Phượng Ẩn Long Tàng

Chương 27: Côn Sơn ngọc toái [82] (Phần 1)

[82] Giải thích tên chương

Côn Sơn ngọc toái là một vế trong câu thơ “Côn Sơn ngọc toái phượng hoàng khiếu”, trong tác phẩm “Lý Bằng Không Hầu Dẫn” của quỷ thi Lý Hạ, Huỳnh Ngọc Chiến dịch:

Nghe như tiếng hót phượng hoàng

Côn Sơn ngọc vỡ trên ngàn xa khơi

“Đúng vậy. Chu hộ pháp chết thảm, cả nhà Chu thị chết thảm…” Phượng Tam siết chặt nắm đấm tay phải, nện lên một gốc cây cây nhỏ bên đường, tuyết đọng đều rơi xuống. Giọng nói âm trầm của Phượng Tam tiếp tục vang lên: “Lưu Ly là huyết mạch cuối cùng của Chu hộ pháp, mặc kệ hắn đã làm gì, hôm nay nếu hắn chết trong tay ngươi và ta, xuống cửu tuyền rồi, ta còn mặt mũi gì gặp Chu hộ pháp?”

Xuyên Thục nhiều núi, đi qua Quan Phong lĩnh vẫn thấy núi non trùng điệp như cũ. Tuyết có khi rơi, có khi ngừng, nhưng không dứt hẳn, đường trơn khó đi, tốc độ rất chậm. Cách một hai ngày sẽ có một người đưa tin tức của Đông Phương Phi Vân và Thiết Cầm tới.

“Thiết Cầm công tử thân thể vẫn không tốt, vẫn ở lại Quan Phong lĩnh.”

“Thiết Cầm công tử đã có thể rời giường, nhưng hao mòn không ít, yếu gầy đi rất nhiều.”

“Hôm nay Thiết Cầm công tử uống say, Đông Phương tổng đóa chủ uống cùng Thiết Cầm công tử, cũng say.”

“Hôm nay Thiết Cầm công tử vẫn uống say, múa kiếm một hồi, đột nhiên ngã xuống, bất tỉnh nhân sự. Đông Phương tổng đóa chủ tự tay nấu canh giải rượu cho Thiết Cầm công tử.”

“Thiết Cầm công tử vẫn say. Đông Phương đóa chủ… Đông Phương đóa chủ nói không cần phải xen vào, để Thiết Cầm công tử cứ say như vậy.”

“Hôm nay Thiết Cầm công tử không uống rượu, luyện kiếm cả ngày, ăn ít hơn nhiều so với mấy ngày trước đây. Đến tối Đông Phương tổng đóa chủ đấu kiếm với Thiết Cầm công tử, bị Thiết Cầm công tử làm cho vô cùng chật vật, lăn vào trong bùn đất. Thiết Cầm công tử cười ha ha hai tiếng, đột nhiên ném kiếm bỏ đi.”



Bất luận nghe được tin gì, Phượng Tam vẫn chẳng nói lời nào, cũng không có vẻ mặt quá mức nào. Ngay cả Chương Hi Liệt cũng không đoán nổi tâm tư của hắn. Tình cảm vốn là chuyện khó mà nói rõ, thứ tình cảm lẫn lộn giữa tình nghĩa huynh đệ và ích lợi lợi dụng thì càng khó nói rõ. Sau những ám muội, sau những mưu kế, vì sao không giữ lại được gì? Còn gì có thể thuần túy?

***

Đêm nay, đi tới Vân Tiêu lĩnh. Gió lạnh đến xương, mây lạnh sà xuống. Ở chỗ đã sớm an bài, Chương Hi Liệt ngồi ở trước bếp lò rực hồng đang hâm nóng rượu, Phượng Tam khoác một cái áo khoác xử lý công việc, phê duyệt văn thư chồng chất một ngày. Văn thư đã được Chương Hi Liệt sắp xếp lại, phân loại theo mức độ trọng yếu. Chương Hi Liệt có trí nhớ rất tốt, Phượng Tam vừa xem vừa hỏi, cậu đều có thể đáp lại rõ ràng, phân tích lí lẽ nhịp nhàng ăn khớp.

Bàn chuyện được một nửa, Chương Hi Liệt dùng khăn mặt bọc lấy bầu rượu mang tới, rót hai chén rượu, đưa một chén trong đó cho Phượng Tam.

Phượng Tam vừa nâng chén đưa đến bên miệng thì có người ngoài cửa bẩm báo: “Tiểu Trần đã trở về.”

Phượng Tam ừm một tiếng.

Chỉ chốc lát sau, có người ở ngoài cửa, quỳ xuống nền tuyết.

“Đứng lên đi.” Phượng Tam nói.

Người nọ tạ ơn, đứng lên báo: “Ba ngày trước…” chần chừ không chịu nói.

Phượng Tam thản nhiên nói: “Nói.”

“Dạ. Ba ngày trước, Thiết Cầm công tử cùng Đông Phương tổng đóa chủ cãi nhau một trận, bỗng nhiên thất thố khóc rống, giục ngựa mà đi. Đến nửa đêm Đông Phương tổng đóa chủ mới đưa được Thiết Cầm công tử trở về. Thiết Cầm công tử sốt cao không hạ, Đông Phương tổng đóa chủ tự mình lấy nước đá xoa bóp cho Thiết Cầm công tử. Sau đó, sau đó… sau đó có thị tì bắt gặp Đông Phương tổng đóa chủ và Thiết Cầm công tử ôm nhau ngủ.” Người này hiển nhiên biết khúc mắc giữa ba người Phượng Tam, Thiết Cầm và Đông Phương Phi Vân, nói năng kiêng dè.

“Vậy sao?” Phượng Tam có chút đăm chiêu.

“Thị tì đưa thuốc mỡ vào có ngưng lộ [83].”

[83] Ngưng lộ: Một loại thuốc mỡ, có thể dùng để… bôi trơn hoặc bôi trị thương sau khi xong việc.

Nghe đến thế, Chương Hi Liệt chấn động, chén rượu trong tay nghiêng ngả, lại được Phượng Tam đỡ lấy. Chương Hi Liệt nhìn Phượng Tam, Phượng Tam đang nhìn cậu, nhưng ánh mắt xa xăm, không biết tinh thần đã đặt ở nơi nào. Phượng Tam cầm lấy chén rượu trong tay Chương Hi Liệt đặt lên trên bàn. Hắn đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả.

Tác dụng của ngưng lộ Chương Hi Liệt hiểu, Phượng Tam cũng hiểu.

Một tay đẩy Thiết Cầm đi chính là Phượng Tam và Chương Hi Liệt, nhưng khi thực sự nghe nói hai người kia ở bên nhau, cảm giác trong lòng lại khác biệt.

Một hồi lâu, Phượng Tam nói: “Ngươi đi xuống đi.”

Chương Hi Liệt biết điều đem rượu đặt trên bếp hâm nóng lại, không chút để ý khơi củi cho cháy to thêm. Bếp lò ấm áp dễ chịu, phả hơi nóng lên tay và mặt cậu nóng hầm hập, bỗng nhiên một đôi tay lạnh ấn vào trong cổ, lạnh đến nỗi cậu đánh cái rùng mình, lại ngồi yên bất động, để bàn tay kia theo cổ áo tiến vào sâu, lần theo tấm lưng nhẵn bóng vuốt ve xuống.

Chương Hi Liệt thở dài, nói: “Ta thật sự đã nhìn lầm ngươi.”

“Sao lại nói vậy?”

“Ta vừa nghĩ rằng, đêm nay đại khái ngươi sẽ đau lòng đến ăn không vô, sau đó ôm một vò rượu chạy ra bên ngoài say khướt một hồi, tìm nơi không có ai rơi vài giọt nước mắt. Nếu ta đi tìm ngươi, ngươi sẽ gạt ta nói do gió lớn quá, trời rất lạnh. Cho dù không như vậy, ít nhất ngươi cũng nên mặt nhăn mày nhó, nhìn vào thấy sầu muộn một chút, buồn thương đau lòng một chút.”

Phượng Tam cười ha ha, nắm lấy cằm Chương Hi Liệt hôn mạnh lên môi cậu. Chương Hi Liệt bị răng nanh của hắn cạo qua môi, đau đến muốn lui ra, bàn tay kia lại như gọng kìm, không sao tránh nổi. Chương Hi Liệt bị Phượng Tam hôn đến hô hấp không thông. Sau một hồi lâu, Phượng Tam mới buông cậu ra, ngạc nhiên nói: “Ta tưởng đầu lưỡi này rất khéo léo, thử rồi mới biết là vô cùng vụng về.”

Chương Hi Liệt nhíu mày, nắm lấy búi tóc Phượng Tam mạnh tay kéo xuống. Phượng Tam đau, kêu một tiếng, bị Chương Hi Liệt hôn lên môi. Ngươi tới ta đi, hôn nhau như đánh giặc, đầu tóc rối bời, áo quần lệch lạc. Đang lúc náo nhiệt, Phượng Tam bỗng nhiên đè Chương Hi Liệt lại, trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”

Một giọng nói lo âu vang lên ngoài cửa: “Hồi bẩm giáo chủ, trong hơn hai trăm người đã quy thuận giáo ta ở núi Long Cốt, có hơn một trăm người đột nhiên trên thổ dưới tả, đã có mười mấy người chết. Lời đồn nổi lên bốn phía, nói thánh dược ta cho họ uống ở núi Long Cốt căn bản khó giải, những kẻ còn lại đang tụ tập lại, xem ra là muốn liều chết làm phản.”

Phượng Tam trầm giọng nói: “Đã cho họ uống thuốc giải chưa?”

“Đã uống, nhưng không có hiệu quả.”

Phượng Tam nghiêm nghị cả kinh, quát: “Mời Trân Lung cô nương đến!”

Ngày đó những kẻ được uống thánh dược chịu quy thuận Phượng Tam ở núi Long Cốt tổng cộng có hơn sáu trăm người. Lúc đó tập hợp người và phái đi khắp nơi có hơn bốn trăm người, hai trăm người còn lại đi theo Phượng Tam về hướng Bắc, mở đường bắc cầu chịu nhiều khổ sở. Trong số này có nhiều kẻ mạnh, một khi bất ngờ làm phản thì muốn trấn áp cũng không dễ. Nếu tin tức lan truyền, hơn bốn trăm người kia nếu cũng bất ngờ làm phản thì đúng là sẽ rắc rối to?

Phượng Tam một đường đi ra ngoài, liên tục hạ lệnh:

“Truyền lệnh đến Quang Minh hữu sứ Tôn Tích Lương, cẩn thận phòng bị, không được can thiệp vào chuyện này.”

“Truyền lệnh đến đại hộ pháp Khương Phú Thông, truyền lại lời ta cho người trong các bang kia nghe: ‘Trong giáo có biến, ai nguyện cùng giáo ta cùng tiến cùng lui thì đứng về bên phải, hễ là kẻ muốn kề dao vào cổ ta thì đứng sang bên trái’.”

“Truyền lệnh đến Quang Minh tả sứ Lộ Vô Tru, bố trí trận địa, sẵn sàng đón địch.”

“Truyền Lưu Ly, gọi hắn đến chỗ ta.”

Phượng Tam đi đến phía trước sân, chỉ thấy hơn mười thi thể đặt song song trên các tấm ván. Trân Lung sống ở ngay bên cạnh, không mất bao lâu đã chạy tới đây. Phượng Tam kể lại sơ lược sự việc, Trân Lung vạch tấm khăn trắng đậy một thi thể ra; vạch mí mắt, bóp miệng, xem lỗ tai của tử thi, lại kéo quần áo ra kiểm tra, hỏi tình trạng trước khi chết, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại. Thuộc hạ lại đưa vài người đang phát bệnh đến đây, Trân Lung chẩn mạch, hỏi vài vấn đề, mày lại càng nhăn sâu.

Phượng Tam trong lòng biết không ổn.

Nha đầu chăm sóc Trân Lung bưng tới một chiếc chậu bạc, Trân Lung rửa sạch tay, lấy khăn lau, không đề cập tới một chữ về những người trúng độc đó.

Phượng Tam đành lên tiếng: “Trân Lung cô nương…”

“Mang đi chôn đi.”

Phượng Tam ngạc nhiên: “Chôn?”

“Ừm, chết rồi thì chôn, ai mắc bệnh mà còn sống thì giết rồi mang đi chôn.”

Phượng Tam nhất thời bị nghẹn nói không nên lời.

“Độc này tên là ‘Thất hoa thất trùng’, còn có tên là ‘Kén’. Nghe tên đã hiểu, độc này dùng bảy thứ hoa kịch độc và trùng chế thành, còn tên ‘Kén’ là nói một khi trúng độc thì giống như trong cơ thể có một con nhộng nhả tơ tạo kén, con nhộng này không ngừng phun ra tơ độc, dần dần vây chặt lấy toàn bộ thân thể người trúng độc, cuối cùng người này thành ‘người độc’, từ máu đến lục phủ ngũ tạng đến toàn cơ thể, đâu đâu cũng là độc, không thể cứu.”

Trân Lung nói chuyện quyết đoán, có một nói một, nếu nàng đã nói không thể cứu thì tất nhiên là không thể cứu. Phượng Tam trong lòng có bao suy nghĩ, Trân Lung đã đặt ngón tay lên cổ tay hắn dò mạch.

Phượng Tam trong lòng có chút lạnh, một lát thì Trân Lung rút tay lại nói: “Không sao. Mạch của Hi Liệt mỗi ngày ta đều phải xem hai lần, y cũng không sao.” Đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Phượng Tam một lát, đột nhiên cười lạnh: “Nếu Phượng giáo chủ muốn giết người sẽ dùng thủ đoạn thống khoái, không cần phải xài những thứ lằng nhằng như “Kén” này phải không? Thứ độc này trước đó được chuyên dùng trong hậu cung, không ngờ lại truyền được ra ngoài giang hồ?”

“Độc này từ trong cung truyền ra?” Phượng Tam giật mình.

“Phượng giáo chủ lại giả vờ hồ đồ rồi.” Trân Lung lạnh lùng nói: “Trong cái nơi dơ bẩn đó, muốn giết người cần gì phải dùng gươm dùng đao. ‘Kén’ không màu không mùi, một khi đã đi vào cơ thể thì không cần phải lo lắng gì nữa, ba tháng sau sẽ phát tác, bệnh trạng như phong hàn. Thậm chí nếu có phương pháp thích hợp thì có thể khống chế bệnh từ một đến hai năm sau mới phát tác. Thần không biết quỷ không hay, quả nhiên là vũ khí giết người lợi hại.”

“Ba tháng…” Phượng Tam thấp giọng nhắc lại. Ba tháng trước đúng là lúc đang ở núi Long Cốt. Lúc ấy Phượng Tam, Thiết Cầm, Lý Hủ cùng đám người tiến vào núi, Đông Phương Phi Vân phụ trách an bài cho người đổ thánh dược vào trong nước giếng mới có thể thu phục được hơn bảy trăm cao thủ nổi tiếng võ lâm Trung Nguyên. Nay người trong giáo không bị làm sao, chỉ có nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên trúng độc, có hơn một trăm người phát độc, chỉ sợ thứ thuốc ngày đó cho vào nước giếng không phải thánh dược, mà là “Kén”.

Người hạ độc chẳng lẽ… chẳng lẽ là hắn? Phượng Tam trong lòng trầm xuống, chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, không muốn tiếp tục nghĩ nữa, nhưng suy nghĩ trong đầu lại như lưỡi đao sắc bén rạch đến tận xương, rạch từng lớp từng lớp đến tận đáy lòng, máu chảy đầm đìa khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Nếu là Đông Phương Phi Vân, dã tâm của hắn đúng là sâu không lường được, vô cùng khiến người ta kinh tâm.

Những chuyện khác không nói, nhưng Thiết Cầm thì phải làm sao… Đông Phương Phi Vân, nếu mọi chuyện đều nằm trong tính toán của ngươi, vậy ngươi muốn đẩy Thiết Cầm vào đâu? Chẳng lẽ, Thiết Cầm cũng chỉ là một toan tính của ngươi?

Đột nhiên, tâm đau như muốn nứt ra, Phượng Tam không khỏi siết chặt hai đấm. Chẳng lẽ, sau ngàn tư trăm tưởng để buông tay và tác thành, hắn lại đẩy Thiết Cầm vào vực sâu vạn kiếp bất phục?

Phượng Tam hít một hơi thật sâu, móng tay ghì chặt vào lòng bàn tay đến nỗi bật máu, sự đau đớn lạnh lẽo làm hắn tỉnh táo hơn rất nhiều. Đè nén bao bộn bề tâm tư xuống, Phượng Tam nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ:

Không cần biết kẻ hạ độc có phải Đông Phương Phi Vân hay không, kẻ có rắp tâm này tất nhiên thâm sâu đáng sợ, hai trăm mạng người trong tay ta cũng khó mà xử trí. Độc này khó giải, còn chần chừ thì ắt sẽ làm phản, đến lúc đó sẽ là một cuộc chém giết. Mà kẻ hạ độc nếu đã an bài nước cờ này thì tất nhiên sẽ còn có chiêu tiếp theo. Đến lúc đó bên này đã loạn, đối phương sẽ thừa dịp hành động. Nhưng nếu phải ra tay với hai trăm người này, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Phượng Tam hơi trầm ngâm, cao giọng nói: “Phái người nói cho Khương hộ pháp, để Khương hộ pháp nói với bọn họ: Võ lâm Trung Nguyên lấy hai vị minh chủ Bắc minh, Nam minh [84] cầm đầu, trong giáo ta có hàn độc ‘Lục mạch môn’, đại đệ tử của Y thánh Chu Cảnh là Trân Lung cô nương đang pha chế thuốc giải, nói mọi người an tâm chớ loạn. Nếu Phượng mỗ có tâm giết người thì đã ra tay ở núi Long Cốt, cần gì phải giữ đến hôm nay? Đại Quang Minh giáo mới vực dậy, còn cần các anh hùng hiệp trợ, bảo họ cứ bình tĩnh chờ đợi.”

[84] Bắc minh, Nam minh: Minh chủ phía Bắc và Minh chủ phía Nam, không phải tên riêng.

Trân Lung sợ hãi nhìn về phía Phượng Tam.

Phượng Tam thản nhiên nói: “Trân Lung cô nương vất vả rồi. Phượng Tam cùng cô nương đi chế thuốc.” Hắn đặt tay lên cánh tay Trân Lung, Trân Lung chỉ cảm thấy thân mình di động, buộc phải đi theo hắn vào trong phòng. Đi vào bên trong, lực trên cánh tay thả lỏng, Trân Lung gạt tay Phượng Tam ra, lạnh lùng nói: “Độc này không có thuốc giải, ngươi kéo ta vào đây hỏi cũng như nhau.”

Phượng Tam thản nhiên nói: “Những gì cô nương nói, ta đều tin.” Rồi hạ lệnh cho thuộc hạ theo hắn vào phòng: “Dùng hoàng liên, mộc hương, cam thảo nhào với ngũ vị hương, nhuyễn cân tán chế thành thuốc đưa qua, nói cho những người đó đây là thuốc giải. Sau đó nói với Khương hộ pháp, những người đó đã không thể giữ, giết hết tất cả…”

Một câu chưa xong đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, người đến quỳ xuống trước cửa, lo sợ không yên: “Hồi bẩm giáo chủ, Lưu Ly công tử đã đưa Chương thiếu gia rời đi.”

Phượng Tam đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói: “Tôn Tích Lương ở đâu?”

“Tôn hộ pháp đã cản Lưu Ly công tử lại, đã khiến Lưu Ly công tử bị thương.”

Phượng Tam giận dữ lại cười, lạnh lùng nói: “Được! Hay lắm! Hóa ra võ công của hắn đã đến được mức này, ngay cả ta cũng bị lừa. Lợi hại, quả là lợi hại.” Hắn nghiến răng kèn kẹt, hiển nhiên đang cực kỳ giận dữ.

“Lưu Ly công tử bị thương cũng không nhẹ, Tôn hộ pháp đã dẫn người đuổi theo. Tôn hộ pháp sai thuộc hạ về bẩm báo giáo chủ, cho dù mất mạng cũng nhất định sẽ giúp giáo chủ tìm Chương thiếu gia về.”

“Dẫn đường, ta tự mình đi tìm.” Phượng Tam lạnh lùng nói.

***

Vân Tiêu lĩnh, phía Nam là núi non trùng điệp, phía Bắc là đường núi thông với các thị trấn lớn. Đường núi thông với bốn phương tám hướng, một khi đã trốn, muốn tìm người cũng không dễ dàng. Phượng Tam lần theo dấu hiệu Tôn Tích Lương để lại mà đi theo hướng Bắc, trên đường thấy vài đệ tử trong giáo trọng thương ngã xuống đất, hỏi ra mới biết chút tình huống hiện tại. Hóa ra Tôn Tích Lương trúng một đao ở chân và vai, Lưu Ly trúng một chưởng của Tôn Tích Lương, nội thương cũng không nhẹ, kiếm pháp và khinh công đều đã suy giảm. Phượng Tam thầm nghĩ: “Kiếm pháp của Lưu Ly tuy rằng thần diệu, nhưng mới luyện võ công vài năm, nội lực sao có thể sánh với tu vi hơn mười năm của Tôn Tích Lương?”

Dọc theo đường đi thỉnh thoảng nhìn thấy vài vết máu, hoặc là một cánh tay cụt. Từ cánh tay cụt có thể nhìn tay áo mà biết đó không phải của Lưu Ly hay Hi Liệt; còn vết máu thì không thể nào nhận ra. Phượng Tam trong lòng tuy giận dữ, nhưng lo lắng nhiều hơn. Ba ngày sau đã đuổi kịp Tôn Tích Lương, Tôn Tích Lương nói cho Phượng Tam biết Lưu Ly nội thương rất nặng, khi giao thủ đã trúng mấy kiếm, tuyệt đối không trốn thoát. Phượng Tam cười lạnh không nói gì.

Hành tung của Lưu Ly không hề theo trật tự nào, như thể đi theo cảm tính, muốn đi đâu thì đi đó, hoàn toàn khiến người ta không lần ra. Phượng Tam biết hắn thương thế trầm trọng, không đi được bao xa, tất nhiên sẽ hướng đến phía có y quán hiệu thuốc. Phượng Tam viết ra mấy vị thuốc trị nội thương, phái nhân mã canh gác các hiệu thuốc trong phạm vi trăm dặm, chỉ cần phát hiện có người mua những vị thuốc này thì lập tức thông báo. Hôm sau đã truyền đến tin tức từ Ngưu Gia điếm ngoài mấy chục dặm hướng Đông Nam, có hai thiếu niên mua những vị thuốc này. Phượng Tam dẫn người đuổi tới thì mật thám hắn để lại đều đã chết, Lưu Ly cùng Chương Hi Liệt không biết đi về phía nào.

Cứ như thế lại qua bốn năm ngày mà không có một chút tin tức. Phượng Tam trong lòng sáng như tuyết. Bằng trí thông minh của Lưu Ly, hắn đã để lộ hành tung một lần ở y quán, sao có thể còn cơ hội thứ hai.

Tôn Tích Lương nói: “Tiểu tặc này cấu kết với Lý Hủ bắt cóc Chương thiếu gia, chắc hẳn nóng lòng muốn gặp Lý Hủ. Chỉ cần biết Lý Hủ đang ở đâu, chúng ta đi tìm ven đường nhất định có thể tìm được.”

Phượng Tam khẽ lắc đầu: “Ngươi nói không sai. Nhưng có một chuyện nói không thông. Lý Hủ muốn là đầu Hi Liệt, Lưu Ly người mang trọng thương, vì sao phải mang Hi Liệt đi? Còn có một chuyện, ngày Lưu Ly trốn thoát, muốn gặp Lý Hủ không phải hoàn toàn không có cơ hội, nhưng vì sao vẫn bỏ trốn một mình, không thấy bóng dáng Lý Hủ? Ta đã suy nghĩ mấy ngày nay nhưng vẫn không rõ.”

Tôn Tích Lương căm hận: “Tiểu tặc Lưu Ly nhận đại ân của giáo chủ, đã không báo ân lại còn bán chủ cầu vinh. Nếu ta tìm được, tất lấy trường kiếm chặt hắn thành tám khối mới tiêu mối hận trong lòng.”

Phượng Tam trầm ngâm không nói.

Tôn Tích Lương nhớ tới gương mặt như họa của Lưu Ly, còn nhớ tới những lời đồn đãi trong Phượng phủ, không khỏi phẫn nộ: “Chẳng lẽ trong lòng giáo chủ vẫn luyến tiếc hắn?”

Phượng Tam thản nhiên nói: “Phản bội giáo ta, một trăm Lưu Ly cũng đáng chết.” Lại nhẹ nhàng nói: “Chỉ là, Tôn hộ pháp có nhớ Chu hộ pháp chết như thế nào không?”

Khuôn mặt Tôn Tích Lương nhất thời buồn thương: “Chu hộ pháp vì hộ giáo mà chết thảm, anh liệt ngã xuống, Tích Lương không dám quên.”

“Đúng vậy. Chu hộ pháp chết thảm, cả nhà Chu thị chết thảm…” Phượng Tam siết chặt nắm đấm tay phải, nện lên một gốc cây cây nhỏ bên đường, tuyết đọng đều rơi xuống. Giọng nói âm trầm của Phượng Tam tiếp tục vang lên: “Lưu Ly là huyết mạch cuối cùng của Chu hộ pháp, mặc kệ hắn đã làm gì, hôm nay nếu hắn chết trong tay ngươi và ta, xuống cửu tuyền rồi, ta còn mặt mũi gì gặp Chu hộ pháp?”

Tôn Tích Lương sắc mặt biến đổi, trầm giọng nói: “Chu hộ pháp nếu còn sống, chẳng lẽ có thể tha cho hắn!?”

Phượng Tam thản nhiên nói: “Nhưng… Chu hộ pháp đã chết, cả nhà Chu thị đã chết.”

Tôn Tích Lương nhìn Phượng Tam, một hồi lâu sau, cuối cùng thở dài một tiếng, cúi đầu không nói gì.

***

Xuyên Thục là thế lực của Đại Quang Minh giáo. Hai ngày sau, hành tung của Lưu Ly bị phát hiện ở thị trấn Yên Lăng ngoài ba trăm dặm phía Đông Bắc. Phượng Tam phái Tôn Tích Lương về Vân Tiêu lĩnh chủ trì đại cục.

Trước khi đi, Tôn Tích Lương vài lần muốn nói gì, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, nói: “Mưu kế lần này của giáo chủ và Chử công tử, chẳng những dụ ra nội tặc Lưu Ly, lại chuyển địa điểm quyết chiến với thế tử Vinh vương từ Trường An đến Xuyên Thục. Kế ‘tiên phát chế nhân [85]’ này tuy rằng thần diệu, nhưng thánh dược bị đổi thành kịch độc, nếu hơn sáu trăm người kia đều trúng độc, chết hết thì thôi, nhưng nếu có người trúng độc, có người không trúng độc, kẻ còn sống tất sẽ thành tử địch của giáo ta, đây là chuyện xấu thứ nhất. Kẻ trộm đổi thánh dược có lẽ là Đông Phương Phi Vân, có lẽ là Lưu Ly, đây là chuyện xấu thứ hai. Cuộc chiến này có hai chuyện xấu, thắng bại cuối cùng khó mà đoán trước, thật là khó khăn.”

[85] Tiên phát chế nhân: Kế hành động tiến công trước để chế áp địch giành quyền chủ động trên chiến trường, phá vỡ thế chủ động, tiêu hao lực lượng và sức mạnh của đối phương.

Phượng Tam lạnh nhạt nói: “Thế tử Vinh vương đã có Chử Liên Thành đối phó, chúng ta không cần lo lắng. Chử Liên Thành tài trí tuyệt trần, Lý Hủ không phải đối thủ của hắn, ta có thể yên tâm.”

***

Trong gió tuyết, Tôn Tích Lương dẫn hơn mười kỵ nhân mã đi về hướng Vân Tiêu lĩnh, phía sau bông tuyết tung bay. Phượng Tam ngồi lên lưng ngựa, nhìn quét qua mười mấy hộ vệ bảo vệ xung quanh mình, quay đầu ngựa, lãnh đạm nói: “Đi thôi, đến thị trấn Yên Lăng, Chương đại thiếu gia lang thang bên ngoài lâu như thế, cũng nên đón về rồi.”