- Cái đó không liên can gì lão. Đêm nay bất luận người bên nào chết cũng là khách hàng của ta, sao ta không đến được? Trái lại, Trương trang chủ mà xử sự tử tế thì lão chết rồi ta sẽ chôn sâu một ít.
Lúc này trong trang có một già một trẻ đi ra. Còn ở đàng xa hai người đã chắp tay thi lễ nói :
- Thưa các vị khách quí! Mời các vị tiến trang. Trương Tín Nghĩa kính cẩn chờ đợi từ lâu rồi.
Công Táng lão nhân cướp lời :
- Trương trang chủ! Trang chủ có mời lão phu không?
Trương trang chủ chắp tay đáp :
- Thưa lão tiền bối! Có lý nào không mời lão tiền bối? Xin tiền bối cho biết tôn tính đại danh.
Toán Tử tướng sĩ xen vào :
- Trương trang chủ! Lão là người bất tường, Trang chủ không nên mời lão. Lão là Mai Thi (người chôn thây ma) đó.
Trang chủ nghe nói ồ lên một tiếng đáp :
- Xin lỗi! Té ra là Công Táng tiền bối, Lão tướng sĩ khéo nói giỡn! Xin mời các vị, tiệc rượu đã chuẩn bị cả rồi.
Toán Tử tướng sĩ hắng dặng nói :
- Trang chủ biết trước bọn lão phu đến đây hay sao?
Trang chủ cười đáp :
- Tiền bối làm việc rất thủ tín. Dĩ nhiên vãn bối biết rồi. Xin hõi cao tính đại danh ba vị kia.
Toán Tử tướng sĩ vội đỡ lời :
- Trang chủ! Đó là những đại tiêu sư lão phu mời đến giúp Trang chủ. Nói ra thật tức cười. Mấy chục năm trước lão mở Tín Nghĩa tiêu cục. Bây giờ lại mời người khác bảo tiêu. Cô nương đây là Ngọc cô. Cô kia là Văn cô. Thanh niên kia là Đinh lão đệ. Còn lai lịch các vị bất tất phải hỏi đến. Các vị dư sức cản trở Huyết Đao Vương là được.
Hai cô hàm hồ che mặt chỉ để lộ một nửa. Trương trang chủ không nhìn rõ, nhưng lão là tay lão luyện giang hồ, không cần tra hỏi tường trình. Lão chỉ nhìn kỹ Đinh Nhất Bạch, nhưng cũng không nhận ra võ công của gã.
Tiến vào đại sảnh, quần hào thấy bàn tiệc bày sẵn. Mọi người bất phân già trẻ tuỳ ý ngồi vào, không câu nệ khách sáo.
Lúc mọi người nâng chung, bỗng bên ngoài có tiếng người hô :
- Khách đến!
Trương trang chủ liền nhìn thanh niên đằng sau nói :
- Đơn nhi! Ngươi ra xem khách nào, cứ mời vào đừng có thất lễ.
Thanh niên chạy ra, một lát gã đưa vào một lão già.
Trương trang chủ ra chiều kinh ngạc. Bỗng nghe Công Táng lão nhân cười hô :
- Tư Thám! Lão đấy ư?
Nguyên lão quái nhân tiếng tâm lừng lẫy giang hồ này là Tư Thám.
Lão cười khanh khách đáp :
- Hay quá! Cái lão chôn người chết cũng ngồi đây rồi.
Toán Tử tướng sĩ lạnh lùng nói :
- Năm chục lạng bạc đã bảo đêm nay mới có mà bây giờ lão đến thì sớm quá!
Tư Thám không chờ chủ mời, đi thẳng vào ghế ngồi cười rộ đáp :
- Lão thầy tướng! Không nên nóng nảy! Ta cũng biết tiền thù lao của lão chưa lấy được.
Toán Tử tướng sĩ cười lạt đáp :
- Vậy lão đến sớm làm chi?
Tư Thám lão nhân cả cười đáp :
- Dĩ nhiên vì chuyện làm ăn.
Toán Tử tướng sĩ hắng dặng nói :
- Ai làm ăn với lão?
Tư Thám lão nhân đáp :
- Đầu tiên lão chôn người chết có chuyện làm ăn với ta, thứ nhì là Trang chủ đây, ba là hai vị cô nương này. Cử động bữa nay gồm mấy việc ta không đến đây thì đi đâu kiếm các vị?
Trương trang chủ chắp tay hỏi :
- Tiền bối có điều chi dạy bảo?
Tư Thám lão nhân xoẹ tay ra đáp :
- Tiền trao cháo múc. Vụ này đáng lẽ phải ngàn lạng nhưng đêm nay đã uống bữa rượu ở đây thì lấy hai trăm lạng bằng ngân phiếu là được rồi.
Trương trang chủ đã biết bọn lão quái vật này nói sao phải đúng như vậy, liền quay người bảo thanh niên :
- Đơn nhi! Mau đi lấy ngân phiếu
Tư Thám chẳng khách khí gì cầm ngân phiếu vào tay rồi nhìn Trương trang chủ hỏi :
- Trương trang chủ! Có phải Trang chủ phái Đại thiếu trang chủ ra ngoài do thám không?
Trương trang chủ rất đỗi khẩn trương hỏi lại :
- Tiền bối! gã đã xảy chuyện gì rồi chăng?
Tư Thám đáp :
- Y lọt vào tay một thám tử trung niên kêu bằng Liên Căn Bạt. Hiên giờ bị giam ở phía sau trái núi Hoàng Sơn vương đô. Nếu không kịp thời cứu thì e rằng y không sống được.
Trương trang chủ cả kinh thất sắc nói :
- Liên Căn Bạt là một trong đám cừu nhân của tại hạ. Tiền bối thấy gã sao không giải cứu?
Tư Thám lắc đầu đáp :
- Lão phu không làm việc ngoài.
Đinh Nhất Bạch xẵng giọng hỏi :
- Hành động của tiền bối chẳng thể tránh khỏi đắc tội với người. Nếu tiền bối gặp sự phiền phức còn ai chịu ra tay giúp đỡ nữa.
Tư Thám cười ha hả đáp :
- Suốt đời lão phu chẳng cầu cạnh ai, đã làm công việc này hơn trăm năm rồi, phải trải qua hàng ngàn chuyện rắc rối, mà lão phu vẫn vượt qua được.
Trương trang chủ nghe nói trưởng tử bị địch nhân bắt đem đi, trong lòng khiếp sợ vô cùng. Hắn liền nhìn Toán Tử tướng sĩ năn nỉ :
- Tiền bối! Vụ này... vụ này biết làm thế nào?
Toán Tử tướng sĩ lấy ra ba đồng tiền gieo xuống mặt bàn cười khanh khách nói :
- Đặc biệt đối với Trang chủ, lão phu gieo một quẻ không lấy tiền. Đại thiếu gia tự nhiên có quí nhân phù trợ. Trưa mai y sẽ trở về. Đáng tiếc tấm ngân phiếu hai trăm lạng đưa cho lão Tư Thám thật là uổng, lại làm Trang chủ một phen kinh hãi.
Trương trang chủ dường như hoàn toàn tin lời lão, thở thào một cái nói :
- Đa tạ tiền bối đã bói một quẻ thần toán.
Bỗng nghe Công Táng lão nhân nhìn Tư Thám hỏi :
- Món hàng để cho lão phu phải bao nhiêu?
Tư Thám đáp :
- Đối với lão bằng hữu một trăm lạng được rồi, lão muốn thám điều chi, tối mai sẽ giao hàng.
Công Táng lão nhân cưòi nói :
- Tối hôm kia thấy một đạo hồng quang từ đỉnh ngọn Thiên Đô núi Hoàng Sơn vọt lên. Ánh hồng quang này ảm đạm chứ không phải sáng tỏ, chẳng phải kiếm khí, cũng không là yêu hoả, lão có thể thám coi là chuyện gì không?
Tư Thám đáp :
- Được rồi! Tối mai nhất định phúc đáp, lão cứ sắp tiền đi.
Công Táng lão nhân nói :
- Cuộc mua bán đêm nay sắp thành tựu. Tối mai nhất định có tiền.
Đinh Nhất Bạch hỏi :
- Tư Thám tiền bối! Tại sao tiền bối biết đại tiểu thư của tại hạ muốn mua tin tức nơi tiền bối?
Tư Thám cười khanh khách đáp :
- Lão phu nói rõ một chút trước, dĩ nhiên cô phải chiếc cố.
Hư Vô Ngọc Nữ nói :
- Tiền bối thử nói coi, hễ là điều quan trọng là tiểu nữ mua ngay.
Tư Thám đáp :
- Gần đây nhiều kỳ nhân dị sĩ gồm đủ nam phụ lão ấu hai phe chính tà cùng tăng sĩ đạo tục không hiểu vì sao mà chết. Cái chết của họ như một giấc mộng. Có người mất tích luôn cả thi thể, khiến lão Công Táng làm ăn vào đâu được. Đó là vì nguyên nhân gì? Lão phu muốn bán món hàng đó có quan trọng không?
Quần hùng đều kinh nghi, đồng thanh hỏi :
- Có chuyện đó ư?
Tư Thám đáp :
- Món hàng này nửa trên đã vào tay lão phu lại tuột mất, còn nửa sau e người ta tìm đến lão Gian Tế.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :
- Tiền bối định giá bao nhiêu?
Tư Thám đáp :
- Ít nhất một ngàn lạng. Cái đó còn tùy sự quan hệ của chủ mua. Giả tỷ mãi tử không phải là cô nương thì... hà hà! Một vạn lạng cũng không bán. Vì tin này bán ra, lão phu phải đề phòng một điểm.
Trương trang chủ xen vào :
- Đáng lắm! Số tiền không bao nhiêu. Tại hạ xin đài thọ thay cho Ngọc cô nương. Tiền bối nói đi.
Tư Thám cười đáp :
- Lấy ngân phiếu đi đã. Tiền trả mạ nhổ. Lệ luật của lão phu là như vậy.
Trương trang chủ sai con lấy hai tấm ngân phiếu một ngàn lạng giao cho Tư Thám. Lão liền nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói :
- Cô nương! Thái Hư ảo tổ mời một bang tà môn ở dị vực, nhưng tiến vào Trung nguyên mới có ba người. Họ sẽ lục tục kéo đến sau. Hiện giờ kẻ đứng đầu tà môn ở dị vực là một thanh niên. Thủ hạ của gã là hai người đứng tuổi. Bọn họ nhận đồ lễ của Thái Hư ảo chúa là tám rương châu báu để một mặt để đối phó với Cổ Cầm giáo, một mặt quét sạch võ lâm Trung Nguyên. Chúng hành động rất bí mật. Cổ Cầm giáo không đồng mưu với họ mà hành động cũng giống thế. Chúng đem trăm lạng hoàng kim mời một tà môn ở dị vực. Hiện giờ chưa rõ nhân số, mới biết đứng đầu là một thiếu nữ tuyệt mỹ. Còn hai bang tà môn dùng công phu gì, nhân danh làm sao thì phải tìm lão Gian Tế mới biết được.
Công Táng lão nhân hỏi :
- Hồng quang từ đỉnh núi Thiên Đô bốc lên có liên quan gì đến hai tà môn đó không?
Tư Thám đáp :
- Xin lỗi! lão phu thám thính việc gì ra việc ấy chứ không phỏng đoán. Được rồi! Lão phu đi đây.
Tiệc rượu chưa xong, Trương trang chủ đứng lên mời :
- Tư Thám tiền bối! Uống xong rồi hãy đi. Không thì ngủ đêm ở đây cũng được.
Tư Thám đáp :
- Huyết Đao Vương sắp tới rồi. Xin lỗi Trang chủ. Lão phu không hẹn chạm trán hắn.
Hư Vô Ngọc Nữ cười lạt nói :
- Hắn sắp đến rồi, tiền bối ngồi lại hay hơn. Nếu ra ngoài mà gặp hắn thì tin tức tiền bối vừa bán ra làm gì hắn không rõ.
Tư Thám “ủa” lên một tiếng nói :
- Hắn đến rồi.
Bỗng nghe tiếng cười khanh khách trên nóc nhà khách sảnh rồi tiếng ngưòi nói :
- Tư Thám! một ngày kia lão sẽ chết về vụ đem bí mật người ta đi rao bán.
Hư Vô Ngọc Nữ nhìn Đinh Nhất Bạch nói :
- Đại ca! Xin đại ca ra ngoài khuyên hắn đình thủ được hay là không thì phải tỷ đấu.
Đinh Nhất Bạch lạng người ra ngoài khách sảnh dõng dạc hỏi :
- Huyết Đao Vương ở đâu?
Một nhân vật đứng tuổi từ trên nốc nhà nhảy xổ tới nơi cười lạt hỏi :
- Ngươi là ai? Kêu Trương cục chủ ra đây.
Đinh Nhất Bạch cười đáp :
- Giữa các hạ và Trương trang chủ đã không có huyết hải thâm cừu mà hiện nay người võ lâm sắp xảy ra nhiều chuyện lớn. Sự xích mích giữa các hạ và Trương trang chủ thật không đáng kể. Tại hạ được Trương trang chủ mời tới là bảo vệ mà thực tình có ý muốn hòa giải hai bên. Không hiểu ý các hạ thế nào?
Người mặt che kia cười lạt :
- Các hạ còn nhỏ tuổi mà đi bảo tiêu người. Tức cười cho Trương cục chủ suốt đời ăn cơm bảo tiêu mà nay lại phải mời người ta bảo tiêu cho mình.
Đinh Nhất Bạch đáp :
- Cái đó có chi đáng cười? Đại tiêu sư bảo vệ người, tiểu tiêu sư bảo vệ hàng hóa.
Huyết Đao Vương gầm lên :
- Tiểu tử! bản lãnh ngươi được bao nhiêu mà dám tự xưng là đại tiêu sư?
Đinh Nhất Bạch cười khanh khách đáp :
- Không phải ruộng tốt chẳng thể trồng rừng. Nếu tại hạ không đủ bản lãnh thắng được các hạ nào đám sinh mạng ra làm trò đùa?
Huyết Đao Vương lại quát :
- Các hạ thông danh đi! Nếu các hạ khiến cho Vương mỗ tâm phục thì món nợ của Trương Nhân Nghĩa từ đây xóa bỏ. Bằng không cả Trang chủ cũng chết
Đinh Nhất Bạch trầm giọng đáp :
- Huyết Đao Vương! Dù cá hạ không bỏ khăn che mặt, nhưng tại hạ nghe thanh âm cũng biết ba tháng trước đây các hạ bị Tử Dương kiếm khách Tư Mã Quan bắt được ở Đồng Quan. Sau tại hạ giải thuyết một hồi, Tư Mã đại hiệp mới tha chết cho các hạ. Thế mà đêm nay các hạ buông lời bất nhã với tại hạ, thì ra các hạ không coi chừng cái mạng già.
Huyết Đao Vương kinh hãi la lên :
- Các hạ là Hồng Trần Kim Cương nổi tiếng ở Đồng Quan ư? Đêm hôm ấy nhờ đại hiệp ngấm ngầm thuyết trình, lão hủ suốt đời không quên. Đêm nay đại hiệp đã can thiệp thì Huyết Đao Vương này từ đây không làm khó dễ Trương Nhân Nghĩa nữa. Vừa rồi vương mỗ đã thất lễ, mong đại hiệp lượng thứ cho.
Đinh Nhất Bạch cười đáp :
- Tại hạ từng nghe Huyết Đao Vương lòng dạ độc ác. Nhưng xét ra các hạ vẫn còn trọng đạo nghĩa. Hay lắm! Đinh Nhất Bạch này lại một phen kết bạn với các hạ. Mời các hạ tùy tiện. Chúng ta sau này còn gặp nhau.
Huyết Đao Vương chưa đi ngay, đứng lại nói :
- Đinh đại hiệp, Tử Dương kiếm khách đang muốn kiếm đại hiệp đó. Y cũng đến khu vực Hoàng Sơn rồi. Hôm ấy y tha chết cho tại hạ sau lại đối đãi rất tử tế
Đinh Nhất Bạch đáp :
- Hay lắm! Các hạ có gặp y nói dùm cho tại hạ đã có chủ nhân rồi
Huyết Đao Vương cũng vâng dạ đi ngay. Đinh Nhất Bạch vào sảnh đường nói :
- Trương trang chủ! Tại hạ làm như vậy Trang chủ vừa lòng chăng?
Bỗng nghe Toán Tử tướng sĩ cả cười xen vào :
- Tiểu tử! Oai danh của ngươi không phải nhỏ.
Trương trang chủ chắp tay đáp :
- Té ra đại hiệp là Hồng Trần Kim Cương. Lão phu thất kính mất rồi. Cử chỉ của đại hiệp đêm nay thật là tuyệt diệu! Lão phu cảm kích vô cùng!
Toán Tử tướng sĩ nói :
- Bây giờ lấy tiền thù lao đi thôi.
Trương trang chủ đáp :
- Chuẩn bị cả rồi. Xin đem ra ngay bây giờ.
Hư Vô Ngọc Nữ nói :
- Trang chủ! Món thù kim bọn tiểu nữ chỉ lấy một phần tư thôi, còn ba phần còn lại coi như đã đánh rớt trong phủ Trang chủ.
Toán Tử tướng sĩ la lên :
- Bạc trắng ngần mà các vị không thèm lấy ư?
Hư Vô Ngọc Nữ đáp :
- Quân tử cũng thích tiền tài nhưng lấy được phải theo đạo nghĩa. Tiền bạc của Trương trang chủ là do ngày trước lão nhân gia phải vào sinh ra tử, trải bao nhiêu sống gió, chỉ còn thiếu đổ máu chết người. Đêm nay chúng ta ăn cơm uống rượu của Trang chủ mà còn lấy bạc kể ra cũng hơi mặt dày. Các hạ nhận phần của các hạ đi thôi.
Toán Tử tướng sĩ cười ha hả nói :
- Cô nói thế thì ta không thể lấy được. Ha ha! Có thế mới là bạn đồng hành cũng là lý tưởng.
Đinh Nhất Bạch hỏi :
- Đồng lưu hợp được chăng?
Toán Tử tướng sĩ cả cười nói lại :
- Hợp nghĩa ư? Trời ơi! Đêm nay lão nhân gia làm đều hợp nghĩa rồi.
Đột nhiên Công Táng lão nhân nhảy bổ lên la :
- Các ngươi bảo nhau quấy phá nghề nghiệp của ta. Thế là công việc làm ăn của ta hôm nay bị tiêu rồi.
Quần hùng nghe nói nổi lên tràng cười rộ. Tư Thám đắc ý reo lên :
- Chỉ có ta là ăn ngon. Tiền trả mạ nhổ, không thì cũng toét hết.
Văn Đế Đế cười hỏi :
- Võ công của Huyết Đao Vương thế nào?
Tư Thám ồ lên một tiếng hỏi lại :
- Tiểu cô nương! cô hỏi cái đó làm chi?
Văn Đế Đế đáp :
- Câu chuyện của hắn và Trương trang chủ thế là xong rồi, nhưng món nợ của tiền bối chưa thanh toán. Tiểu nữ chắc hắn còn chờ lão nhân gia ngoài trang.
Tư Thám bỗng nhìn Công Táng lão nhân nói :
- Lão chôn người kia! Nếu quả ta bị Huyềt đao vương ngăn chặn thì lão chôn ta sâu một chút nghe.
Công Táng lão nhân vui vẻ đáp :
- Coi tình hình này thì đêm nay ta vẫn chưa thất nghiệp. Lão bán tin tức kia! Ta mong lão té xuống trong mình lão còn hơn ngàn lạng bạc.
Tư Thám hừ một tiếng nói :
- Lão chôn người! Đừng thốt ra điều bất lợi. Ta không sợ võ công Huyết Đao Vương đâu.
Đột nhiên trên nóc nhà có tiếng cười ha hả nói :
- Tư Thám! Hai tháng trước Huyết Đao Vương không đánh nổi lão, nhưng sau hai tháng... ha ha, lão chuẩn bị nếm mùi Huyết quang bảo đao đi! Kẻ sĩ cách nhau ba ngày đã khác rồi, huống chi là hơn hai tháng. Lão ra đây ta chờ ngoài này.
Tư Thám nhảy bổ lên quát :
- Tên tiểu tử nào trên nóc nhà mà dám huênh hoang trước mặt lão phu.
Người trên nóc nhà cười khanh khách đáp :
- Lão già thật rồi. Chỉ có thể kiếm tin tức bán lấy tiền ăn, còn cùng người động thủ là chết rồi. Nhất định Huyết Đao Vương sẽ thắng lão. Còn tin hay không là quyền ở lão.
Tư Thám cười nói :
- Ngươi là ai?
Người trên nóc nhà cưòi rộ đáp :
- Tiền bối đã thần thông quảng đại về việc đi lấy tin mà sao đến vãn bối cũng không biết.
Bỗng thấy Đinh Nhất Bạch ngửng đầu lên trời cười nói :
- Tư Mã huynh! Mời huynh đài xuống đây. Lâu nay tiểu đệ không được gặp.
Lập tức một chàng thanh niên tuấn tú từ cửa sảnh đường tiến vào.
Chàng nhìn mọi người chắp tay thi lễ rồi hỏi Đinh Nhất Bạch :
- Hiền đệ! vị nào là quí chủ nhân?
Đinh Nhất Bạch đáp :
- Huynh đài thông thả rồi hãy nói chuyện. Hãy bái kiến nữ chủ nhân của tại hạ đã.
Văn Đế Đế cười nói :
- Tư Mã đại ca! Chớ nghe lời Đinh đại ca. Bọn tiểu muội không phải chủ nhân nào hết, đều là huynh đệ thư muội mà thôi.
Thanh niên “ủa” một tiếng ra chiều kinh ngạc hỏi :
- Văn cô nương! Sao cô lại che mặt? Hơn một năm nay chưa gặp, may còn nghe rõ được thanh âm. Cô nương đây là ai?
Văn Đế Đế đáp :
- Y là sư thư của tiểu muội. Còn việc gì thủng thẳng sẽ nói. Tiểu muội muốn hỏi rằng Huyết Đao Vương còn ở ngoài kia thật không?
- Dĩ nhiên hắn còn ở bên ngoài. Tại hạ không biết Đinh Nhất Bạch hiền đệ ở đây. Khi đi qua bên ngoài trang mới gặp hắn, hắn cho biết mới vào đây.
Văn Đế Đế liền nhìn Tư Thám cười nói :
- Tiền bối! Tiểu nữ tiên liệu không sai rồi.
Tư Thám nhìn Đinh Nhất Bạch nói :
- Lão đệ! chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà chẳng khác tình cố cựu. Lão đệ ra đó nói với hắn một tiếng nên chăng? Tình thật lão phu không sợ Huyết Đao Vương, nhưng chỉ sợ phải đánh nhau.
Văn Đế Đế đưa mắt ra hiệu cho Đinh Nhất Bạch, Đinh Nhất Bạch hiểu ý liền cười hỏi lại :
- Tiền bối! Lão gia là người đã hiểu rõ làm nghề gì ăn nghề ấy. Vãn bối làm việc này thì tiền bối tính sao?
Tư Thám nhăn nhó cười đáp :
- Dĩ nhiên lão đệ làm tiêu sư bảo vệ người.
Đinh Nhất Bạch hỏi :
- Nếu vậy được rồi. Tiền bối ra giá ra sao?
Tư Thám chau mày hỏi lại :
- Lão đệ muốn lấy bao nhiêu?
Đinh Nhất Bạch đáp :
- Lấy nhiều thì tiền bối không có. Bây giờ đành thế này vậy. Văn bối biết tiền bối có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.