Phược Long

Chương 22

Long Tĩnh Thủy nghe mà ngây người, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến chuyện khác, bật thốt hỏi: “Là muốn ta xướng tiểu khúc hống ngươi ngủ sao?”

Nhớ rõ khi xưa lúc Long Vô Ba không chịu ngủ, y luôn luôn làm như vậy a.

“Đại ca. ” Long Vô Ba quả thực dở khóc dở cười, đành phải đem người ôm vào trong lòng, hạ giọng đạo: “Ta muốn ngươi……”

Câu nói kế càng nói càng nhẹ, mặt Long Tĩnh Thủy lại càng lúc càng hồng. Cuối cùng, ngay cả ánh mắt cũng nổi lên một tầng hơi nước, cắn răng không nói lời nào.

Long Vô Ba ngược không lại có ý ép buộc y, chỉ khẽ cười một chút, chậm rãi nói: “Đại ca không muốn cũng không sao, dù sao từ nhỏ đến lớn, ngươi cũng luôn sủng ta rất nhiều.”

Lời khi nói còn chưa dứt, khi xong rồi, Long Tĩnh Thủy lại lộ ra vẻ mặt khó xử.

Đồng dạng là huynh đệ tỷ muội, đi xuống dưới, y quả thật luôn thiên hướng Long Vô Ba. Nghĩ đến thiếu niên mỹ lệ từ nhỏ mất mẫu thân, bị người khi dễ đến cả người toàn là vết thương, không kêu khóc kêu nháo, chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp nói muốn báo thù, trong lòng y liền ẩn ẩn đau, nhịn không được muốn sủng y nhiều một chút.

Cho nên Long Vô Ba hội biến thành như bây giờ, tất cả đều do y tự làm tự chịu.

Long Tĩnh Thủy khe khẽ thở dài, nghĩ đến chính mình đối Long Vô Ba quá ư sủng nịch, hiện tại nếu không để ý tới muội tử, thì thật là khó coi đi, rốt cục đưa tay hoàn qua cổ người ở trước mặt, đầu cuối thấp đến không thể thấp hơn, nhuyễn thanh đạo: “Ngươi tha Tam muội đi.”

Dù trong lòng mừng rỡ, nhưng trên mặt Long Vô Ba vẫn ra vẻ thản nhiên, nắm lấy bàn tay Long Tĩnh Thủy chậm rãi đi đến bên giường, động tác thuần thục cởi bỏ đai lưng y, sau đó liền cái gì cũng không làm, cận cười hì hì ở một bên nhìn.

Long Tĩnh Thủy nhất thời có chút chân tay luống cuống, mãi một lúc lâu mới nhắm mắt lại, nâng tay thoát hạ y phục mình. Đợi đến khi y phục mềm mại theo đầu vai từ từ rơi xuống hết, thì khuôn mặt y đã sớm hồng thành một, thật sự không dám mở mắt ra nhìn.

Thẳng đến Long Vô Ba ho khan vài tiếng ra hiệu, y mới không thể không tiến lên từng bước, tiếp bước cởi hạ y khấu người nọ.

Đáng tiếc ngón tay y lại cứ cứng đờ ra, thử vài lần đều không được, ngược lại còn trêu chọc khiến Long Vô Ba nổi lên ham muốn mãnh liệt, cổ họng ách lại chỉ nói một câu: “Đủ rồi.”

Sau vội vàng ôm lấy Long Tĩnh Thủy hướng trên giường một phen áp đảo, hai người liền như vậy mà loạn thành một đoàn.

Long Vô Ba một bên xả xuống y phục dư thừa ném ra ngoài giường, một bên mật mật hôn lên hai má Long Tĩnh Thủy, nhẹ giọng gọi: “Đại ca.”

“Ngô ………. Vô Ba……” Long Tĩnh Thủy không tự giác mà đáp lại sự nhiệt tình từ hắn, ngay cả thân thể cũng dần dần nóng lên.

Long Vô Ba hô hấp dồn dập, từ lớp áo đơn bạc trước ngực mà hôn dài xuống phần bụng bằng phẳng của y, rồi lại quay ngược lên gặm nhắm chiếc cổ mảnh khảnh hút người kia, nơi vô cùng mẫn cảm còn lại cũng từ từ đạt đến khoái cảm cực điểm.

“A……” Long Tĩnh Thủy cảm giác cả người như muốn tê dại, liên tục rên rỉ không thôi.

Chân cả hai lại dây thành một chỗ.

Sau một trận hôn môi điên cuồng, tay phải Long Vô Ba lại mần mò xuốnG dưới thắt lưng người trong lòng, bất ngờ cầm lấy dục vọng nóng bỏng kia, theo bàn tay mà xoa nắn lên xuống.

Long Tĩnh Thủy chịu không nổi kích thích này, lập tức liên thanh thay đổi, chặt chẽ ôm lấy nam tử áp trên thân, một lần lại một lần lặp lại cái tên sâu tận đáy lòng: “Vô Ba ………..Ưm…….Vô Ba……”

Long Vô Ba câu thần cười, chờ đến lúc y hoàn toàn lâm vào dục vọng, thì bàn tay bên dưới lại bất chợt buông lỏng, ngược lại lần mò sờ soạng cái u huyệt mềm mại, ẩm ướt, tư mật kia.

“Ah……” Long Tĩnh Thủy khó nhịn phát ra tiếng rên đầy dụ hoặc, bất giác thẳng lưng đón lấy dị vật xâm nhập.

Long Vô Ba liền nhân cơ hội đó đưa một ngón tay vào trong y, nhẹ nhàng thám thính mọi ngóc ngách, tại cái nơi chật hẹp u mê kia lại không ngừng trừu sáp, một chút một chút lộng khắp bên trong.

“Không cần……” Long Tĩnh Thủy hoàn toàn mất đi khống chế, tầng mắt nổi lên một mảng sương mù mênh mông, một dáng vẻ loạn tình hiện rõ trên mặt.

Long Vô Ba lại không muốn buông tha y, bên trong huyệt đạo ẩm ướt kia, từ tử rút ra ngón tay, ở bên tai Long Tĩnh Thủy nhẹ đạo: “Đại ca, chính ngươi ngồi lên trên.”

Khi hắn nói chuyện, khóe mắt hơi nhướng lên trên, tiếng nói vừa thấp vừa ách, thật sự vô cùng mê hoặc.

Long Tĩnh Thủy chớp mắt mờ mịt nhìn, cảm giác tim đập rất nhanh, nhưng vẫn động đậy thân thể, cố hết sức khóa ngồi trên người Long Vô Ba.

Nam căn nóng bỏng chống ở sau người.

Long Tĩnh Thủy cả người thật sự chấn động, chỉ một chút liền thanh tỉnh một ít, giãy dụa nghĩ muốn bỏ chạy.

Long Vô Ba vội vàng chế trụ thắt lưng y, ách thanh hỏi: “Ngươi không muốn cứu Tam muội?”

Long Tĩnh Thủy lắc lắc đầu, trong cổ họng nhẹ nức nở hai tiếng, khẽ hạ thân người ngồi lên nơi kia, nơi sâu trong huyệt khẩu vừa co lại vừa giản, chậm rãi nuốt vào dục vọng gắng gượng của Long Vô Ba.

Thân thể nháy mắt bị lấp đầy, khoái cảm kì dị cùng cảm giác đau thốn xông thẳng lên.

Long Tĩnh Thủy cúi đầu rên một tiếng, cả người lập tức nhuyễn ra, chỉ có thể hai tay chống đỡ ván giường, cắn môi nhìn người nọ.

…… Hiển nhiên không biết tiếp theo nên làm như thế nào.

Long Vô Ba cố ý ở trên lưng y xoa xoa mấy cái, cười nói: “Động a.”

Long Tĩnh Thủy nào còn cách khác, đành phải cắn chặt khớp hàm, lên lên xuống xuống lay động thắt lưng.

Nam căn cứng gắng lại có chút khô nóng cứ liên hồi ra ra vào vào trong cơ thể.

Một loại cảm giác ngứa ngái ở nội vách không ngừng được thoả mãn.

Long Tĩnh Thủy chỉ mới động mấy cái, đã cảm thấy mất hết sức, dùng ánh mắt sâu thẳm ngập sương sớm ngước nhìn Long Vô Ba, vô cùng mê hoặc.

Bàn tay Long Vô Ba khẽ vuốt mái tóc đen bị hãn làm đẫm ướt, thở dài: “Thật sự không được rồi, đến cuối cùng ta cũng nhịn không được mà đối với ngươi mềm lòng?”

Hắn rõ ràng là thở dài, nhưng ngữ điệu kia lại dịu dàng ẩn chứa muôn vạn nhu tình.

Ngay sau đó Long Vô Ba liền nắm chặt thắt lưng Long Tĩnh Thủy, thắt lưng hung hăng hướng lên trên mà đẩy tới.

“Ahh……” Long Tĩnh Thủy ngửa đầu ra sau, thanh âm vừa thống khổ lại vừa thoải mái vô cùng.

Long Vô Ba vẫn cứ ở trong y bốn phía va chạm mãnh liệt, hăng say đùa bỡn, sau lập tức xoay người đem y đặt dưới thân, làm cho đôi chân trắng nõn thon dài hoàn trụ thắt lưng mình, tiếp tục mạnh mẽ trừu sáp.

Âm thanh hoan ái *** mỹ không ngừng vang vọng khắp cả phòng.

Long Tĩnh Thủy thấp thanh rên rỉ liên tục, mỗi lần Long Vô Ba rời khỏi nơi ấy, liền cảm thấy thật trống trải hư không, nhưng khi vật nóng gắng gượng va chạm vào lại không kìm chế được mà mở rộng thân thể đón lấy. Cuối cùng không kìm nén được cứ thế phóng xuất tất cả dục vọng ra bên ngoài, mà Long Vô Ba lại vẫn ở trong y tận tình phát tiết.

Mây mưa qua đi, Long Tĩnh Thủy vô cùng mệt mỏi, chỉ có thể cố sức vận động tay chân, nhưng vẫn như trước không quên mở miệng nói: “Tam muội……”

“Yên tâm.” Long Vô Ba xả chăn lên, che đi tấm thân trần của cả hai, ôn nhu nói, “Đại ca nghe lời như vậy, ta sao có thể thất tín? Bất quá xú nha đầu kia thật sự phiền toái, cũng không thể lưu nàng ở Long Cung mãi, nên ta đã đáp ứng lời cầu thân của Hồ Vương, đem nàng gả vào yêu giới tốt nhất rồi.”

Nghe hắn nói, đôi mắt Long Tĩnh Thủy vốn đóng lại liền lập tức mở to, vấn ngay: “Hồ Vương tới Đông Hải là để cầu thân?”

“Phải a.”

“Ngươi cùng hắn nói quan hệ không xa, là vì ngươi quyết định đem Tam muội gả cho hắn?”

“Ách……”

“Tam muội hội phát giận, cũng là vì không chịu thành thân?”

“Đại ca……”

“Ngươi đã sớm tính cho Tam muội lập gia thất, đương nhiên sẽ không có chuyện làm khó nàng?”

“Ta……”

“Long. Vô. Ba!” Long Tĩnh Thủy thế mới biết mình bị trúng kế, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, bỗng nhiên thân thủ đẩy hắn ra.

Long vương đại nhân không hề phòng bị, trực tiếp từ trên giường ngã nhào xuống, vô cùng chật vật ngã trên mặt đất. Bất quá hắn sợ Long Tĩnh Thủy sinh khí, ngay cả kêu đau cũng không dám hảm một tiếng, đôi mắt nhấp nháy tỏa vẻ đáng thương hề hề, đạo: “Đại ca, khí lực của ngươi thật sự càng lúc càng lớn a.”