trưng, đêm hôm đó, lòng người hoảng sợ, thẳng đến khi ánh bình minh rạng đông ló dạng, hắc ám bị xua tan. Đợi cho tới bình minh là lúc, trận nội loạn này cũng tuyên cáo chấm dứt.
Buổi sáng hôm đó, Vân Tử Hy đứng ở trên thành lâu cao nhất hoàng cung, quan sát kinh thành.
Dạ Hoằng Nghị bị xử tử hình, chỉ để lại một nét bút về bất trung bất hiếu trong sách sử.
Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm cũng về tới phủ Trấn Nam Vương, hết thảy sự vụ trong triều đều có Vân Tử Hy chính mình xử lý, có lẽ hiện tại không nên xưng hắn là Vân Tử Hy, mà là hẳn nên gọi là Dạ Lộ Diêu, đây là tên đã có lúc Lục hoàng tử còn chưa gặp chuyện không may. (vấn đề thói quen, phía sau Khuyết vẫn lấy Vân Tử Hy để xưng hô)
May mắn là, bởi vì cửa thành tự quỷ dị mở ra, đại quân tiến quân thần tốc, bên phía Dạ Hoằng Nghị bị giết đến trở tay không kịp, cho nên thật ra cũng không gây hại quá lớn với dân chúng trong kinh thành, sau khi sự tình yên ổn xuống, kinh thành lại dần dần khôi phục phồn hoa như xưa.
Đại điển đăng cơ của Vân Tử Hy được định vào mười ngày sau, hiện nay hoàng cung từ trên xuống dưới đều đang khẩn cấp chuẩn bị cho đại điển này.
Sau khi đại quân đánh vào hoàng cung, ở bên trong thiên lao của Dạ Hoằng Nghị tìm thấy Phủ Cầm, thời điểm Phủ Cầm được tìm thấy bản thân bị trọng thương, hẳn là đã trải qua một trận nghiêm hình tra tấn.
Cũng may vẫn còn một hơi, trải qua thái y trị liệu, hiện giờ đã không có gì đáng ngại, nếu không có gì ngoài ý muốn, thời điểm Vân Tử Hy đăng cơ, nàng sẽ lấy thân phận hoàng hậu cùng Vân Tử Hy ngồi ở trên điện Kim Loan.
Hết thảy thoạt nhìn đều rất tốt đẹp, ngoại trừ… sự kiện ngọc bội phát sinh lúc trước.
“Nương nương, về chuyện nửa khối ngọc bội kia, thuộc hạ thật ra lại cảm thấy có khả năng chỉ là một ô long*, vương gia cùng vương phi nhất định còn đang du sơn ngoạn thủy, vương gia và vương phi trước khi đi không phải đã nói, đây là vương gia hứa hẹn với vương phi nương nương, chắc sẽ không trở về nhanh như vậy, về phần nửa khối ngọc bội kia, nói không chừng là vương phi đi bên ngoài thất lạc trên đường, sau nhiều lần qua tay nhiều người liền rơi vào trong tay người kia, hết thảy chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.”
* ô long: khá nhiều nghĩa nhưng theo ngữ cảnh ở đây thì là hiểu nhầm
Quân Kiệt phát biểu cái nhìn của mình, hắn cũng không thể nào tin được vương gia cùng vương phi bọn họ sẽ bị người khác bắt được, huống chi, người duy nhất khắp thiên hạ có khả năng bắt vương gia cùng vương phi lại có lý do bắt vương gia và vương phi đã chết rồi.
“À.” Vân Thanh Nhiễm máy móc đáp một tiếng, phỏng chừng ngay cả cụ thể Quân Kiệt nói gì cũng không có cẩn thận nghe.
Quân Kiệt gãi gãi đầu, lại bổ sung nói: “Kỳ thật nương nương, cho dù vương gia cùng vương phi nương nương thật sự xảy ra chuyện gì, cũng hẳn là bị kẻ vô danh không có mắt nào đó trong giang hồ bắt đi, như vậy chúng ta chỉ cần tìm được người, đến lúc đó mang binh mã qua, đối phương sau khi biết người mình trói lại là Trấn Nam Vương cùng Trấn Nam Vương phi tiếng tăm lừng lẫy khẳng định sẽ thả người.”
Đây đã là ý tưởng xấu nhất rồi, mặc dù thực sự đúng như vậy cũng không có vấn đề gì lớn.
“À.” Vân Thanh Nhiễm căn bản không hề nghe Quân Kiệt nói chuyện.
“Nương nương, người rốt cuộc có nghe thuộc hạ nói hay không vậy?” Quân Kiệt buồn bực hỏi.
“À.” Vân Thanh Nhiễm vẫn là một tiếng “À” kia.
Đây khẳng định là biểu hiện không có đang nghe hắn nói gì a!
Lục Trúc bưng mâm đựng trái cây lại đây, “Tiểu thư, Lục Trúc chuẩn bị cho ngài một ít điểm tâm kiểu mới, người muốn nếm thử luôn không?”
“À.” Vân Thanh Nhiễm khôi phục hình thức tự động phát ra tiếng.
Lục Trúc buồn bực, nhỏ giọng hỏi Quân Kiệt, “Kiệt thị vệ, tiểu thư chúng ta đây là đang phát cái ngốc gì nha? Sự tình không phải đều đã giải quyết xong sao? Hiện nay ca ca của tiểu thư đã làm hoàng thượng, giờ trên đời này không còn ai có thể khi dễ tiểu thư chúng ta!”
Lục Trúc thập phần cao hứng nói, đại thiếu gia đối với tiểu thư không còn gì tốt hơn nữa, về sau để xem còn ai không có mắt dám khi dễ tiểu thư của bọn họ!
“Cắt, cho dù không có hắn, thế tử gia của chúng ta cũng sẽ không để cho nương nương chịu ủy khuất!” Quân Kiệt không phục nói, Vân Tử Hy có thể bao vây kinh thành nhanh như vậy, còn không phải là gia bọn họ sắp xếp, không có gia bọn họ sắp xếp tốt chuyện tình trong kinh thành, an bài tốt người của Ám bộ phối hợp với hành động của Vân Tử Hy, hắn có thể chiếm lấy kinh thành nhanh như vậy sao?
Chỉ có điều gia là một người khiêm tốn, chuyện này người khác không biết mà thôi.
“Xuy xuy xuy, chuyện này không giống!” Yêu thương của thế tử gia đối với tiểu thư là nam nhân đối với nữ nhân, yêu thương của tân hoàng thượng này đối với tiểu thư bọn họ đó là giữa huynh muội, hai người lại không mâu thuẫn, Kiệt thị vệ khẩn trương cái cái gì nha!
“Làm sao lại không giống nhau?” Quân Kiệt lại không cho rằng như vậy, đây là thế tử phi nương nương của bọn hắn, tự nhiên phải là gia của bọn họ và bọn họ cùng che chở, nếu đến phiên người khác tới bảo hộ, thì mặt mũi của ám vệ bọn họ phải ném tới vào đâu chứ?
Quân Kiệt cùng Lục Trúc đang đấu khẩu, chỉ thấy vài người trong cung đến đây.
Một người ăn mặc giống thái giám mang theo một đám người chậm rãi đi vào phủ Trấn Nam Vương.
“Nô tài thỉnh an thế tử phi nương nương, hôm nay cái nô tài tới là truyền lời thay hoàng thượng.” Tiếng nói của thái giám vừa the thé lại mang theo ý tứ hàm xúc lấy lòng thực rõ ràng, vị thế tử phi trước mắt này đã xưa đâu bằng nay, lúc trước nàng là tiểu thư điên của tướng phủ, gả cho vị thế tử bệnh nặng đoản mệnh.
Nay, thế tử hết bệnh rồi, huynh trưởng có cảm tình rất tốt với nàng sắp đăng cơ, Hán Vương là nghĩa phụ của nàng, hoàng triều Thịnh Vinh này từ trên xuống dưới, còn có ai có thể tôn quý hơn so với nữ tử này sao?
“Hoàng thượng có nói là công việc quan trọng gì muốn ngươi thay mặt truyền lời cho nô tì không?” Vân Thanh Nhiễm cuối cùng cũng hồi hồn, không tiếp tục chỉ trả lời một chữ.
“Nô tài phụng mệnh hoàng thượng, đến thỉnh thế tử phi nương nương vào cung một chuyến.”
“Hoàng thượng có nói rõ là mời vì chuyện gì không?”
“Việc này nô tài cũng không biết, chuyện của hoàng thượng đâu phải là chuyện nô tài ta đây có thể hỏi đến? Còn thỉnh thế tử phi nương nương cùng nô tài tiến cung.”
Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, “Ta đã biết, ta đi chuẩn bị một chút, sẽ theo ngươi tiến cung.”
★
Vân Thanh Nhiễm đi theo thái giám vào cung, thái giám đưa nàng vào điện Phượng Minh, điện Phượng Minh này nguyên bản là cung điện hoàng hậu nương nương ở lại.
“Thế tử phi nương nương tạm thời chờ ở đây, hoàng thượng trong chốc lát sẽ tới gặp nương nương, đến lúc đó nương nương sẽ biết.” Công công kia nhỏ giọng nói vài câu, liền lui xuống.
Như công công này nói, Vân Tử Hy không lâu liền đến đây.
Khoác hoàng bào, Vân Tử Hy với màu vàng sáng trông thực chói mắt, dáng người cao gầy tuấn tú, lóe lên khí chất nghiêm nghị sắc bén, cặp mắt giống như ánh sao ngân hà sáng lạn, sống mũi cao thẳng, môi dày vừa phải, hắn vẫn là công tử Khinh Hồng tuấn dật phi phàm như trước.
Nhưng mà, lại thiếu lịch sự tao nhã ngày xưa, thiếu phần phiêu dật kia, tôn quý hơn, cũng có cảm giác … xa cách hơn.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng, không biết hoàng thượng hôm nay muốn nô tì tiến cung là vì chuyện gì?” Vân Thanh Nhiễm hỏi, nơi này là trong cung, mà thân phận Vân Tử Hy cũng đã xưa đâu bằng nay, nàng nhìn thấy Vân Tử Hy, liền dựa theo quy củ hành lễ.
“Thanh Nhiễm, hành lễ quân thần như vậy có phải có chút khách khí hay không?” Ngữ khí của Vân Tử Hy mang theo mùi vị bất mãn, tựa hồ là đang bất mãn Vân Thanh Nhiễm xa cách với hắn.
“Hoàng thượng, bây giờ đang ở trong cung, tai vách mạch rừng, nếu bị nắm được nhược điểm gì, muốn xử trí ta, ta cũng không muốn ăn gậy, ngồi đại lao.” Bọn họ đều đã thành quân thần, còn có thể không ấn theo lễ phép quân thần xử sự sao?
“Hiện tại cũng không có người khác, muội cứ việc làm theo muội thích là được rồi, đừng mở miệng một tiếng hoàng thượng, một ngụm nô tì. Đến, muội thử xiêm y này một chút.”
Đi theo sau Vân Tử Hy còn hai tiểu thái giám, hai người đang thật cẩn thận cầm một cái cung trang màu minh hoàng.
Vân Thanh Nhiễm không có đưa tay ra nhận quần áo kia, đơn giản là hoa văn phượng hoàng bên trên quần áo kia đau nhức ánh mắt của nàng.
“Ca ca có lẽ là chuẩn bị sai quần áo rồi, quần áo này không nên cho muội muội mặc.”
Đây rõ ràng là thuộc kiểu quần áo của hoàng hậu!
“Trẫm không có chuẩn bị sai, đây là quần áo của muội, ở đại điển đăng cơ mười ngày sau, là quần áo muội sẽ mặc.” Vân Tử Hy cường điệu nói.
Sắc mặt Vân Thanh Nhiễm nhất thời trắng đi vài phần, “Ca ca, muội muội là thế tử phi nương nương, đây không phải quần áo thế tử phi nên mặc!”
“Từ hôm nay trở đi muội sẽ không còn là thế tử phi.” Vân Tử Hy đưa tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve hoa văn trên quần áo kia, dường như đang tưởng tượng thấy bộ dáng quần áo mặc ở trên người Vân Thanh Nhiễm.
“Ta là thế tử phi được cưới hỏi đàng hoàng của phủ Trấn Nam Vương, ta cùng với thế tử gia có một nữ nhi, đây là chuyện người trong thiên hạ đều biết, là sự thật không thể xóa bỏ.”
“Thanh Nhiễm, muội yên tâm, thân phận của muội ta sẽ giúp muội đổi, ta sẽ đem sự tình an bài thỏa đáng.” Tay Vân Tử Hy đang vuốt nhẹ phượng bào dừng lại.
Vân Thanh Nhiễm đột nhiên lui về phía sau hai bước.
“Chúng ta là huynh muội, điểm này, huynh hẳn là sẽ không quên.” Vân Thanh Nhiễm cảnh giác lên, đồng thời, lòng của nàng trở nên đau đớn.
Huynh muội? Vân Tử Hy tự giễu cười, sau đó nói với những người khác trong điện Phượng Minh: “Các ngươi đều lui xuống trước.”
Bọn cung nữ thái giám liền nhanh chóng rời khỏi phòng, trong điện chỉ còn lại hai người Vân Thanh Nhiễm và Vân Tử Hy.
Vân Tử Hy từng bước một tiến lên, từng bước một tới gần Vân Thanh Nhiễm.
“Đúng thế, chúng ta là huynh muội, từ rất sớm trước kia là thế, cho nên ta chỉ có thể gả muội cho hắn, sau ta lại biết, muội không phải là muội muội ruột của ta, thì lại có thể thế nào? Ta có thù giết cha chưa báo, bây giờ, chúng ta không phải huynh muội cũng là sự thật người trong thiên hạ đều biết, ta đã không còn cừu hận cần báo, lại càng không cần lo lắng rằng mình sẽ trở thành loạn thần tặc tử để lại tiếng xấu muôn đời mà liên lụy muội.”
“Thanh Nhiễm, tình cảm của ta đối với muội, muội không có khả năng một chút cũng không cảm giác được, ta nhẫn nại rất vất vả, muội thật sự một chút cũng không biết?”
“Vậy vì sao không tiếp tục ẩn nhẫn?” Vân Thanh Nhiễm hướng tới Vân Tử Hy gào lên.
Hắn vì sao lại không thể tiếp tục ngụy trang? Vì sao hôm nay phải làm loại chuyện này!
Hắn trở nên thực xa lạ! Đây không phải là hắn!
“Ta cũng muốn tiếp tục ẩn nhẫn, nhưng ta làm không được, nhìn muội ở trước mặt ta, mà ta lại không thể thương muội yêu muội, loại cảm giác này làm cho ta hít thở không thông, hơn nữa, phụ thân đã nói cho ta biết về chân tướng việc muội gả cho Quân Mặc Thần, ông ta lúc ấy muốn muội thay Yên Nhiên gả đến Đảng Ngụy xa xôi hòa thân, dưới tình huống đó muội vì tránh né bị phụ thân đưa đi hòa thân mới lựa chọn vội vàng gả cho Quân Mặc Thần, muội là do tình thế bất đắc dĩ, ta khi đó, không có thể bảo vệ tốt cho muội, không thể ngăn cản muội, nay ta, không muốn lại hối hận một lần nữa!”