- Thảo dân lẻn vào Hoàng cung là phạm tử tội rồi, trời không chịu đất tức đất chằng chịu trời. Đêm nay nếu mà không được Hoàng thượng chuẩn cho thì chỉ còn hạ sách là chạy đi.
Hoàng thượng lớn tiếng quát :
- Bước ngay! Các ngươi dám thí quân chăng?
Người kia cười lạt đáp :
- Xin Hoàng thượng hiểu cho một việc là ngài quát tháo chẳng những không làm cho thảo dân hoảng sợ. Trái lại nếu kinh động đến những nhân viên hộ vệ tiến vào điện tức là phải đi đến chỗ Hoàng thượng và thảo dân đều chết cả.
Hoàng đế trầm giọng nói :
- Các ngươi lui ra, quả nhân sẽ lượng thứ cho tội mạo phạm.
Hai người khách lạ biết không còn hy vọng gì nữa liền rút kiếm ra cười lạt nói :
- Hoàng thượng mà lớn tiếng hô hoán thì thảo dân hạ thủ rồi còn có thể thoát thân được.
Thiết Kỳ Sĩ thấy không thể chần chờ được nữa liền lạng người ra dõng dạc quát :
- Quân giặc cướp ở phương nào dám buông lời cuồng vọng? Tài năng các ngươi được bao nhiêu mà toan làm điều đại nghịch.
Hai người khách lạ hoa mắt lên, trước mắt một chàng thư sinh mặt đẹp như ngọc đã đứng sững, bọn chúng giật mình kinh hãi liền quát hỏi :
- Ngươi là ai?
Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc đáp :
- Bất tất phải hỏi ta. Nếu các ngươi muốn sống thì buông kiếm bó tay chịu trói, bằng không thử chạy trốn đi. Nếu các ngươi ra khỏi điện được thì từ nay thiếu gia không tra cứu hành động càn rỡ của các ngươi nữa.
Người mé hữu cười lạt nói :
- Đại khái các hạ cũng là nhân vật võ lâm còn bọn vệ sĩ thì không có giọng lưỡi này. Đã là bạn hữu võ lâm thì nên nghĩ tình đồng đạo, bọn ta cũng không muốn thỏ tử hồ bi.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp :
- Các ngươi là cái thá gì mà dám ngang tàng? Đã cho đồ đệ tàn sát người vô tội không tự trách mình quản giáo bất nghiêm lại định đến cứu gã ra quả là hành động bất chính. Thiếu gia quả là đồng đạo võ lâm nhưng không hành động bất chính như bọn hạ lưu các ngươi.
Khang Hy hoàng đế đột nhiên thấy một chàng thiếu niên xuất hiện thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng thầm. Nhà Vua không hỏi mà cũng không lui vào lấy việc gặp nguy hiểm làm thú vị.
Hai người khách lạ đột nhiên quát :
- Bằng hữu! Ngươi đã dính vào vụ này thì ra ngoài để phân cao thấp.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu cười nói :
- Các ngươi đừng giở trò muốn tìm cớ trốn thoát là không được đâu. Đừng nói thiếu gia chẳng chịu buông tha cho các ngươi ra khỏi cửa điện, dù ta có mắc hỡm để các ngươi ra khỏi kim điện rồi thì cũng bị bọn vệ sĩ vây bắt.
Ngoài điện quả có đội vệ sĩ cầm kiếm canh gác, tiếng cười của Thiết Kỳ Sĩ làm kinh động bọn chúng nhưng Ngũ vương tử đã cấm chúng không được vào điện. Ngũ vương tử chẳng hoang mang chi hết, y thấy Thiết Kỳ Sĩ đứng chắn trước mặt Hoàng thượng là vững như núi Thái sơn rồi.
Hai người khách lạ quay đầu nhìn lại thấy hết đường trốn thoát, lão mé hữu gầm lên :
- Sư đệ! Chúng ta liều mạng với thằng lõi này.
Người mé tả trầm giọng nói :
- Sư huynh! Sư huynh thu thập gã để tiểu đệ bắt Hoàng đế.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói :
- Các ngươi chưa thấy quan tài là chưa chịu chết, cứ việc động thủ đi.
Đột nhiên bên ngoài có thanh âm lão già cất lên hỏi :
- Thiết đại hiệp! Lão hủ có thể vào được chăng?
Thiết Kỳ Sĩ nghe rõ thanh âm lão nho liền cười ha hả nói :
- Tiền bối! Tiền bối vào được chứ, tiền bối có biết hai lão già này là ai không?
Lão nho lạng người vọt qua cửa điện tiến vào đáp :
- Thiếu đại hiệp! Bọn chúng là Huyết Thủ song ma. Đại đệ tử của chúng tên gọi là Huyết Long Ngưu Hóa còn nhị đệ tử của chúng hiện bị giam ở thiên lao.
Thiết Kỳ Sĩ hắng dặng nói :
- Té ra bọn chúng là sư phụ cùng sư thúc của Ngưu Hóa, vậy đúng là nhân vật mà vãn bối đang muốn điều tra.
Lão nho quanh đến bên Hoàng thượng thỉnh thị rồi nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Thiết đại hiệp! Huyết thủ công phu của chúng tàn độc phi thường.
- Để chúng ra tay rồi có chết cũng không oán hận. Hiện nay vãn bối không rãnh để làm việc thi xả nhưng cũng phải bắt chúng hỏi khẩu cung đã.
Lão nho hỏi :
- Thiết đại hiệp muốn tra hỏi điều gì?
- Vãn bối muốn hỏi chúng mấy năm trước có tham dự vào cuộc đả đấu ở Phụng Hoàng đài không?
Hai người khách lạ nhìn lão nho cười lạt nói :
- Long Hồ tử! Lão có giỏi thì ra tay đi.
Lão nho cười rộ đáp :
- Huyết Thủ song ma! Các ngươi ở động Huyết Di lâu ngày không ra ngoài. Đêm nay các ngươi tưởng tại thành Bắc Kinh không có ai đối thủ với anh em ngươi được nên ngang tàng tiến vào cung mạo phạm Hoàng thượng, đó là các ngươi tới số rồi mới chạm trán Thiết đại hiệp. Ha ha! Chẳng lẽ các ngươi còn chưa biết Thiết Phụng Hoàng đang định quét sạch bọn Cổ Mộ môn.
Hoàng thượng nghe nòi chàng thiếu niên này là Thiết Phụng Hoàng liền lão nho hỏi :
- Long hộ giá! Chàng thiếu niên anh hùng đây là Thiết Phụng Hoàng ư?
Lão nho nghiêng mình đáp :
- Tâu bệ hạ! Anh hùng phát hiện ngay từ ngày còn nhỏ tuổi, câu ấy thật đúng lắm.
Hoàng thượng lại cười nói :
- Vừa rồi hai tên phỉ đồ này khí thế rất hunh hăng sao bây giờ còn chống kiếm đứng yên chưa động thủ?
- Tâu trình lão Phật gia! Bọn chúng biết là đụng phải cường địch bây giờ chúng đang ngấm ngầm vận nội công, chúng không động thủ thì thôi một khi động thủ liền như sấm nổ chớp nhoáng.
Hoàng thượng kinh ngạc phán :
- Nếu vậy phải nhắc nhở Thiết tráng sĩ dường như chàng chẳng để ý gì.
Lão nho cười nhẹ tâu :
- Lão thần đã chuẩn bị liều mạng nhưng nhận thấy thiếu hiệp đây có chỗ bất đồng. Y càng ung dung càng tỏ vẻ ra nắm vững tình thế.
Bỗng nghe Thiết Kỳ Sĩ cười lạt hỏi :
- Huyết Thủ song ma! Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Huyết Thủ song ma đột nhiên xoay mình tựa hồ muốn xông ra cửa điện, Thiết Kỳ Sĩ bật tiếng cười lạt giơ tay toan phóng chưởng đột nhiên ngoài cửa điện có tiếng cười lạt vang lên nói :
- Lão nhị! Bọn chúng không trốn thoát được đâu.
Cao Thức ở bên ngoài đột nhiên lạng mình tiến vào. Thiết Kỳ Sĩ thấy Cao Thức liền cười nói :
- Sư ca! Bọn chúng là sư phụ của kẻ thù.
- Tiểu huynh ở ngoài nghe hết rồi. Lão nhị hộ vệ Hoàng thượng Huyết thủ công của chúng có chất kịch độc.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói Song ma có độc thủ đột nhiên nhả chưởng lực ra quát :
- Nếu vậy thì không thể bắt sống được.
Chàng vừa phát chưởng bốn chân Song ma dời khỏi mặt đất người chúng không tự chủ được như bị sợi dây vô hình treo trên không. Tiếp theo nghe tiếng Kỳ Sĩ quát :
- Những người ngoài điện hãy tránh ra!
Cao Thức vội quay lại vẫy tay cho vệ sĩ giạt sang hai bên để trống một lối đi. Ngũ vương tử lạng mình sang bên hỏi :
- Y muốn gì vậy?
- Song ma đã bị luồng chân lực vô hình của lão nhị giữ lại rồi, y muốn đưa thi thể Song ma ra ngoài.
- Song ma chết rồi ư?
- Chúng chưa chết nhưng bị công lực của sư đệ cột lại chúng sắp bị tan xương nát thịt. Một khi y thu chân lực về tất tóe ra một trận mưa máu mà trong máu có chất kịch độc để chúng ở trong cung rất nguy hại.
Cao Thức chưa dứt lời thì Thiết Kỳ Sĩ đã đẩy Song Ma đi không thấy đâu nữa, chàng chân không chấm đất cưỡi làn không khí vọt đi.
Cao Thức nhìn Ngũ vương tử khẽ nói :
- Xin tha thứ cho thảo dân chưa kịp làm lễ triều kiến Hoàng thượng. Ngũ gia! Sáng mai xin được gặp ở biệt thự.
- Tráng sĩ cứ tùy tiện.
Cao Thức thấy Ngũ vương tử đi vào nội điện y liền tung mình rượt theo Thiết Kỳ Sĩ đi ra đến ngoại thành.
Thiết Kỳ Sĩ đón Cao Thức hỏi :
- Sư ca! Sao sư ca biết trong cung có việc?
- Vương tử cho đi kêu vì tặc nhân đến quá nhiều sợ rằng một mình hiền đệ khó đối phó được.
- Vị Hoàng đế này rất trầm tĩnh nhưng gặp nguy hiểm quá tiểu đệ sợ mình không ra. Huyết Thủ song ma lâm vào tình trạng bất đắc dĩ phải giết nhà vua.
- Đoàn thị vệ trong cung tuy phòng bị nghiêm mật nhưng chỉ ngăn được bọn võ lâm thông thường còn bản lãnh như Song ma thì có khi việc tày đình xảy ra rồi chúng còn chưa biết. Hoàng đế phen này đã được bài học chắc từ nay ngài thận trọng hơn.
Hai vị sư huynh sư đệ về tới biệt thự chẳng bao lâu thì trời sáng.
Hôm sau nghe tin ngoài pháp trường xử trảm một bên khâm phạm còn tin Song ma vào cung hành thích vẫn giữ bí mật không để tiết lộ ra ngoài. Nhưng chỉ trong vòng nửa tháng tin này ngoài chốn giang hồ cũng bị vỡ lở, nguyên bọn thủ hạ của Song ma vẫn còn ẩn nấp trong kinh thành sau khi Song ma tiến cung rồi không thấy trở vể mấy tên này mới trốn ra ngoài để đưa tin.
Ở thành Bắc Kinh còn đồn đại một tin nữa là những người ngoại quốc muốn đến Trung Quốc coi Quan Ma võ thuật. Những người giang hồ được tin đặc biệt đó tranh nhau kéo về thành đô chỉ trong vòng nửa tháng tại thành Bắc Kinh đã có hàng chục vạn người võ lâm kéo tới nơi. Họ đến sớm hơn người ngoại quốc vì sợ lỡ cơ hội coi một trường náo nhiệt, dĩ nhiên nhiều người muốn nhân cơ hội này để nổi tiếng.
Một hôm bọn Thiết Kỳ Sĩ vừa ăn điểm tâm xong đã thấy Ngũ vương tử đưa tớn một toán lớn bối tử và công tử. Thật là xe cộ rợp đường, y quan chật đất, phái là sau là một đoàn kim điện võ sĩ.
Ngũ vương tử vừa ngó thấy bọn Thiết Kỳ Sĩ liền cười nói :
- Hai đoàn quan ma đã đến thành Phong Đài, sáng mai họ sẽ tiến kinh.
Cao Thức hỏi :
- Mọi việc chuẩn bị ra sao?
- Trong kinh đã chuẩn bị từ năm bữa trước, hôm nay mời các vị đi coi tân quán.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Tân quán đặt ở đâu?
- Đặt ở ngoài thành gần cửa Vinh Định chia làm bốn nơi.
- Bất tất phải đi coi tân quán vì bọn tại hạ chưa tính đến chuyện đêm đi mò gốc gác của họ, nhưng vương tử nên ngấm ngầm phái một số đông nhân viên đi điều tra những người võ lâm đến đua cuộc. Tại hạ chắc rằng trong số này không thiếu gì những quân bại hoại giang hồ trà trộn vào nhân lúc nước đục mò cá.
- Nhân viên phái đi tăng thêm gấp năm lần. Ngoài ánh sáng có hai mươi bốn đội tuần phòng còn số người ngấm ngầm giám sát lên tới năm ngàn. Những người muốn tham gia phải ghi rõ lai lịch. Ngoài ra tại các tửu lầu, trà quán, khách sạn đều có người bí mật điều tra.
Cao Thức cười nói :
- Những nhân vật bất hảo có khi không ở trong thành, dù họ vào thành cũng không dám ngụ ở khách điếm tòa thành bát ngát thế này họ ẩn thân chỗ nào chẳng được. Muốn điều tra cũng không thể điều tra khắp chỗ có điều việc tuần phòng là trọng yếu.
Ngũ vương tử hỏi :
- Các vị không định ra mặt ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Thế nào cũng phải ra mặt có điều không biểu lộ chân tướng.
Ngũ vương tử vội nói :
- Như vậy sợ người nhà hiểu lầm. Bản tòa đưa cho các vị một vật cầm tay để khỏi sinh chuyện.
- Vật đó là vật gì?
- Cây quạt của bản tòa.
Y vừa nói vừa đưa cây quạt ra.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Cái đó thì không được rồi, người nhà mình đã nhận ra cây quạt của Ngũ gia tất bên địch cũng biết há chẳng lộ hình tích?
Ngũ vương tử cười nói :
- Bình thời bản tòa đi vi hành thường dùng cây quạt để làm ký hiệu, các nha môn đều nhận biết nhưng không ai dám tiết lộ ra ngoài.
Thiết Kỳ Sĩ “ồ” lên một tiếng nói :
- Thế thì hay lắm!
Ngũ vương tử giao quạt rồi dẫn bọn bối tử, công tử cùng võ sĩ cáo biệt ra đi.
Thiết Kỳ Sĩ thấy cây quạt không có gì khác lạ tương tự như cây quạt giấy thông thường, chỉ có nắm quạt bằng mã não trên lại khắc con sư tử lại có chữ “Ngũ”. Thiết Kỳ Sĩ nhìn Cao Thức cười nói :
- Bí mật là ở chỗ chữ Ngũ này. Sư ca! Sư ca là thủ lĩnh của bọn tiểu đệ vậy cầm lấy quạt là dễ dàng cho bọn tiểu đệ lắm rồi.
Cao Thức đón lấy quạt cười nói :
- Đã có cây quạt này thì bên mình không cần đem theo một đồng tiền nào nữa.
Bạch Từ mỉm cười nói :
- Cao huynh quả là một tên thủ tài nô.
Cao Thức cười đáp :
- Nhân tham tài nhi tử, điểu tham thực nhi vong. Nhưng ta lấy tài bảo hợp lỳ thì không sao.
Văn Đế Đế cũng cười nói :
- Chắc sư ca cũng thiếu gì kim ngân châu báu?
- Trước khi chưa gặp lão Hoạt đầu, ta cũng là con quỷ tham tài. Tuy chưa phải phú xưng địch quốc nhưng tài bảo nhiều không biết đâu mà kể. Sau này các vị có cần tiền thì cứ gõ vào đầu ta mà lấy.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói :
- Sư ca để ở đâu?
- Đó là bí mật của tư nhân tạm thời chưa thể nói được.
Bạch Từ cười nói :
- Người ta ai chẳng ích kỷ, với bọn tiểu muội mà sư ca cũng không chịu nói chứng tỏ câu đó đúng sự thật.
Cao Thức đáp :
- Bất luận các cô khích bác thế nào ta cũng không mắc bẫy đâu.
Lúc mọi người hóa trang Lê đại nương nhìn Thiết Nhị Lang nói :
- Nhị Lang! Ngươi và đại muội khỏi cần hóa trang cái đầu to tổ bố kia đặc biệt quá cỡ có hóa trang cũng bằng vô dụng.
Thiết Nhị Lang hỏi :
- Tiểu tử cùng đại muội không đi hay sao?
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Các ngươi muốn đi ta cũng không cho để người ngoài khỏi chú ý.
Bạch đại muội thè lưỡi ra nói :
- Tiểu muội đã nói là đi với Nhị ca là mất hết tự do.
Bạch Từ cười khanh khách hỏi :
- Ngươi sợ y, vậy ta cũng phải quản cố ngươi nữa.
Bạch đại muội hắng dặng đáp :
- Sợ thì không sợ nhưng đánh không lại.
Bốn vị nam nữ hóa trang thành hai cặp nam nữ thông thường trên chốn giang hồ. Ở thành Bắc Kinh, Cao Thức khác Thiết Kỳ Sĩ ở một chỗ là y thuộc hết những hang cùng ngõ hẻm nên y dẫn mọi người đi khắp nơi. Trên từ nha phủ dưới đến trà lâu tửu quán, tam giáo cửu lưu y đều biết rõ như bàn tay để trước mắt.
Bạch Từ ngấm ngầm nhìn mọi người cười nói :
- Trước kia chưa đến Bắc Kinh cứ tưởng là y khoác lác bây giờ mới biết là y thông thạo thật.
- Được sư ca dẫn đường hai ngày hai đêm là chúng ta đã mò ra rất nhiều nhân vật võ lâm trong số đó có nhiều nhân vật cần chú ý.
Cao Thức hỏi :
- Trong thành Bắc Kinh có chín nhân vật đặc biệt, sư đệ đã nghe nói tới chưa?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi :
- Chín nhân vật đó phải chăng là người võ lâm?
- Về võ công họ không biết nhiều nhưng bản lãnh họ rất cao thâm. Người giang hồ đã có câu “Thượng cửu môn giữ phép nước, Hạ cửu môn ăn tóp mỡ”. Nếu ai muốn kiếm ăn ở thành Bắc Kinh phải đến bái kiến họ nếu không thì việc không trôi đủ tỏ bọn họ lợi hại đến chừng nào.
Văn Đế Đế hỏi :
- Trước hết hãy nói về nhân vật Thượng cửu môn là ai?
- Thượng cửu môn là trỏ vào Cửu môn đề đốc, những bọn mã bộ trong nha Cửu môn đề đốc cũng phải đến cầu cạnh chín người này. Vì muốn tra án ra kiện thiếu chín người này không xong, nhưng các tuần tiết trong năm thì chín người này lại phải biến đổi mã bộ đô đầu. Cái đó kêu bằng có đi có lại.