Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 144: Ghen tuông khó yên, tân hoan của thế tử phi

“Không sao, thế tử phi nương nương muốn nuôi cũng có thể, để ta viết một phương thuốc, đúng giờ cho nó tắm nước thuốc thì không sao.”

Một câu của Mộc Bách Dương, đã đánh bay ấp ủ tiễn bước con cún nhỏ không biết được Vân Thanh Nhiễm nhặt về từ nơi nào của Quân Mặc Thần.

“Ừm, cám ơn Mộc tiên sinh.” Vân Thanh Nhiễm nở nụ cười, cười rất vui vẻ, là cố ý cười cho nam nhân nào đó không thực hiện được mưu kế nghe.

Gương mặt mỹ nam của Quân Mặc Thần trở nên trắng bệch, sau đó cúi đầu, tiếp tục nhìn cún con trong lòng Vân Thanh Nhiễm, rõ ràng ánh mắt đều chưa mở, lại rất biết chọn chỗ, nơi mềm mại, ấm áp nhất kia cứ thế bị tiểu súc sinh này chiếm lấy.

Tiểu súc sinh, vuốt chó của ngươi để chỗ nào, cào chỗ nào kia hả!

Đó là chỗ của gia! Ở địa bàn của gia chỉ có gia mới có thể làm, nhà ngươi có tự giác một chút được không?

Quân Mặc Thần trừng con cún nhỏ vô tội, lại lạnh lùng liếc nhìn Mộc Bách Dương.

Mộc Bách Dương phát hiện mình dường như làm sai chuyện gì, ông rất vô tội, thế tử gia và thế tử phi đột nhiên đến thăm, sau đó chỉ thấy thế tử phi nương nương ôm một con cún nhỏ hỏi ông phụ nữ có thai có thể nuôi cún con không, ông chỉ thành thật trả lời mà thôi, vì sao ông lại cảm thấy thế tử gia rất không cao hứng chứ?

Kỳ thật việc này không thể trách Mộc Bách Dương, muốn trách chỉ có thể trách động tác của Vân Thanh Nhiễm quá nhanh, Quân Mặc Thần vừa mới nói chuyện, nàng đã trực tiếp ôm cún con đi tìm Mộc Bách Dương, căn bản không để cho Quân Mặc Thần có thời gian dặn dò Mộc Bách Dương, thế cho nên Mộc Bách Dương còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, đã gặp phải mắt lạnh của thế tử gia.

Cảm nhận được Quân Mặc Thần không vui, Vân Thanh Nhiễm chợt nhớ tới những lời mà tỷ tỷ Vân Lâm Mị nói với nàng, nam nhân cần được dụ dỗ…

Làm một nữ nhân đủ tư cách, Vân Thanh Nhiễm tự nhận là không có đủ loại công năng này, muốn nàng giặt quần áo nấu cơm nàng không biết, bảo nàng bưng trà dâng nước nàng cũng sẽ không, để nàng đấm lưng xoa vai cả rửa chân? Còn không bằng giết nàng đi!

Còn ngâm thơ làm câu đối, cầm kỳ thư họa, trừ việc rất thích đọc sách ra, còn lại Vân Thanh Nhiễm gần như đều tôn kính mà không thể gần.

Vân Thanh Nhiễm tự nhận là một nữ nhân không hiểu phong tình, có lẽ làm vợ người ta cũng vô cùng không đủ yêu cầu.

Nói như vậy thật đúng là khổ cho thế tử gia, hắn muốn trong quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời tìm một người vợ phụng bồi mình, tốt nhất là sau khi hắn đi vẫn có một người còn sống mỗi ngày nhớ tới hắn, mỗi ngày mùng một mười năm đốt cho hắn một thanh hương chẳng hạn, nhưng cố tình, Vân Thanh Nhiễm lại không phải hiền thê lương mẫu.

“Thế tử gia, ta có thể nuôi nó không?” Vân Thanh Nhiễm biết Quân Mặc Thần không vui dường như đến từ cún con trong lòng nàng đây, nghĩ đến việc nàng chưa hỏi câu nào cứ như vậy nuôi nó dường như không tốt lắm, nói đến cùng vương phủ vẫn là địa bàn của thế tử gia hắn.

Không còn vẻ kiêu căng ban nãy, Vân Thanh Nhiễm cũng hỏi như vậy rồi, thế tử gia nhất thời cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, quả nhiên vẫn là hắn tương đối quan trọng.

Quân Mặc Thần cảm giác mình đích thật có chút choáng váng, so hắn với một con cún, cảm giác tồn tại của hắn làm sao có thể yếu như vậy được.

“Ừ, nếu Thanh Nhiễm nàng muốn nuôi, vậy nuôi đi, chẳng qua đừng quên thân thể của mình, đừng có vừa qua hai ngày này nôn nghén mới khá hơn một chút đã đắc ý rồi.” Vẻ mặt Quân Mặc Thần không được tự nhiên.

Quả nhiên chỉ cần nàng mở miệng, hắn không có cách nào cự tuyệt, việc này tính là cái gì!

“Cám ơn ngươi.” Vân Thanh Nhiễm cười một tiếng, cảm ơn Quân Mặc Thần đã “khẳng khái hào phóng”.

“Ừ…” Quân Mặc Thần hừ một tiếng.

Thấy không khí giữa phu thê hai người dịu đi, Mộc Bách Dương lại nghĩ tới một việc, nên hỏi Vân Thanh Nhiễm: “A đúng rồi, thế tử phi nương nương, nam tử mà ngươi mang đến sáng nay là ai, bộ dạng rất tuấn lãng.”

Sáng nay ông ở đằng xa thấy được hai người Vân Thanh Nhiễm và Đông Phương Triệt, nhưng cũng chỉ nhìn thấy từ xa, bởi vì Vân Thanh Nhiễm và Đông Phương Triệt đều không đi vào, Mộc Bách Dương chưa từng gặp qua nam nhân bên người Vân Thanh Nhiễm, nhưng chỉ nhìn từ xa, đã bị vẻ uy nghi của nam nhân này kinh sợ, người này không phải vật trong ao!

Mộc Bách Dương hỏi xong, phát hiện không khí vừa mới thoáng dịu đi lại cương lên.

“A… Một bằng hữu của ta.” Lại nói tiếp, người nọ hẳn là đồ đệ của cừu nhân của Mộc tiên sinh ông.

Vân Thanh Nhiễm nói xong liếc Quân Mặc Thần, thấy sắc mặt hắn vừa mới dịu xuống lại âm trầm thêm vài phần, mặc dù chuyện của con cún nhỏ đã dời đi lực chú ý của mọi người, nhưng việc Vân Thanh Nhiễm mời nam nhân nào đó vào phòng, ở riêng một lúc thì bất kể thế nào Quân Mặc Thần cũng khó có khả năng quên đi sạch sẽ.

“Khụ khụ khụ… Ái phi, không biết là dạng nam nhân gì có thể làm cho Mộc tiên sinh hiếu kỳ như vậy? Tên họ là gì, nhà ở phương nào, có từng thú thê.”

Xưng hô mà Quân Mặc Thần gọi Vân Thanh Nhiễm biến thành “ái phi”, chứng minh lúc này tâm tình của hắn không tốt cho lắm.

Đáng thương nhất chính là Mộc Bách Dương, Mộc Bách Dương chẳng qua chỉ có một chút tò mò với nam nhân kia mà thôi, lại bị Quân Mặc Thần lợi dụng.

Rõ ràng là chính thế tử gia ngài tò mò thân phận của đối phương, lại đổ hết mọi chuyện lên trên người Mộc Bách Dương.

Mộc Bách Dương cảm thấy rất vô tội, muốn biện giải mình không quá mức tò mò về nam nhân đó, lúc nhìn đến ánh mắt nhìn chăm chú rất có lực uy hiếp của Quân Mặc Thần lại rụt trở về.

Ngay cả việc đã thú thê hay chưa cũng muốn hỏi, Quân Mặc Thần ngươi là đang điều tra nhân khẩu đấy à?

“Họ Đông Phương, tên một chữ Triệt, hắn hẳn là có rất nhiều ‘nhà’, cũng có thể còn chưa thành thân.” Vân Thanh Nhiễm thành thật trả lời.

Hắn chưởng quản nhiều hiệu buôn bôn ba khắp nơi như vậy hẳn có rất nhiều chỗ ở, về phần thành hôn, Vân Thanh Nhiễm nhìn ra được Hạ Hầu Tĩnh là người đặc biệt đối với Đông Phương Triệt, mà tuổi của Hạ Hầu Tĩnh vẫn còn rất nhỏ, chưa cập kê, căn bản là chưa thành thân, về phần Hạ Hầu Tĩnh gọi Đông Phương Triệt là “phu quân”, đó hình như là cách gọi tình nguyện từ một phía của Hạ Hầu Tĩnh.

Vân Thanh Nhiễm từ chỗ Tiểu Cửu nghe được đại khái chuyện của Đông Phương Triệt và Hạ Hầu Tĩnh là thế này, Hạ Hầu đại tiểu thư coi trọng Đông Phương Triệt, sau đó triển khai theo đuổi liên tục đối với Đông Phương Triệt, mặt dày muốn lừa gạt Đông Phương Triệt làm chồng, nhưng Đông Phương Triệt vẫn luôn trốn tránh cô bé…

Chẳng qua Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Đông Phương Triệt đối với Hạ Hầu Tĩnh hiển nhiên là có tình, cho nên Tiểu Cửu nói chưa chắc đã là phiên bản chân thật nhất.

“Đông Phương?” Lần đầu nghe thấy dòng họ này, Quân Mặc Thần cau mày, chỉ vì dòng họ này không thường thấy, hiện giờ hoàng tộc Bắc Yến chính là họ Đông Phương.

“Sao vậy?”

“Ha ha, ái phi cảm thấy thế nào? Nếu là ‘hảo hữu’ của ái phi nàng, như vậy hôm nào đó bản thế tử có thể đi bái phỏng không?” Quân Mặc Thần xấu xa nói, đi mẹ nó bái phỏng, là một nam nhân thì đừng có đi lại gần gũi với nữ nhân của hắn như vậy.

“Bằng hữu của ngươi, cũng chưa chắc ta đều biết hết.” Vân Thanh Nhiễm nói.

Chuyện của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm biết ít đến đáng thương, hắn chưa từng nhắc đến hắn có bằng hữu gì, nàng cũng không có cách nào biết được, ngay cả chuyện bản thân hắn mang tuyệt thế võ công vẫn là dần dần mới phát hiện, càng đừng nói đến những việc khác.

Hắn mang nàng đi Từ Vân Tự, nàng biết hắn có một người bạn đánh cờ là đại sư Khổ Thiền, ngày ấy hắn tìm đám người Hán vương giải vây cho nàng, bày trí thái hậu, nàng mới biết được hắn còn có thể mời đến nhiều người đức cao vọng trọng như vậy, nhưng còn nguyên nhân? Hắn không nói, nàng đều không biết.

“Ái phi có hứng thú?” Quân Mặc Thần mỉm cười, nếu nàng muốn biết, hắn tự nhiên sẽ không giấu diếm.

“Trước mắt thì không có hứng thú lắm.”

Có một khoảnh khắc, Vân Thanh Nhiễm tưởng rằng Quân Mặc Thần sẽ muốn bóp chết nàng, sau đó, khi hắn chăm chú nhìn nàng mấy giây, đổi lại nụ cười khuynh quốc khuynh thành, “Cũng thế, dù sao bản thế tử có hứng thú đối với hảo hữu của ái phi là được rồi. Ái phi nhất định sẽ mang bản thế tử đi gặp vị Đông Phương công tử kia một lần, đúng không?”

Ánh mắt hắn rõ ràng không định cho Vân Thanh Nhiễm nói không, nếu Vân Thanh Nhiễm nói không… Hắn sẽ lật cả kinh thành lên, cũng không tin không tìm thấy Đông Phương Triệt kia.

“Tùy ngươi, ta cho Tiểu Thần Thần ăn đây.”

“Ai là Tiểu Thần Thần?”

“Nó.” Vân Thanh Nhiễm chỉ vào cún con chưa mở mắt trong lòng ngực của mình đáp.

Nói xong nàng ôm cún con nhanh chóng rời khỏi.

Tiểu Thần Thần? Nàng đặt tên cho con cún đáng giận kia là Tiểu Thần Thần!

Nàng tuyệt đối là cố ý!

Vì thế, hôm nay, đám thủ vệ nha hoàn của vương phủ nghe thấy tiếng chơi đùa vô cùng vui vẻ từ trong phòng Vân Thanh Nhiễm truyền ra.

“Tiểu Thần Thần, ngoan, lại đây, ta lau khô cho ngươi, thân thể để trần sẽ đông lạnh đấy.”

“Tiểu Thần Thần, uống sữa đủ chưa? Ăn no thì đừng ăn nữa nha, sẽ căng bụng.”

“Sau này ngươi nằm ngủ nơi này, phải ngoan ngoãn biết không.”

“…”

Mỗi tiếng “Tiểu Thần Thần” khiến mọi người nghe được đều rụng một loạt da gà, thế tử phi và thế tử gia có thể đừng chán ngấy như vậy được không?

Sau đó bọn họ thấy khuôn mặt đen của Quân Mặc Thần đi tới, giận, nhìn cái gì mà nhìn, bên trong cũng không phải gia, gia có buồn nôn như vậy à?

Đích xác, gia ngài không buồn nôn như vậy, nhưng ngài muốn buồn nôn cũng chưa chắc đã buồn nôn được á!

Quân Mặc Thần bước vào phòng, chỉ thấy cún con tội nghiệp đáng thương vừa rồi đã thoả mãn nằm ngủ, hưởng thụ đãi ngộ mà ngay cả hắn cũng chưa từng được hưởng thụ.

Sau đó Quân Mặc Thần muốn chiếm lấy tầm mắt Vân Thanh Nhiễm, để hạ nhân chuẩn bị bồn tắm, chuẩn bị nước ấm, chuẩn bị dược liệu, bắt đầu tắm rửa.

Trong phòng nhất thời tràn ngập hơi nóng, khí tức mù mịt khiến tầm mắt trở nên không rõ ràng, trong hơi nóng màu trắng có thể nhìn thấy một thân thể trắng không tỳ vết như ngọc.

Quân Mặc Thần thành tâm hấp dẫn, trên thân lõa lồ, ở ngay trước mặt Vân Thanh Nhiễm chậm rãi lau chùi thân thể của mình, bày ra cho Vân Thanh Nhiễm thấy dáng người tuấn tú của hắn.

Sau đó, Quân Mặc Thần hơi nghiêng người, nhiệt độ cơ thể nháy mắt thấp xuống.

Vân Thanh Nhiễm không nhìn hắn! Mà đang trêu đùa con cún đã ngủ kia!

Không thể nhẫn nhịn!

Quân Mặc Thần từ trong thùng thuốc đứng dậy, lau khô thân thể của mình sau đó tiện tay túm lấy một món cái áo choàng dùng da cáo may thành, quấn lấy thân mình, áo choàng kia hơi giống áo ngủ, chỉ cần khoác lên là được.

Quân Mặc Thần xoay người lên giường, từ trong áo lông cáo lộ ra cái chân như bạch ngọc chân đạp con cún hấp dẫn lực chú ý của Vân Thanh Nhiễm một cước, cún con đang ngủ say từ trong mộng bị người ta đạp một cái, lăn mấy vòng, thiếu chút nữa trực tiếp lăn xuống dưới giường, may mắn Vân Thanh Nhiễm tay mắt lanh lẹ tiếp được nó.

Vân Thanh Nhiễm ôm cún con, giận dữ mắng Quân Mặc Thần làm việc ác với cún, “Vì sao ngươi lại bắt nạt Tiểu Thần Thần của ta?”

Quân Mặc Thần kéo áo choàng của mình, chỉ vào tiểu long mập đang phấn chấn trướng to của hắn, “Ái phi cảm thấy cái con trong lòng nàng quan trọng hơn con bên này của ta không?