*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi nếu là phượng hoàng lửa chao liệng chín tầng mây, thì ta sẽ phải làm rồng vàng bao trùm khắp bầu trời. Bằng không đứng trước mặt ngươi, ta sẽ luôn cảm thấy kém ngươi một cái đầu, cảm giác này thật đáng ghét.”
Lấy thân phận của Chương Hi Liệt và thế cục trước mặt, nếu rơi vào tay Lý Hủ, có lẽ cậu sẽ không còn đường sống, chỉ sợ chỉ có đường chết ─ chỉ khi cậu chết, Lý Hủ và Vinh vương mới an tâm. Hy vọng duy nhất hiện tại là Hi Liệt không rơi vào tay Lý Hủ. Nhưng, bằng thân thể, võ công, kinh nghiệm của cậu, lấy gì đấu được với Lý Hủ?
Trong lòng Phượng Tam cũng biết không có hy vọng, nhưng không nhìn thấy xác cậu, hắn sẽ giữ mãi suy nghĩ đó. Nơi cậu xuất hiện cuối cùng là Địch Gia thôn, có lẽ nơi đó sẽ để lại manh mối gì đó!
Ra khỏi thành, đi về hướng Bắc, dọc theo đường đi, tuyết đọng trắng xóa, nơi đâu cũng là một biển tuyết mù mịt.
Tâm trạng của Phượng Tam vẫn vắng lặng tiêu điều.
Vị trí của Địch Gia thôn là ở miệng một ngọn núi. Thôn không nhỏ, chỉ có gần trăm hộ dân. Phượng Tam đang muốn đi vào trong thôn, xa xa lại trông thấy ba gã thợ săn đang đi tới hướng mình, nhìn thân pháp thì đúng là cao thủ võ học. Hắn trong lòng rùng mình, lui xuống núp sau một tảng đá lớn. Phượng Tam nội lực cao thâm, thi triển nội lực, mặc dù còn cách xa họ nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.
Đầu tiên là một giọng nói ồm ồm: “Trời lạnh như thế còn phải đến cái chốn khỉ gió này, đúng là chết tiệt!”
Một giọng nói hơi trầm khác cười: “Lưu huynh sợ lạnh thì quay về đi, ta và Dương huynh đệ đi tìm cũng được. Đợi đến khi tìm được người đó thì lập công đầu, lúc tiểu Hầu gia phát thưởng thì Lưu huynh đừng đỏ mắt [95] là được.”
[95] Đỏ mắt: Nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.
“Ha ha, họ Cổ, ngươi đúng là nham hiểm!” Kẻ có giọng ồm ồm cũng cười: “Chạy hơn nửa tháng, công lao lại dâng cho ngươi với lão Dương, ta đông lạnh không phải không công sao?”
Phượng Tam trốn ở sau tảng đá, chỉ cảm thấy không thể ức chế sự run rẩy dâng lên từ đáy lòng, như sóng xô tràn ra toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên nhè nhẹ. Hắn trải qua bao sóng to gió lớn, sống chết trước mắt cũng trấn tĩnh tự nhiên, có cảm xúc như bây giờ đúng là hiếm thấy. Hắn nín thở chờ đợi, chỉ chốc lát sau, mấy gã kia đã đi đến trước người, Phượng Tam chợt xông ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai điểm trúng huyệt đạo của ba người.
Ba gã kia là tài tướng đắc lực của Lý Hủ, đều từng đánh với Phượng Tam, nay gặp được hắn, biết hôm nay sẽ chẳng tốt lành gì, cả đám sắc mặt thảm đạm, sợ tới mức cả người phát run.
Phượng Tam tay giữ trường kiếm, thản nhiên nói: “Phượng Tam trong chốn giang hồ cũng có chút danh tiếng, được bằng hữu giang hồ không ghét bỏ, đều khen ta một lời nói đáng giá ngàn vàng. Hôm nay Phượng Tam dùng chút danh mọn này, muốn cùng các vị làm một cuộc giao dịch.”
“Không biết Phượng gia muốn giao dịch gì với chúng ta?” Một người nói. Giọng nói lạnh lùng, không phải hai kẻ vừa nói chuyện, gã này có gương mặt trắng dài và gầy, tướng mạo xảo hoạt.
“Dùng tung tích của Chương Hi Liệt đổi lấy mạng của các ngươi.” Phượng Tam cười: “Các ngươi không thấy lỗ chứ?”
Ba gã kia cũng đoán được Phượng Tam muốn giao dịch gì, vừa rồi chẳng qua là nói cho có. Nghe được lời này, ba người hai mặt dò xét, đều tự tính toán chủ ý.
Phượng Tam biết chúng đều đang lo lắng ngộ nhỡ mình cung khai, hai kẻ khác sẽ hồi báo điều này với Lý Hủ, mỉm cười: “Phượng gia kinh doanh trong chốn thương trường nhiều năm như thế, biết rõ việc buôn bán phải có phúc hậu chu đáo. Vị nào cùng ta giao dịch lần này, ta sẽ dâng lên tính mạng hai người còn lại, đảm bảo các hạ không ưu phiền hối hận.”
Ba người rùng mình, kẻ mặt trắng gầy dài giành trước: “Lăng Phi nguyện giao dịch với Phượng gia!”
Hai kẻ khác đều thay đổi sắc mặt. Phượng Tam điểm huyệt ngủ của hai người còn lại, cười nói với kẻ mặt trắng gầy dài: “Ta thích kẻ thức thời, cũng không tin kẻ quá thức thời. Ta cho ngươi cơ hội nói đầu tiên, nếu lời của chúng giống ngươi, chứng minh ngươi không nói dối, ta tự nhiên sẽ giữ lời mà thả ngươi đi, ngược lại…” Phượng Tam lại cười.
Người nọ sảng khoái nói: “Không cần Phượng gia nói, tiểu nhân hiểu điều này. Phượng gia là người thông minh, nhìn thấy ba huynh đệ chúng ta bôn ba như thế cũng đoán ra được, ngài muốn tìm là tung tích của Chương công tử trước khi nó rơi vào tay tiểu Hầu gia. Địch Gia thôn này là nơi xuất hiện hành tung cuối cùng của Chương công tử, chúng ta đúng là phụng lệnh tiểu Hầu gia tìm y. Nửa tháng trước, chúng ta đuổi tới đây thì không tìm thấy Chương công tử, điều tra xung quanh vài ngày cũng không có tin tức, tiểu Hầu gia lệnh cho chúng ta rút lui chính là kế hoãn binh. Một là khiến Phượng gia và Chử công tử nghĩ rằng Chương công tử đã rơi vào tay chúng ta, không ôm hy vọng nữa, sau đó mới chậm rãi tìm kiếm; hai là cũng phải đợi Chương công tử buông lỏng cảnh giác, tự mình đi ra. Các con đường ở hướng Đông, Tây, Nam quanh Địch Gia thôn đều đã bị chúng ta mai phục, chỉ có con đường trong núi, nói vậy Chương công tử đã trốn ở một huyệt động nào đó trong núi, nơi mà chúng ta không phát hiện ra được. Y bị thương, đi săn không dễ, đốt lửa lại dễ bị phát hiện, sớm muộn gì cũng phải xuống thôn tìm thức ăn. Tiểu Hầu gia lệnh cho chúng ta trà trộn thành thợ săn trong thôn, vì muốn ôm cây đợi thỏ.”
Phượng Tam lẳng lặng nghe xong, trầm tư không nói. Những lời này thật thà nghiêm cẩn, đúng là không có nghi vấn gì.
Người nọ nói: “Tiểu nhân còn có vợ con, không muốn bỏ mạng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này. Hôm nay đã khai chuyện, cũng không dám quay về gặp tiểu Hầu gia nữa, Phượng gia không cần lo lắng tiểu nhân sẽ tiết lộ hành tung của ngài.” Gã đột nhiên cười: “Mạng chó này của tiểu nhân không đáng tiền, Phượng gia nên thay Chương công tử tích đức đi.”
“Chỉ cần ngươi nói thật thì cứ yên tâm.” Phượng Tam thản nhiên nói, điểm huyệt ngủ của gã, khiến một tên khác tỉnh dậy.
Hỏi theo thứ tự ba người, đều nói giống nhau. Phượng Tam đặt tay tại chuôi kiếm bên hông, lạnh lùng nhìn người cuối cùng. Người nọ trong lòng run sợ nhìn Phượng Tam, không biết Phượng Tam muốn làm gì, mình sẽ bị xử trí như thế nào.
Nếu trước đây, một kiếm đoạt mạng, còn có thể nói gì? Nhưng, trong lòng Phượng Tam lăn qua lộn lại một câu: “Mạng chó này của tiểu nhân không đáng tiền, Phượng gia nên thay Chương công tử tích đức đi.” Miệng hắn hơi nhếch lên, nở nụ cười lạnh, gã đó đúng là kẻ nhanh nhạy tinh tường, đã đoán được một phần tâm tư của hắn.
Một kiếm này, Phượng Tam không vung ra, hắn cảm thấy một kiếm này chém ra sẽ làm tổn hại âm đức, tự tay bóp nát hy vọng sống sót vốn mong manh của Chương Hi Liệt.
Phượng Tam giải huyệt cho ba người, mỉm cười: “Đa tạ ba vị cao nghĩa, Phượng Tam không gì báo đáp được, đành phải thả ba vị cùng rời đi để hồi đáp. Nếu phát hiện vị nào phá hỏng chuyện của ta, Phượng Tam tự nhiên còn có phần quà khác.” Mắt phượng thon dài vừa chuyển, hàn ý thổi qua. “Phần quà” lúc ấy là gì, tự nhiên không cần nhiều lời. Ba gã kia tự mang ý xấu, khúm núm mà đi.
***
Phượng Tam tìm trong núi hơn mười ngày, không phát hiện ra chút dấu vết gì, sự tuyệt vọng trong lòng ngày qua ngày lại sâu hơn, nhưng nơi sâu nhất dưới đáy lòng vẫn mang một khát vọng, khát vọng này là động lực giúp hắn tiếp tục tìm kiếm, nhưng đi cùng khát vọng là sự sợ hãi thật sâu, sợ không cẩn thận nhìn thấy là một cái xác thậm chí chỉ còn chân tay đã cụt. Thân thể Chương Hi Liệt luôn không tốt, đại tuyết phong sơn, trời rét đến đông lạnh, làm thế nào để cậu có thể sống sót? Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn không dám nghĩ thêm nữa.
Một ngày, hắn nghỉ ngơi ở một sườn núi, nhìn sương trắng phía dưới, trong lòng đột nhiên bật ra suy nghĩ. Trên núi không có ai, có thể ở bên dưới hay không? Chính hắn cũng bị suy nghĩ này dọa đến ngây người, lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm. Lại thêm nửa tháng trôi qua, vừa ăn tươi nuốt sống tránh người của Lý Hủ, vừa tìm kiếm Chương Hi Liệt, đi khắp ngọn núi không dưới năm lần mà vẫn không có một chút manh mối. Sáng sớm một ngày, hắn đang ngủ mơ thì nghe thấy một chút âm thanh, trợn mắt nhìn, một con hươu sao nhảy nhót ở ngoài động, nó có bộ lông màu nâu hạt dẻ, đôi mắt to đen nhánh thông minh, lại còn béo tốt, rất thích hợp để lấp đầy bụng đói.
Con hươu kia lại rất khôn, Phượng Tam bên này vừa nhúc nhích, con hươu bên kia đã nhanh chân chạy mất. Phượng Tam đâu chịu buông tha, hắn lập tức thi triển khinh công đuổi theo. Đuổi theo con hươu kia tới trước một gốc cây cổ thụ, con hươu đột nhiên biến mất không thấy đâu. Phượng Tam đuổi tới gần đấy, chỉ thấy sau gốc cây có một mảng lớn các cành khô còn đọng tuyết, bên dưới có một cái động hẹp, con hươu thoát được chính từ nơi này. Phượng Tam đang thèm thịt hươu đến nhỏ dãi, uốn mình chui vào, xoay người đi được vài chục trượng, trước mắt rộng mở thoáng đãng, chỉ thấy một lối nhỏ vừa dốc vừa hẹp thông tới một chỗ sâu ngập sương trắng bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng con hươu sao lóe ra trong đó. Phượng Tam lấy lại tinh thần đuổi theo, màn sương trắng trước mắt càng ngày càng đậm. Không biết đi được bao lâu, sương trắng nhạt dần đi, trước mắt là một sơn cốc nho nhỏ, bốn phía là các vách núi đen thẳng đứng, dưới đáy cốc có tiếng suối róc rách, thoáng như tiên cảnh.
Phượng Tam đang nhìn tán thưởng, chợt nghe thấy tiếng nói cười trong trẻo: “Ngươi lại chạy ra ngoài sao? Aiz, hươu không có tội, có thịt là có tội. Ngươi béo tốt thế này, để người hay dã thú thấy thì muốn giết thịt ăn, ngươi lại là đứa ngốc không hiểu gì cả, lúc nào cũng muốn chạy đi chơi… Nếu có ngày ngươi không về được, hừ, ta thể nào cũng biết… Ngươi đã chui vào bụng người khác rồi…”
Giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, Phượng Tam như sấm đánh bên tai, đứng im trên cỏ, nghe thiếu niên cùng con hươu kia trêu đùa. Không biết bao lâu, chợt nghe thiếu niên phát ra một tiếng thở dài ngân nga: “Ngươi nhìn ta như thế làm gì? Chẳng nhẽ ngươi nhìn ta như thế vì cho rằng ta đang ghen với ngươi? Aiz, ngươi nghĩ như thế cũng không sai, ta đúng là rất ghen tị với bốn chân này của ngươi chạy trốn nhanh như thế… Ta thật muốn nhanh khỏe một chút, nhanh đi ra ngoài tìm hắn một chút. Nhưng người của Lý Hủ nhất định còn ở bên ngoài tìm ta, công phu mèo quào này của ta, chỉ sợ vừa ra đã thành con cá mắc lưới. Khó lắm a…”
Phượng Tam di động hai chân, đi đến nơi phát ra âm thanh. Đi qua một bụi cỏ, chỉ thấy con hươu hắn vừa đuổi theo vừa rồi đang nằm úp sấp trên thảm cỏ, một thiếu niên thanh tú tuấn dật gập một chân ngồi bên cạnh, đang nhẹ nhàng khẽ vuốt cổ con hươu.
Bước chân của Phượng Tam cực kỳ nhẹ nhàng, lại nín thở chăm chú nhìn, Chương Hi Liệt không phát hiện thấy hắn. Nhưng con hươu sao kia lại thông minh, nó chợt nhảy lên, mắt trừng Phượng Tam có địch ý, rồi nhảy ra cách đó khoảng bảy tám bước. Chương Hi Liệt cả người chấn động, đợi khi cậu thấy rõ là Phượng Tam thì tất cả khiếp sợ, vui mừng, không thể tin đồng thời hiện lên trên gương mặt tái nhợt tiều tụy, giống như vừa vui vừa buồn, cứng họng nói không thành lời. Phượng Tam không biết tay chân hoạt động thế nào, bước từng bước qua, quỳ nửa gối xuống trước mặt cậu, ấn đầu của cậu vào trong ngực.
Lặng lẽ ôm ấp như thế hồi lâu, Chương Hi Liệt vươn tay chậm rãi vuốt ve thắt lưng Phượng Tam, đột nhiên kêu á một tiếng, bắt lấy ống tay áo trống rỗng của Phượng Tam, đẩy Phượng Tam ra xa một chút, nhìn chăm chú gương mặt hắn, bắt lấy ống tay áo trống không vài cái, sắc mặt tái nhợt hóa thành màu xám trắng, ngón tay từ từ run rẩy, bỗng nhiên dùng sức kéo ống tay áo lên, lại đột nhiên dừng lại, thả ống tay áo xuống, xoay mặt nhìn mặt Phượng Tam hồi lâu, đột nhiên gào lên một tiếng khóc bi thương, đưa môi đến chỗ tay cụt, cách một lớp áo dán ở nơi đó, nước mắt chảy ròng từ khóe mắt nhắm chặt, từng giọt từng giọt rơi trên quần áo của Phượng Tam.
“Đừng đau lòng nữa, hết đau từ lâu rồi.” Phượng Tam trong lòng một trận thương tiếc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu: “Thấy ngươi vẫn bình yên, ta đã yên tâm.”
Chương Hi Liệt cả người phát run, nằm úp sấp trên vai Phượng Tam thật lâu, thấp giọng hỏi: “Là ai chặt tay ngươi?”
Phượng Tam thản nhiên nói: “Trúng độc châm, là ta tự chặt.”
Chương Hi Liệt lại chấn động, ngẩng đầu nhìn Phượng Tam. Trong mắt cậu đã không còn nước mắt, hốc mắt hơi đỏ lên, thần sắc trong mắt trong sáng nhưng lạnh lùng sâu thẳm, gằn từng chữ: “Lý – Hủ!”
Phượng Tam cười nhẹ, quan sát Hi Liệt, thấy cậu lại gầy đi không ít. Cậu vốn đã gầy, lúc này lại càng cảm ốm yếu. Hai người đi vòng vòng trước cửa sinh tử, chia ly lại gặp lại, trong lòng vừa vui vừa buồn, bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy bùi ngùi vô hạn. Phượng Tam kể sơ qua những chuyện hắn đã trải qua, từ chuyện đêm đó trúng kế bị Phù Du châm đâm trúng, tự chặt một tay rồi gặp lại tiếp đầu, tìm hiểu được tin tức liền tới đây tìm cậu, chuyện trúng châm tự chặt tay chỉ thản nhiên kể thoáng qua. Chương Hi Liệt yên lặng nghe xong, nắm chặt cánh tay phải còn nguyên vẹn của Phượng Tam, mày cau lại, lông mi thon dài nồng đậm che khuất tạo thành một bóng ma.
Phượng Tam vuốt ve đôi mày của cậu, muốn vuốt đi những sầu tư này. Chương Hi Liệt ngẩng đầu cười với hắn, trong mắt không có gì, bỗng lộ ra chút bi thương, bỗng dưng cúi đầu, một lần nữa cầm tay Phượng Tam. Phượng Tam biết cậu còn đang đau lòng cánh tay mình, vỗ vỗ vai cậu an ủi.
Sau một lúc lâu, Phượng Tam hỏi Chương Hi Liệt vì sao lại ở đây, Chương Hi Liệt nói: “Đêm đó, ngươi đi không lâu thì người của Lý Hủ xuất hiện. Lưu Ly bị thương, Bảo Quyển không biết võ công, ta chỉ có thể giấu họ đi, cưỡi một con ngựa bỏ chạy. Ban đêm không nhìn thấy đường, chạy đến được đây, ở lối rẽ thì xua ngựa chạy hướng khác, dụ họ đi. Ta vốn định trèo lên núi trốn, ai ngờ trượt chân, rồi tới được đây.”
Phượng Tam nghe thấy từ “trượt chân”, trong lòng nhảy dựng, liền đưa tay sờ chân Chương Hi Liệt. Chương Hi Liệt giữ chặt hắn, mỉm cười: “Đừng nhúc nhích, động đến xương cốt chờ trăm ngày [96], rồi nó sẽ hồi phục thôi.”
[96] Động đến xương cốt chờ trăm ngày: Hễ bị thương động đến xương cốt như gãy tay gãy chân thì phải chờ trăm ngày mới hồi phục.
Phượng Tam kéo quần trên đùi cậu ra, chỉ thấy chân trái dùng một tấm ván gỗ kẹp lấy, dùng vạt áo quấn quanh. Phượng Tam trong lòng đau như muốn nứt ra, nhìn vách núi thẳng đứng tứ phía quanh sơn cốc, chỉ thấy thế núi dựng thẳng đứng, chèn vào mây mù trong vực thẳm, trong lòng không khỏi kinh hoàng. Trong sự tươi cười của Chương Hi Liệt lộ ra một chút bướng bỉnh: “Nè, đừng có nhìn. Ta mà từ đó ngã xuống thì một trăm mạng cũng không đủ. Ta là từ sườn dốc phủ tuyết bên kia ngã xuống đây, sau này sẽ đưa ngươi qua đó nhìn một cái, ngươi sẽ biết nó không đáng sợ như thế.”
Phượng Tam trong lòng từng đợt sợ hãi, ôm chặt Chương Hi Liệt vào trong lòng, thì thào: “Đồ ngốc! Đồ ngốc!”
Chương Hi Liệt chậm rãi ôm lấy thắt lưng hắn, khẽ cười nói: “Ta không ngốc, sao ta lại ngốc được? Ta trước thì dùng kế độc thân dụ địch đi, sau đó lại dùng kế dương đông kích tây lừa được chúng, bản thân thì chạy được đến ngọn núi này, không cẩn thận ngã xuống, ta lại dùng “Kỳ Hoàng thuật [97]” tự cứu, còn ăn rau dại cho no bụng. Đoán được bên ngoài có người muốn bắt ta nên ta án binh bất động, Lã Vọng buông cần [98], ở đây chờ ngươi đến tìm ta. Ta chẳng những không ngốc, lại còn đã bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm.”
[97] Kỳ Hoàng thuật: “Hoàng” là chỉ Hiên Viên hoàng đế, “Kỳ” là chỉ thần tử của ngài là Kỳ Bá. Tương truyền Hoàng đế thường cùng Kỳ Bá, Thiên Lôi và thần tử ngồi lý luận, thảo luận nghiên cứu về các vấn đề về y học, đối đáp về nguyên nhân sinh bệnh, chẩn đoán bệnh và các nguyên lý cơ bản của chữa bệnh, hỏi đáp rõ ràng, rất nhiều nội dung trong đó đều ghi lại trong tác phẩm y học “Hoàng đế nội kinh”. Người đời sau xuất phát từ sự tôn sùng đối với Hoàng đế và Kỳ Bá nên đã dùng “Kỳ Hoàng thuật” trong y thuật Trung y, cũng cho rằng “Hoàng đế nội kinh là lý luận sâu xa nhất trong y dược Trung y, là tác phẩm kinh điển có uy tín nhất trong Trung y. Cho đến ngày nay, phàm làm người làm công tác Trung y vẫn dùng các trích dẫn trong “Hoàng đế nội kinh”.
[98] Lã Vọng buông cần: Khương Tử Nha hay còn gọi là Thái Công Vọng hoặc Lã Vọng là một công thần đời nhà Chu, học rộng nhưng không ra làm quan. Khi đã 80 tuổi. Lã Vọng vẫn ngồi câu cá ở bờ sông Vị Thủy chưa ra giúp đời. Một hôm, Văn Vương là vua sáng lập ra nhà Chu, đi săn gặp ông ở bờ sông Vị Thủy, biết ông là người có tài, Văn Vương mừng rỡ mời về lập làm quân sư, tôn làm thượng phụ. Từ đó, Lã Vọng đã đem tài đức của mình giúp Văn Vương lập nên nghiệp nhà Chu thành đạt rực rỡ, lưu sử sách muôn đời.
Lã Vọng buông cần, ý nói Lã Vọng ở bờ sông Vị Thuỷ là để chờ đợi minh quân, chỉ những người cố gắng học tập chờ đợi thời cơ.
Phượng Tam bị cậu chọc cho nhoẻn miệng cười, cười xong lại cảm thấy một phần đau đớn chảy qua trong lòng. Chương Hi Liệt thân phận tôn quý, lại thể nhược nhiều bệnh, ở Chương phủ nhận hết ưu ái luyến tiếc, là một đóa hoa lan sống trong nhà ấm, trước cửa sống chết lại xả thân cứu Lưu Ly và Bảo Quyển. Lưu Ly từng muốn giết Hi Liệt, Bảo Quyển từng là luyến đồng của Phượng Tam, Hi Liệt đối với bọn họ không oán hận đã là rộng rãi, lại có tình có nghĩa như vậy? Cậu quên mình lao vào nguy hiểm giúp họ, đơn giản vì họ là người của Phượng Tam. Đến nỗi ngã xuống núi, gãy xương đùi, lẻ loi một mình vẫn giãy giụa muốn sống, nỗi thống khổ này chỉ sợ khánh trúc nan thư [99], cậu lại không than một lần, lại còn nói nói cười cười, trấn an Phượng Tam.
[99] Khánh trúc nan thư: Tội lỗi chồng chất; chỉ sợ chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗi (người xưa thường viết sách trên các thẻ tre thẻ trúc). Trong truyện chỉ những nỗi khổ quá nhiều nói không đủ, viết không hết.
“Hi Liệt…” Than một tiếng, trong lòng Phượng Tam như bị bóp nghẹt: “Phượng Tam có tài đức gì lại được ngươi đối đãi như vậy?”
“Lòng ta nhất quyết thích ngươi, ta còn có cách gì.” Chương Hi Liệt cười, đột nhiên chớp mắt vài cái, cười nói: “A, đúng rồi, con hươu sao kia ngươi không thể ăn. Mấy ngày nay chỉ có nó chơi với ta, ta luyến tiếc.”
Phượng Tam quay đầu nhìn con hươu sao kia, thấy nó cũng đang nghiêng đầu nhìn bọn họ, đôi mắt đen bóng linh động đáng yêu, không khỏi mỉm cười: “Ngươi nói thế nào thì làm thế ấy. Sau này đều nghe theo ngươi.”
Chương Hi Liệt cười nhìn Phượng Tam: “Chà, ngã núi gãy chân cũng đáng.”
Phượng Tam dở khóc dở cười, ôm Chương Hi Liệt vào trong lòng dịu dàng vuốt ve, trong lòng vừa buồn vừa vui. Hai người gặp lại, đều có bao lời nói không hết, những lời muốn nói cũng còn nhiều lắm, nhưng lại không biết nói từ đâu, chỉ cầm tay ôm nhau ngồi kề bên, cảm thấy cứ ngồi vĩnh viễn như vậy là sự thỏa mãn lớn nhất.
Chương Hi Liệt ngày đó ngã gãy chân, đã dùng nấm ở ven lưng sơn cốc như thuốc chữa bệnh, nhịn đau băng bó chân, mỗi ngày ăn nấm như uống thuốc, khi miễn cưỡng có thể di động cái chân gãy thì phát hiện trong sơn cốc có một sơn động, mặc dù khuất trong sương khói mịt mù, nhưng lại rộng rãi sạch sẽ, chăn chiếu và đồ dùng nhà bếp đều có sẵn, không biết là tiền bối cao nhân nào từng ẩn cư trong này. Cậu sống trong này hai tháng, không tiện hành động, mỗi ngày chỉ có thể ăn chút nấm, hạt tùng, táo chua, chỉ cảm thấy buồn rầu. Mắt thấy đến giữa trưa, cậu chỉ cho Phượng Tam vào lưng sơn cốc hái một đống nấm, sau đó đi sang hướng Đông trong sơn cốc, thấy một hồ sâu đầy cá. Phượng Tam bắt mấy con cá xử lý trong ngoài sạch sẽ, hai người về động, dùng nước suối nấu cá, cho cả cá và nấm vào một cái nồi. Canh cá chín thơm phưng phức, hai người đều đã lâu không được ăn cơm nóng, cảm thấy canh cá với nấm ngon dị thường, cả hai ăn sạch sẽ một tô canh cá lớn.
Chương Hi Liệt hành động không tiện, bẩn như khỉ, Phượng Tam không đi đâu, đến chiều hắn đun mấy thùng nước ấm để tắm rửa. Cởi quần áo ra, chỉ thấy làn da Chương Hi Liệt xanh trắng, xương sườn lồi ra động đậy đều có thể thấy rõ ràng. Chương Hi Liệt mỉm cười, xoay người để cho hắn một tấm lưng. Phượng Tam biết cậu không muốn mình khổ sở, yên lặng giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, bọc trong một tấm vải sạch đặt lên giường đá. Trên giường đá có hai tấm da hổ, mềm mại ấm áp, chăn cũng rất mềm, bên trong không biết nhét cái gì mà mềm nhẹ nhưng ấm.
Phượng Tam tắm rửa xong cũng khoác áo trở về, đôi mắt Chương Hi Liệt tĩnh lặng sâu thẳm. Cậu đang ngẩn người, thấy Phượng Tam, cậu mỉm cười, giống như trong đêm tối chợt nhìn thấy ánh sáng ấm áp của một viên trân châu sáng ngời, chiếu sáng cả hang đá tăm tối. Phượng Tam nghiêng người, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu. Chương Hi Liệt giữ chặt áo Phượng Tam chậm rãi cởi ra. Sắc mặt Phượng Tam đột nhiên trắng bệch, theo bản năng giữ chặt áo. Chương Hi Liệt khẽ nói: “Sợ cái gì?” Phượng Tam cười miễn cưỡng, thả tay.
Một cơ thể thon dài đẹp đẽ như vậy, eo nhỏ hông hẹp, thắt đáy lưng ong, lại thiếu mất một cánh tay trái, vết cụt gần vai xấu xí, giống như trên viên minh châu lại có một khối u ác tính. Phượng Tam vốn tưởng rằng mình sớm đã lạnh lòng với cánh tay cụt này, nay trắng trợn phô ra trước mặt Chương Hi Liệt, đáy lòng lại tự biết xấu hổ. Chương Hi Liệt cười, giữ mặt Phượng Tam hôn sâu xuống, ngón tay cầm lấy dục vọng Phượng Tam nhẹ nhàng xoa nắn, cảm thấy thứ đó dần dần cứng rắn trong tay, gian nan dựng lên, dùng cánh tay chống đỡ thân mình, đặt tính khí ở ngay hậu huyệt của mình, chậm rãi ngồi xuống.
Nơi đó đã lâu không bị chạm qua, nay co lại rất chặt, mới vào được một chút, cậu đã cảm thấy cơn đau đớn như muốn xé cơ thể ra làm hai nửa. Chương Hi Liệt nhẫn tâm, thả lỏng cánh tay, mượn thể trọng nhấn chìm mình xuống. Đau đớn trong tưởng tượng không xảy ra, Phượng Tam dùng một tay ôm lấy thắt lưng cậu lật mình, sau lưng Hi Liệt chạm vào lồng ngực Phượng Tam, dùng tư thế nằm nghiêng nằm trên giường.
Phượng Tam vừa liếm hôn vành tai và sau cổ của Chương Hi Liệt, vừa xoa nắn hai hạt đậu trên ngực cậu, đợi nơi đó sưng cứng lên mới phủ xuống, dùng kỹ xảo vỗ về chơi đùa nơi mẫn cảm của cậu, đến khi làn da cậu biến thành màu hồng nhạt, hụt hơi khẽ rên rỉ, khoái cảm tích tụ biến thành run rẩy không thôi mới chậm rãi hành động.
Hai cơ thể đã sớm phù hợp, sự gặp lại sau khi chia ly lâu dài mang đến nỗi khát khao đến rung động. Những nụ hôn dài và những lần vuốt ve dịu dàng nối tiếp không ngớt, những chuỗi động tác khiến người ta vô cùng sốt ruột mà có vẻ như thô bạo, lớp mồ hôi mỏng túa ra từ trong thân thể, bao trùm hai cơ thể gầy yếu, rồi rất nhanh lại có lớp mồ hôi mới tuôn ra. Thỉnh thoảng cái chân bị thương của Chương Hi Liệt bị làm đau, phát ra một tiếng kêu đau trầm thấp khàn khàn, lập tức sẽ bị tiếng rên tràn ngập tình dục thay thế, dồn dập thở dốc, đột nhiên hổn hển, bỗng nhiên có một tiếng rên rỉ run rẩy cuối cùng… Hãm sâu trong vực thẳm tình dục, ngoại trừ thân thể gắn chặt lấy nhau thì giống như chẳng còn lại gì, triều đình và dân gian, giang hồ, ánh đao, bóng kiếm, ân oán tình thù…
Chẳng còn gì nữa.
Mây mù lượn lờ cản trở ánh sáng xuyên thấu, cho dù là thời tiết tốt nhất, trong cốc cũng không có ánh mặt trời, mà chỉ có ánh sáng trong trẻo. Dần dần, trong sơn cốc dâng lên ánh hoàng hôn mỏng manh, cỏ cây chuyển màu từ xanh tươi sang xanh ngắt, đá núi dựng đứng hóa thành màu đen dày đặc. Hoàng hôn càng hất xuống, làm thay đổi ánh sáng của từng loại cảnh vật, như một ao mực tàu pha loãng nhuộm dần xuống dưới, từng lớp từng lớp một, biến mọi thứ trở nên mơ hồ, cuối cùng vùi mình vào màn đêm đen đặc.
Thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ rất nhỏ truyền ra từ trong sơn động, trong màn đêm yên tĩnh vang vọng ra bên ngoài, lại biến mất trong bốn vách tường trong sơn cốc. Có đôi khi sẽ yên tĩnh, giống như cả tòa sơn cốc đều đã đi vào giấc ngủ, rồi tiếng rên rỉ động tình sẽ đột nhiên vang lên không hề báo trước ở một lúc nào đó, nhẹ nhàng mềm mại như làn gió khẽ khàng lướt qua nhụy hoa.
Đêm đông rét lạnh, lại giống như gió đông say mê.
***
Ở trong cốc, ngày qua ngày thanh nhàn tự tại, Phượng Tam cùng Chương Hi Liệt giống như đã hoàn toàn quên mất bên ngoài còn có một thế giới. Vết thương ở chân của Chương Hi Liệt đã khôi phục rất nhanh, sau khi tháo bỏ tấm nẹp, có đôi khi bọn họ sẽ nắm tay nhau đi dạo xem xét trong sơn cốc, có đôi khi sẽ cùng nhau đi săn chim muông thú rừng làm những món ăn thôn quê, có đôi khi sẽ dùng những cây thương dài được chế tạo thô sơ ngồi xổm trong làn nước lạnh như băng để xiên cá.
Những ngày yên bình như thế, Phượng Tam đã nhiều năm không được hưởng. Hắn biết những ngày như vậy sẽ không kéo dài, tuy rằng hắn và cậu đều đã cố hết sức tránh nói đến những chuyện sau này. Hùng đồ bá nghiệp có thể không cần, nhưng thù nặng thì không thể không báo. Tính mạng của Phi Vân, sự tuyệt vọng của Thiết Cầm, cánh tay đã mất của Phượng Tam, cái chân bị gãy của Chương Hi Liệt, vì khôi phục Quang Minh giáo mà từng người đứng bên cạnh Phượng Tam lần lượt chết đi… Bá nghiệp như mộng, cũng chỉ là một trò cười, ân oán phải báo, cũng là lúc nên có một kết thúc.
Hai người họ đều hiểu những ngày tháng sống trong cốc này là một giấc mộng ngắn ngủi mà họ lén đánh cắp được, bởi vậy luôn quý trọng vô cùng. Mỗi một lần ôm nhau đều siết chặt như sẽ phải xa nhau, trong lúc vui đùa thoải mái lại đột nhiên có sự xót xa; như miếng băng mỏng nổi lên mặt nước, rồi sẽ lập tức chìm xuống không một tiếng động; tiến vào và chiếm giữ thường thường đột nhiên bùng nổ, triền miên mà nhiệt liệt, thỏa mãn khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
***
Một buổi sáng sớm, họ đi xuyên qua một con đường vốn là một dòng sông đã khô cạn nơi đáy cốc, bất chấp gió tuyết lặng yên rời khỏi đây.
Vì hành động lần này tuyệt đối bí mật nên Phượng Tam thậm chí không liên lạc với người của Quang Minh giáo. Hắn thuê một chiếc xe ngựa, cùng Chương Hi Liệt đến thẳng Trường An.
Khi đến Trường An, đúng dịp tết Nguyên Tiêu. Đèn đuốc rực rỡ, dòng người như tơ dệt, bọn họ mua hai cái mặt nạ Côn Luân Nô [100] đeo lên, theo dòng người đi ở trên đường Đại Đường. Đèn hoa đăng đủ mọi màu sắc và hình dáng treo đầy hai bên đường, tiếng rao hàng bán bánh bao, bánh trôi, bán pháo hoa, bán đồ chơi làm bằng đường vang vang trên đường, trẻ con chơi đùa với bạn, thanh niên ôm ấp nhau, cười nói chỉ vào những chiếc đèn lồng cho vợ con xem… Phượng Tam cùng Chương Hi Liệt ngồi trong một quán bánh trôi, bàn tay dưới ống tay áo lặng lẽ lồng vào nhau. Tay kia của Chương Hi Liệt cầm một con heo nhỏ nặn bằng đường, đang nhìn ngắm thú vị, chợt thấy bàn tay Phượng Tam đang nắm tay mình chặt hơn, cậu nhìn sang Phượng Tam, chỉ thấy Phượng Tam ngửa mặt nhìn trời.
[100] Mặt nạ Côn Lôn Nô: Một con vật (?) của Trung Quốc, được miêu tả có diện mạo gần giống người, đen sì, xấu xí. Quý tộc nhà giàu ngày xưa đều có thể nuôi dưỡng Côn Lôn Nô làm thú vui. Tuy rằng bề ngoài quái dị nhưng Côn Lôn nô lại khỏe mạnh như trâu, tính tình hiền lành, kiên định ngay thẳng. Một khi nhận chủ, sẽ cả đời trung nghĩa. Người Trung Quốc hay nói những người đeo mặt nạ Côn Lôn Nô thì đều giống nhau, đều che giấu một thứ gì đó trong lòng.
Giải thích vấn đề trong truyện: Trước khi đội mặt nạ này lên thì cả ba đều đã đeo một tấm mặt nạ khác để thành gương mặt phổ thông bình thường.
Mặt nạ Côn Luân Nô che mất biểu cảm của Phượng Tam.
Chương Hi Liệt cũng nhìn lên bầu trời, bầu trời đầy ánh đèn hoa đăng chiếu khắp nơi thành màu đỏ sậm, không nhìn ra cái gì đặc biệt.
“Có chuyện gì vậy?” Chương Hi Liệt thấp giọng hỏi.
Lúc này bánh trôi được bưng lên. Phượng Tam lấy mặt nạ Côn Luân Nô xuống đặt lên bàn, Chương Hi Liệt cũng tháo mặt nạ. Dưới mặt nạ Côn Luân Nô là hai cái mặt nạ tinh xảo, tinh xảo đến nỗi không ai có thể nhìn ra sự tồn tại của mặt nạ. Một gương mặt bình thường, như là trời sinh đã như vậy, sẽ không có ai chú ý tới trong biển người, hai gương mặt bình thường này lại có thể là Hoàng tử lưu lạc và giáo chủ Quang Minh giáo đã gây bao gió cuốn mây vần.
Chờ ông lão bán bánh trôi đi, Phượng Tam nhìn Chương Hi Liệt cười cười: “Thấy hơi hối hận.”
“Không phải đã nói rất nhiều về chuyện này sao?” Chương Hi Liệt liếc nhìn Phượng Tam một cái.
“Không nhất định phải dùng cách này.” Trong giọng nói của Phượng Tam có sự lo lắng và buồn bã mà chính hắn cũng không hay biết. Vừa rồi, trên bầu trời xẹt qua một vệt sao băng đỏ sậm. Sao băng đỏ rơi, không phải điềm lành.
“Đây là cách có thể hoàn toàn đánh bại hắn.” Ánh mắt Chương Hi Liệt thâm trầm động lòng người, chăm chú nhìn Phượng Tam: “Muốn hắn chết tuy rằng khó, nhưng không làm khó được ngươi. Nhưng nếu chết như thế thì dễ dàng cho hắn quá, ngẫm lại trong lòng sẽ không thống khoái. Hơn nữa…” Ánh sáng trong mắt chợt lóe, cười lạnh: “Ngươi nếu là phượng hoàng lửa chao liệng chín tầng mây, thì ta sẽ phải làm rồng vàng bao trùm khắp bầu trời. Bằng không đứng trước mặt ngươi, ta sẽ luôn cảm thấy kém ngươi một cái đầu, cảm giác này thật đáng ghét.”
“Đồ trẻ con.” Phượng Tam có chút xúc động, đặt đũa xuống: “Giữa chúng ta đã không cần…”
“Chuyện gì đã quyết định thì sẽ không do dự nữa, đây không phải tác phong của ngươi.” Chương Hi Liệt ngắt lời Phượng Tam, cắn miếng bánh trôi, bị nóng, nhả bánh trôi ra thìa, phì phì lưỡi trong cái rét lạnh của tết Nguyên Tiêu.
“Ngươi trở nên phóng túng hơn rồi.” Phượng Tam bất đắc dĩ nói.
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đây là điều ngươi đã dạy ta.” Chương Hi Liệt cười cười, giọng nói thấp xuống: “Ngươi đương nhiên biết, ta liều mình cứu Lưu Ly và Bảo Quyển, là vì ngươi. Nhưng ngươi không rõ, đó không phải thật lòng, mà là mưu kế: Xin ngươi yêu ta, không bằng làm cho ta đáng để ngươi yêu hơn. Ta đã làm rất tốt, phải không? Ngươi đau lòng ta, cảm thấy áy náy với ta, cho nên đối tốt với ta phải không?”
Đau đớn và ngỡ ngàng thổi quét trái tim Phượng Tam. Hắn đối với Chương Hi Liệt đương nhiên là đau lòng, đương nhiên là áy náy, đau lòng đến nỗi muốn ngậm cậu vào trong miệng, áy náy đến nỗi muốn thời gian quay lại, trở về đêm đầu tiên họ đã gặp nhau, để mọi chuyện đến một lần nữa.
“Nhưng lúc này, không liên quan đến mưu tính, cũng chẳng vì gì hết, chỉ vì tâm của ta.” Bàn tay đặt ở dưới bàn của Phượng Tam được dịu dàng bao quanh, Chương Hi Liệt khẩu khí thoải mái, mỉm cười: “Hắn chặt một tay của ngươi, ta sẽ chặt hai tay của hắn. Hết cách rồi, ta là người nhỏ mọn, nếu không làm được, đến tối ta sẽ giận đến nỗi không ngủ được.” Cậu nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, như là đang nói giỡn, nhưng Phượng Tam lại biết không có gì có thể thay đổi quyết tâm của thằng nhóc yếu ớt nhưng quật cường này. Thằng nhóc… Đúng vậy, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc, cậu mới mười bảy tuổi, một thằng nhóc khiến người ta đau lòng.
Chợt một gã văn sĩ áo xanh đeo một chiếc mặt nạ Côn Luân Nô kiểu dáng giống như họ từ đối diện đi đến, ngồi xuống trước mặt bọn họ, mỉm cười tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt bình thường. Đôi mắt thâm thúy sáng ngời khảm trên gương mặt bình thường, ngay cả ngọc minh châu có ánh sáng rực rỡ nhất cũng sẽ thất sắc dưới ánh sáng này.