Nghe nói người đứng đầu Phụng Minh Cung là một vị Bán Thần tên gọi Viễn Luân Thần còn sót lại sau trận chiến Chính Tà năm xưa, đại đồ đệ của ông còn là con trai duy nhất của Chính Thần Thương Thủy Sinh tên là Thương Vân Nguyệt. Là hậu duệ cuối cùng của Thần Tộc vẫn còn lưu lại trên thế gian.
Thông tin này không chỉ gây chấn động Tam Giới mà nó còn như là một tia sáng trong bóng đêm mịt mờ khiến vô số chúng sinh trong thiên hạ tin rằng đây có thể sẽ là một sự khởi đầu mới. Tam Giới sẽ có hy vọng được bình yên, một ngày không xa, Lục Giới có thể có cơ hội quay về như trước.
...
" Thời gian của vi sư có lẽ đến lúc phải kết thúc rồi. Năm sư huynh đệ các con không cần phải đau thương, sinh tử là điều khó tránh phải, cho dù đó có là Thần thì cũng phải đối mặt. Sau này khi vi sư không còn nữa, các con phải luôn hòa thuận với nhau, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì cũng không được quên lời thề năm xưa, phải giữ vững trọng trách của mình, vì thiên hạ chúng sinh mà lo nghĩ, không được vì chuyện cá nhân ảnh hưởng đến Tam Giới, khiến sinh linh đồ thán. " Thanh âm mang theo nét mệt mỏi và sự suy yếu vang lên trong không gian tĩnh mịch, nghe thì rất bình thản nhưng năm vị sư huynh đệ đều nghe ra được một chút gì đó của sự bất lực.
Năm người nhìn vị sư phụ nay đã trở thành một ông lão chín mươi tuổi, sức lực yếu ớt, hơi thở nhẹ như có như không thì thấy kính phục không thôi. Vị sư phụ này của năm người đã dùng hết tu vi cả đời, ngay cả Thần lực cũng từ bỏ chỉ để bảo vệ cho Lục Giới Luân Trụ không bị sụp đổ, để rồi bị mất Thần Cốt, trở thành người trần gian, sinh mệnh cũng theo đó biến mất. Càng nghĩ năm người lại càng khâm phục sự hy sinh của người.
" Sư phụ, chúng đồ nhi đã hiểu. Xin sư phụ yên tâm. " Năm sư huynh đệ đồng thời lên tiếng tựa như tuyên thệ mà nói. Nhưng sự đời mấy ai có thể đoán trước, lời hứa chưa chắc đã có thể thực hiện được.
" Vân Nguyệt, con là hậu duệ duy nhất của Chính Thần, sớm muộn gì con cũng sẽ kế thừa ngai vị, trở thành Chính Thần đời thứ hai, là người sẽ làm chủ Lục Giới sau này, lòng con nhất định phải mang thiên hạ, tuyệt đối không được phép có tư tình tình cảm gì. Sau này Lục Giới có được phục hồi trở lại hay không đều phải dựa vào con, trách nhiệm này con hãy cố gắng hoàn thành cho tốt. Con hãy nhớ lời vi sư dặn: Sau này dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, con nhất định phải luôn đặt Lục Giới làm trọng, thiên hạ là nhất, còn bản thân chỉ là thứ yếu. Chúng ta là Thần, sinh ra đã là Thần, là Thần thì không được phép sống vì mình, mà chỉ có thể sống vì thiên hạ. Đó mới là trách nhiệm của chúng ta, con đã rõ chưa? " Viễn Luân Thần nhìn đại đồ đệ của mình mà thấm thía căn dặn nói.
Ông hy vọng đồ đệ này của mình có thể một ngày nào đó khôi phục lại Lục giới Luân Hồi. Lục Giới một khi không còn là Lục Giới thì sớm muộn gì cũng sẽ đi đến diệt vong. Đây là điều mà không ai mong muốn nhất. Nay ông đã không còn nhiều thời gian nữa, ông chỉ có thể trông mong vào đại đồ đệ này của ông giúp ông hoàn thành tâm nguyện này. ông muốn được thấy một Lục Giới hoàn chỉnh, một Lục Giới có sinh khí chứ không phải cục diện như hôm nay. Và ông tin, điều đó sẽ được thực hiện nhờ vào đại đồ đệ Thương Vân Nguyệt của ông.
" Sư phụ, đồ nhi cẩn tuân lời người dạy. Tuyệt không hối hận." Thương Vân Nguyệt nhìn vị sư phụ của mình mà kiên định đưa ra lời hứa và cũng là lời thề của y. Nhưng cũng chính vì lời hứa này mà tương lai y phải gánh chịu bao nhiêu đắng cay trong tương lai.
" Tốt, đây là lệnh bài Cung Chủ Phụng Minh Cung. Sau này chức vị Cung Chủ vi sư giao lại cho con. Hy vọng con có thể hoàn thành tốt sứ mệnh và trách nhiệm của bản thân. " Dứt lời một tấm Linh Lệnh liền xuất hiện ở giữa hai sư đồ Viễn Luân Thần và Thương Vân Nguyệt. Tấm linh Lệnh này được tạo ra từ loại Băng Thạch Vạn Năm, trong suốt óng ánh lại tràn đầy linh khí bên trong. Hai mặt tấm Linh Lệnh được khắc hai loại đồ án tinh xảo tuyệt mĩ, một mặt là đồ án hình hoả phượng hoàng chính giữa có khắc chữ Phụng, mặt còn lại là đồ án hình mặt trời có khắc chữ Minh ở chính giữa. Đây cũng là vật tượng trưng cho thân phận Phụng Minh Cung Chủ, Chức vị cao nhất trong Phụng Minh Cung.
Thương Vân Nguyệt đưa tay nhận lấy Phụng Minh Linh Lệnh rồi hướng Viễn Luân Thần cung kính dập đầu ba cái và nói: " Đệ tử tuân lệnh sư phụ chỉ bảo. "
Viễn Luân Thần chỉ ừ gật đầu một cái xem như hài lòng. Thương Vân nguyệt nhìn tấm Phụng Minh Linh Lệnh thứ sẽ trói buột sự tự do của y sau này không nói gì, y chỉ thầm nghĩ mình phải cố gắng hoàn thành sứ mệnh của bản thân.
Từ khi sinh ra cho đến nay, thứ y học được chỉ có đạo lí vì chúng sinh mà hi sinh, vì thiên hạ mà lo nghĩ. Y đưa ngón tay lên không trung vẽ xuất ra một vòng đồ án đơn giản, một cánh cổng không gian liền mở ra theo hình tròn, cổng không gian này chính là Hư Linh Giới, sau đó y cất Nguyệt Thiên Linh Lệnh vào Hư Linh Giới*.
*Hư Linh Giới là thứ có thể cất giấu đồ vật của tu chân giả, chỉ cần là người tu luyện linh khí trời đất thì đều sẽ có một Hư Linh Giới riêng.
Viễn Luân Thần lại nhìn nhị đồ đệ Hàn Dật Minh và Tứ đồ đệ Nguyệt Thượng Khinh, trên không trung một đạo ánh sáng hiện ra, hai tấm Kim Lệnh xuất hiện trên không trung hướng hai người đi đến. " Dật minh, Thượng Khinh, hai con từ nay sẽ đảm nhiệm hai vị trí lần lượt là Tả Hộ Pháp và Hữu Hộ Pháp Phụng Minh Cung, trở thành cánh tay đắc lực cho Vân Nguyệt, sau này mọi việc hành sự phải cẩn thận. Hai con đã rõ chưa? "
" Đệ tử đã rõ. " Hàn Dật Minh và Nguyệt Thượng Khinh cung kính dập đầu ba cái với Viễn luân Thần rồi tiếp nhận hai tấm Kim Lệnh, đồng thanh nói. Hàn Dật Minh nắm giữ Kim Lệnh có khắc chữ Tả đại diện cho thân phận Tả Hộ Pháp, Nguyệt Thượng khinh nắm giữ Kim Lệnh khắc chữ Hữu đại diện cho thân phận Hữu Hộ Pháp.
Nhìn hai tấm kim Lệnh, hai người cũng hiểu rõ một điều: Từ nay về sau sứ mệnh của hai người đã bắt đầu, một sứ mệnh chỉ có cho đi không có nhận lại.
Hai người sau khi cất Hộ Pháp Kim Lệnh vào Hư Linh Giới của bản thân liền hướng Thương Vân Nguyệt cung kính dập đầu chín cái rồi đồng thanh hô:
" Tả Hộ Pháp tham kiến Cung Chủ. "
" Hữu Hộ Pháp tham kiến Cung Chủ. "
" Miễn lễ " Thương Vân Nguyệt nhàn nhạt nhìn hai vị sư đệ của mình mà nói.
Từ khi Phụng Minh Cung được thành lập đến nay vốn nổi tiếng về Cung Quy khắc khe, việc phân chia cấp bậc địa vị trong cung xưa nay luôn hà khắc. Chỉ cần phạm sai lầm một chút cũng dễ bị trục xuất khỏi Phụng Minh Cung. Nên khi y nhìn hai vị sư đệ thân thiết hành lễ với y cũng không có nhiều cảm xúc cho lắm.
" Tạ Cung Chủ. " Hàn Dật Minh và Nguyệt Thượng Khinh đồng thời hô tạ rồi đứng lên, đi về phía sau hai bên Thương Vân Nguyệt mà ngồi, bộ dạng phục tùng mệnh lệnh.
Viễn Luân Thần nhìn mà lấy làm hài lòng. Quả không hổ danh là đệ tử mà ông đã cất công bao năm bồi dưỡng mà ra.
Kế đó ông quay sang nhìn tam đồ đệ Liễu Liên Hoa và ngũ đồ đệ Liễu Tư Du nói: " Vi sư sẽ không nhiều lời nữa. Việc ra sao chắc hai con cũng đã rõ. Vi sư không mong gì hơn, chỉ mong hai con sau này dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không được sa đọa vào Tà Đạo. Năm xưa ta thu nhận hai con là vì thấy hai con có chính khí. Hy vọng sau này cho dù có xảy ra chuyện gì thì hai con cũng vẫn giữ được phần chính khí đó. Đừng vì một chút chấp niệm nhỏ mà gây ra sai lầm lớn để phải hối hận sau này. "
"Liễu Liên Hoa, vi sư giao lại trọng trách Tôn chủ Phụng Minh Cung cho con, mong con sau này sẽ lấy việc bảo vệ chúng sinh trong thiên hạ làm sứ mệnh của bản thân. Còn con, Tư Du, vi sư biết tình cảm của con dành cho Vân Nguyệt. Nhưng vi sư thật tình khuyên con không nên nhúng sâu vào nó, nếu không ắt sẽ thành đại họa. Vân Nguyệt tự có sứ mệnh của riêng mình, tuyệt không thể có tình cảm được. Cho nên, Tư Du, từ bỏ là cách tốt nhất đối với con, thứ tình cảm này ngay từ đầu đã là sai trái và không nên có. Đừng vì tình cảm của bản thân mà gây hại cho Lục Giới, nếu không, người cuối cùng chịu khổ sẽ chỉ là con thôi. "
" Đồ nhi cẩn tuân sư phụ chỉ bảo. " Liễu Liên Hoa nhìn Viễn Luân Thần mà nói. Hắn biết bản thân mình có thân phận gì. Năm xưa được sư phụ cưu mang trong lúc gặp nạn, hắn rất cảm kích người. Nhưng như sư phụ đã từng nói: Mỗi người tự có một sứ mệnh riêng. Hắn cũng vậy, hắn cũng có sứ mệnh riêng của mình. Và sứ mệnh đó từ khi sinh ra hắn đã có, hắn không có lựa chọn ngoài việc tuân theo sứ mệnh mà làm.
" Đồ nhi đã hiểu, xin sư phụ yên tâm. " Liễu Tư Du cắn môi im lặng một lúc, mãi sau mới có thể nghẹn ngào mà nói. Hai mắt đã đỏ hoe từ khi nào, đầu cúi xuống thật thấp chỉ mong sao che dấu được cảm xúc của mình, môi đã bị nàng cắn nát đến chảy cả máu nhưng nàng như không cảm thấy đau. Nỗi đau thể xác làm sao có thể bằng nỗi đau trong lòng.
Nàng biết, kể từ khi y tiếp nhận vị trí Phụng Minh Cung Chủ, cũng có nghĩa là y sẽ không còn màng gì đến chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng nàng không cam tâm. Nàng vì ai mà bỏ thân phận của mình, vì ai mà không quản bao gian lao vất vả lên Tiên Sơn vấn đạo, vì ai mà phí hoài bao nhiêu năm, vì ai mà hi sinh. Nhưng... đến cuối cùng thì sao?
Đến cuối cùng lại chỉ nhận lấy một câu: thứ tình cảm này ngay từ đầu đã là sai trái và không nên có. Không nên có, thật nực cười, thế nào gọi là không nên có.
Nàng không cam tâm, thứ nàng muốn có xưa nay chưa bao giờ không đạt được. Cho dù có phải hủy cả thiên địa, Liễu Tư Du nàng cũng sẽ không từ bỏ. Móng tay cắm vào sâu trong da thịt tựa như lời thề cho sự quyết tâm đến cùng. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là nàng sẽ thành công.
Liễu Liên Hoa sao lại không biết tâm tư muội muội của hắn. Muội ấy xưa nay luôn là người có chấp niệm rất lớn, thứ mà muội ấy đã định tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ. Điều mà hắn có thể làm chỉ là cố gắng giúp mụi ấy hoàn thành tâm nguyện. Nhưng có thể sao? Thương Vân Nguyệt sẽ vì nàng mà từ bỏ tất cả sao, còn nàng liệu có thể đạt được trái tim của y không?
Viễn Luân Thần làm sao không biết tâm tư của hai huynh muội Liễu Gia. Nhưng ông không nói ra, cũng không ngăn cản. Đơn giản vì đây là kiếp nạn mà đại đồ đệ của ông cần phải trãi qua. Số mệnh đã định thì làm sao có thể tránh khỏi. Thôi thì cứ để cho tự nhiên thôi.