Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 153: Xem kịch vui

“Thế tử, thế tử phi Trấn Nam Vương đến ——”

Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm tới rất đột ngột, khiến thái hậu và hoàng thượng đều cảm thấy ngoài ý muốn, bình thường thời tiết này Quân Mặc Thần đều không ra khỏi cửa, không biết vì sao lần này hắn lại đột nhiên đến thăm.

“Thần Nhi, sao con lại đột nhiên đến đây?” Thái hậu nương nương thân thiết hỏi han, lo lắng khí trời bên ngoài khiến Quân Mặc Thần khó chịu.

“Khụ khụ khụ, luôn buồn bực ở trong nhà cũng không tốt, nên mang ái phi nàng đi ra ngoài một chút.”

Nghe Quân Mặc Thần giải thích, thái hậu không khỏi nghiêm mặt, ý trách cứ Vân Thanh Nhiễm không hiểu chuyện, cũng không phải không biết thân thể Quân Mặc Thần, lại không khuyên hắn ở yên trong nhà dưỡng thân thể, còn muốn hắn mang theo nàng đi ra ngoài, rất không hiểu chuyện!

Chẳng qua thái hậu vẫn nhớ đến đại cục không quở trách Vân Thanh Nhiễm vào lúc này.

Lúc Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm bước vào ngự thư phòng, Vân Thanh Nhiễm rất rõ ràng cảm nhận được ánh mắt đánh giá.

Phủ Cầm vào lúc Vân Thanh Nhiễm xuất hiện đã đem ánh mắt đặt ở trên người Vân Thanh Nhiễm, giống như đánh giá, giống như tìm tòi nghiên cứu, ngay cả Vân Thanh Nhiễm cũng không thể nói rõ trong ánh mắt của Phủ Cầm xen lẫn loại ý vị gì, nhưng có một thứ có thể khẳng định, mình dẫn đến lực chú ý của nữ nhân này.

Vì sao chỉ nhìn chằm chằm vào một mình nàng? Vân Thanh Nhiễm còn không tự kỷ đến mức cho rằng mỹ mạo của mình khuynh đảo vị hồng y nữ tử trước mắt đây, ít nhất cùng vào cửa với nàng còn có một mỹ nam tử tuyệt thế ốm yếu, muốn nhìn cũng là nhìn cả hai không phải à?

Hơn nữa, Phủ Cầm là nữ nhân, muốn nhìn cũng là nhìn nam nhân mới đúng.

“Thần Nhi, con và thế tử phi sang một bên nghỉ ngơi trước.” Hiện tại hoàng thượng đang có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý, tự nhiên không rảnh quản vợ chồng Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần cũng không nói gì, lôi kéo tay Vân Thanh Nhiễm đến một bên ngồi xuống, chẳng qua lúc xoay người, hắn như cười như không liếc mắt nhìn Phủ Cầm, giống như đã nhìn thấu đối phương.

Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần kéo đến một bên, hoàng thượng vẫn luôn cho Quân Mặc Thần đặc quyền, nói thí dụ như không cần quỳ xuống, tỷ như ở trường hợp này, người khác đều được đứng, mà Quân Mặc Thần có thể thoải mái ngồi xuống.

Vân Thanh Nhiễm nhìn nhìn tình huống trong ngự thư phòng, trừ bỏ đương sự Dạ Minh Sâm và hồng y nữ tử Phủ Cầm ra, Dạ Minh Uyên cùng Dạ Minh Trạch cũng đều ở đây, còn có cả vài vị trọng thần trong triều. Thái hậu nương nương thì lấy thân phận dự thính mà tới, sự tình liên quan đến tôn nhi của bà ta, bà ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Minh Uyên, con cũng biết sai?” Hoàng thượng nghiêm mặt, hai mắt hẹp dài dừng ở Dạ Minh Sâm quỳ gối trước ngự án.

“Nhi thần biết sai, nhi thần biết sai rồi.” Dạ Minh Sâm cuống quít dập đầu nhận sai.

Sau đó việc hắn ta có thể làm cũng chỉ là nhận sai, hơn nữa thừa nhận mình là ngấp nghé sắc đẹp của Phủ Cầm, bởi thế mới có thể giảm tội của hắn ta xuống đến thấp nhất, chẳng qua trên lưng đeo một cái danh háo sắc, mà dù sao mọi người cũng đều biết hắn ta háo sắc rồi.

Kỳ thật đêm qua phụ hoàng đã tìm hắn nói qua, hắn cũng nói cho phụ hoàng dụng ý của mình, bị phụ hoàng đánh, mắng, cuối cùng phụ hoàng cũng nói cho hắn biết lợi hại trong chuyện này, yêu cầu hắn không được đề cập tới chuyện vật báu.

“Phủ Cầm cô nương, bổn hoàng tử biết sai rồi, lần này là bổn hoàng tử lỗ mãng, xin Phủ Cầm cô nương nguôi giận, lần này là bổn hoàng tử đã làm sai chuyện, Phủ Cầm cô nương muốn đánh muốn phạt bổn hoàng tử đều không có bất cứ ý kiến gì.” Dạ Minh Sâm kiên trì quỳ gối van xin Phủ Cầm tha thứ, ngay cả tôn nghiêm nam nhân của hắn ta cũng đều vứt bỏ.

Phủ Cầm lạnh lùng lui về sau mấy bước, cũng không bởi vì Dạ Minh Sâm cúi đầu mà nhượng bộ.

Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, nói với Dạ Hoằng Nghị ngồi ở trước ngự án cao cao của ngự thư phòng: “Hoàng thượng, bổn tọa không chấp nhận lời xin lỗi của Thất điện hạ, chẳng qua bổn tọa cũng không muốn phá hỏng việc gia sư giao cho bổn tọa làm.”

“Vậy Phủ Cầm cô nương có đề nghị gì không?” Dạ Hoằng Nghị nghe Phủ Cầm nói như vậy chỉ biết nàng ta nhất định có lời phía sau.

“Phủ Cầm nghe nói nhân tài của hoàng triều Thịnh Vinh xuất hiện lớp lớp, bổn tọa nguyện ý đánh cược một ván với hoàng thượng, nếu người của hoàng thượng thắng, như vậy bổn tọa sẽ không truy cứu việc này, hơn nữa lập tức dùng hai tay dâng vật báu của giáo ta; nếu hoàng thượng thua, vậy phải giao Thất hoàng tử khinh nhờn bổn tọa cho bổn tọa xử lý, đồng thời hoàng thượng phải đáp ứng vô điều kiện việc hữu hảo thân thiện với Thương Lan giáo ta.”

Lời nói của Phủ Cầm khiến sắc mặt Dạ Hoằng Nghị trở nên khó coi, Dạ Hoằng Nghị sống ở địa vị cao, có rất ít người sẽ cò kè mặc cả như vậy với ông ta.

Phủ Cầm đưa ra cuộc đánh cược này, một điểm chủ yếu nhất vẫn là nhìn ở trên việc Dạ Hoằng Nghị khao khát đối với trường sanh bất lão, Phủ Cầm từ lúc vừa mới bắt đầu đã tung miếng mồi lớn trường sanh bất lão này ra, toan tính để Dạ Hoằng Nghị mắc câu.

Dạ Hoằng Nghị chịu tiếp kiến nàng cũng bày ra tư thế dễ thương lượng chẳng qua cũng chỉ bởi vì muốn đạt được thứ đó.

Dạ Hoằng Nghị trầm mặc một lúc lâu, đáp ứng yêu cầu Phủ Cầm đưa ra, “Được, trẫm đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, không biết Phủ Cầm cô nương muốn so như thế nào?”

“Cược vận khí.” Trong đôi mắt của Phủ Cầm lộ ra tia sáng tính kế.

Vì thế, chính giữa ngự thư phòng được nâng lên một cái bàn vuông bình thường, Phủ Cầm lấy ra một viên dạ minh châu, trân châu không lớn, ban ngày cũng không thấy ánh sáng do dạ minh châu phát ra.

Sau đó là ba bát sứ giống nhau như đúc, Phủ Cầm dùng bát đậy lên dạ minh châu.

Tiếp đó, chỉ thấy tay nàng ta di chuyển cực kỳ nhanh, khiến người xem hoa cả mắt.

Di chuyển xong rồi, nàng ta làm một động tác mời với mọi người, “Nếu đoán đúng dạ minh châu ở trong chén nào, tức là hoàng thượng đã thắng, nếu đoán không trúng vậy là bổn tọa thắng.”

Sắc mặc Dạ Hoằng Nghị không dễ nhìn, mới vừa rồi Phủ Cầm di động nhanh chóng, ông ta cũng không thể thấy rõ động tác của Phủ Cầm, nếu dùng đoán, cược vận khí, cái giá này vẫn hơi lớn.

“Có vị ái khanh nào nắm chắc đi lên thử một lần?” Bản thân Dạ Hoằng Nghị không nắm chắc, nên đem hi vọng ký thác vào mọi người.

Nhưng mà, hiện trường lặng ngắt như tờ, không có mười phần nắm chắc ai cũng không dám đi lên trước thử một lần.

Vân Thanh Nhiễm cách mọi người xa hơn một chút mỉm cười, rõ ràng cho thấy biết đã đáp án, chẳng qua nàng không đứng ra.

“Nếu là chỉ một lần, không khỏi có vẻ qua loa.” Dạ Minh Uyên kiên trì nói với Phủ Cầm.

“À? Vậy ý của Cửu điện hạ là hi vọng nhiều thêm vài lần?” Phủ Cầm mỉm cười, mang theo nghiền ngẫm hỏi ngược lại, “Cũng được, vậy ba lượt, lần đầu tiên đoán không trúng ta sẽ di chuyển một lần nữa để mọi người tiếp tục đoán lần thứ hai, lần thứ hai đoán không trúng ta lại di chuyển thêm một lần để mọi người đoán lần thứ ba, chỉ cần đoán trúng một lần chính là hoàng thượng thắng, nếu ba lượt đều đoán không trúng, đó là hoàng thượng thua, được không?” Phủ Cầm rất hào phóng gia tăng số lần lên ba lượt.

Nhưng cho dù như thế, trong lúc nhất thời cũng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dạ Minh Sâm có chút khẩn trương, ngẫm lại tương lai của mình cột ở trên những bát sứ nhỏ đó, hắn ta lôi kéo góc áo Dạ Minh Uyên, “Cửu đệ, lần này đệ nhất định phải giúp huynh!”

Dạ Minh Uyên cũng đành chịu, động tác Phủ Cầm nhanh như thế hắn căn bản không thấy rõ.

“Uyên Nhi, lần đầu tiên này do con đoán đi.”

Dạ Minh Uyên đang rối rắm, hoàng thượng đã mở miệng vàng trước, kéo dài cũng không phải biện pháp, đã có ba lượt cơ hội, trước hết thử một lần.

“Nhi thần lĩnh chỉ.”

Dạ Minh Uyên nghe hoàng thượng nói vậy, không muốn thử cũng phải thử.

Vì thế run rẩy vươn tay ra, ở trước ba bát sứ do do dự dự, rất khó lựa chọn.

Cuối cùng bất đắc dĩ chọn một bát sứ ở giữa.

Hắn nín thở ngưng thần, mọi người cũng nín thở ngưng thần theo.

Tay vừa nhấc, lật bát sứ ra, bên trong lại trống rỗng, không có cái gì.

Cũng chính là Dạ Minh Uyên đã đoán sai.

“Thật đáng tiếc, Cửu hoàng tử không thể đoán đúng.” Phủ Cầm tiến lên, mở bát sứ bên trái ra, một viên dạ minh châu trong suốt óng ánh in vào mi mắt mọi người.

Dạ Minh Uyên chuyển tới Dạ Minh Sâm ánh mắt xin lỗi.

“Có lẽ vừa rồi Cửu hoàng tử không thấy rõ ràng, như vậy lần này cần phải nhìn cho kỹ.” Phủ Cầm mỉm cười, lại một lần nữa dùng bát sứ phủ lên dạ minh châu, ngay trước mặt mọi người chuyển đổi vị trí ba bát sứ.

Tốc độ Phủ Cầm rất nhanh, nhanh đến mức ba bát sứ kia di động thế nào cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy ba cái bát di chuyển tốc độ cao vạch ra đường cong chuyển động…

Đợi đến khi Phủ Cầm dừng lại động tác, mọi người mới phục hồi tinh thần, trừ bỏ một trận hoa mắt ra, mọi người không có ý nghĩ khác.

Làm sao bây giờ? Căn bản bắt giữ không được động tác của nàng ta! Lại chỉ có thể dựa vào vận khí đoán mò!

Phủ Cầm đứng ở bên bàn, cũng không thúc giục, tự tin của nàng ta rơi vào trong mắt hoàng thượng, thái hậu cùng với các vị quan chức lộ ra sự chói mắt vô cùng, bọn họ đường đường là hoàng triều Thịnh Vinh, chẳng lẽ hôm nay phải bị một nữ tử đùa giỡn?

Người khẩn trương nhất là Dạ Minh Sâm, việc này liên quan đến tương lai tính mạng của hắn đó!

“Trạch Nhi, lần này do con tới đoán.” Dạ Hoằng Nghị chỉ định Dạ Minh Trạch đến đoán lần thứ hai.

Dạ Minh Trạch thoạt nhìn là một nam nhân rất thâm trầm, con ngươi hắn ta làm cho người ta có một loại cảm giác vực sâu không đáy, cực kỳ âm u.

Hắn ta không nói gì thêm, chỉ chậm rãi bước ra, đi tới trước bàn, đưa tay, rất trực tiếp lựa chọn một bát sứ.

Hắn ta lựa chọn không mang theo do dự như vậy khiến mọi người cho rằng hắn ta có nắm chắc, khiến trong lòng Dạ Minh Sâm không khỏi dấy lên một chút chờ mong.

Nhưng mà, lúc lật bát sứ ra, vẫn không có gì cả!

Sau khi Dạ Minh Trạch lật bát sứ thì thối lui đến một bên cái gì cũng chưa nói, ở trên mặt của hắn ta không nhìn ra tiếc nuối cùng có lỗi, hắn ta sở dĩ không do dự giống Dạ Minh Uyên không phải bởi vì hắn ta biết phía dưới bát sứ nào có dạ minh châu, mà là bởi vì hắn ta căn bản không quan tâm, không quan tâm đến sống chết của Dạ Minh Sâm, cũng không quan tâm đến cái gọi là vật báu mà hoàng thượng tha thiết hi vọng lấy được.

Xa xa, hai phu thê thuần khiết đến xem cuộc vui trái lại rất thích ý.

Vân Thanh Nhiễm cười nói: “Từ góc độ thống kê học mà nói, xác suất của mỗi lần đoán đúng là một phần ba, xác suất đoán đúng của ba lượt đoán là một trăm phần trăm.”

“Khụ khụ khụ… Ái phi đang nói thầm cái gì đó?” Quân Mặc Thần tò mò nhìn Vân Thanh Nhiễm.

“Không có gì, chỉ cảm khái một chút về thứ gọi là cược vận khí này.” Vân Thanh Nhiễm tươi cười ngọt ngào, lộ ra vẻ không hợp với bầu không khí đã lâm vào ngưng trọng trong ngự thư phòng này.

“Ái phi thật sự không có suy nghĩ, có chuyện buồn cười cũng không chia sẻ với vi phu.” Quân Mặc Thần u oán nhắc tới một câu, chẳng qua trên mặt lại mang theo ý cười nhợt nhạt, có thể thấy được phần u oán này của hắn có hàm lượng nước rất lớn.

Dạ Minh Sâm thấy thái độ Dạ Minh Trạch như vậy, nhất thời một bụng tức, hắn ta vọt tới trước mặt Dạ Minh Trạch, hai tay bắt lấy cổ áo Dạ Minh Trạch, chất vấn: “Dạ Minh Trạch, huynh cố ý phải không? Huynh cố ý muốn đệ chết, cho nên chọn một cái bát không có dạ minh châu có phải hay không?”

Dạ Minh Trạch đưa tay bắt lấy tay Dạ Minh Sâm, “Đừng mang cơn giận lên trên đầu huynh, đây là chuyện hoang đường do chính đệ phạm phải.”

Giọng nói của Dạ Minh Trạch giống như con người của hắn ta, lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào.

“Sâm Nhi, không được hồ nháo!” Sắc mặt hoàng thượng nghiêm nghị, trách mắng Dạ Minh Sâm, hôm nay như vậy còn không phải là vì bảo toàn hắn?

Dạ Minh Sâm cố nén bất mãn của mình đối với Dạ Minh Trạch, biết rằng vào lúc này mình không nên tiếp tục hồ nháo, nhưng mà…

Dạ Minh Sâm trộm nhìn về phía Phủ Cầm, chỉ thấy đáy mắt Phủ Cầm đều là cười nhạo, nàng ta quả thực có tư cách cười nhạo người khác, nhưng… Dạ Minh Sâm không cam lòng, không cam lòng bản thân bị nữ tử này đùa bỡn như vậy.

“Xem ra vận khí của Tam hoàng tử cũng không được khá lắm.” Phủ Cầm lúc này mở ra cái bát sứ chính giữa, để mọi người tận mắt nhìn thấy dạ minh châu ở ngay phía dưới cái bát sứ kia, sau đó nàng ta lại đậy bát lại, “Còn lần thứ ba, hi vọng Thất hoàng tử nắm chắc cơ hội, bổn tọa nghĩ, nếu lần thứ ba này hoàng thượng và các vị vẫn không có cách nào đoán trúng, hoàng thượng hẳn sẽ không đổi ý chứ?”

Dạ Hoằng Nghị ánh mắt rét lạnh, trên mặt lại vẫn lộ ra uy nghiêm thuộc về hoàng thượng của ông ta, “Trẫm miệng vàng lời ngọc, tuyệt không có đạo lý sửa đổi.”

Phủ Cầm vừa lòng gật đầu, sau đó lại bắt đầu di chuyển bát sứ trước mặt nàng ta, lần này mọi người nhìn càng thêm cẩn thận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, thậm chí có một số đại thần đứng xem hợp lại, thương lượng một người nhìn chằm chằm một bát sứ, sau đó ba người mới xác nhận với nhau một lần, thế nhưng ngay từ lúc hai tay Phủ Cầm có động tác, bọn họ đã không tìm được bóng dáng bát sứ mà mình phải nhìn.

Phủ Cầm ngừng lại, bày trên bàn vuông ở trước mặt nàng ta vẫn là ba bát sứ kia, chẳng qua lần này Dạ Hoằng Nghị chần chờ càng lâu.

Một bên các đại thần chỉ có thể cúi thấp đầu, tỏ vẻ bất lực đối với lần này, hai vị hoàng tử cũng đều thử qua, trong lúc nhất thời Dạ Hoằng Nghị lâm vào khó khăn.

“Không bằng để cho ta tới thử xem!”

Đột nhiên, một giọng nói đánh vỡ cục diện bế tắc này.

Vân Thanh Nhiễm?

Vân Thanh Nhiễm chậm rãi bước ra, cười nhạt với mọi người.

“Hồ nháo!” Thái hậu quát lớn, “Còn không mau quay về bên người thế tử ngồi xuống!”

“Thái hậu nương nương nguôi giận, thần thiếp chẳng qua là muốn thử xem vận khí của mình thôi.” Vân Thanh Nhiễm cười tươi như hoa, rất chói mắt, có lẽ đối một số người nào đó mà nói, nụ cười của nàng là chói mắt mà không phải chói mắt.

“Ha, ngươi đừng đi ra hại hoàng tôn của ai gia!” Thái hậu hừ lạnh một tiếng, vốn bởi vì chuyện của Dạ Minh Sâm tâm tình thái hậu cũng đã cực kỳ không tốt rồi, lúc này nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm lại càng tức giận không thôi.

“Thái hậu nương nương cố ý không cho ta tới?” Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, nếu không phải hôm qua đáp ứng Dạ Minh Uyên, bà cho rằng ta nguyện ý đứng ra à? Nếu bà không vui như vậy, ta cũng giảm bớt được một việc.

“Ngươi tỉnh lại đi, ai biết ngươi rắp tâm làm gì!” Thái hậu khinh thường Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm nhún vai, vậy thì nàng lui ra là được.

“Đừng!” Vân Thanh Nhiễm muốn đi, Dạ Minh Uyên ngăn cản Vân Thanh Nhiễm không cho nàng đi.

Dạ Minh Uyên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Vân Thanh Nhiễm, hi vọng nàng đừng thấy chết mà không cứu được, sau đó hắn nói với thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, nhi thần tin tưởng thế tử phi, để cho thế tử phi thử một lần đi!”