- Mấy khi được cơ hội tốt và ở địa phương tuyệt hảo thế này mà Bích muội không bồi tiếp ta thêm một ngày được ư?
Bích Dao công chúa cười khúc khích chỉ vào mặt chàng nói :
- Thế mà không biết trơ.
Hai người cùng cười ồ.
Tối hôm ấy hai người ăn một bữa nữa rồi mới dời khỏi Bất Đạt Lĩnh. Lúc ra ngoài hang núi, Bích Dao công chúa thấy khinh công Thiết Kỳ Sĩ không có gì khác lạ liền hỏi :
- Sĩ ca đã phục hồi thật rồi ư?
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười đáp :
- Hôm nay Bích muội khiến cho tinh thần ta tăng lên gấp trăm lần.
Bích Dao công chúa mắng liền :
- Thật là giống “Phong lưu quỷ”.
Nàng dẫn Thiết Kỳ Sĩ chạy về phía nam. Hai người vượt trường thành đi tìm Thổ Hành Yêu Cơ. Đến giữa trưa một trái núi cao hiện ra trước mặt.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Bích Dao! Trước mặt phải chăng là Ngũ đài sơn?
Bích Dao công chúa cười hỏi lại :
- Sĩ ca chưa tới đây bao giờ ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ta ít tới địa phương này. Về mặt Tây nam còn biết được đôi chút, nhưng hai mặt Tây bắc, Đông bắc chưa tới bao giờ.
Bích Dao công chúa nói :
- Con yêu nữ kia dường như chạy xuống phía Nam, không hiểu thị có dừng lại Ngũ Đài sơn không? Nếu không thì chúng ta uổng công một phen.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Nếu không bắt được thị cũng phải bắt mấy tên tỳ nữ đem về để có cái phúc trình Hoàng đế.
Bích Dao công chúa nói :
- Người giang hồ thường nói nhà Mãn Thanh thích sử dụng đại kiếm khách. Nếu Sĩ ca không sớm dời khỏi Bắc Kinh tất bạn hữu võ lâm người Hán sinh lòng ngờ vực.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ai nói gì mặc họ. Trong thâm tâm ta quyết chẳng vì nhà Mãn Thanh xuất lực. Ta đã có ý muốn sớm dời khỏi Bắc Kinh.
Bích Dao công chúa nói :
- Ban đầu tiểu muội cũng hoài nghi nên mới tiếp cận Bạch thư và Văn muội.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói :
- Thế ra Bích muội cũng vì ta mà lần đến. Nếu vậy Bích muội đã có hào cảm với ta từ trước.
Bích Dao công chúa biết mình mau miệng lỡ lời “phì” một tiếng rồi nói :
- Ai mà có hào cảm với giống Phong lưu quỷ được?
Thiết Kỳ Sĩ cả cười hỏi :
- Bây giờ làm thế nào? Bích muội đã thuộc về ta rồi.
Bích Dao công chúa hắng đặng đáp :
- Tiểu muội phải ly khai Sĩ ca mới được.
Đột nhiên nàng nhảy vọt đi nhanh như điện chớp ẩn vào trong rừng dưới chân trường thành.
Thiết Kỳ Sĩ không đề phòng nàng có cử động đột ngột này. Chàng hiểu rõ không phải nàng tức giận, nhưng cũng là gọi :
- Bích Dao! Bích Dao!...
Chẳng thấy bóng nàng đâu, Thiết Kỳ Sĩ vột rượt theo vào rừng vẫn chẳng thấy đâu. Chàng không khỏi kinh hãi lẩm bẩm :
- Thân thủ nàng lẹ quá. Giỡn chơi một chút mà mình cũng không tìm ra được.
Chàng chắc Bích Dao chạy về phía trước, liền thi triển khinh công rượt theo.
Chàng đuổi đến nửa ngày. Trời đã xế chiều, chàng bực mình dậm chân la lên :
- Nàng làm trò gì thế này? Chẳng lẽ không ăn uống nữa hay sao?
Chàng đành đánh một con thỏ nướng ăn. Xong bữa chàng vẫn theo dãy núi Tiểu Ngũ Đài đi sâu vào mãi.
Bỗng thấy một bóng đen thấp thoáng trên một trái gò cao ở phía trước, chàng đoán là Bích Dao công chúa liền lập tức đuổi theo mà vẫn không lên tiếng, có ý giỡn nàng.
Chàng đuổi một lúc, không còn cách xa bóng đen mấy nữa. Nhưng chàng nhìn rõ người không khỏi sửng sốt vì đây là một lão nhân.
Thiết Kỳ Sĩ lập tức ẩn mình gần đó. Chàng nhìn rõ lão nhân lối ngoài bảy chục tuổi và là người lạ chưa từng gặp bao giờ.
Lão nhân dừng lại ở đầu núi dường như tra xét điều gì.
Bỗng nghe có tiếng người hô :
- Lão là Cự Phong Thần. Đừng có tới gần.
Thanh âm nhỏ mà rất mạnh dường như pha tiếng nhạc vàng. Thiết Kỳ Sĩ tự hỏi :
- Không hiểu Bích Dao ở chỗ nào?
Thanh âm đó lại cất lên :
- Còn nghĩ ngợi gì nữa? Sao không lùi lại!
Sau hai lần truyền âm đưa tới, Thiết Kỳ Sĩ nghe rõ ở trên ngọn núi nhỏ mé hữu, vội vọt về phía đó.
Khinh công của chàng đã đến trình độ không còn tiếng động, nên chưa bị lão nhân phát giác.
Chàng lên tới đỉnh núi thấy một thiếu nữ toàn thân mặc đồ trắng hai tay để sau lưng đứng nhìn về phía bắc. Đầu cô bịt một khăn đen.
Thiết Kỳ Sĩ vừa ngó thấy liền dừng lại vì chàng nhận ra không phải Bích Dao công chúa.
Bích Dao công chúa mặc áo vàng lại bỏ đi chưa lâu. Thiết Kỳ Sĩ chắc nàng không dám thay áo, huống chi thiếu nữ này lại che mặt.
Bỗng chàng động tâm lạng người gần lại khẽ quát :
- Thổ Hành Yêu Cơ! Người đừng hòng gạt ta. Lần này ta quyết giết ngươi.
Bạch y thiếu nữ quay phắt lại hỏi :
- Ai là Thổ Hành Yêu Cơ?
Thiết Kỳ Sĩ nghe hỏi khó bề tiến thối, nhưng vẫn lạnh lùng hỏi lại :
- Ngươi là ai? Bỏ tấm khăn che mặt xuống.
Bạch y thiếu nữ cười mát đáp :
- Ta bỏ xuống chẳng lẽ người nhận ra được.
Quả nhiên cô bỏ khăn che mặt.
Thiết Kỳ Sĩ sáng mắt lên, ngấm ngầm kinh hãi lẩm bẩm :
- Trên đời sao có người đẹp thế!
Thiếu nữ đứng trước mặt chàng quả là tuyệt thế giai nhân. Trong đầu óc chàng đã yên trí Văn Đế Đế là người đẹp có một không hai, nhưng đem so với thiếu nữ này cô hãy còn kém xa lắm.
Thiếu nữ thấy chàng ngẩn mặt ra nhìn mà chẳng nói gì liền cười hỏi :
- Đã nhận ra ta chưa? Có phải Thổ Hành Yêu Nữ không?
Thiết Kỳ Sĩ mục lực hơn đời nhận ra thiếu nữ đầy vẻ chính khí chẳng khác tiên nữ chốn Dao Trì. Chàng chắp tay đáp :
- Tại hạ mạo muội, xin cô nương lượng thứ cho.
Chàng lùi lại một bước nói tiếp :
- Lời truyền âm vừa rồi chắc là cô nương cảnh cáo tại hạ.
Thiếu nữ cười nói :
- Cự Phong Thần và Thổ Hành Thần khai diễn cuộc tỷ đấu. Công tử tới gần là tự rước lấy phiền não vào mình.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Chắc cô nương đã gặp tại hạ ở đâu thì phải?
Bạch y thiếu nữ cười hinh hích hỏi lại :
- Chúng ta đã gặp nhau ba lần mà công tử không nhận ra thanh âm tiện thiếp ư?
Thiết Kỳ Sĩ la lên một tiếng kinh ngạc nói :
- Cô nương là Kỳ Dao công chúa rồi.
Bạch y thiếu nữ nói :
- Công tử là trượng phu của gia thư, hà tất phải xưng hô tiện thiếp là Công chúa.
Thiết Kỳ Sĩ vừa kinh ngạc vừa bẽn lẽn hỏi :
- Cô nương đã gặp lệnh thư rồi ư?
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Vừa mới gặp đây. Câu chuyện giữa hai vị, thư thư đã cho biết hết chẳng dấu diếm gì.
Thiết Kỳ Sĩ thở dài hỏi :
- Cô nương! Lệnh thư hiện giờ ở đâu?
Bạch y thiếu nữ nghiêm nghị đáp :
- Ở trước mặt song thân tiện thiếp.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi hỏi :
- Lệnh tôn cùng lệnh đường cũng ở gần đây ư?
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Không. Nhị lão dẫn gia thư đi về phía Tây. Bây giờ chắc đến Long Toàn quan rồi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Sao lệnh thư không quay lại cho tại biết?
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Y bị gia phụ cùng gia mẫu quản cố không đi thoát được, nên dặn tiểu muội đến nói cho thư phu ngay.
Thiết Kỳ Sĩ nóng nẩy nói :
- Chẳng lẽ lệnh tôn cùng lệnh đường cũng biết câu chuyện giữa tại hạ và lệnh thư rồi?
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Gia phụ và gia mẫu là hạng người nào mà không nhận ra thư thư chẳng còn là đồng nhân nữa.
Thiết Kỳ Sĩ tưởng chừng sét đánh ngang tại. Chàng cúi gầm mặt xuống.
Bạch y thiếu nữ nói :
- Gia phụ và gia mẫu đã bảo số mạng của gia thư khắc phu không nên lấy chồng.
Thiết Kỳ Sĩ la lên :
- Khắc phu là việc của tại hạ. Tại hạ không sợ chết. Cái đó có liên quan gì đến lệnh thư. Cô nương! Xin cô nương đưa tại hạ đến bái kiến lệnh tôn cùng lệnh đường.
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Gia pháp của song thân rất nghiêm ngặt. Công tử có đến cũng bằng vô dụng.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Dù sao mặc lòng, tại hạ cũng đến bái kiến cho phải phép.
Bạch y thiếu nữ hỏi :
- Công tử không lo đến chuyện ở Bắc Kinh nữa ư?
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Công việc thiết thân của tại hạ chưa xong thì còn lo việc người thế nào được?
Bạch y thiếu nữ nói :
- Gia phụ tính tình cố chấp, vụ này chắc không hy vọng.
Rồi cô vẫy tay nói :
- Chúng ta đi thôi.
Thiết Kỳ Sĩ theo sau, thiếu nữ cũng không nói gì nữa. Mấy ngày liền Thiết Kỳ Sĩ ăn uống ít đi. Thiếu nữ mỗi ngày một quan tâm đến chàng. Đêm cô cũng ngủ gần phòng chàng. Vì là địa vị di muội cô không hiềm nghi gì hết. Lúc lên đường cô thu thập hành lý, chiếu cố cho chàng rất chu đáo.
Thiết Kỳ Sĩ nhất thiết nghe cô, nhưng chàng chẳng nói gì, chàng một lòng nghĩ tới Bích Dao công chúa. Chàng cho rằng Bích Dao còn sầu khổ hơn mình.
Hai người tới Long Toàn quan thì vợ chồng Hải Thần cũng đi rồi. Kỳ Dao công chúa nhận được phong thư tại một khách điếm cô đưa cho Thiết Kỳ Sĩ coi.
Trong thư chỉ dặn Kỳ Dao đi về phía tây, còn không nhắc tới chuyện nào khác.
Bạch y thiếu nữ nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Sĩ ca! Song thân tiểu muội không dừng lại, chúng ta cứ tiếp tục đi mãi hay sao?
Bây giờ Thiết Kỳ Sĩ mới mở miệng :
- Tại hạ mà không kiếm thấy lệnh thư thì đi mãi tới chân trời góc biển cũng phải theo, trừ phi lệnh tôn buông tha nàng.
Bạch y thiếu nữ nói :
- Sĩ ca nên khoan tâm một chút, suốt ngày từ sáng đến tối chỉ buồn rười rượi chẳng nói năng gì, tất phải sinh bệnh.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp :
- Tại hạ không sinh bệnh đâu, đồng thời cũng chẳng có câu gì mà nói.
Bỗng chàng nói tiếp :
- Chúng ta đi chậm quá! Cô nương có thể đi nhanh hơn được không.
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Tiểu muội sợ song thân cũng đi thong thả. Nếu chúng ta đi nhanh vượt lên trước thì thật hỏng bét.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Lệnh tôn không để ký hiệu ư?
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Không. Nhị lão không dặn trước, tiểu muội cứ việc đi theo.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói :
- Vậy tại hạ cũng cứ theo ý cô nương mà đi.
Bạch y thiếu nữ bỗng cười nói :
- Văn cô nương của Sĩ ca ở Bắc Kinh chờ đợi Sĩ ca chắc nóng ruột lắm.
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Y cũng có bạn, việc gì mà nóng ruột?
Bạch y thiếu nữ hỏi :
- Sau này Sĩ ca định xử trí với Văn cô nương ra làm sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Cái đó còn tùy ý lệnh thư. Lệnh thư thu nạp y thì thu nạp, còn không muốn thì thôi. Tại hạ đối với cô như người bạn tốt, chứ chưa từng vượt qua tình hữu nghị.
Bạch y thiếu nữ cười hỏi :
- Nhưng trong lòng Văn cô nương e rằng không phải chỉ có tình hữu nghị mà thôi.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Cô nương cũng đừng quên Kim Giáp Vương Tử. Y đối với cô nương bằng một mối cảm tình chẳng kém gì Văn cô nương đối với tại hạ.
Bạch y thiếu nữ cười mát đáp :
- Nhưng tiểu muội không giống Văn cô nương là chẳng bao giờ tiếp cận y.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Tại hạ và Văn cô nương cũng chỉ vì hoàn cảnh tạo nên.
Bạch y thiếu nữ hỏi :
- Gia thư vừa đen vừa gầy thật không xứng đáng với Sĩ ca mà sao Sĩ ca lại yêu y đến thế?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Mối chân tình cua con người chỉ tỏ rõ trong lúc nguy cấp hay gặp tai nạn. Lệnh thư đã xả thân cứu mạng tại hạ là nàng có chân tình. Vả lại tại hạ không lựa người theo tướng mạo.
Bạch y thiếu nữ thở dài nói :
- Tiểu muội cũng cực kỳ quan tâm đến Sĩ ca, lại cứu Sĩ ca ra khỏi cơn nguy hiểm ở Đông Bá hồ. Nhất là lúc đối phó với Lôi Hỏa Thần, tiểu muội cũng lo cho Sĩ ca gặp nguy hiểm, chẳng lẽ Sĩ ca lại không biết ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tại hạ chỉ nhận thấy cô nương đừng về lập trường chính phái trong võ lâm để giúp cho người võ lâm chính phái. Đồng thời Kim Giáp Vương Tử âm thầm luyến ái cô nương mà y lại là bằng hữu của tại hạ. Khi nào tại hạ lại dám nghĩ đến chuyện bất nghĩa?
Bạch y thiếu nữ gật đầu hỏi :
- Giả tỷ tiểu muội thực tình không ưa thích Kim Giáp Vương Tử mà chỉ luyến ái Sĩ ca thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói nhăn nhó cười đáp :
- Con người ta do chữ duyên định mạng. Tạo vật đã bày ra như vậy là chứng mình tại hạ vô duyên với cô nương.
Bạch y thiếu nữ cười mát nói :
- Cái đó chưa chắc đâu. Giả tỷ tệ thư thư yêu cầu là tiểu muội chẳng tiếc gì hết. Nga Hoàng, Nữ Anh cùng hầu hạ vua Thuấn thì đã sao? Đồng thời nêu song thân không phản đối thử coi Sĩ ca có tránh được không?
Thiết Kỳ Sĩ không ngờ cô dám nói câu này với mình thì ra cô lớn mật quá.
Bạch y thiếu nữ cười khanh khách giục :
- Sĩ ca tính sao thử nói nghe?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Tại hạ không nỡ cướp đoạt người yêu của Kim Giáp Vương Tử.
Bạch y thiếu nữ nói :
- Thế là Sĩ ca không phản đối mà chỉ không muốn làm tổn thương tình bằng hữu. Cái đó dễ lắm. Tiểu muội giết phăng Kim Giáp Vương Tử để gã khỏi làm trở ngại.
Thiết Kỳ Sĩ la lên :
- Không! Cô đừng giết y, tại hạ chẳng có chút hào cảm nào với cô hết.
Bạch y thiếu nữ cười rất tươi đáp :
- Thực ra tiểu muội cũng không cần giết y mà từ nay y chẳng còn lý do gì để theo dõi tiểu muội nữa.
Thiết Kỳ Sĩ cả kinh hỏi :
- Y làm sao?
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Đại ca bất tất phải kinh hãi. Y vẫn yên lành, nhưng tiểu muội đã được nghe một tin tức.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi vặn :
- Tin tức gì?
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Sư phụ y là Kim Giáp Thần vốn đối nghịch với gia phụ, nhưng lần này lão lại hỏi gia phụ cầu hôn cho đồ đệ.
Thiết Kỳ Sĩ “ồ” lên một tiếng rồi nói :
- Thế thì càng hay chứ sao?
Bạch y thiếu nữ nở nụ cười thần bí đáp :
- Nhưng họ không thành công.
Thiết Kỳ Sĩ dừng lại hỏi :
- Tại sao vậy?
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Tiểu muội không chịu.
Thiết Kỳ Sĩ cũng cười hỏi :
- Nhưng lệnh tôn nhận lời thì sao?
Bạch y thiếu nữ cười rộ đáp :
- Tiểu muội không giống thư thư. Chẳng những gia phụ và gia mẫu không quản cố được tiểu muội mà nhị lão lại do tiểu muội quản cố.
Thiết Kỳ Sĩ hắng đặng nói :
- Thế là lệnh tôn rất bất công. Cùng là con gái mà sao lại đối xử kẻ hậu người bạc?
Bạch y thiếu nữ nói :
- Sĩ ca đừng tức mình vội hãy nghe tiểu muội nói đã.
Thiết Kỳ Sĩ lại cất bước tiến về phía trước. Chàng không quay đầu lại hỏi :
- Kim Giáp Thần về sau ra làm sao?
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Tiểu muội không ưng dĩ nhiên song thân cũng không đồng ý. Kim Giáp Thần tức mình bỏ về. Nghe nói lão đến cầu hôn với con gái Cự Phong Thần.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Lần này chắc là thành công.
Bạch y thiếu nữ đáp :
- Đúng rồi. Nói một câu là xong.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Chỉ sợ Kim Giáp Vương Tử rất đau lòng.
Bạch y thiếu nữ làm mặt giận đáp :
- Tiểu muội đã bảo Sĩ ca coi người không tinh. Kim Giáp Vương Tử là một nhân vật không có chí quyết đoán. Bây giờ y là một tên nô bộc cho Cuồng Phong Thần Nữ.