Bạn đang đọc truyện
Phụng Chỉ Làm Nũng của tác giả
Bát Thị Phong Động. Ngọc Mân vừa mới thu một thư đồng ngoan ngoãn, có chút ngốc ngốc, làm người an tĩnh, không ồn ào, bát nháo.
Vốn tiểu tử kia là con của tội thần, được cái bề ngoài dễ nhìn, thế nên người tịch biên gia sản nhà của hắn có chút đáng tiếc nói người đẹp như thế lại bị bắt làm thái giám cũng quá phí, vì vậy cho chút ân tình, đưa đến nơi của phế Thái tử.
Phủ đệ vắng lặng, không mấy người ở, thế nên thanh tĩnh, cũng không câu nệ chủ tớ.
Một chén trà hai người uống, một chén cơm hai người ăn. Ngọc Mân từ từ dạy y: Lúc nói không cần gọi điện hạ, không cần phải nhún nhường dễ bảo, không cần xem chính mình như hạ nhân.
Tiểu tử kia nắm góc áo hắn hỏi: Vậy làm cái gì?
Ngọc Mân lạnh nhạt: Làm thần của quân.
Mười năm sau, tiểu tử kia bị nuông chiều thành một tiểu đà tinh* làm mưa làm gió. Tân đế lên ngôi, Ngọc Mân nói: Về sau không cần làm quân thần.